Lan Ngọc × Trang Pháp | xuân hạ thu đông

1. mất ngủ 🌸



Gần đây Thùy Trang bị mất ngủ.

Mất ngủ thường làm cho người ta mệt mỏi không thôi, bởi vì khi ở trong màn đêm tĩnh lặng, đôi khi chúng ta còn tỉnh táo hơn so với ban ngày, xem xét mọi việc hình như cũng càng lý trí hơn. Sau đó chính mình sẽ bắt đầu suy nghĩ, nghĩ về hiện tại, nghĩ về tương lai, nghĩ tới quan hệ giữa con người, nghĩ lại sự ngây thơ đã qua, rồi nghĩ tới sự trưởng thành hiện tại.

Và thường thì những suy nghĩ ấy đều chẳng mang lại kết quả gì. Nghĩ một hồi sẽ cảm thấy có vướng mắc, muốn gỡ bỏ nhưng càng gỡ chỉ càng rối, cuối cùng thành ra vừa phiền vừa bất lực.

Vì không muốn gặm nhấm đống tơ vò ấy, Thùy Trang sẽ bật dậy lúc nửa đêm hoặc rạng sáng để làm việc. Sự tỉnh táo ấy nên được dùng vào đúng mục đích, chứ không phải để nằm trên giường overthinking một cách vô ích.

Đồng hồ hiển thị đúng 6 giờ sáng, tiếng chuông điện thoại vang vọng phá vỡ thế trận yên ả, lập tức kéo Thùy Trang đang đắm chìm trong những nốt nhạc ra khỏi thế giới riêng của chị.

"Chị lại thâu đêm nữa? Chị có bị điên không Trang?"

Thùy Trang đưa tay bật loa ngoài, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm trầm thấp vẫn còn ngái ngủ, có lẽ là vừa dậy đã lập tức gọi mắng người rồi.

"Lúc 2 giờ chị có ngủ một chút, 3 giờ thì tỉnh..."

"5 ngày rồi, chị cứ tiếp tục là muốn chết sớm hả?"

"Ngọcccc~ Mới sáng ra em nói cái gì vậy."

Lan Ngọc dụi mắt, không kiềm được mà thở dài một hơi. Mấy hôm nay em thường nhận được tin nhắn trao đổi từ Thùy Trang vào lúc 4 hoặc 5 giờ sáng, ban ngày công việc đã đủ căng thẳng, đến tối vẫn không chịu nghỉ ngơi, bà chị này đúng là muốn đòi mạng bản thân thật mà.

"Chị cãi cái gì, ai nói với em xong chương trình sẽ nghỉ ngơi?"

Ngày còn tham gia Chị Đẹp, việc Thùy Trang dựng đầu giám đốc âm nhạc hay team producer dậy vào lúc 3 giờ sáng là điều bình thường. Chị chỉ rủ lòng thương với các thành viên cùng nhóm, còn khuyên nhủ mọi người nên tắt hết thông báo để không bị làm phiền giữa đêm.

Thời điểm đó em đã nhắc nhở, và chị nói rằng do thời gian gấp rút, muốn cống hiến hết mình, sau chương trình nhất định sẽ không thức khuya nữa.

Hóa ra đó là một lời nói dối trắng trợn mà đến giờ em mới hay. Hiện tại chị lại tiếp tục vì màn debut của LUNAS mà mất ngủ, đã vậy dường như còn trầm trọng hơn xưa.

"Thuốc em đưa thì không chịu uống, chê thuốc bậy bạ?"

"Không có mà..."

"Chị muốn thử khám Đông y không? Em có quen một chuyên gia trị chứng mất ngủ cho người già."

"..."

Con bé này luyên thuyên cái gì vậy, chị của em không có già.

"Cho chị xin số liên lạc đi."

Thùy Trang khịt mũi, cào cào mái tóc xơ xác của mình. Bỏ qua tất cả thì Đông y nghe chừng cũng không tồi, dù sao cùng lắm chỉ tốn chút tiền, hiện tại giấc ngủ héo hon cân nặng sụt giảm chứ tiền bạc thì chị có thừa.

"Em dẫn chị đi, bao giờ chị rảnh?"

Lan Ngọc chính là không tin tưởng chị gái tóc hồng kia nữa. Em còn lạ gì tính cách của Thùy Trang, nói đi nhưng đến lúc đó bị cuốn vào công việc, thà hủy lịch hẹn với bác sĩ còn hơn bỏ dở ý tưởng cuồn cuộn trong đầu. Để chị một mình thì có lẽ mùa quýt năm em 90 cũng chưa thấy chị đi khám.

"Lịch của em thế nào?"

"Tuần này em rảnh, bao giờ cũng được."

"Vậy sáng mai hoặc sáng mốt..."

"Để em nói chuyện với bác sĩ rồi gọi lại."

Lan Ngọc làm việc rất nhanh gọn lẹ, chưa đầy nửa tiếng sau đã thông báo đặt hẹn thành công với bác sĩ vào 7 giờ sáng hôm sau.

"Sớm như vậy?"

"Hay chị muốn tổ chức fan meeting ở đó?"

"..."

Bác sĩ Đông y kín lịch không kém gì nghệ sĩ, nhờ quen biết nên Lan Ngọc năn nỉ mãi người ta mới chịu gặp trước khi phòng khám mở cửa, vừa lách được lịch vừa đảm bảo sự riêng tư. Em đã nỗ lực như vậy, Thùy Trang cũng rất biết ơn, im lặng thuận theo sự sắp đặt của em.

.

.

Sáng hôm sau Lan Ngọc đúng giờ xuất hiện dưới cổng chung cư đón người, còn tốt bụng đem theo đồ ăn sáng nóng hổi. Thùy Trang không thích những nơi như bệnh viện hay phòng khám, Đông y càng không phải ngoại lệ vì không gian có phần lạnh lẽo.

Khi được dẫn vào bên trong gặp bác sĩ, chị vô thức nắm lấy tay người bên cạnh, các dây thần kinh bỗng nhiên trở nên căng thẳng.

"Em ở đây."

Lan Ngọc nhìn thoáng qua sắc mặt đã hơi tái đi của Thùy Trang, không ngần ngại đan mười ngón tay của cả hai vào nhau, sau đó đưa bàn tay còn lại vỗ về trấn an. Em ở đây, bằng một cách nào đó lại như một viên thuốc an thần dành cho chị.

"Đây là bác Tuấn."

Vị bác sĩ Đông y em giới thiệu có chút khác biệt so với tưởng tượng của Thùy Trang. Tuy đã lớn tuổi nhưng bác rất niềm nở thân thiện, điều đó lập tức cũng giúp chị thả lỏng thêm đôi chút.

"Cháu bị mất ngủ bao lâu rồi?

"Cháu... bị cũng lâu rồi, có điều năm ngoái đã đỡ hơn nhiều rồi ạ, không biết sao vài tháng nay bị lại..."

"Từng uống thuốc gì chưa?"

"Trước đây có uống Melatonin, nhưng không có tác dụng mấy nên sau này cháu cũng không dùng đến nữa."

Thùy Trang cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Lan Ngọc dán chặt trên người mình, mím môi không dám ngẩng đầu nhìn người kia.

Dĩ nhiên, đây là lần đầu tiên em nghe về tiền sử bị mất ngủ của chị, không ngờ lại là bệnh cũ tái phát. Hóa ra chẳng phải chị sợ uống thuốc ngủ hỏng não mà là chị biết thừa chẳng có tác dụng gì.

"Bắt mạch một chút nha."

Bác Tuấn chỉ vào chiếc đệm tay, nghe vậy Thùy Trang có chút hồi hộp. Sẽ không phát hiện ra thêm bệnh gì kỳ quái nữa đó chứ?

"Có hay ngủ mơ không?"

"Có ạ, mơ đủ thứ."

Một lúc sau, bác Tuấn rời tay ra, rất nhanh đã đưa kết luận.

"Thể chất của cháu ốm yếu, dễ bệnh. Tình trạng cho thấy có thương tổn tình cảm, nhiều lo âu nên hay ngủ mơ, áp lực đè nén ảnh hưởng tim gan, dẫn đến suy nhược thần kinh."

Đôi mắt của Thùy Trang khẽ giật giật, cả người hơi cứng lại. Tuy đều là những biểu hiện nhỏ, thế nhưng Lan Ngọc ở phía sau đều thu trọn vào đáy mắt.

"Nên hạn chế đồ lạnh, bia rượu. Quan trọng nhất vẫn là phải buông bỏ những chuyện trong lòng, gần đây có chuyện gì khiến cháu phiền lòng không?"

Thùy Trang bỗng nhiên trở nên lúng túng, ngập ngừng ấp úng chẳng giống thường ngày chút nào. Một lát sau chị cụp mắt, cố nặn ra nụ cười tươi tắn.

"Chủ yếu là công việc hơi bận thôi ạ, những chuyện khác gần đây vẫn ổn."

Bác Tuấn gật đầu, không gặng hỏi thêm, cúi đầu viết thuốc rồi đưa tờ giấy chi chít tên dược liệu cho Thùy Trang.

"Cháu cứ dùng trước một tháng thuốc, đều là thuốc sắc sẵn, cầm đơn ra thanh toán bên ngoài, 4 giờ chiều nay có thể quay lại lấy."

Chị nhanh chóng dạ vâng, lấy đơn thuốc rồi rời khỏi phòng, suốt quá trình đều không nói gì với Lan Ngọc. Em cũng kiên nhẫn để chị tùy ý đi trước, đưa đơn vào quầy xong xuôi, mới quay lại mà e dè nhìn mình.

"Chị..."

"Ra xe đã."

Trời Sài Gòn sáng sớm âm u nhưng nhiệt độ không thấp, thế mà ngồi trong xe lại có thể khiến Thùy Trang rùng mình. Trái ngược với Lan Ngọc đang nhìn mình bằng ánh mắt rực lửa, có vẻ chị lại cảm thấy cảnh quan bụi mịn bên ngoài thú vị hơn em.

"Chị... thấy cũng không phải việc gì lớn."

"Không phải việc lớn?"

Sau một hồi sắp xếp câu từ, cuối cùng Thùy Trang cũng ngẩng đầu nhìn bạn nhỏ bên cạnh, người từ nãy đến giờ vẫn một lòng im lặng chờ đợi. Phải biết rằng Lan Ngọc khá nóng tính, nhưng hôm nay dường như em lại góp nhặt đủ mọi sự kiên nhẫn suốt 34 năm cuộc đời.

"Lúc đó chị nghĩ do tâm lý... Sau này khỏi bệnh thì thỉnh thoảng mới bị nên..."

Thùy Trang thích đôi mắt phượng của Lan Ngọc, chúng xinh đẹp và dường như luôn đong đầy tình cảm. Chị thích cách đôi mắt ấy sẽ luôn dõi theo mình, sẽ sáng lên khi vui vẻ, thế nhưng hiện tại chúng lại trầm mặc đến đáng sợ.

"Chắc do dạo này công việc hơi bận rộn... Chị sẽ điều tiết lại, em đừng lo quá."

"Chị nói chuyện lại với công ty đi, sắp xếp công việc vừa phải thôi, nghỉ ngơi đàng hoàng mới đi lâu dài được, đừng có lo chạy show mà quên mất sức khỏe."

"Chị biết mà, chị sẽ trao đổi lại."

Ban nãy bác sĩ có nói đến một điểm khiến em ghi nhớ rất kỹ – thương tổn tình cảm, và dường như đây cũng là điểm khiến Thùy Trang khựng lại. Những vấn đề xoay quanh chị trong thời gian chương trình Chị Đẹp diễn ra, em không biết hết mười phần thì cũng đã nghe qua tám chín phần, một hành trình tưởng chừng đẹp đẽ lại trở thành vết thương hằn sâu trong lòng. 

Lan Ngọc ngưỡng mộ Thùy Trang vì tài năng, thương chị vì những vất vả và khó khăn đã qua, cũng tôn trọng chị một cách tuyệt đối. Vì vậy nếu chị đã không muốn nhắc đến, vậy thì em cũng chẳng có tư cách gì để đào sâu thêm. 

"Em chở chị về rồi chiều đưa chị đi lấy thuốc."

"Ơ, không cần đâu, chiều chị nhờ Trung Anh đi lấy cũng được."

"Em nói sao thì nghe vậy đi."

Trước một Lan Ngọc vừa bá đạo vừa nghiêm khắc, Thùy Trang không muốn cãi nhau nên cuối cùng chỉ đành lặng lẽ đồng ý.

.

.

Trao đổi công việc và ăn trưa xong, Lan Ngọc thành công bắt ép Thùy Trang trở về giường, úm gọn chị trong chăn rồi ngồi canh đến khi người kia thiu thiu thiếp đi. Không biết là do dính tiên khí gì của Đông y hay vì có em ở đây, buổi chiều cục bông màu hồng ngủ cực kì an ổn, đánh một giấc thẳng tới hơn 5 giờ.

Vừa tỉnh lại chị liền hốt hoảng trèo xuống giường, vội vội vàng vàng tính lao ra khỏi nhà, ai ngờ tới phòng khách lại gặp Lan Ngọc đang ung dung lướt điện thoại. Em ngước nhìn cái người đầu bù tóc rối kia, chỉ thở dài đẩy gói thuốc trên bàn về phía Thùy Trang.

"Một ngày hai lần sau bữa ăn, tuần sau tái khám được không, em đưa chị đi."

"Không phải tuần sau em bay rồi hả?"

Lan Ngọc chuẩn bị lên đường sang Úc du học, chị đã đánh dấu lịch bay của em từ cả tháng trước. Mỗi lần nhìn thấy ngày ấy, chị lại không kiềm lòng được mà cảm thấy hụt hẫng. Phải chăng ông trời trêu ngươi bọn họ khi để cả hai giao nhau ở một đoạn đường thật đặc biệt, để rồi lại có hai lối rẽ riêng dành cho mỗi người?

"Ừ... nếu chị rảnh trước ngày em bay, em đi cùng chị."

"Tuần sau chắc không được rồi, ít nhất phải 2 tuần nữa."

"..."

Lan Ngọc không biết có phải mình nghĩ nhiều hay không, nhưng em cảm giác Thùy Trang đang cố tình muốn né tránh. Người chị não cá vàng này chẳng thể nào nhớ rõ lịch trình của bản thân đến vậy, huống hồ gì vừa đề xuất đã lập tức chặn họng em ngay.

"Chị cứ check lại lịch đi, nếu được thì em đi với chị."

Thùy Trang gật đầu lấy lệ, nở một nụ cười để tăng độ tin cậy. Thật ra check hay không check thì câu trả lời vẫn vậy thôi, là chị nghĩ mình kín lịch cho đến ngày em đi.

Chị không muốn Lan Ngọc can thiệp quá nhiều cuộc sống của mình, cũng không muốn phụ thuộc quá nhiều vào em. Gặp được một người bạn đáng tin cậy là điều quá tuyệt vời, nhưng Thùy Trang sợ rằng càng ỷ lại vào em thì cuối cùng sẽ càng khó xử.

Bởi vì dù là vòng tròn bạn bè hay giao thiệp, dường như họ thuộc về hai thế giới không thể giao thoa.

.

.

"Em định quay lại showbiz? Chuyện lớn như vậy sao không bàn bạc với anh?"

"Anh không trả lời điện thoại là em không thèm nói luôn hả?"

"Em không thể thông cảm cho anh một chút sao?"

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Thùy Trang lại giật mình tỉnh giấc. Chứng mất ngủ của chị không có mấy chuyển biến, vẫn là mơ màng chìm vào cõi mộng rồi lại bừng tỉnh giữa đêm.

Cầm chiếc điện thoại bên cạnh lên, đập vào mắt là tin nhắn mới nhất, được gửi lúc 3 giờ sáng từ một người làm chị khá bất ngờ — Ninh Dương Lan Ngọc. 

Trái Nho: Chị đi khám chưa?

Em đã sang Úc được xấp xỉ hai tuần, họ vẫn giữ liên lạc tương đối thường xuyên, mỗi ngày đều sẽ hỏi han nhau vài câu đơn giản. Chính là những người đồng đội tốt, không hơn cũng không kém.

Tin nhắn bên dưới được gửi sớm hơn một chút, đến từ người bạn đã quá thân quen của chị — Băng Di. Nếu như tâm tình của chị vừa khá hơn một chút, thì giờ phút này lại bị đạp xuống vực lần nữa.

Dì Tư: Bé nhớ lần trước tôi nói gì không

Dì Tư: Simon về nước rồi, lần này là thật

Ký ức là một thứ rất đáng sợ, những mảnh vỡ tưởng chừng như đã được chôn vùi dưới đáy lòng, chỉ vì một vài câu nói ngắn gọn lại có thể sống dậy mạnh mẽ.

Trang Púp: Bé nói gì với ảnh rồi?

Dì Tư: Ủa chưa ngủ hả

Dì Tư: Nói gì đâu, hỏi xin số điện thoại mới của bé mà tôi chưa trả lời

Trang Púp: Còn gì nữa không?

Dì Tư: Hắn bảo có thấy tin tức của bé trên mạng, còn chúc mừng các kiểu

Dì Tư: Bố khỉ thằng điên

Đang căng thẳng mà Thùy Trang cũng phải bật cười. Băng Di vẫn luôn thẳng tính như thế, đây có lẽ là lý do cả hai chơi với nhau lâu như vậy dẫu khác biệt tính cách. Sài Gòn đối với chị là một nơi xa lạ, xa lạ còn hơn cả nước Pháp xa xôi, nhưng mười mấy năm qua chị mạnh mẽ tồn tại nơi đây một phần là nhờ có cô bạn thân này.

Trang Púp: Kệ đi, tôi không muốn quan tâm

Dì Tư: Cứ để tôi xử, bé yên tâm

Dì Tư: Ngủ đi, giờ này còn thức tôi cũng lạy

Trang Púp: Bé cũng đã ngủ đâu

Dì Tư: Tôi làm bar ngày ngủ đêm bay, so sao được

Thùy Trang khẽ cong môi, thả tim rồi chuyển sang khung trò chuyện cùng Lan Ngọc. Bàn phím đã hiện lên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì ngón tay chị lưỡng lự mãi không dám bấm. 

Mấy ngày nay chị không uống thuốc nên vẫn chưa đến gặp bác sĩ, chúng quá đắng, có lẽ vì vậy mà chứng mất ngủ của chị chẳng khá hơn nổi.

Bây giờ trả lời em chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng, cho nên cuối cùng Thùy Trang quyết định thoát khỏi khung trò chuyện, diễn nốt một màn "ngủ ngon giấc". Chị có đủ vấn đề cần giải quyết rồi, cùng Lan Ngọc nhiều lời không phải điều chị mong muốn thêm vào mớ hỗn độn ấy.

Và đúng 7 giờ 30 phút sáng Việt Nam, ở bên kia đại dương Lan Ngọc mới nhận được tin nhắn mới từ Thùy Trang. 

Trang Púp: Sorry bé, dạo này chị bận quá nên chưa đi được

Trang Púp: Chị hẹn lại bác Tuấn sau rồi

Chưa đầy một phút, bạn nhỏ họ Ninh đã hồi âm ngay lập tức.

Trái Nho: When? Nếu được em đi với chị

Trang Púp: Chắc phải sau khi đi Hồ Nam về á

Lan Ngọc hít sâu một hơi rồi thở ra, bàn tay vô thức siết chặt điện thoại. Từ đây tới đó còn bao nhiêu ngày nghỉ, chị lại chọn đúng ngày em không ở trong nước, có quỷ mới tin giờ giấc của chị vừa khéo không lệch nhịp nào như vậy.

Quả nhiên khi nhắn tin hỏi, bác Tuấn xác nhận Thùy Trang yêu cầu dời lịch tái khám sang tuần thứ hai của tháng 6, tuyệt đối không thể sớm hơn dù đã ngỏ ý hỗ trợ. Lan Ngọc nhìn chằm chằm điện thoại, những điều "trùng hợp" này đều là cố tình, đây là không muốn em dính dáng đến chuyện này nữa?

Nguyễn Thùy Trang, đợi tôi về đến nơi chị biết tay tôi.

.

.

tái cơ cấu lại từ Lý Trí, vẫn sử dụng các điểm chính tui muốn dùng cho Lý Trí chỉ là đổi vibe một chút 🫶 còn ai chưa kịp đọc nhỏ lúy chúy thì cứ coi như fic mới =)))

Chương trước Chương tiếp
Loading...