LingOrm | Ánh Mắt Không Lời
Chương 8
Ba ngày sau sự cố ở bệnh viện, Orm ngồi bên giường mẹ, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Dù sức khỏe mae Koy đã dần hồi phục, sự nghiêm nghị và kiên quyết của bà vẫn không suy giảm.“Con phải nghe mẹ,” mae Koy nói, giọng dứt khoát nhưng vẫn lẫn chút mệt mỏi. “Mẹ đã sắp xếp một buổi xem mắt. Gia đình bác Somchai có tiếng trong giới kinh doanh, và con trai họ, Nat, là một người đàn ông có tài. Con sẽ gặp cậu ấy.”Orm cúi đầu, ngón tay siết chặt vào nhau. Cô muốn phản đối, muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi và ánh mắt kiên quyết của mẹ, cô lại không nỡ.“Mẹ… con không nghĩ đây là điều đúng đắn,” Orm nói, giọng nhỏ nhẹ.“Đúng đắn hay không, con phải nghĩ đến gia đình mình!” Mae Koy ngắt lời, ánh mắt sắc lạnh. “Nếu con còn tiếp tục với Ling, mẹ sẽ không bao giờ tha thứ. Con muốn nhìn mẹ chết vì đau tim sao?”Những lời nói ấy như nhát dao đâm vào trái tim Orm. Cô hít một hơi sâu, cố nén nước mắt.“Con sẽ đi,” Orm đáp, giọng run run.---Buổi gặp mặt được sắp xếp tại một quán cà phê sang trọng nằm gần bệnh viện. Khi Orm bước vào, cô cảm thấy ngột ngạt. Cô mặc chiếc váy trắng đơn giản mà mẹ cô chọn, nhưng trong lòng cô chỉ toàn cảm giác nặng nề.Nat bước vào không lâu sau đó. Anh mặc bộ vest lịch lãm, mái tóc gọn gàng và nụ cười dịu dàng trên môi. Ngay khi ánh mắt anh chạm vào Orm, Nat đã cảm thấy một điều gì đó rất đặc biệt.“Xin chào, Orm. Tôi là Nat,” anh nói, giọng trầm ấm.Orm gật đầu, cố gắng giữ vẻ lịch sự. “Chào anh, em là Orm.”Họ ngồi xuống, bắt đầu buổi trò chuyện với những câu hỏi thông thường. Nat kể về công việc của mình trong lĩnh vực tài chính, những sở thích cá nhân và cả những ước mơ còn dang dở. Anh luôn cố gắng giữ bầu không khí nhẹ nhàng, không muốn Orm cảm thấy áp lực.Dù vẻ ngoài điềm tĩnh, Orm không thể giấu được sự lúng túng. Tâm trí cô cứ bị kéo về Ling, người cô yêu. Nhưng Nat thì khác. Từ giây phút nhìn thấy Orm, anh đã bị thu hút bởi vẻ đẹp dịu dàng và ánh mắt buồn bã của cô.“Orm, tôi biết đây là lần đầu chúng ta gặp nhau, và tôi không muốn gây áp lực cho em. Nhưng nếu có thể, tôi hy vọng chúng ta sẽ gặp nhau thêm lần nữa, với tư cách bạn bè,” Nat nói, giọng chân thành.Orm nhìn anh, đôi mắt ánh lên chút áy náy. “Anh là người tốt, Nat. Nhưng em nghĩ... chúng ta không nên gặp nhau thêm. Em không muốn gây ra hiểu lầm.”Nat mỉm cười, lắc đầu. “Tôi không hiểu lầm đâu. Nhưng nếu em cần ai đó lắng nghe, tôi hy vọng mình có thể là người đó.”Lời nói của Nat khiến Orm cảm thấy khó xử, nhưng cô không thể từ chối thẳng thừng. Cô chỉ gật đầu nhẹ, rồi rời khỏi quán cà phê với tâm trạng rối bời.---Tại bệnh viện, mae Koy đang chờ trong phòng bệnh. Khi nhìn thấy Orm bước vào, bà lập tức hỏi:“Cậu Nat thế nào? Con có cảm thấy cậu ấy phù hợp không?”Orm ngồi xuống bên giường, lảng tránh ánh mắt mẹ. “Anh ấy rất tốt, mẹ à. Nhưng con nghĩ… chúng con không hợp nhau.”Mae Koy nhíu mày, vẻ không hài lòng. “Không hợp? Con còn chưa thử thì làm sao biết được? Mẹ không muốn con nhắc đến LingLing Kwong nữa, hiểu không?”“Mẹ…” Orm ngập ngừng, nước mắt chực trào. “Mẹ có thể hiểu cho con một lần không? Con không thể ép trái tim mình…”“Trái tim?” Mae Koy ngắt lời, giọng gay gắt. “Trái tim con cần phải biết điều gì đúng đắn! Nếu con còn tiếp tục mối quan hệ đó, mẹ thà không nhìn mặt con nữa!”Orm cúi gằm, không dám nói thêm. Trái tim cô đau đớn đến mức nghẹn thở, nhưng cô không biết phải làm sao để cân bằng giữa tình yêu và gia đình.---Tối hôm đó, Orm trở về nhà và ngồi trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại. Tin nhắn của Ling xuất hiện trên màn hình:Ling: “Em ổn chứ? Mẹ em thế nào rồi?”Orm cầm điện thoại, tay run run. Cô muốn nói với Ling mọi thứ, nhưng lại sợ điều đó sẽ khiến cả hai thêm đau lòng. Cuối cùng, cô nhắn lại:Orm: “Mẹ em ổn. Chị đừng lo.”Chỉ vài phút sau, Ling gọi đến. Giọng cô đầy lo lắng:“Orm, em đang giấu chị điều gì phải không? Em không giống mọi ngày.”Orm im lặng, rồi cuối cùng bật khóc. “Mẹ bắt em đi xem mắt… Em đã đi rồi.”Ling im lặng một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Vậy… em thấy thế nào?”“Em không biết. Anh ấy tốt, nhưng em không có cảm giác gì. Mẹ muốn em từ bỏ chị, nhưng em không thể làm được.”“Em không cần từ bỏ, Orm,” Ling nói, giọng chắc chắn. “Chúng ta sẽ cùng đối mặt. Chị không để em một mình đâu.”“Nhưng nếu mẹ không bao giờ chấp nhận thì sao? Em không muốn mẹ đau lòng thêm nữa…”Ling thở dài, cố gắng giữ bình tĩnh. “Mẹ em chỉ cần thời gian. Chị tin là mình có thể thay đổi suy nghĩ của bà. Chỉ cần em không bỏ cuộc.”Orm ngước mắt nhìn lên trần nhà, nước mắt lăn dài. Cô không biết tương lai sẽ ra sao, cô nên lựa chọn tình yêu của riêng mình hay gia đình...