LingOrm • | Bản Tình Ca Không Lời

10.2






---

Ánh nắng buổi sáng len lỏi qua tấm rèm, nhẫn tâm chiếu thẳng lên gương mặt mềm mại của Becky, khiến từng nét dịu dàng của cô ấy hiện rõ dưới ánh sáng vàng nhạt.

Làn da trắng mịn của Becky như bừng sáng lên, và những tia nắng lấp lánh trên hàng mi dài khiến đôi mắt khẽ cựa quậy, báo hiệu sự tỉnh giấc. Becky khẽ nhíu mày, rồi từ từ mở mắt ra.

Trước mắt cô ấy là một hình ảnh nhập nhoà, nhưng ngay khi tầm nhìn rõ hẳn, cô nàng nhận ra Freen, đang ngồi bên cạnh, tựa đầu lên cánh tay mình, ánh mắt đầy mê đắm nhìn cô ấy không rời.

Becky hơi giật mình thoáng chốc, nhưng ngay sau đó, đôi môi của cô ấy nở một nụ cười dịu dàng, hạnh phúc.

Freen thấy Becky tỉnh giấc, gương mặt chị ấy cũng sáng bừng lên với nụ cười tươi rói, đầy niềm vui không giấu được.

“ Chào buổi sáng ka...” Freen khẽ nói, giọng chị ấy tràn đầy sự ấm áp và tình cảm, như muốn dành tặng trọn vẹn khoảnh khắc yên bình này cho Becky.

Becky dù còn ngái ngủ, đôi mắt lờ đờ mơ màng và giọng nói còn khàn đặc, nhưng cô nàng vẫn cố gắng đáp lại: 

“ Chào buổi sáng...” Cái vẻ ngái ngủ của Becky, hay cả sự khàn khàn trong giọng nói, chỉ với vài từ đơn giản nhưng đủ làm tim Freen rung lên

Không thể cưỡng lại sự thôi thúc trong lòng, Freen nhướn người tới, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên má Becky, nụ hôn ngọt ngào mở đầu cho buổi sáng đầy ý nghĩa – ngày mà họ chính thức trở thành người yêu của nhau.




















Freen đứng trong bếp, không gian xung quanh tràn ngập tiếng loạt xoạt của dao thớt, tiếng lách cách của xoong chảo, và tiếng xèo xèo của dầu nóng trên bếp.

Chị ấy cẩn thận lật từng lát bánh mì trong chảo, đôi tay có phần hơi lóng ngóng nhưng ánh mắt lại ánh lên một vẻ hứng khởi lạ thường.

Bình thường, bếp núc không phải là nơi mà Freen dành nhiều thời gian, vì con gái nhà Sarocha vốn không thích nấu ăn và cũng không mấy hứng thú với chuyện này.

Những lần chị vào bếp chỉ là để nấu qua loa bữa sáng cho Orm nhưng chỉ khi nào chị ấy có tâm trạng, còn không thì chọn cách ăn ngoài hoặc là nhịn đói.

Nhưng hôm nay, Freen cảm thấy khác hẳn. Chị ấy đứng đó, lòng tràn đầy sự phấn khích, bởi đây là lần đầu tiên chị ấy nấu ăn cho người con gái mà mình yêu – Becky.

Có điều gì đó thôi thúc Freen, khiến chị tự nguyện vào bếp với tâm thế hào hứng chưa từng có. Mỗi khi nhìn vào chảo hay xoong, đôi môi chị bất giác nở nụ cười, dù thức ăn trong đó có vẻ không hoàn hảo lắm, nhưng Freen không bận tâm.

“ Mong là em ấy không chê nó khó ăn...” Sarocha thầm nhủ, đôi mắt sáng lên mỗi khi nghĩ đến nụ cười của cô ấy. Cảm giác này khiến Freen có chút hồi hộp, như thể chị đang thực hiện một nhiệm vụ quan trọng, và bất kỳ sai sót nào cũng sẽ khiến mọi thứ đổ vỡ.

Nhưng chính cái cảm giác này cũng đem lại cho chị một sự ấm áp, một sự hài lòng khi nghĩ rằng mình đang chuẩn bị điều gì đó đặc biệt cho Becky.

Dù biết món ăn có thể không hoàn hảo, có lẽ bánh mì sẽ cháy một chút, hay miếng trứng sẽ bị quá lửa, nhưng Freen chẳng hề bận tâm. Điều duy nhất chị quan tâm đến là khoảnh khắc khi Becky bước ra và nhìn thấy đĩa thức ăn này, chị muốn thấy ánh mắt ngạc nhiên và nụ cười rạng rỡ của Becky – đó mới là điều quan trọng nhất với Freen.

Từ một người không màng đến chuyện bếp núc, hôm nay Freen thấy mình đã khác. Tình yêu khiến chị muốn làm những điều trước đây chưa từng làm, và việc nấu ăn – một việc vốn xa lạ – bỗng trở thành niềm vui lớn chỉ vì nó dành cho người chị ấy yêu.

Freen đang chăm chú đảo chảo cơm, từng hạt gạo vàng ươm nhảy múa trong dầu, thì bất ngờ cảm nhận một vòng tay ôm nhẹ lấy hông chị ấy từ phía sau. Và ngay lập tức, mùi hương dịu ngọt quen thuộc quấn quanh mũi khiến khóe môi của Freen nhếch lên một cách tự nhiên.

Becky vẫn còn chút ngái ngủ, lười biếng tựa đầu lên bờ vai của Freen, đôi mắt mơ màng dán vào chảo cơm trên bếp. Trong ánh mắt mơ màng ấy lại lấp lánh sự hạnh phúc không thể che giấu, như thể cô chỉ cần ở bên Freen là mọi thứ trên đời đã trở nên hoàn hảo.

“ Chắc em đói rồi phải không?” Freen khẽ hỏi, giọng chị dịu dàng và đong đầy yêu thương, tay vẫn đảo chảo nhẹ nhàng. “ Đợi một chút nhé, bữa sáng sắp xong rồi.”

Thế nhưng, Becky chẳng mảy may để tâm đến lời Freen nói. Thay vào đó, cô ấy càng siết chặt vòng tay quanh eo chị hơn, như thể muốn kéo người kia vào sát mình hơn nữa.

Freen nhẹ nhàng vươn tay tắt bếp, để hơi nóng trong phòng bếp nguội dần. Chị ấy quay người lại thật chậm, đôi tay của Freen bao quanh lấy Becky, kéo cô ấy vào một cái ôm ấm áp.

Becky, đôi mắt vẫn lờ mờ vì cơn buồn ngủ chưa tan, khẽ tựa đầu vào lồng ngực của Freen, cảm nhận sự ấm áp dịu dàng lan tỏa từ cơ thể người kia, như tia nắng ban mai len lỏi qua khung cửa.

Freen cúi xuống, hít lấy mùi hương ngọt ngào trên mái tóc của Becky, rồi hỏi bằng giọng lo lắng: “ Em vẫn còn buồn ngủ à?”

Becky lắc đầu như một đứa trẻ trong vòng tay của Freen, giọng cô nhỏ nhẹ và đầy mơ màng: “ Không... em chỉ muốn ôm chị thôi.”

Chỉ với một câu nói đơn giản, Freen như tan chảy hoàn toàn. Chị ấy cúi xuống, nâng nhẹ cằm của Becky, để đôi mắt cả hai gặp nhau trong một khoảnh khắc đầy tình cảm.

Becky ngước lên, đôi mắt vẫn lấp lánh sự dịu dàng, và chậm rãi nhấc cổ lên, khẽ nghiêng đầu để đôi môi của Freen có thể chạm vào môi mình trong một nụ hôn êm ái, ngọt ngào như chính tình yêu của họ.

Hương bạc hà the the của kem đánh răng vẫn còn đọng lại trên cánh môi của Becky, làm Freen như bị cuốn vào cơn bão của sự đam mê, tâm trí hoàn toàn mất kiểm soát.

Cảm giác ngọt ngào lấp đầy không gian giữa họ, và Freen không hề muốn buông người con gái trước mặt mình ra. Nhưng Becky, thiếu đi nhịp thở, bắt đầu cựa quậy. Gương mặt cô dần trở nên khó chịu, tay yếu ớt bấu chặt vào vạt áo của Freen như đang cầu cứu.

Chính lúc ấy, Freen mới bừng tỉnh, chị ấy vội vàng buông môi Becky ra, đôi mắt lo lắng nhìn thẳng vào gương mặt đỏ ửng của cô ấy, ngực Becky phập phồng không ngừng cố gắng lấy lại hơi thở.

Nhận ra sự tham lam của mình, Freen hạ giọng, đầy hối lỗi. “ Chị xin lỗi... chị không kiềm chế được.”

Nhưng Becky chỉ lắc đầu ngay lập tức, đôi mắt cô sáng lên như muốn xua tan sự áy náy của Freen. “ Không sao đâu mà chị...” Becky nói, rồi cô ấy nhướn người lên, nhanh chóng đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Freen như để trấn an người lớn tuổi hơn.

Sau đó, Becky lùi lại một chút, đôi mắt ngập tràn sự yêu thương nhìn Freen, chẳng khác gì một chú cún con dễ thương đang làm nũng.

Freen thề rằng trái tim chị ấy như ngừng đập trong khoảnh khắc đó. Gương mặt của Becky, đẹp tựa một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo, khiến Freen không thể ngăn mình mỉm cười.

Ánh mắt dịu dàng, đôi má phơn phớt hồng, và sự thuần khiết trong từng cử chỉ của Becky khiến Freen không tin nổi rằng cuối cùng cô gái này đã trở thành bạn gái của mình.

Cảm xúc lạnh buốt trên đầu môi nhưng nóng bừng trong lòng vẫn còn cuồn cuộn trong lồng ngực Freen Sarocha từ đêm qua cho đến giờ.

Chị ấy cúi xuống, lần này nhẹ nhàng và đầy nâng niu, đặt một nụ hôn mềm mại lên môi Becky, mong muốn cảm nhận mùi hương đắm say một lần nữa.

“ Bữa sáng vẫn chưa xong sao?”

Freen và Becky không hẹn mà cùng nhau mở bừng đôi mắt ra khi bên tai vang lên giọng nói của ai đó. Khi hai người bọn họ quay đầu sang, nhìn thấy Orm ngồi chễm trệ giữa bàn ăn từ lúc nào, gương mặt cực kỳ chán nản trước cảnh tượng đang diễn ra trước mặt mình.

Becky ngại ngùng đến đỏ tía cả mặt mày, vội vàng đẩy Freen ra, dường như cô ấy muốn rời khỏi đây liền tức khắc vì cô bạn thân Orm đã vô tình nhìn thấy bộ dạng đáng xấu hổ của mình.

Nhưng Freen thì khác, mặc dù cũng ngượng ngùng không kém bởi sự xuất hiện của Orm, nhưng trong lòng chị ấy không ngừng chửi rủa Orm đã phá đám chuyện hay giữa mình và Becky.

“ Orm, em về khi nào vậy? C-chị không nghe thấy tiếng bước chân của em...” Freen cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, nhưng sự bực bội lẫn lén lút trong lòng khi Orm vô tình phá đám khoảnh khắc ngọt ngào của bọn họ.

“ Thật ra là khi bước vào nhà, em có nói rằng mình về rồi...” Orm trả lời, săm soi đầu móng tay của mình. Sau khi được người chị gái tên Sonya hộ tống đến tận cửa nhà, Orm tạm biệt cô nàng kia rồi bước vào nhà không chần chừ, rồi mùi thơm nức lỗ mũi từ trong phòng bếp đánh thức cái đói cồn cào trong bụng.

Nhưng khí tiến về phía bếp, cảnh tượng 'không đúng đắn' khiến Orm Kornnaphat gần như há hốc, chẳng nói năng lên lời gì.

" Nhưng mà có vẻ hai người bận làm việc... trọng đại quá nên không nghe thấy cũng phải thôi...” Hai từ trọng đại được nhấn mạnh một cách đầy ăn ý khiến Freen và Becky cùng nhau nuốt nước bọt.

Becky lặng lẽ nhích người ra xa người chị họ của bạn thân mình, tránh ánh mắt của Orm. “ Cậu... làm sao về được vậy?” Cố gắng bịa chuyện rồi đánh trống lảng.

“ Chị Sonya đưa tớ về...”

“ Sao em không gọi chị đến đón em về?” Freen lấy lại sự điềm tĩnh đã đánh mất về lại chính mình.

Orm khẽ nhếch môi, cô khoanh tay lại để trước ngực, và vô cùng hài lòng với câu nói của mình.

“ Nếu em gọi chị đến thì e rằng nụ hôn ngọt ngào chào buổi sáng lúc nãy sẽ không xảy ra đâu nhỉ..."

Freen và Becky đỏ mặt, không hẹn mà cùng cúi đầu xấu hổ trước câu nói đầy hàm ý của Orm. Mặc dù vậy, Orm vẫn giữ thái độ bình thản, như thể chẳng hề có gì bất thường trong lời nói của mình.

Becky hít thở sâu, nuốt khan hồi hộp, và may mắn thay, Orm dường như không có tâm trạng để tiếp tục trêu chọc họ. Becky lén liếc nhìn Freen một cái, như ngầm bảo chị ấy mau dọn bữa sáng.

Cô ấy ngồi xuống cạnh Orm, cố gắng đánh lạc hướng bằng cách hỏi về chuyện tối qua. " Đêm qua cậu ngủ lại căn hộ của mình sao?" Becky mở lời với vẻ mặt tò mò.

Orm nhìn cô, gật đầu rồi đáp: " Ừ, tối qua mưa to quá... Chị Lingling không cho mình về." Câu trả lời khiến Becky khẽ nhíu mày, kinh ngạc trong thoáng chốc.

" C-Cậu và Lingling... ngủ chung trên một chiếc giường à?" Becky hỏi, giọng có chút lo lắng.

Orm bị doạ không ít nói bộ dạng khẩn trương của Becky, cô nhanh chóng đáp lời với chút ngập ngừng: " K-Không... chị ấy ngủ trên giường, còn mình thì nằm dưới đất."

Orm nuốt khan, tốt nhất là cô không nên kể ra toàn bộ sự thật về đêm qua. Chắc chắn Becky sẽ phát điên lên nếu biết chuyện, rồi lại cằn nhằn cô vì cứ mãi đâm đầu vào mối tình không có lối thoát.

Becky thở phào nhẹ nhõm ngay sau đó, nhưng sự khó hiểu vẫn hiện rõ trong ánh mắt. " Thật là kỳ lạ..." Becky lẩm bẩm, ánh mắt lơ đãng như đang suy nghĩ điều gì đó. " Lingling trước giờ chẳng bao giờ cho ai vào phòng của chị ấy cả..."

Becky nhớ lại lần đầu tiên gặp Lingling, cô ấy từng nghĩ chị ấy là một người cực kỳ khó gần, thậm chí lạnh lùng. Gương mặt xinh đẹp của Lingling lúc nào cũng toát ra vẻ xa cách, không bao giờ cười.

Dù bọn họ đã sống chung gần hai tháng nay, Becky chưa một lần nhìn thấy Lingling nở một nụ cười đúng nghĩa. Chị cũng không hứng thú với những câu chuyện hài hước hay những lời nói đùa của họ, có lẽ một phần vì Lingling lớn lên ở Hồng Kông, ít tiếp xúc với tiếng Thái.

Khi mọi người nói chuyện, đôi khi Lingling chỉ ngồi im lặng, dường như lạc lõng giữa những cuộc trò chuyện.

Nhưng mọi thứ thay đổi một cách ngoạn mục vào cái ngày Orm cùng Freen đến dự tiệc ở căn hộ bọn họ. Becky thề rằng cô ấy chưa bao giờ thấy Lingling cười nhiều đến như vậy.

Mỗi lần Orm kể về những câu chuyện vui mà cô đã trải qua, ánh mắt Lingling như bừng sáng, nụ cười của chị giống như ánh mặt trời. Không chỉ cười mà nàng Kwong còn trở nên phấn khích và hào hứng, một hình ảnh mà Becky chưa từng được nhìn thấy trước đây.





























Chương trước Chương tiếp
Loading...