LingOrm • Giữa Những Nét Màu

-2-



Thời gian trôi qua, Lingling bắt đầu có thói quen ghé thăm quán cà phê nhỏ nằm nép mình trên con phố cổ ở Chiang Mai. Những ngôi nhà với kiến trúc gỗ truyền thống đứng san sát với mái ngói đỏ nâu nổi bật trên nền trời xanh ngát. Quán cà phê nơi Orm làm việc không lớn nhưng lại ấm cúng với những chiếc đèn lồng tre treo lơ lửng tạo nên một không gian gần gũi mang đậm hơi thở của vùng đất này.

Bên trong, không gian quán lúc nào cũng thoang thoảng mùi thơm của hoa nhài và hương cà phê đậm đà. Cửa sổ lớn của quán nhìn ra con kênh nhỏ, nơi những chiếc thuyền gỗ thong thả trôi trên mặt nước. Những hàng cây cổ thụ dọc theo bờ kênh, tán lá xòe rộng phủ bóng mát cho cả con đường. Khi nắng xuyên qua tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên mặt nước, cảnh vật xung quanh như bừng lên một vẻ đẹp thanh bình, yên ả.

Mỗi lần Lingling đến chị thường chọn ngồi ở một góc quán gần cửa sổ. Mặt trời lúc này đã dịu bớt sau giờ trưa, ánh sáng vàng cam nhẹ nhàng len qua tán cây bên ngoài, ghé vào góc bàn nơi chị ngồi, tạo nên bức tranh tuyệt đẹp giữa đời thực. Lingling ngồi, lặng lẽ vẽ phác những nét đầu tiên trong khi ánh mắt chị đôi khi lại không tự chủ mà tìm kiếm bóng dáng Orm giữa không gian.

Một chiều nọ, Orm bước tới bàn chị như thường lệ, tay cầm khay với tách trà sữa thảo mộc – loại thức uống nổi tiếng ở miền Bắc Thái Lan. Hôm nay Orm mặc một bộ váy truyền thống màu xanh nhạt với những họa tiết thêu tay tỉ mỉ. Bộ váy khiến cô trông mềm mại hơn nhưng vẫn giữ được sự tươi tắn đầy năng lượng.

- P'Ling, hôm nay chị vẽ gì thế ạ?

Orm đặt tách trà xuống, đôi mắt tinh nghịch long lanh trong ánh nắng chiều. Cô dựa người vào thành bàn, cười nhẹ.

- Hay chị lại vẽ em nữa?

Lingling khẽ mỉm cười.

- Chị vẽ cảnh ngoài kia thôi. Nhưng nếu em muốn làm mẫu, chị sẽ không từ chối.

Orm bật cười, kéo ghế ngồi xuống đối diện Lingling.

- Vậy thì em sẽ làm mẫu thật đẹp cho chị nhé!

Cô làm bộ nghiêm túc, đặt hai tay lên bàn như một bức tượng sống. Nhưng chỉ vài giây sau sự tinh nghịch lại bùng lên trong cô.

- P'Ling, em thấy mình có thể làm người mẫu lắm đấy. Chị thấy thế không?

Lingling lắc đầu cười, đôi mắt không thể rời khỏi sự hồn nhiên của Orm.

- Nếu em cứ như vậy, chắc chị sẽ vẽ được cả ngàn bức tranh về em.

Orm cười hì hì.

- Chị vẽ một mình không vui đâu. Sao chúng ta không ra ngoài kia, vừa vẽ vừa dạo chơi nhỉ?

Lingling hơi ngạc nhiên trước lời đề nghị đó nhưng chị nhanh chóng đồng ý.

- Được, vậy chúng ta ra công viên gần kênh đi.

Bước ra khỏi quán cà phê, hai người đi bộ dọc theo con đường lát đá xanh. Trời chiều đang dần chuyển màu, ánh nắng vàng rực rỡ như tan vào không khí khiến mọi vật trở nên mềm mại và mơ hồ hơn. Những cơn gió nhẹ từ con kênh thổi tới, mang theo mùi hương của cỏ cây và hơi nước mát lành.

Công viên ven kênh là một khu vườn rộng lớn với những tán cổ thụ tỏa bóng mát và những luống hoa đầy sắc màu. Những bông hoa bướm đủ màu sắc đung đưa trong gió và trên cao, những con diều nhỏ bay lượn giữa bầu trời xanh thẳm, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp. Người dân địa phương thường đến đây vào buổi chiều để dạo chơi, tập thể dục hoặc đơn giản là ngồi ngắm cảnh.

Lingling và Orm tìm được một góc yên tĩnh dưới tán cây lớn, nơi mặt đất trải đầy những chiếc lá vàng rơi. Lingling bày dụng cụ vẽ ra trong khi Orm không thể ngồi yên một chỗ. Cô cứ chạy qua chạy lại, hái những bông hoa dại ven đường hoặc làm những động tác ngộ nghĩnh khiến Lingling không thể không bật cười.

- Em có ngồi yên được không, N'Orm? Chị cần tập trung.

Lingling nói nhưng giọng không hề nghiêm khắc. Có điều, chị thực sự cảm thấy khó mà giữ được sự chú ý vào bức tranh khi Orm cứ tung tăng như thế.

Orm nhe răng cười, lại làm bộ mặt nghiêm túc.

- Được rồi, em sẽ không phá chị nữa. Nhưng chỉ nếu chị hứa vẽ em đẹp như một bức tượng thần.

Lingling nhướn mày, nhìn Orm từ đầu đến chân.

- Nếu em đứng yên một phút, chị sẽ vẽ em thành nữ thần.

Orm khẽ bật cười nhưng cũng chịu ngồi xuống, yên tĩnh hơn một chút. Dưới tán cây, với những tia nắng cuối ngày lấp lánh trên mái tóc, cô như hóa thành một phần của bức tranh mà Lingling đang vẽ. Nhưng chính lúc này Lingling lại cảm thấy khó khăn hơn khi vẽ. Mỗi nét cọ, mỗi đường chì như mang theo một sự đấu tranh giữa cảm xúc và nghệ thuật. Orm đã trở thành nguồn cảm hứng lớn nhưng chị không rõ liệu cảm xúc ấy là gì.

Trong khi đó Orm cũng có chút bối rối. Dù luôn cố gắng trêu chọc, tạo không khí vui vẻ nhưng sâu thẳm, cô không thể hiểu nổi cảm xúc của mình khi ở gần Lingling. Có những lúc chỉ cần Lingling nhìn cô chăm chú, cô lại cảm thấy nhịp tim mình lỡ một nhịp. Nhưng cô lại không biết đó là cảm giác gì và vì sao nó lại khiến cô lo lắng như vậy.

- P'Ling này.

Orm bỗng nói khẽ, đôi mắt vẫn nhìn thẳng về phía mặt trời đang dần lặn.

- Chị có thấy không, bầu trời hôm nay đẹp lắm. Giống như tranh của chị.

Lingling dừng bút, ngẩng đầu nhìn Orm.

- Em là người làm nó đẹp hơn.

Chị trả lời, không phải theo kiểu đùa cợt mà là một sự thật chị đã nhận ra.

Orm cười nhẹ nhưng không nói gì thêm. Cô chỉ ngồi đó, lặng lẽ nhìn bầu trời, lòng đầy những suy nghĩ không lời.

Orm không ngừng tinh nghịch, liên tục đùa cợt với chị. Cô đá nhẹ mấy viên sỏi dưới chân, rồi bất ngờ cất giọng nửa đùa nửa thật:

- P'Ling này, nếu em không bắt được tay chị thì chị có chạy đi luôn không đấy?

Lingling chỉ cười khẽ, mắt vẫn dán vào cảnh vật trước mặt. Orm luôn biết cách làm chị cười nhưng hôm nay sự nhẹ nhõm ấy không đủ để kéo chị ra khỏi dòng suy nghĩ mơ hồ đang trôi lơ lửng trong đầu. Từ khi đặt chân trở lại Chiang Mai, những ký ức mà Lingling đã cố chôn giấu bỗng như ùa về, bao quanh chị.

Sau buổi chiều vui vẻ ở công viên Lingling và Orm quay về quán cà phê để tiếp tục vẽ và uống nước. Những buổi gặp mặt thường xuyên này đã trở thành thói quen thân thuộc của hai người nhưng hôm nay có một điều gì đó khác lạ, dù họ chưa nhận ra.

Trời dần tối, đèn lồng trong quán cà phê bắt đầu thắp sáng tạo nên không gian ấm áp hơn. Orm vẫn ngồi bên cạnh Lingling, lặng lẽ nhìn chị hoàn thiện bức tranh. Dưới bàn tay tài hoa của Lingling, những nét cọ mượt mà vẽ nên một khung cảnh đầy thơ mộng. Trong lòng Orm vẫn là sự vui tươi đầy háo hức khi ở bên chị.

Nhưng khi cửa quán cà phê khẽ mở ra, một bóng dáng quen thuộc bước vào – một cô gái cao gầy với dáng vẻ thanh thoát và đôi mắt sâu thẳm. Cô ấy bước đi nhẹ nhàng, mái tóc đen dài buông lơi trên vai.

Nhìn thoáng qua thôi, Lingling đã nhận ra. Đó là Kalaya.

Tim chị bỗng chốc thắt lại. Cảm giác này dường như đã lâu không quay lại nhưng nay nó hiện hữu rõ ràng hơn bao giờ hết. Kalaya, người chị từng yêu đơn phương, người đã từng khiến bao đêm Lingling không thể chợp mắt, giờ đây lại đứng ngay trước mắt chị, khiến mọi suy nghĩ của Lingling rối bời.

Lingling đột nhiên trở nên lặng lẽ hơn, đôi mắt hướng về phía Kalaya mà quên mất Orm đang ngồi cạnh mình. Ánh mắt chị dõi theo từng bước chân của Kalaya khi cô ấy tiến về quầy, đặt một cốc nước nhẹ nhàng. Lingling cảm thấy thời gian như ngưng đọng, từng khoảnh khắc trôi qua chậm rãi trong khi dòng ký ức về Kalaya ào ạt kéo về. Chị đã yêu Kalaya với một tình cảm trong sáng và mãnh liệt nhưng rồi lại chẳng bao giờ có đủ can đảm để bày tỏ.

Orm vẫn đang nhìn Lingling, nhận ra sự thay đổi bất thường ở chị. Dù không biết rõ Kalaya là ai nhưng với sự nhạy bén vốn có Orm cảm thấy như có điều gì đó không ổn. Sự vui vẻ thường ngày trong đôi mắt Lingling dần tan biến, thay vào đó là một nét buồn không thể che giấu.

- P'Ling?

Orm khẽ gọi nhưng Lingling không phản ứng. Chị vẫn chăm chú nhìn Kalaya như thể cả thế giới bên ngoài không còn tồn tại nữa.
Orm khẽ nhíu mày. Cô quay đầu lại nhìn người phụ nữ vừa bước vào quán, ánh mắt Orm dò xét một cách cẩn thận. Kalaya lúc này đã nhận đồ uống của mình, nàng cầm lấy tách cà phê rồi chậm rãi bước tới bàn bên cạnh Lingling và Orm.

Cả hai đều không ngờ rằng Kalaya sẽ chú ý đến Lingling. Nhưng dường như nàng ấy cũng đã nhận ra chị.

- Chào P'Ling.

Kalaya cất giọng, nhẹ nhàng và dịu dàng như cách nàng ấy luôn như thế.

- Lâu rồi không gặp. Chị vẫn khỏe chứ?

Lingling như bừng tỉnh khỏi dòng ký ức. Ánh mắt chị khẽ dao động và đôi môi lại nở một nụ cười nhạt.

- Khun Kalaya, không ngờ lại gặp em ở đây. Chị... khỏe.

Orm ngồi đó, lặng im nhìn cảnh tượng trước mắt. Cô cảm nhận rõ ràng bầu không khí giữa Lingling và Kalaya. Mặc dù không biết chi tiết về quá khứ của họ nhưng cảm giác lo lắng dần dần len lỏi trong lòng Orm. Cô chưa từng thấy Lingling mất tự nhiên như vậy trước ai khác.

Kalaya mỉm cười nhẹ nhàng, nàng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Lingling dù chỉ cách bàn của Orm một chút.

- Em cũng không ngờ sẽ gặp chị. Em ngỡ chị đã trở về Bangkok rồi chứ.

Lingling khẽ lắc đầu.

- Chị ở lại đây một thời gian... để tìm, cảm hứng...

Orm lúc này không thể chịu đựng sự im lặng thêm nữa. Cô quay sang Kalaya, cố gắng mỉm cười thân thiện.

- Chào chị, em là N'Orm. Em và P'Ling thường vẽ tranh cùng nhau ở đây.

Kalaya khẽ nhìn Orm, nụ cười của nàng ấy dịu dàng và mang theo một chút e dè.

- Chào N'Orm, chị là Kalaya. Rất vui được gặp em.

Orm khẽ gật đầu nhưng cô vẫn không rời mắt khỏi Kalaya. Dường như có một sợi dây vô hình nào đó đang kéo Lingling ra xa cô và Orm không biết làm sao để cắt đứt nó. Cô không quen với cảm giác này nhưng lại không thể phủ nhận rằng mình đang thấy ghen tị.

Cuộc trò chuyện giữa Lingling và Kalaya dần trở nên sôi nổi hơn, dù vẫn đầy e dè và lạ lẫm. Cả hai người như đang chìm vào một thế giới riêng, nơi những kỷ niệm cũ bỗng nhiên quay về chiếm lấy tất cả sự chú ý của Lingling. Mỗi câu nói của Kalaya đều khiến Lingling trầm ngâm, mỗi nụ cười của nàng ấy khiến lòng chị xao động.

Orm ngồi đó, cảm giác như mình trở thành người ngoài cuộc. Tâm trí cô không thể ngừng thắc mắc: Lingling đã từng yêu Kalaya đúng không? Tại sao cảm giác giữa họ lại nặng nề và phức tạp đến vậy? Và liệu Orm có đủ quan trọng để giữ Lingling ở lại bên mình không?

- P'Ling!

Orm đột nhiên cất tiếng, nhẹ nhàng nhưng đủ để kéo Lingling ra khỏi dòng suy nghĩ.

- Chị vẫn còn tranh vẽ dở, đúng không? Hay chúng ta tiếp tục nhé?

Lingling chợt nhớ ra Orm vẫn đang ở bên cạnh, đôi mắt chị khẽ dao động.

- À, đúng rồi. Chị xin lỗi... Chị... hơi mất tập trung.

Kalaya mỉm cười, ánh mắt nàng dường như đọc thấu cả không khí căng thẳng đang tồn tại giữa ba người.

- Vậy thì em không làm phiền chị nữa. P'Ling, hẹn gặp lại chị lần sau nhé.

Nàng đứng dậy, chắp tay chào Orm trước khi rời đi, để lại một khoảng trống lớn trong lòng Lingling và sự nhạy bén đầy bối rối của Orm.

Khi Kalaya đã rời khỏi quán cà phê, Lingling thở dài, nét mặt chị dần trở nên trầm tư hơn. Orm ngồi im, không biết phải nói gì nhưng trong lòng cô đang rối bời với hàng ngàn câu hỏi chưa lời giải.

Lingling cuối cùng cũng quay sang Orm nhưng lần này ánh mắt chị tràn đầy cảm xúc lẫn lộn.

- N'Orm, chị xin lỗi... có lẽ hôm nay chị không tập trung được nữa.

Orm gật đầu nhẹ nhưng cảm giác nặng nề trong tim không thể phũ nhận. Cô đã thấy rõ ràng điều gì đó trong ánh mắt Lingling khi chị nhìn Kalaya. Nhưng Orm không biết liệu mình có đủ can đảm để đối mặt với sự thật đó hay không.

Cả hai ngồi im lặng, bầu không khí giữa họ trở nên lặng lẽ và trĩu nặng, khác hẳn với những buổi chiều vui vẻ trước đây.

Chương trước Chương tiếp
Loading...