[LeviHanLevi]Trà Đen Và Bốn Mắt
Levihanlevi Tra Den Va Bon Mat
☀️Sài Gòn sáng ngày hôm nay đắm chìm trong nắng nhẹ như rắc mật lên từng con phố. Dưới tán me già trên các vỉa hè, trẻ con ríu rít nắm tay cha mẹ, tay kia cầm bóng bay, kẹo bông và những món đồ chơi đủ màu sắc. Tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp nơi, khiến cả thành phố vốn luôn hối hả cũng trở nên dịu dàng lạ thường. Trong một quán cà phê nhỏ khuất trong hẻm đường Nguyễn Đình Chiểu, ánh sáng xuyên qua tấm rèm mỏng đổ lên gương mặt đang say sưa nhìn ra ngoài của Hange. Cô đung đưa chân, tay cầm ly trà sữa trân châu và ánh mắt lấp lánh như nắng sớm khi nhìn sang người ngồi đối diện."Leviii!~ Anh biết hôm nay là ngày gì không?" - Giọng cô ngọt như kẹo, lại lồng chút tinh nghịch khiến chiếc bàn cà phê sáng bừng lên không khí trẻ thơ.Levi chỉ nhấc mắt khỏi quyển sách, khuôn mặt vẫn lạnh băng, đáp gọn như cắt:"Ngày quốc tế hết tiền vì mua mấy món quà linh tinh?"Hange chu môi, gương mặt phụng phịu như trẻ con bị mắng oan. Cô lắc lắc vai, nói nhỏ như rủ rê:"Có thể nói là vậy... Mà quà em đâu?"Levi nhấp một ngụm cà phê đắng, hạ cốc xuống mà không hề thay đổi sắc mặt:"Em già rồi, đừng đòi mấy trò linh tinh."Câu nói dội xuống như một gáo nước lạnh. Hange lặng người, không đáp, chỉ thở hắt ra và quay mặt ra cửa sổ. Ánh nắng xuyên qua ô kính phản chiếu lên mắt cô, khiến sự mong đợi lấp lánh dường như càng rõ ràng hơn trong lặng im._________________🌤Buổi trưa trở nên gay gắt, nắng hắt từ mặt đường lên vỉa hè nóng rát. Trong căn hộ gọn gàng, Levi ngồi co chân trên ghế sofa, tay cầm điện thoại, mắt nhìn chằm chằm màn hình nhưng lòng thì rối như mớ dây điện. Anh mở trình duyệt, bắt đầu hành trình gian nan nhất trong ngày: đi tìm món quà cho cô gái ưa phản ứng hóa học và những trò "không ai hiểu nổi".Từng dòng tìm kiếm lần lượt hiện ra:"Con gái thích gì vào ngày 1/6?""Quà thiếu nhi cho người lớn tuổi (mà không bị giận đòn)?""Bạn gái thích hóa học thì tặng gì?"Càng đọc, anh càng thấy mệt. Gấu bông? Cô sẽ mổ bụng nó để tìm hiểu cấu tạo bên trong. Socola? Hange sẽ đem ra thí nghiệm độ chảy. Hoa? "Vật dễ úa tàn, không bền vững" - lời cô từng tuyên bố.Không còn cách nào khác, anh mở lại lịch sử tin nhắn. Toàn ảnh Hange gửi: những chiếc bình thí nghiệm sủi bọt, đèn cồn cháy xanh lét, mấy mô hình virus và vi khuẩn nhìn đáng sợ. Bỗng dưng anh bật cười khẽ, hiếm hoi như việc núi Bà Đen có tuyết."Mô hình phòng thí nghiệm tí hon... đúng là hợp với nhỏ đó."Và thế là, Levi đứng dậy, túm lấy ví và điện thoại, sẵn sàng bước vào trận chiến còn khó hơn cả kỳ thi đại học: mua quà cho Hange Zoe vào ngày Quốc tế Thiếu nhi._________________🌇Chiều Sài Gòn đổ xuống trong ánh hoàng hôn vàng rực như rắc nghệ lên phố xá. Dưới làn gió nhẹ, tiếng ve râm ran, tiếng còi xe vẫn không ngừng nghỉ. Levi với ánh mắt lạnh như băng và dáng đi kiên quyết, bắt đầu hành trình qua các tiệm đồ chơi lớn nhỏ trong trung tâm thành phố.Tại tiệm đầu tiên, anh chỉ tay vào bộ mô hình nhỏ xíu nhưng tinh xảo: ống nghiệm, bình tam giác, lò phản ứng mini."Giá bao nhiêu?""4 triệu, hàng xịn nhập khẩu nha anh!"Levi không chớp mắt:
"Giảm giá đi."Nhân viên cười gượng:
"Dạ không giảm đâu anh, hàng hot nhất tháng đó ạ."Levi quay đi, để lại nhân viên ngẩn ngơ vì bị "bơ" thần tốc.Tiệm thứ hai còn cao hơn - 4 triệu rưỡi, chưa kể phí ship. Levi chỉ lặng lẽ lắc đầu và bỏ đi. Cả chiều anh rảo chân qua ba tiệm, mặt vẫn lạnh, giọng vẫn đều, và câu thương lượng vẫn chỉ xoay quanh một từ: "Giảm."Cuối cùng, anh đến một tiệm nhỏ nằm trong hẻm Bùi Viện, nơi ít người biết đến nhưng bán đồ chơi hiếm. Ở đó, bộ mô hình y chang thứ anh muốn, giá rẻ hơn: 3 triệu đồng."Chỗ khác bán 4 triệu. Ở đây bao nhiêu?""3 triệu, anh hên đó, hàng vừa nhập."Levi nhìn chằm chằm vào nhân viên:
"2 triệu."Nhân viên suýt phun nước:
"Anh trả giá gì kỳ vậy?!"Levi không chớp mắt, mặt vẫn nghiêm:
"Tôi nói thật."Cuối cùng, thương lượng kết thúc ở mức 2 triệu 500. Levi ôm hộp mô hình được bọc cẩn thận bằng giấy kraft nâu đơn giản mà tinh tế. Anh rời khỏi tiệm với cảm giác như vừa thắng một trận chiến kín đáo. Gió chiều nhẹ lướt qua làm tóc anh rối lên một chút, nhưng nụ cười mờ mờ trên môi anh thì chẳng ai kịp thấy._________________Khi đêm phủ xuống, thành phố như thay lớp áo, những con hẻm bỗng sáng đèn, ánh vàng loang ra từ những bóng đèn đường cũ kỹ, phản chiếu lên từng mái ngói, từng bức tường bong tróc. Levi đứng trước nhà Hange, tay cầm hộp quà được bọc gọn gàng, không ruy băng màu mè, không thiệp, nhưng là tâm huyết cả buổi chiều của một người chẳng giỏi bộc lộ cảm xúc.Cánh cửa mở ra, ánh sáng trong nhà tràn ra ngoài."Leviiiiiiiii!!" - Hange reo lên, đôi mắt sáng rỡ như vừa phát hiện ra nguyên tố mới."Mô hình phòng thí nghiệm!! Thứ này hiếm lắm đó!! Anh tìm ở đâu vậy!? Thích muốn xỉu luôn!!"Cô ôm chầm lấy món quà, rồi... ôm luôn Levi một cái rõ chặt. Anh khựng lại, gương mặt bất biến nhưng tai thì đỏ rực."Anh đúng là... ngoài lạnh trong nóng mà! Hahaha!"Cốc! - Một cái cốc đầu nhẹ nhưng đủ đau khiến Hange ôm đầu la oai oái."Bớt nhây." - Giọng Levi khô như gỗ.Hange vẫn cười không dứt, lăng xăng mang món quà vào nhà như trẻ nhỏ khoe đồ chơi mới. Levi quay lưng rời khỏi, bước từng bước chậm rãi ra khỏi hẻm.Dưới ánh đèn vàng rọi qua kẽ lá, mặt anh nghiêng nhẹ, và một nụ cười mỉm khẽ chạm nơi khóe môi. Lần đầu tiên trong ngày, vẻ mặt lạnh như đá ấy bỗng dịu lại. Trái tim anh cũng vậy."Ngốc thật..." - Anh khẽ nói, như dành riêng cho mình.
"Giảm giá đi."Nhân viên cười gượng:
"Dạ không giảm đâu anh, hàng hot nhất tháng đó ạ."Levi quay đi, để lại nhân viên ngẩn ngơ vì bị "bơ" thần tốc.Tiệm thứ hai còn cao hơn - 4 triệu rưỡi, chưa kể phí ship. Levi chỉ lặng lẽ lắc đầu và bỏ đi. Cả chiều anh rảo chân qua ba tiệm, mặt vẫn lạnh, giọng vẫn đều, và câu thương lượng vẫn chỉ xoay quanh một từ: "Giảm."Cuối cùng, anh đến một tiệm nhỏ nằm trong hẻm Bùi Viện, nơi ít người biết đến nhưng bán đồ chơi hiếm. Ở đó, bộ mô hình y chang thứ anh muốn, giá rẻ hơn: 3 triệu đồng."Chỗ khác bán 4 triệu. Ở đây bao nhiêu?""3 triệu, anh hên đó, hàng vừa nhập."Levi nhìn chằm chằm vào nhân viên:
"2 triệu."Nhân viên suýt phun nước:
"Anh trả giá gì kỳ vậy?!"Levi không chớp mắt, mặt vẫn nghiêm:
"Tôi nói thật."Cuối cùng, thương lượng kết thúc ở mức 2 triệu 500. Levi ôm hộp mô hình được bọc cẩn thận bằng giấy kraft nâu đơn giản mà tinh tế. Anh rời khỏi tiệm với cảm giác như vừa thắng một trận chiến kín đáo. Gió chiều nhẹ lướt qua làm tóc anh rối lên một chút, nhưng nụ cười mờ mờ trên môi anh thì chẳng ai kịp thấy._________________Khi đêm phủ xuống, thành phố như thay lớp áo, những con hẻm bỗng sáng đèn, ánh vàng loang ra từ những bóng đèn đường cũ kỹ, phản chiếu lên từng mái ngói, từng bức tường bong tróc. Levi đứng trước nhà Hange, tay cầm hộp quà được bọc gọn gàng, không ruy băng màu mè, không thiệp, nhưng là tâm huyết cả buổi chiều của một người chẳng giỏi bộc lộ cảm xúc.Cánh cửa mở ra, ánh sáng trong nhà tràn ra ngoài."Leviiiiiiiii!!" - Hange reo lên, đôi mắt sáng rỡ như vừa phát hiện ra nguyên tố mới."Mô hình phòng thí nghiệm!! Thứ này hiếm lắm đó!! Anh tìm ở đâu vậy!? Thích muốn xỉu luôn!!"Cô ôm chầm lấy món quà, rồi... ôm luôn Levi một cái rõ chặt. Anh khựng lại, gương mặt bất biến nhưng tai thì đỏ rực."Anh đúng là... ngoài lạnh trong nóng mà! Hahaha!"Cốc! - Một cái cốc đầu nhẹ nhưng đủ đau khiến Hange ôm đầu la oai oái."Bớt nhây." - Giọng Levi khô như gỗ.Hange vẫn cười không dứt, lăng xăng mang món quà vào nhà như trẻ nhỏ khoe đồ chơi mới. Levi quay lưng rời khỏi, bước từng bước chậm rãi ra khỏi hẻm.Dưới ánh đèn vàng rọi qua kẽ lá, mặt anh nghiêng nhẹ, và một nụ cười mỉm khẽ chạm nơi khóe môi. Lần đầu tiên trong ngày, vẻ mặt lạnh như đá ấy bỗng dịu lại. Trái tim anh cũng vậy."Ngốc thật..." - Anh khẽ nói, như dành riêng cho mình.