Lan Ngọc × Trang Pháp | A Little Sweet
của Ngọc của Trang
Dạo gần đây cuộc sống của Thùy Trang khá nhàm chán, chỉ xoay quanh việc làm nhạc. Trở về sau nửa ngày ăn dầm nằm dề ở phòng thu, chị vừa mệt vừa đói. Mở cửa nhà thì được chào đón bởi màn đêm tĩnh lặng, cảm giác cô đơn lại càng dâng trào.Với tay bật công tắc, nhưng đèn còn chưa kịp sáng thì bỗng nhiên chị nghe thấy một giọng nói trong đêm tối."Chị về rồi à."Len lỏi giữa không gian yên ả, nguồn sáng duy nhất là từ màn hình điện thoại đang hắt lên mặt cái người không biết mới từ đâu ra kia."Á mẹ ơi!!!"Thùy Trang trong cơn hoảng loạn nhảy cẫng về sau, đập trúng cửa, vì đau nên liền ngồi thụp xuống ôm đầu.Đèn sáng lên, xuất hiện trước mắt chị còn ai ngoài bạn nhỏ Ninh Dương Lan Ngọc với gương mặt xinh đẹp cùng hàng lông mày khẽ nhíu lại của em. "Chị làm cái gì mà cứ tưng tưng vậy Trang.""..."Thùy Trang một tay ôm đầu, một tay đánh mạnh vào vai em."Còn không phải do em à! Ở nhà thì bật đèn lên, mắc cái gì đi ra đi vào như ma vậy!""Em mới đi vệ sinh.""Rồi tắt đèn chi?""Nãy em coi phim.""Em rảnh quá ha.""Rảnh chứ, nên mới ở đây đợi chị nè.""Sao em không nhắn chị biết."Nghe câu nói này, lông mày của Lan Ngọc càng nhíu chặt hơn, sau đó lại có chút hờn dỗi mà phụng phịu."Em có nhắn. Chị không check tin nhắn của em.""..."Thôi chết rồi.Em đưa tay kéo chị lên, xong lập tức quay lưng đi một nước về phía sofa. Thùy Trang xoa xoa cái đầu nhỏ của mình, rón rén theo sau nhìn Lan Ngọc khoanh tay ngồi trên ghế, trong lòng thầm thở dài một tiếng.Cái dáng vẻ kia còn chẳng phải ý chính là: Bổn tọa đang dỗi, nhà ngươi xem làm sao được thì làm."Bé~ Nay chị bận quá, xin lỗi mà.""Tôi ở đây chờ chị từ 6 giờ tối, bây giờ là 10 giờ. Chị về không hế nhô được một tiếng mà còn đánh tôi mắng tôi.""..."Tại em dọa chị, chị bị giật mình, chị là nạn nhân mà? Ủa sao nghe qua miệng em lại thành chị tồi vậy?"Thôi cho xin lỗi mà~""...""Bé ơi~"Mí mắt Lan Ngọc giật giật. Cái cục bông màu hồng này mỗi lần đánh được mùi bị dỗi là lại ngoan ngoãn làm nũng. Mà thứ khiến em tức chết chính là dù biết đây là kế sách của Nguyễn Thùy Trang, em vẫn mềm lòng tha cho chị."Đi tắm đi, nhanh lên đó. Em hâm lại đồ ăn.""Xanh chiu bé~"Trong lúc chị tắm thì Lan Ngọc bận rộn trong bếp, đợi đến khi Thùy Trang đã sạch sẽ thơm tho, tô bún bò nóng hổi cũng được đặt sẵn trên bàn. Chị rất thích những khoảnh khắc như thế này, cảm giác rất ấm áp."À mà Cún đưa bánh cho em chưa? Tối qua bạn í bảo gọi em không được."Chị vừa ăn vừa tìm đại một câu chuyện làm quà nào đó."Em không thích bánh giò lắm nên cũng thôi luôn. Còn đang định mua quà tạ lỗi với chị ấy đây."Không biết trong đầu Thùy Trang lóe lên điều gì, mắt của chị bỗng nhiên sáng rực, tinh ranh nhoẻn miệng cười."Chị mua ký chả chiên đáp lễ công ship từ Hà Nội rồi, em chuyển khoản cho chị một nửa là được.""???"Lan Ngọc rót một cốc nước lọc, sau đó đẩy đến trước mặt Thùy Trang."Cún cũng ship cho chị mà. Chị đáp lễ người ta mà còn đòi tiền em?""Tôi là shipper giao. Tôi chịu một nửa cô chịu một nửa, mau chuyển khoản đi."Em thực sự là cạn lời, nhưng nhìn cái mặt đắc ý kia thì cũng có chút buồn cười. Sao chị làm gì trông cũng đáng yêu vậy nhỉ?Lan Ngọc không cãi với Thùy Trang nữa, chỉ lặng lẽ mở app ngân hàng lên rồi đưa cho người kia."Bao nhiêu chị lấy đi."Cục bông đầu hồng trố mắt nhìn cục bột tóc đen trước mặt, giống như không tiếp nhận được việc đứa nhỏ này thực sự đáp ứng cái yêu cầu dở hơi của mình. Vô lý như vậy mà em không phản kháng, trực tiếp đồng ý?"Chị đùa thôi, em ngây thơ thế.""Thì chị bảo cái gì của Ngọc cũng là của Trang mà.""...""Lần đầu em được khen ngây thơ đó. Là khen đúng không?""Ừ..."Thấy Lan Ngọc vẫn không có ý định rút điện thoại về, Thùy Trang phải tự mình đẩy nó qua lại phía em."Chị đùa thôi, không cần trả. Coi như đáp lễ tô bún bò này."Chị vừa dứt lời, liền thấy trán em lần nữa nhăn lại. Rất rõ ràng là một gương mặt không mấy hài lòng."Giờ này còn đáp lễ? Em cho chị mười giây suy nghĩ lại đó.""..."Thôi được rồi, nhiều quá đáp không nổi. "Cái gì của Ngọc cũng là của Trang, lỗi của Ngọc cũng là của Trang. Chị tạ lỗi thay em, không cần trả tiền. Được chưa?""Vậy nghe còn được." "..."Bạn nhỏ này đúng là khó ăn khó ở.Sau khi hoàn thành quá trình nạp lương thực và rửa bát xong, Thùy Trang lập tức chui tọt vào lòng Lan Ngọc ngồi, hưởng thụ giây phút nhàn nhã. Em đang trả lời tin nhắn công việc, nhưng vừa cảm nhận được sự hiện diện của chị liền dang tay đón lấy, để chị gọn gàng ngồi lên đùi mình.Mùi hương quen thuộc thoang thoảng nơi đầu mũi, Lan Ngọc tựa cằm lên vai Thùy Trang để cảm nhận rõ hơn hương thơm ngọt ngào dịu nhẹ.Ngọt ngào chị thích, vô tình cũng hợp ý em."Còn giận chị à?""...""Ngọc~""Không giận."Hai tay chị vòng qua cổ em, nghiêng đầu dò xét đôi đồng tử sâu thẳm kia. Tuy vẫn còn trong quá trình học cách giải mã ánh mắt Lan Ngọc, nhưng hiện tại Thùy Trang đã có thể phân biệt được, ánh mắt này không phải giận mà chỉ đơn giản là muốn được dỗ dành."Em đừng để bụng nữa~"Chị vừa nũng nịu vừa chọt chọt vào bụng em."Để bụng gì đâu. Chị nói thế coi chừng người ta hiểu nhầm đó." "..."Rõ ràng không phải người yêu mình, mà sao chị cứ bồn chồn như thể dỗ dành em là nhiệm vụ của mình vậy. "Nay em có ở lại không?""Không, sáng mai em chạy lịch. Có gì tối mai em lại qua." Nhìn đôi môi chu chu ra của Thùy Trang, Lan Ngọc không nhịn được mà khẽ cười, bàn tay vỗ vài cái vào mông chị. Còn chị nghe thấy câu sau của em thì mới tạm thời hài lòng, rời khỏi đùi để em đứng lên đi về. "Chị ngủ trước đi, đừng chờ tin nhắn của em." Bây giờ từng việc nhỏ nhặt như nhắc nhở chị ăn uống đầy đủ, ngủ đúng giờ đúng giấc, làm việc điều độ, dường như đều đã trở thành thói quen của Lan Ngọc. Mà Thùy Trang có vẻ cũng rất tận hưởng sự quan tâm này từ em."Biết rồi ạ. Cô về cẩn thận, sáng dậy tôi kiểm tra xem còn lành lặn không." "Dạ."Về đến nhà, Lan Ngọc như cũ nhắn tin báo cáo. Trước đây em không có thói quen báo cáo, em thích đi đâu thì đi, thích về đâu thì về, không một ai có thể quản được em, mà em cũng rất ghét ai quản mình. Thế nhưng bây giờ em lại báo cáo với Thùy Trang thường xuyên như cơm bữa, thậm chí những lúc nghỉ ngơi giữa giờ quay, em cũng sẽ chủ động nhắn tin cho chị.
00:12 AM
Bé Nho: Em về nhà rồi nhaBé Nho: Bé iu ngủ ngonKhông ai ép buộc ai, chỉ là thích như vậy.7:01 AM
Thanh Long: Gụt mó ningggThanh Long: Chúc bé Nho một ngày mới vui vẻ đáng iu như trái Thanh Long ^^Một ngày của em kết thúc nơi chị, còn một ngày của chị bắt đầu nơi em. Điểm chung chính là, dù sáng hay tối, cũng đều nhớ đến nhau...lâu lâu quét dọn chứ để phủi bụi thấy cũm kỳ =)))))