LingOrm • Giữa Những Nét Màu

-3-



Lingling ngồi trong chiếc xe, tay nắm chặt vô lăng, ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài cửa kính. Cảnh vật bên ngoài như một mảnh ghép sống động nhưng tâm trí chị lại như một bức tranh xám xịt. Những dãy núi trập trùng và những rặng cây xanh rì không thể nào xua tan được nỗi buồn đang đè nén trong lòng. Chị không biết mình đang tìm kiếm điều gì khi lái xe ra khỏi thành phố Chiang Mai, nhưng rõ ràng là chị không muốn trở lại quán cà phê nơi Orm thường làm việc. Mỗi lần nghĩ đến Orm, chị lại cảm thấy một sự trăn trở trong tâm hồn, như thể sự hiện diện của cô luôn gợi nhắc về những mảnh ghép cảm xúc lộn xộn bên trong mình.

- Có lẽ một nơi mới sẽ giúp mình thoát khỏi những suy nghĩ này.

Lingling tự nhủ và quyết định tìm đến một quán cà phê khác gần chân đồi. Không khí trong lành, tiếng chim hót líu lo và cảnh vật thiên nhiên quanh quán cà phê như xoa dịu phần nào nỗi đau trong lòng chị. Nhưng khi ngồi vào một góc yên tĩnh, chuẩn bị vẽ tranh, Lingling lại cảm thấy một nỗi buồn mơ hồ lan tỏa.

Chị mở cặp tài liệu và đưa bút lên giấy nhưng nét vẽ lại trôi dạt như những ký ức đau thương về Kalaya. Những ngày tháng yêu đơn phương, những mảnh ghép cảm xúc, những nụ cười và cả những giọt nước mắt... Tất cả đều hiện hữu trong tâm trí chị. Mỗi nét bút như một cái chạm nhẹ vào vết thương chưa lành. Lingling thở dài, sự tập trung trong chị dần tan biến, nhường chỗ cho nỗi nhớ và sự chênh vênh.

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

- P'Ling?

Lingling sững sờ, trái tim chị như ngừng đập. Nhìn lên, chị nhận ra người mang nước đến cho mình chính là Orm. Khoảnh khắc ấy như một cú sốc, khiến mọi cảm xúc trong Lingling dồn nén lại, như một cơn sóng dữ ào ạt xô vào bờ. Chị không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể ngồi đó, bối rối và ngại ngùng dưới ánh mắt tò mò của Orm. Những kỷ niệm về Kalaya lại ùa về, như một làn sóng tấn công tâm trí chị.

- Chị không đến quán cà phê của em mấy ngày rồi. Có phải là chị đang tránh mặt em không?

Orm hỏi, sự lo lắng lộ rõ trong giọng nói. Tim Lingling như bị thắt lại. Chị cảm thấy bị dồn vào một góc, không thể trốn chạy khỏi ánh mắt ấy.

- Em... em không hiểu đâu.

Chị lắp bắp, một phần muốn nói ra sự thật, phần khác lại không muốn làm tổn thương Orm. Chị không thể để Orm chịu đựng sự phức tạp trong tâm trạng của mình.

- Em chỉ muốn biết lý do.

Orm tiếp tục, ánh mắt tràn đầy mong mỏi.

- Chị không thích gặp em nữa sao? Hay chị có điều gì không muốn nói với em?

Mỗi câu hỏi như một mũi dao đâm vào trái tim Lingling. Chị cảm nhận được nỗi tổn thương từ Orm, cảm giác rằng mình đang làm tổn thương một người rất quý giá.

- Không phải như vậy...

Lingling miễn cưỡng thừa nhận, nhưng rồi chị lại dừng lại.

- Chị chỉ cần một chút thời gian để suy nghĩ.

- Thời gian để làm gì ạ?

Orm cắt ngang, ánh mắt đau đớn.

- Nếu chị không nói ra, em sẽ không thể hiểu được. Chị làm em lo lắng đó P'Ling. Có phải nếu hôm nay em không đến cà phê này thì sẽ không biết chị đang cố tình tránh em đúng không?

Lingling cúi đầu, nơi có những nét vẽ chưa hoàn thiện. Chị biết Orm chỉ muốn tốt cho mình, nhưng chính cảm xúc của chị lại khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Nỗi đau trong lòng chị khi nhớ về Kalaya lại trỗi dậy, khiến Lingling cảm thấy mình như một kẻ lạc lõng.

- Xin lỗi em, dạo gần đây cảm xúc của chị... tệ đi. Chị không muốn làm ảnh hưởng đến em.

Lingling thừa nhận, giọng chị như nghẹn lại.

- Chị đã... đã cảm thấy rất khó khăn khi gặp lại Kalaya và chị không muốn mang những cảm xúc ấy vào giữa chúng ta.

- Nhưng em ở đây để giúp chị, P'Lingling!

Orm nói, giọng đầy nỗi khát khao.

- Em không muốn chị phải một mình đối mặt với mọi chuyện. Chị không cần phải giấu giếm em.

Lingling lặng lẽ nhìn xuống bàn, trái tim chị như bị xiết chặt. Chị muốn trân trọng tình bạn này nhưng cũng không thể lờ đi những cảm xúc sâu kín mà chị đang phải đối mặt. Sự hiện diện của Orm như một ánh sáng trong bóng tối, nhưng Lingling lại sợ hãi việc để lộ những mảng tối của tâm hồn mình.

- Em phải hiểu rằng, chị không thể để những cảm xúc của mình làm ảnh hưởng đến em.

Lingling nói, nỗi u ám trong lòng càng thêm đè nén.

- Chị không muốn làm em buồn.

Orm cúi đầu, đôi mắt lấp lánh như chứa đựng cả một đại dương buồn bã.

- Nhưng chị lại đang làm em buồn hơn khi chị không nói ra lý do.

Lingling cảm thấy lòng mình thắt lại, chị không thể chịu đựng cảnh Orm buồn bã như vậy. Chị biết mình đã làm tổn thương người bạn thân thiết, và một phần trong lòng muốn cứu vớt tình bạn này.

- Không, không phải như vậy.

Lingling nói, giọng chị như một làn gió nhẹ.

- Chị sẽ cố gắng không để em phải chờ đợi quá lâu.

Một khoảng lặng trôi qua, nơi cả hai người chỉ còn lại những suy tư riêng. Orm cuối cùng cũng gật đầu, nhưng Lingling có thể thấy được sự thất vọng trong ánh mắt của cô. Chị biết rằng tình cảm của Orm dành cho mình là chân thành, và điều đó càng khiến nỗi đau trong lòng Lingling thêm nặng nề.

- Vậy thì, em sẽ chờ.

Orm nói, nhưng giọng điệu của cô không còn sự hứng khởi như trước.

- Nhưng chị đừng quên rằng em ở đây, chị có thể nói bất cứ điều gì với em.

Lingling nhìn Orm, trái tim chị như bị xiết chặt. Chị muốn trân trọng tình bạn này, nhưng cũng không thể lờ đi những cảm xúc sâu kín mà chị đang phải đối mặt. Sự hiện diện của Orm như một ánh sáng trong bóng tối, nhưng Lingling lại sợ hãi việc để lộ những mảng tối của tâm hồn mình.

- Cảm ơn em, N'Orm.

Lingling nói, giọng chị như một làn gió nhẹ.

- Chị sẽ cố gắng không để em phải chờ đợi quá lâu.

Và trong khoảnh khắc đó Lingling cảm nhận được rằng có thể, chỉ cần một chút thời gian, mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng hơn. Nhưng trong thâm tâm chị vẫn không biết mình sẽ làm gì với những kỷ niệm đau thương và tình cảm dành cho Kalaya. Còn Orm, cô hiểu rằng tình bạn của họ đang ở một ngã rẽ quan trọng, nơi mà tình yêu và nỗi đau đang đan xen nhau một cách phức tạp.

Lingling đang chìm trong những suy nghĩ hỗn độn, bỗng nhiên một giọng nói vang lên, cắt ngang sự tĩnh lặng của quán cà phê.

- Ôi, Orm! Lâu lắm rồi mới thấy cậu đấy!

Lingling quay lại, ánh mắt đột ngột sáng lên nhưng ngay sau đó lại tối sầm. Đứng bên cạnh Orm là một chàng trai cao lớn, có vẻ ngoài điển trai, làn da nâu rám nắng và nụ cười quyến rũ. Cậu ta khiến Lingling nhớ đến những bức tranh vẽ người mẫu đẹp như mơ. Sự tự tin tỏa ra từ cậu khiến Lingling cảm thấy mình như một bóng ma, lặng lẽ và không đáng chú ý.

Orm lập tức nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt của cô tràn đầy niềm vui.

- Thanom! Mình đến đây làm chút việc thôi. Cậu dạo này thế nào?

Hai người bắt đầu trò chuyện thân thiết, những tiếng cười giòn tan vang lên khiến Lingling cảm thấy như đang ở trong một khung cảnh chói mắt. Cảm giác ghen tị không mong muốn dâng trào trong lòng chị. Dù cố gắng để tỏ ra mình ổn, nhưng Lingling không thể ngăn nổi tâm trạng lộn xộn đang quẩn quanh.

Khi Thanom đặt tay lên vai Orm một cách tự nhiên, ánh mắt họ trao nhau đầy sự thân mật. Hình ảnh này như một nhát dao đâm sâu vào trái tim Lingling. Cảnh tượng hai người như những người yêu nhau khiến Lingling cảm thấy một sự trống rỗng vô cùng lớn. Mọi thứ như trở nên mờ mịt, âm thanh xung quanh như biến mất, chỉ còn lại sự nặng nề trong lồng ngực chị.

- Thanom, đây là P'Lingling, chị ấy đến đây để vẽ.

- Xin chào Khun Ling!

Thanom nhìn Lingling, ánh mắt anh chợt dừng lại, tìm kiếm sự kết nối.

Lingling ậm ừ, cố gắng giữ giọng điệu bình thường nhưng cảm giác mệt mỏi từ trong lòng trào lên. Chị tựa người vào ghế, cố gắng thoát khỏi cảm giác chói mắt này.

- Em cứ tiếp tục với Khun Thanom đi.

Lingling nói với Orm, giọng chị có phần lạnh lẽo hơn thường ngày. Orm cảm nhận được sự không thoải mái trong lời nói của Lingling. Cô nhìn sang chị, rồi quay lại nhìn Thanom với một chút do dự.

- Chúng ta vào trong nhé Thanom, có việc cho cậu đây.

Orm nói với Thanom, rồi ánh mắt không thể rời khỏi Lingling, như muốn hỏi xem chị có ổn không. Orm cuối cùng cũng lôi kéo Thanom trở lại quầy pha chế nhưng Lingling vẫn cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Chị biết rằng đây không phải là cảm giác của sự ghen tuông, mà là sự tổn thương khi thấy người mình quý mến lại vui vẻ bên người khác.

Khi Orm và Thanom trò chuyện, Lingling cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. Chị nhìn xuống bàn, nơi những nét vẽ chưa hoàn thành vẫn còn đó nhưng tâm trí chị đã không còn ở đây. Chị cảm thấy đơn độc giữa sự đông đúc của không gian, như thể mình đang đứng giữa một đám đông nhưng không ai nhìn thấy mình.

- Chị có ổn không?

Orm quay lại hỏi khi thấy Lingling ngồi lặng lẽ.

Lingling cười gượng gạo, nhưng nụ cười đó không thể che giấu được nỗi đau trong lòng chị.

- Chị chỉ cần một chút thời gian. Em cứ tiếp tục với Khun Thanom đi.

Nhìn theo Orm và Thanom, trái tim Lingling như vỡ vụn từng mảnh. Chị biết rằng mình không thể tiếp tục như thế này nhưng không biết phải làm gì để thay đổi tình thế. Chỉ có thể ngồi yên và chờ đợi, nhưng những cảm xúc giằng xé trong lòng lại như một cơn bão đang chực chờ ập đến.

Khi Lingling ngả người vào ghế, cảm giác mệt mỏi như cuốn trôi chị vào một cái hố sâu. Những nét vẽ trên giấy đã nhòe đi, không còn là nguồn cảm hứng mà chị từng đam mê. Cảm giác khó chịu trong lòng cứ lởn vởn, như những cơn sóng đánh vào bờ, khiến tâm trí chị trở nên rối bời. Lingling nhìn vào tách cà phê đã nguội, và sự hiện diện của Orm và Thanom khiến tâm trạng chị càng thêm u ám.

Ánh sáng từ quán cà phê như chói chang hơn, làm cho Lingling cảm thấy lạc lõng. Mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt, không còn ý nghĩa. Nhìn Orm cười tươi rói bên Thanom, Lingling cảm thấy trái tim mình như bị ai đó siết chặt. Gương mặt của Orm tỏa ra một sức hút mạnh mẽ, nhưng cái nhìn của chị lại lặng lẽ mơ hồ, không thể tìm thấy niềm vui nào trong đó. Chị đã từng muốn được nhìn thấy nụ cười đó, nhưng giờ đây nó lại trở thành một nỗi đau không thể chối bỏ.

- Món này sẽ là một cú bùng nổ đấy!

Thanom nói, giọng anh trầm ấm, ngập tràn sự nhiệt huyết.

- Orm thật tài giỏi, quán cà phê của chúng ta sẽ hết ghế ngồi vì lượng khách mất thôi.

Những lời nói của anh như một mũi dao đâm vào lòng Lingling, mỗi từ ngữ đều khắc sâu vào trái tim chị. Cảnh tượng họ cùng nhau trò chuyện, ánh mắt dõi theo nhau, chỉ càng làm cho Lingling cảm thấy sự trống rỗng trong lòng lớn dần.

Khi Orm quay lại nhìn Lingling, đôi mắt cô ánh lên sự lo lắng. Cô nhận ra rằng điều gì đó không ổn với Lingling. Orm không chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài, mà còn cảm nhận được sự khó chịu trong ánh mắt chị, sự u ám đang bao trùm tâm hồn Lingling. Cô cảm thấy có gì đó đang đè nén Lingling, như một cơn bão không thể hiện ra nhưng đã lén lút âm thầm tàn phá mọi thứ.

- P'Ling, chị có ổn không?

Orm hỏi, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy trăn trở. Cô bước lại gần hơn, muốn xóa tan khoảng cách đang bủa vây giữa họ. Mỗi câu hỏi của Orm như một nhát dao, đâm vào nỗi lo lắng trong lòng Lingling.

- Chị... chỉ mệt thôi.

Lingling trả lời nhưng giọng chị không đủ sức thuyết phục. Những lời này như một cái màn che cho cảm xúc thật sự. Lingling không muốn nói ra những gì đang giằng xé bên trong, không muốn kéo Orm vào vũng lầy mà chị đang phải vật lộn.

Orm nhìn Lingling với ánh mắt đầy sự cảm thông nhưng cô không thể giấu được sự bồn chồn. Mỗi khoảnh khắc lặng im giữa họ như một khoảng trống và Orm càng cảm thấy nỗi lo lắng của mình dâng trào. Cô sợ rằng Lingling đang gặp phải điều gì đó khó khăn mà chị không muốn chia sẻ với mình. Sự im lặng kéo dài khiến Orm cảm thấy bất an.

- Chị có thể nói cho em biết nếu có điều gì không ổn.

Orm nhẹ nhàng đề nghị, nhưng ánh mắt của Lingling vẫn không rời khỏi bàn tay chị, như thể mọi thứ xung quanh đã biến mất.

- Em ở đây vì chị, chứ không phải vì bất cứ ai khác.

Lingling cảm thấy lời nói của Orm như một nhắc nhở, nhưng nó không thể chạm tới trái tim chị lúc này.

- Em có thể tiếp tục với Khun Thanom đi.

- P'Ling!

Orm tức giận gọi tên Lingling vì chị cứ mãi lảng tránh cô.

Lingling vờ như chẳng có chuyện gì mà nhắm lại đôi mắt nhưng lòng chị như thắt lại khi nghĩ đến việc để Orm ở bên người khác, khiến lòng chị như một cơn sóng cuộn trào. Chị biết rằng mình đang tự làm tổn thương mình, nhưng lại không thể dừng lại.

Những giọt mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán Lingling. Chị muốn đứng dậy, chạy trốn khỏi cảm giác này, nhưng thân thể như bị giam cầm trong một không gian không có lối thoát. Lingling cảm thấy mình như một kẻ lạ lẫm trong thế giới của Orm và Thanom. Hình ảnh khi cô rời đi và họ bên nhau trở thành một tấm gương phản chiếu những gì chị không có.

- Mày ổn mà, Lingling mày ổn mà.

Lingling khăng khăng, nhưng sự yếu đuối trong lòng chị lại bộc lộ rõ ràng hơn bao giờ hết. Cố gắng tạo ra một nụ cười, nhưng nó chỉ là một lớp mặt nạ mỏng manh. Ngày qua ngày, Lingling biết rằng mình không thể lẩn tránh cảm xúc này mãi. Chị cần phải đối mặt với thực tại, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...