LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời

11








---

Đã một tuần trôi qua kể từ cái đêm Orm và Lingling ngủ cùng nhau trên một chiếc giường, nhưng những cảm xúc mà nó để lại vẫn còn đọng mãi trong tâm trí Orm.

Mặc dù chưa từng thẳng thắn nói ra, Orm có thể dễ dàng nhận ra rằng Freen và Becky đã trở thành một đôi. Họ lúc nào cũng dính lấy nhau, như thể chỉ cần xa cách một chút cũng không thể chịu đựng nổi.

Điều đó khiến cho Becky thường xuyên ghé qua nhà Orm, và ngược lại, họ cũng kéo theo những lần chạm mặt không mong muốn giữa Orm với Lingling.

Mỗi lần nhìn thấy Lingling, trái tim cô lại lặng lẽ thắt lại. Từng cái nhìn, từng nụ cười của Lingling như những mũi tên nhọn đâm vào trái tim Orm, tạo nên những cơn đau âm ỉ không dứt.

Chị dường như không nhớ hoặc chẳng để tâm đến chuyện gì xảy ra vào đêm hôm đó, Lingling đối xử với Orm vẫn rất tự nhiên và bình thường. Thậm chí, mối quan hệ giữa họ còn trở nên gần gũi hơn cả trước đây.

Nếu là Orm của những ngày trước, có lẽ cô sẽ xem đây là một điều đáng mừng, nhưng giờ đây, Orm chỉ muốn tạo ra khoảng cách, càng xa chị càng tốt. Cô biết điều đó làm tổn thương cả bản thân lẫn Lingling, nhưng Orm chấp nhận mọi đau đớn chỉ để giữ mình không lún sâu hơn vào mối tình này.

Thế nhưng, những nỗ lực tránh né Lingling không ngăn được hình ảnh chị xâm chiếm tâm trí Orm. Càng ngày, Lingling càng xuất hiện thường xuyên hơn trong những giấc mộng đầy dằn vặt. Orm mơ thấy nụ cười rạng rỡ của Lingling, một nụ cười tỏa sáng như mặt trời, thiêu rụi đi mọi u tối trong tâm hồn cô.

Có những lúc trong giấc mơ, Lingling khóc. Những giọt nước mắt ấy rơi tựa những hạt trân châu căng đứt dây, lăn dài trên gương mặt đẹp vô thực ấy. Lingling bảo rằng bản thân cảm thấy đau lòng khi thấy Orm ngày càng xa cách mình, và hình ảnh ấy như đòn đánh giáng mạnh vào lồng ngực Orm, khiến cô không thể nào thở nổi.

Những giấc mơ ấy như một trò chơi tàn nhẫn, mang đến cho Orm cả niềm vui lẫn nỗi buồn.  Từng trạng thái của Lingling trong giấc mơ như một viên đá ném vào mặt hồ yên tĩnh của trái tim Orm, tạo ra những gợn sóng làm xao động tâm hồn cô.

Orm ôm lấy khuôn mặt mình, tuyệt vọng nhận ra rằng khi càng cố tránh xa chị thì trái tim của cô lại càng khao khát Lingling nhiều hơn.

Cô muốn chạy đến bên Lingling, ôm chặt lấy chị, nhưng lại sợ rằng điều đó sẽ chỉ mang lại thêm đau khổ cho cả hai. Cô cảm thấy lạc lõng giữa những cảm xúc trái chiều, không biết phải làm gì với tình yêu "sai trái" này, khi mà nó chỉ toàn khiến cô cảm thấy bất an và đau đớn.

Orm biết mình đã thực sự sa vào lưới tình mà do chính tay Lingling vô tình giăng ra. Cô tự mắng bản thân ngu ngốc vì cứ đi ngược lại với những gì trái tim mách bảo. Orm thừa nhận, cuối cùng, cô thật sự đã yêu Lingling Kwong mất rồi.

































Đó là vào một ngày cuối tuần bình thường, nhưng lại đặc biệt đối với Freen và Becky, vì cả hai đã lên kế hoạch cho một buổi hẹn hò từ lâu.

Thế nhưng, Freen vẫn đứng trong phòng Orm, lòng không khỏi đắn đo. Orm bị ốm từ đêm hôm trước, và chị ấy không yên tâm để cô ở nhà một mình trong tình trạng như vậy.

" Chị cứ đi với Becky đi, không cần lo cho em đâu." Orm nằm trên giường, khẽ giọng nói khi thấy Freen cứ ngập ngừng mãi.

Freen nhíu mày, vẫn chưa quyết định được. " Nhưng em đang sốt, chị không muốn bỏ em ở nhà một mình đâu!"

" Em không sao mà, chỉ là cơn cảm mạo nhẹ thôi. Với lại, chị đã hứa hẹn với Becky lâu rồi, không nên vì em mà hủy nó. Becky sẽ thất vọng lắm đấy." Orm cố gắng tỏ ra thoải mái, dù giọng nói của cô yếu ớt và hơi thở nặng nhọc.

Freen ngồi xuống cạnh giường, lướt nhìn gương mặt nhợt nhạt của Orm. Dù biết Orm cố gắng mạnh mẽ, chị ấy vẫn lo lắng.

" Chị gọi ai đó đến trông em, được không? Nếu không chị sẽ không yên tâm mà đi với Becky."

Orm khẽ cười, tự hỏi từ lúc nào mà Freen lại chu đáo với mình đến như vậy. Quả nhiên tình ái khiến con người chúng ta thay đổi mà.

" Chị cứ gọi ai đó đi, nhưng đừng vì em mà lỡ mất buổi hẹn."

Freen thở dài, rồi rút điện thoại ra. Chị ấy nói với Becky về tình trạng của Orm và hỏi xem có ai trong ký túc xá có thể giúp được không. Becky khi nghe xong tin Orm bị ốm, cũng lo lắng không kém.

" FayMay thì bận mất rồi. Họ đã có cuộc hẹn từ hôm qua, chắc là tối nay mới trở về." Becky ngẫm nghĩ một lát. " Còn Sonya thì... chị ấy cũng bận nhiều việc lắm, chắc không có thời gian."

Freen trút ra hơi thở dài, trong lòng càng thêm lo lắng. Becky bỗng nhiên nhớ ra. " À, chị Lingling. Nghe nói hôm nay chị ấy rảnh, có thể sẽ ở lại ký túc xá cả ngày."

Freen đôi mày thoáng chần chừ. " Lingling à?"

Becky gật đầu, nhưng có chút do dự trong giọng nói. Cô ấy biết Lingling và Orm không thân thiết đến mức có thể dành thời gian cho đối phương... vã lại Becky thật sự không muốn làm phiền đến chị. Nhưng cuối cùng, Becky quyết định gõ cửa phòng Lingling.

Khi người bên trong mở cửa, Becky ngay lập tức mở lời một cách dè dặt:  " Chị Lingling, em với Freen có cuộc hẹn đã lên kế hoạch từ trước, nhưng Orm thì đang bị ốm từ đêm qua...em đang lo không biết-"

Vừa nghe đến việc Orm ốm, gương mặt điềm tĩnh của Lingling đã trở nên lo lắng. " Em ấy bị ốm sao?"

Becky gật đầu, ánh mắt bối rối. " Em biết hôm nay chị rảnh... Nếu chị không phiền, có thể qua trông chừng Orm giúp em được không?"

Lingling không cần suy nghĩ thêm, khẩn trương đồng ý: " Tất nhiên rồi, chị sẽ qua ngay."


































Lingling nhanh chóng thu dọn vài thứ cần thiết rồi vội vã theo bước Becky đến nhà của Orm. Trong lòng chị trào dâng một cảm giác lạ lẫm khi nghĩ đến việc phải chăm sóc cho Orm. Dù không thường xuyên tiếp xúc với cô, Lingling cảm thấy như có điều gì đó thôi thúc chị làm việc này.

Khi bước vào phòng, chị nhìn thấy Orm đang nằm trên giường, cơ thể mệt mỏi, gương mặt tái nhợt khiến lòng Lingling thoáng thắt lại. Orm mở mắt ra khi nghe tiếng bước chân, cố nở một nụ cười yếu ớt, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự bất ngờ khi thấy Lingling.

" Chị... Lingling? Chị đến đây làm gì?"

" Becky nói em ốm, nên chị qua xem thế nào." Lingling nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự quan tâm. " Em cảm thấy thế nào rồi?"

Orm đưa mắt nhìn ra hai người phía sau lưng Lingling, ánh mắt như thể muốn hỏi tại sao lại phải là Lingling Kwong?

Freen thì nhún vai, còn Becky đứng kế bên chỉ biết nở một nụ cười thay cho câu trả lời. Không nhờ Lingling thì biết nhờ ai bây giờ?

Orm thở dài một hơi mệt mỏi, rồi khép mắt lại.

" Em ổn mà... không cần làm phiền chị đâu..."

Lingling đặt tay lên trán Orm để kiểm tra nhiệt độ. Cô khẽ giật mình trước bàn tay mát rượi của Lingling, nhưng sức lực không đủ để phản kháng.

" Em sốt khá cao đấy," Lingling khẽ cau mày, sau đó chị quay lại hỏi Freen

" Orm đã ăn sáng chưa?"

Orm nằm trên giường lập tức nhìn chị ấy với một ánh mắt đe doạ. Freen cười trong lòng, sau đó lắc đầu, bộ dạng vô cùng ủy khuất.

" Tôi có khuyên Orm hãy ăn sáng rồi uống thuốc đi nhưng em ấy lại cứng đầu không chịu ăn."

Câu nói vừa thốt ra, Freen liền nấp ra sau lưng Becky, khoái chí cười. Orm nghiến răng nghiến lợi mở to mắt nhìn trừng trừng vào Freen, sau đó cô bắt gặp ánh mắt không hài lòng từ Lingling, đôi môi vô thức mím lại.

" Hai người mau đi đi, tôi sẽ chăm sóc cho Orm..." Bỏ qua Orm, Lingling quay lại nói với hai người họ.

" Làm phiền đến cô rồi, Lingling..." Freen khách khí nói, trước khi còn liếc mắt đến người đang nằm kín mít trong chăn.

" Ở nhà ngoan ngoãn nghe lời Lingling nghe chưa!" Orm đảo mắt, chất giọng của chị ấy cứ như thể đang dặn dò con mình, bây giờ cô đuối lắm rồi không có sức đề mà đôi co với người kia.

" Orm, mau hết bệnh nhé. Bọn này đi nha!"

Sau khi Freen và Becky rời đi, căn phòng lặng lẽ chìm vào sự tĩnh lặng. Không khí trở nên gượng gạo, như thể từng góc nhỏ trong căn phòng Orm đều đang e dè trước sự hiện diện của Lingling.

Ánh nắng ấm áp nhưng se se lạnh từ cửa sổ rọi vào, tạo ra những vệt sáng trải dài trên sàn nhà, nhưng cảm giác u ám vẫn bao trùm, khiến không gian trở nên nặng nề.

" Chị sẽ đi nấu cháo cho em."

Orm ngay lập tức từ chối, nhưng sự kiên quyết trong giọng nói của Lingling không cho phép cô cãi lại.

" Chị đã ở đây rồi, em cứ để chị giúp."

Nói rồi Orm nhìn theo bóng lưng Lingling rời khỏi phòng mình mà lòng lăng tăng. Có nằm mơ cả đời cô cũng không nghĩ rằng chị sẽ lại là người chăm sóc cho cô ngày hôm nay... điều này khiến cô vừa ngại ngùng vừa cảm kích.

Lingling đứng trong bếp trong đầu những cảm xúc lạ lẫm bắt đầu dâng lên. Từ trước đến giờ, chị chưa bao giờ để tâm quá nhiều đến ai, nhưng đối với Orm, mọi thứ dường như khác hẳn.

Chị cảm thấy một sự bối rối không tên khi nghĩ đến việc Orm đang nằm ở đó, yếu ớt và cần chị chăm sóc.

Khi mang bát cháo nóng trở lại phòng, Lingling ngồi xuống bên giường và nhẹ nhàng đỡ Orm dậy. Cử chỉ của chị vô cùng cẩn thận, như sợ rằng một hành động nhỏ cũng có thể làm làm đau Orm.

Cô chớp chớp mắt, nhìn chị thổi nhẹ lên từng thìa cháo rồi đưa đến trước miệng cô.

" Không cần đâu chị, em tự ăn được..."

Lingling không nói gì, tay vẫn cầm thìa chào chờ đợi cô. Từ nhỏ đến lớn, cô không thích bị bệnh vì Orm rất ghét phải ăn cháo vì trong tiềm thức còn bé, món ăn đó luôn gắn liền với sự nhạt nhẽo và vô vị.

Nhưng hơi ấm cùng hương thơm nức mũi phả ra từ bát cháo, cùng với sự ân cần của Lingling, như một phép màu thôi thúc Orm nếm thử món cháo.

Khi thìa đầu tiên chạm vào môi, vị ngọt thanh nhẹ của cháo kết hợp với hương thơm thoang thoảng từ gia vị, tất cả như một bản giao hưởng hoàn hảo tan ra trong miệng cô.

" Sao, có vừa miệng em không?" Lingling, ánh mắt có chút lo lắng nhìn Orm.

" Ngon lắm..."

Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi Orm, cô hiểu rằng đôi khi, những điều mình từng ghét lại trở thành những điều tuyệt vời nhất khi được gói ghém trong sự quan tâm chân thành ấy.

Lingling vừa nghe Orm khen xong, nụ cười trên môi chị lập tức nở rộ, rạng rỡ như ánh nắng ban mai. Đôi mắt của chị lấp lánh, nụ cười ấy tràn đầy sự hào hứng, như thể lời khen ấy là phần thưởng cho sự cố gắng và tâm huyết của chị.

Nụ cười xinh đẹp đó của Lingling không khiến Orm cảm thấy vui theo, sự mệt mỏi trong người cũng vơi bớt đi.

" Sao chị tốt với em vậy?"Orm hỏi, giọng khàn khàn.

Lingling hơi khựng lại trước câu hỏi ấy, nhưng rồi chị cười, giọng ngọt ngào đáp.

" Vì... em cũng tốt với chị mà..."

Orm cúi đầu, cố tránh ánh mắt của Lingling. Tim cô đập loạn nhịp, đây là lần đầu tiên Orm nhận ra trái tim mình đã thực sự rung động vì chị. Cái cách mà Lingling chăm sóc cô, sự dịu dàng của chị như thiêu đốt những lớp phòng thủ mà cô đã cố dựng lên.

Sau khi đã ăn xong và uống thuốc, Orm liền cùng Lingling ra ngoài phòng khách xem phim. Buổi xem phim của họ kéo dài 2 tiếng sau, cho đến khi cuộc gọi từ Freen đến, hỏi thăm về tình trạng của Orm.

Sau đó thời gian điểm sang 2h chiều, Orm và Lingling đang ngồi cạnh nhau trên sofa trong phòng khách, đôi mắt dán chặt vào màn hình, hoàn toàn chăm chú vào bộ phim đang chiếu.

Không gian xung quanh họ như ngưng lại, mọi âm thanh, màu sắc dường như chỉ tập trung vào câu chuyện đang diễn ra trên màn ảnh. Họ không hề hay biết rằng ánh nắng bên ngoài đã dần tắt, nhường chỗ cho những đám mây đen nặng trĩu, che phủ bầu trời.

" Trời sắp mưa sao?" Orm và Lingling không hẹn mà cùng nhau quay sang, ánh mắt bất ngờ chạm nhau. Sự trùng hợp này khiến cả hai ngạc nhiên, và ngay lập tức, tiếng cười khúc khích vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Và rồi vài phút sau, cơn mưa bắt đầu trút xuống, và cơn gió lạnh bên ngoài từ đâu thổi vào khiến Orm đang ngồi trên sofa phải rùng mình một cái. Lingling nhận ra điều đó và ngay lập tức đưa cô trở về phòng.

" Ngủ một giấc đi Orm..." Lingling lo lắng nhìn thân thể Orm quấn kín bưng bởi tấm chăn dày vẫn lâu lâu run lên vì lạnh mà lo lắng.

Orm nhìn chị cố cười trong khi hai mắt bắt đầu nặng trĩu, sự mềm mại từ chiếc giường của mình lẫn hơi ấm từ lòng bàn tay Lingling càng khiến Orm muốn nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.

Buổi chiều hôm đó, cơn sốt của Orm trở nên tồi tệ hơn. Mặc dù đã uống thuốc, nhiệt độ cơ thể của cô vẫn không giảm đi, và điều đó khiến Lingling bắt đầu lo sốt vó.

Chị ngồi cạnh giường, đôi tay run rẩy khi kiểm tra nhiệt độ của Orm lần nữa: " Orm..." Giọng Lingling thấp và đầy lo lắng. Chị vội lấy khăn thấm nước ấm, rồi nhẹ nhàng lau đi vầng trán ướt đẫm mồ hôi của Orm.

Cả cơ thể Orm nóng bừng, nhưng khi cảm nhận sự mát lạnh từ khăn của Lingling, cô khẽ rùng mình, rồi bất giác vươn tay nắm lấy tay chị. Đôi mắt mê man đầy mệt mỏi của cô tìm kiếm ánh nhìn của Lingling, như thể có điều gì đó muốn nói.

" Chị ở lại đây với em được không?" Cánh môi nhợt nhạt của Orm nhấp nháy, giọng thều thào nhưng đầy rõ ràng. " Xin chị đừng đi đâu cả..."

Lingling thoáng ngạc nhiên bởi sự níu kéo này của Orm, nhưng rồi chị giữ chặt lấy tay cô hơn. " Chị ở đây mà, đừng lo. Chị sẽ không đi đâu."

Orm dường như không an tâm vẫn nắm chặt tay Lingling, như thể sợ chị sẽ rời bỏ cô bất cứ lúc nào. Trong cơn sốt mơ màng, Orm không ngừng nghĩ về Lingling.

Sự hiện diện của chị lúc này như một ngọn lửa ấm áp xua tan đi cái lạnh giá của cơn sốt và nỗi cô đơn trong lòng cô. Orm biết chắc rằng, trái tim mình đã không còn đường để thoát ra khỏi lưới tình này nữa rồi.










































Chương trước Chương tiếp
Loading...