Lan Ngọc × Trang Pháp | A Sweeter Sweet
em luôn là lý do [1]
Sáng sớm, Lan Ngọc tỉnh giấc trong tiếng chim hót líu lo. Tháng sáu đã vào mùa mưa, thế nhưng hôm nay lại trời xanh mây trắng dễ chịu vô cùng. Em ngáp một cái, nhỏm người dậy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, lúc xuống giường còn thuận tay cầm điện thoại đặt trên bàn.Tin nhắn mới nhất là đến từ Thùy Trang, được gửi tầm 20 phút trước.Trái Thanh Long: Bé ơi bé ơiTrái Thanh Long: Nay chị dẫn Cacao Cookie lên chơi với bé nhéRõ ràng chỉ là tin nhắn, vậy mà giọng nói của Thùy Trang cứ như văng vẳng bên tai khiến Lan Ngọc không kiềm được mà bật cười. Em rất thích hai bé cún nhà chị, hơn nữa cũng đã lâu không được gặp nên quả thật có chút nhớ nhung rồi. Trái Nho: Sao nay nhớ đến em vậy?Trái Nho: Hai đứa nhỏ chê ở nhà với chị chán quá à?Trái Thanh Long: Đâu ra, nay đưa hai đứa đi khám định kỳ nên tiện đường thôiTrái Thanh Long: Ở với chị thì cười vui cả ngày ấy chứ Lan Ngọc khẽ cười, đẳng cấp tự luyến của Thùy Trang chẳng ai bì được. Cơ mà thật ra thì chị có quyền tự luyến, bởi vì không cần ở với chị, chỉ cần nghĩ đến chị thôi cũng đã làm người ta cười vui cả ngày rồi. Điều này Lan Ngọc nghĩ mình hiểu rõ hơn ai hết. Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, em chậm rãi đi xuống dưới nhà. Phòng khách không có một bóng người, nhưng mẹ em đã ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả gia đình. Lan Ngọc suy nghĩ một chút, cuối cùng mới mạnh dạn đi đến phía sau, làm nũng với mẹ."Mẹ ơi, sáng nay ăn dì dọ~"Vừa nghe con gái dùng cái giọng dẻo quẹo kia với mình, mẹ Cúc liền biết ái nữ thân yêu của mình lại muốn xin xỏ gì nữa rồi."Lại làm sao?""Mẹ làm cho con một phần mang đi được không ạ?"Bà dừng tay, quay lại nhìn Lan Ngọc đang ôm lấy mình từ phía sau, dường như đã biết nhưng vẫn giả vờ như không."Đem cho bạn hả? Tên gì nhỉ?""Chị Trang ạ! Mà sao mẹ biết con muốn đem cho bạn?""Có đợt con hỏi mẹ mấy món ăn tẩm bổ tốt không phải sao, mẹ nhớ rõ."Lan Ngọc là một người thích chăm sóc gia đình và bạn bè xung quanh, bà đã từng gặp không ít bạn bè của con gái. Trang Pháp là cái tên mới chỉ vừa xuất hiện gần đây, nhưng bà nhận ra Lan Ngọc rất để tâm đến người bạn này. Ban đầu chỉ là nhắc tên khen ngợi giỏi giang ra sao tài năng thế nào, dần dà trở thành chị Trang thế này chị Trang thế nọ, thậm chí trong quá trình càm ràm người ta còn bắt đầu có hứng thú với việc bếp núc và dinh dưỡng. Đây là lần đầu tiên.Tuy rằng Lan Ngọc thay đổi tích cực hơn, nhưng bà cũng không khỏi tò mò về người bạn này. Mẹ Cúc biết Trang Pháp là một cô bé "con nhà người ta" tài sắc vẹn toàn, chỉ là nghệ sĩ mà, chưa gặp trực tiếp thì cũng chẳng thể đánh giá chính xác được."Con có vẻ để ý đến Trang nhiều.""Tại chị ấy hậu đậu quá, đã vậy còn sống xa gia đình nữa, chả biết bả ở một mình trong Sài Gòn mấy năm qua như nào."Mẹ Cúc liếc nhìn con gái rót nước uống, vừa bưng bát phở ra bàn vừa nhẹ giọng tán gẫu cùng Lan Ngọc."Con bé sống trong này cũng lâu rồi mà hả?""Dạ lâu òi, cũng mười mấy năm òi.""Mười mấy năm đó không có con, người ta vẫn sống được đó thôi, con cứ nói quá."Lan Ngọc hừ lạnh một tiếng, gắp miếng thịt bỏ vào trong miệng. Chẳng hiểu sao bỗng nhiên em cảm thấy thật khó chịu. Không phải vì lời mẹ nói, mà là vì mười mấy năm đó chị thực sự đã sống khá tốt chẳng cần em quan tâm. Người đời bảo gặp được nhau là duyên số, quen biết nhau là duyên phận, vì sao họ có duyên với nhau từ sớm nhưng đến bây giờ mới có phận nhỉ?Đúng là phí thời gian."Thì hồi đó cũng có người chăm người chiều mà, nhưng mà con thấy... chăm quá tệ, toàn để chị ấy học tính xấu thôi, chẳng tốt bằng con.""..."Con mình dứt ruột đẻ ra dĩ nhiên mẹ hiểu hơn ai hết, tính tình hơn thua không bao giờ chịu kém cạnh, nhưng hơn thua cái việc không liên quan đến mình từ chục năm trước của người khác... có phải hơi bao đồng quá rồi không?..Thùy Trang mở cửa phòng tập, đi theo sau là Cacao và Cookie mò mẫm từng bước khi tiến vào vùng lãnh thổ vừa lạ vừa quen. Sau đó dường như thấy bóng dáng ai thân thuộc, chúng đứng khựng lại ngước mắt nhìn, trong tích tắc lập tức phóng như bay về phía Lan Ngọc.Ôi chú chim nhỏ của mẹ đây mà, đã lâu không gặp!Lan Ngọc mừng rỡ, gương mặt sáng hẳn lên đập đập tay lại với nhau gọi Cacao Cookie. Có trời mới biết không gặp thì không sao, chứ nhìn thấy hai cục bông trắng trắng mềm mềm vẫy đuôi chạy vào phòng, tim em liền ngứa ngáy muốn tan ra thành nước, chỉ hận không thể vồ lấy ôm hai đứa nhỏ vào lòng."Cục ki cạ cao cục ki cạ cao~" "Em nhận ra con nào Cacao con nào Cookie hông?""Sao mà hỏng nhớ được chời."Thùy Trang cười cười, nhìn Lan Ngọc chu môi giỡn với hai cục bông nhà mình thì cảm giác ấm áp tựa như gió xuân ùa đến khiến muôn hoa nở rộ. Em vô tư và cũng chẳng toan tính gì, là thật lòng yêu thương Cacao và Cookie, cảm giác như khi nhìn thấy hai đứa thì mọi chuyện lớn nhỏ cũng đều hóa hư không."Nay giả bộ ôm ấp chui đi~ Giả bộ ôm ấp chui điiii~"Hai tay Lan Ngọc bắt lấy bộ móng vuốt nhỏ của Cookie, kéo lại gần rồi nghiêng đầu áp mặt vào bộ lông mềm mại ấy. Một cục bông nhỏ được một cục bông to ôm trọn lấy, ai mà không tan chảy khi nhìn cảnh tượng này chứ?"Cacao Cookie, lại đây với mẹ. Em lau tay đi Ngọc."Thùy Trang đưa cho Lan Ngọc vài miếng khăn giấy ướt, sau đó ngoắc Cacao Cookie đi theo mình ra một góc khác. Gần đây trời Sài Gòn nắng mưa thất thường, sáng sớm trời còn đẹp mà vài tiếng sau chị đã mắc mưa trên đường. Hai đứa nhỏ này lại tăng động, vừa xuống xe đã chạy nhảy tứ tung, bùn đất chưa kịp lau sạch đã lon ton khắp phòng tập rồi."Chị lau cho em!"Lan Ngọc bĩu môi mè nheo, Thùy Trang đờ đẫn nhìn người kia làm trò, có vẻ như đã quá quen, sau đó quyết định... mặc kệ. "..."Thôi em cũng quen rồi, người phụ nữ vô tâm.Đợi chị lau móng cho Cacao Cookie xong, Lan Ngọc liền tặc lưỡi thu hút chúng đến bên mình, đưa tay ra muốn nựng hai cục bông tròn ủm. "Cacao~ Ối chòi đây nè, em này là Cacao nè~ Thôi Cookie đi ra đi."Chị ngồi xổm bên cạnh, nghe em phân biệt đối xử hai đứa nhỏ thì không khỏi bật cười. Tính khí của Cacao rất giống Lan Ngọc, so với một Cookie điềm tĩnh hơn thì Cacao đã nghịch ngợm còn không nghe lời. Hơn nữa đứa nhỏ ấy rất quấn Lan Ngọc, và có vẻ em cũng nhận ra điều đó nên đặc biệt thiên vị Cacao thêm một chút.Nhưng tất nhiên, Cookie cũng có vị thế của Cookie.Vừa mới được ôm, giờ đây lại bị hắt hủi chẳng thương tiếc, bánh quy hừ lạnh trong lòng, nhảy qua chỗ Thùy Trang rồi chồm hai móng vuốt nhỏ lên đầu gối chị báo cáo: Mẹ ơi, con chim nhỏ của mẹ bắt nạt con! Cacao đang tính nằm chơi với Lan Ngọc, lại bị Cookie không-cam-tâm chạy lại huých mấy cái vào người: Ê nãy thú hai chân bơ tao, hôm nay thú hai chân thay đổi rồi! Đi qua bên kia, không có chơi với người xấu.Và thế là chiếc bánh quy thành công đẩy nhúm bột cacao sang bên Ngọc Huyền. Thấy hai cục bông chạy đến chỗ mình, phú em liền bật cười khoái chí. Tuy là người đến sau nhưng không sao cả, vì hôm nay cô đã được cười vào mặt bạn nhỏ họ Ninh kia rồi. Lan Ngọc đơ cái mặt ra, đã vậy còn bị trợ lý bồi thêm một câu "Nó không cần chị nữa" khiến em cạn lời trong bất lực. Tại sao tính nết Cookie quen thế nhỉ, giống như chị gái tóc hồng nào đó chỉ suốt ngày dỗi ngược em, đúng là mẹ nào con nấy."Cookie, Cookie."Mềm mỏng một lúc con cái vẫn không nghe lời, Lan Ngọc đành đanh giọng, mắt dõi theo không rời. Như Phan thấy Cookie Cacao chạy về phía mình, không hiểu sao lại có chút bất an, vô thức đưa tay lùa hai đứa nhỏ qua bên kia. Cô không có nhu cầu trở thành nạn nhân bị giận cá chém thớt."Qua chị Ngọc, qua chị Ngọc đi.""Qua mẹ Ngọc..."Thùy Trang cũng lên tiếng giúp, lại nhớ ra mình đang ngoài đường thì nhanh chóng đổi xưng hô. "Qua cô Ngọc... qua bà Ngọc."Thật ra mọi người đều biết Lan Ngọc xưng mẹ với Cacao Cookie, đó chẳng phải là điều gì mới mẻ, nhưng vì bị trêu chọc không ít nên chị vẫn có chút ngại ngùng. Bỏ qua việc xưng hô có chút rối loạn, Thùy Trang chủ động hướng Cacao Cookie về phía Lan Ngọc, chỉ là hai đứa nhỏ vẫn cứ nhảy nhót xung quanh em, không gần không xa như chọc tức mẹ nhỏ. Em xụ mặt, lườm nguýt."Trangggg, hai đứa nhỏ bơ em!""Em tự làm thì tự chịu.""Cacao Cookie, lại đây với mẹ đi." Dỗ dành không được, cứng rắn không xong, Lan Ngọc quyét định dùng cái chiêu mình luôn dùng mỗi khi Thùy Trang giận. Đó là mặt dày sấn tới."Cookie, Cookie~ Cacao, Cacao~"Nhìn con người đang bò bò như muốn vồ lấy tụi nó, Cookie cảm thấy sợ hãi, Cacao cảm thấy kỳ thị. Mẹ Trang ơi, mẹ nhỏ đáng sợ quá, mẹ ở bên cạnh người này liệu có ổn không? Thùy Trang cười mệt đến muốn ngất xỉu, chị nhìn Lan Ngọc đuổi theo hai đứa nhỏ, cảm giác như mình không khác gì đang ở trong một cái nhà trẻ. Còn chưa kịp thích nghi hoàn toàn, nhà trẻ trong thoáng chốc lại rú lên, biến thành lớp dạy thanh nhạc. "Cái gì vậy trời..."Biên đạo Nhật Anh nhìn phòng tập vốn đã ồn, nay còn có hai danh ca Cacao và Cookie đọ giọng cùng chú chim nhỏ Ninh Dương Lan Ngọc. Chưa gì anh đã cảm thấy đầu óc quay cuồng. Một người hai chó đam mê hát ca, bỗng chốc liền quên béng mọi xích mích mà cùng hòa giọng như sét đánh ầm trời. Thậm chí, nàng ca nhạc sĩ Trang Pháp bình thường trong phòng thu nghiêm khắc ra sao, giờ đây vừa định dạy dỗ con cái đã bị Lan Ngọc "suỵt" một tiếng.Để yên em dạy con.Gần 10 phút sau, giữa một cái chợ mang tên Trang Pháp Lan Ngọc và một cái chùa mang tên Huyền Baby, rốt cuộc Nhật Anh cũng chịu hết nổi, đành phải lên tiếng chen ngang cuộc vui của gia đình văn hóa. "Đi tập, mau, không có giỡn nữa! Tôi chưa ăn uống gì đã bị tra tấn!"Lan Ngọc nghe vậy thì ngẩng đầu lên, em chớp chớp mắt trông thật vô tội làm sao, sau đó cười xinh với Nhật Anh một cái."Nhưng mà chị Cún chưa đến mà.""Kệ Cún, bà đó có bao giờ không trễ đâu, mấy người đi tập trước đi.""Vậy ông đi ăn đi.""???"Lan Ngọc cuối cùng cũng ngừng chọc hai đứa con, lạch bạch bò đến góc phòng tập, lôi ra một cái gà mên mà suýt chút nữa mình lo giỡn mà quên. Nhật Anh tưởng em định đưa đồ ăn cho mình, không khỏi có chút mong chờ, ai ngờ Lan Ngọc lại nhoẻn miệng cười rồi ung dung dội nước lạnh."Trang cũng phải ăn.""..."Thùy Trang nhìn vị biên đạo hoàn toàn chết lặng, cũng có chút thương cảm. Tính chị trượng nghĩa, cảm thấy bạn nhỏ họ Ninh nói vậy thật không nên, bèn lên tiếng nói đỡ."Na cũng chưa ăn đúng không, vậy mình nghỉ 30 phút cho ông ăn rồi tập sau.""Không cần đâu, tôi—""Tôi cũng phải ăn.""..."Nhật Anh câm nín. Hai bà nội này thực sự coi phòng tập là nhà trẻ, còn anh là bảo mẫu đấy à?..Tân gia nhà mới~ Tạm thời tui sẽ tập trung tân gia bên này, nên bên xuân hạ thu đông sẽ trễ hẹn nha, không có 3 đầu 6 tay nên chỉ có thể chọn 1 thôi ạ =))))) ai dí deadline tui cắn á 😾