LingOrm | Ánh Mắt Không Lời
Chương 7
Sáng hôm đó, khi Orm vừa tỉnh dậy, điện thoại của cô đã rung liên hồi. Hàng loạt tin nhắn từ bạn bè và đồng nghiệp gửi đến với cùng một nội dung: "Cậu đang nổi khắp mạng xã hội rồi!"Orm mở điện thoại, ngạc nhiên khi thấy những bức ảnh của cô và Ling đang thân thiết trong công viên, lúc thì Ling vuốt tóc cô, lúc thì họ nhìn nhau đầy tình cảm. Tiêu đề bài viết trên các trang mạng xã hội càng khiến cô choáng váng: "Chuyện tình bí ẩn giữa giám đốc và nữ diễn viên mới nổi?"---Tại nhà Ling, cô cũng đã nhìn thấy bài đăng. Ling ngay lập tức gọi cho Orm.“Orm, em ổn không?” Giọng Ling lo lắng vang lên.Orm cắn môi, cố giữ bình tĩnh. “Em không sao… nhưng mà, mẹ em…”“Bà ấy biết rồi sao?” Ling hỏi, lòng chợt trùng xuống.“Vâng…” Orm thở dài. “Mẹ em gọi em từ sáng, giọng rất giận. Bà bảo em về nhà ngay lập tức.”“Chị sẽ đi cùng em.” Ling dứt khoát nói, nhưng Orm lập tức từ chối.“Không được đâu, P'Ling. Em cần giải thích với mẹ trước. Chị đừng lo, em sẽ ổn mà.”Ling im lặng một lúc, cuối cùng đành nhượng bộ. “Được rồi, nhưng nếu cần chị, em chỉ cần gọi, chị sẽ đến ngay.”---Khi Orm về đến nhà, không khí trong phòng khách căng thẳng như muốn bóp nghẹt cô. Mẹ cô đang ngồi trên ghế, tay ôm ngực, ánh mắt đầy phẫn nộ và thất vọng.“Orm, con giải thích đi!” Mẹ cô hét lên, giọng run rẩy. “Cái này là sao? Con… con và cô gái đó thật sự đang hẹn hò à?”Orm quỳ xuống trước mặt mẹ, cố giữ giọng bình tĩnh. “Mẹ, con và P'Ling… đúng là chúng con có tình cảm với nhau. Nhưng con vẫn là con của mẹ, con không làm gì sai cả.”Mẹ cô đập mạnh tay xuống bàn, nước mắt lăn dài trên má. “Không sai? Con có biết con đang làm gì không? Cả gia đình này sẽ bị người đời cười nhạo, làm sao mẹ chịu được điều đó?”“Mẹ, tình yêu của con không sai! Con hạnh phúc khi ở bên chị ấy, và chị ấy đối với con rất tốt. Mẹ không cần lo lắng cho con đâu!” Orm cố gắng giải thích, nhưng dường như mẹ cô không muốn nghe thêm bất cứ điều gì.“Mẹ không chấp nhận!” Bà hét lên, hơi thở ngày càng nặng nhọc. “Nếu con còn tiếp tục mối quan hệ này, thì đừng nhận mẹ là mẹ nữa!”Orm choáng váng, nước mắt trào ra. “Mẹ… mẹ không thể nói vậy được! Con không thể bỏ người con yêu chỉ vì sự phản đối của mẹ…”Mẹ cô định đứng dậy, nhưng đột nhiên tay bà ôm chặt lấy ngực, ngã gục xuống sàn.“Mẹ!” Orm hét lên, hoảng loạn chạy đến bên bà.---Mẹ Koy được đưa vào bệnh viện ngay lập tức. Ling nhận được tin báo từ Orm và lao đến bệnh viện trong vòng chưa đầy 15 phút.Khi gặp nhau ở hành lang, Orm trông như sắp gục ngã. Ling tiến lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy cô.“Chị đây rồi, đừng lo. Mẹ em sẽ ổn thôi.” Ling trấn an, dù lòng cô cũng rối bời.Orm bật khóc, gục đầu vào vai Ling. “Là tại em… nếu em không cãi mẹ, thì bà đã không bị thế này…”“Không phải lỗi của em, Orm. Đây chỉ là sự cố thôi. Chị tin là bác sẽ khỏe lại.”---Một lát sau, bác sĩ bước ra, thông báo rằng mẹ Koy đã qua cơn nguy kịch, nhưng cần nghỉ ngơi và tránh những cảm xúc mạnh. Orm thở phào, nhưng lòng cô vẫn nặng trĩu.Trong phòng bệnh, mẹ Koy yếu ớt mở mắt, nhìn thấy Orm ngồi bên cạnh. Nhưng khi ánh mắt bà lướt qua Ling, vẻ mặt bà lập tức trở nên lạnh lùng.“Cô ấy… vẫn không buông tha con sao?” Giọng bà khàn khàn nhưng đầy trách móc.“Mẹ, đừng nói vậy…” Orm nói nhỏ, nắm lấy tay bà. “Chị ấy không làm gì sai cả. Chúng con chỉ yêu nhau thôi.”“Yêu?” Mẹ cô quay đi, ánh mắt xa xăm. “Con không thấy đó là sai lầm sao? Con gái mẹ không thể sống như thế này được. Mẹ thà chết còn hơn nhìn con đi vào con đường đó.”Orm bật khóc, nhưng Ling bước lên, giữ bình tĩnh.“Bác gái, cháu hiểu bác lo lắng. Nhưng cháu thật lòng yêu Orm và sẽ luôn ở bên cô ấy, bảo vệ cô ấy. Xin bác hãy cho cháu một cơ hội.”Mẹ Koy nhắm mắt, không nói gì thêm, nhưng vẻ mặt bà cho thấy bà chưa sẵn sàng chấp nhận.---Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Orm đứng tựa vào tường, vẻ mặt mệt mỏi. Ling bước đến, nhẹ nhàng cầm tay cô.“Chị sẽ làm mọi thứ để bác gái hiểu và chấp nhận chúng ta, Orm. Nhưng trước tiên, em phải nghỉ ngơi. Em không thể gục ngã lúc này.”Orm nhìn Ling, nước mắt lăn dài. “P'Ling, nếu mẹ không bao giờ chấp nhận, em sẽ phải làm sao?”Ling siết chặt tay Orm, ánh mắt đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ tìm cách. Dù mất bao lâu, chị vẫn sẽ ở đây, chờ đợi và chiến đấu cùng em.”Lời nói của Ling như một lời hứa, khiến Orm cảm thấy ấm áp giữa những sóng gió. Trong khoảnh khắc ấy, Orm biết rằng, dù con đường phía trước còn nhiều thử thách, cô không bao giờ đơn độc.