Lan Ngọc × Trang Pháp | A Little Sweet
bé ơi xoa bụng
Hiện tại Lan Ngọc đang rất bất an.Trước khi lên máy bay em đã nhắn tin cho Thùy Trang, nhưng đến lúc xuống máy báy vẫn chưa nhận được hồi âm. Bình thường chị trả lời nhanh lắm, nhiều khi vừa nhắn vài phút đã trả lời luôn rồi. Lan Ngọc biết dạo này công việc của chị khá căng thẳng, có thể chị đang nghỉ ngơi, nhưng em vẫn không thể ngừng lo lắng.Đến chung cư của Thùy Trang, em bất giác bước nhanh hơn, vừa lo lắng vừa háo hức muốn gặp người kia. Gần đây ai cũng bận, mỗi người một nơi nên thường chỉ có thể gọi điện hỏi thăm nhau đôi chút. Lan Ngọc vẫn như cũ, thuần thục bấm mật mã vào nhà Thùy Trang. Bên trong vắng lặng đến mức tưởng chừng như chẳng có ai ở nhà. Nếu như không phải đã xác nhận lại lịch trình của chị với Trung Anh, có lẽ em đã bỏ về luôn rồi. "Trang ơi?"Lan Ngọc nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ, nhưng cũng không đợi hồi đáp mà nhanh chóng trực tiếp mở vào. Trong phòng, Thùy Trang nằm trên giường với gương mặt tái nhợt, đầy mồ hôi. "Trang, chị sao vậy?"Lòng em lập tức khẩn trương, chạy đến xem xét tình hình. "Ưm... chị không sao."Thùy Trang nở một nụ cười yếu ớt. Chị đang mệt lắm, nhưng chẳng hiểu sao nhìn thấy Lan Ngọc lại có cảm giác ấm áp dễ chịu hơn hẳn. "Chị xin lỗi. Hôm nay chị chưa kiểm tra điện thoại."Sau mấy lần thì chị đã rút kinh nghiệm rồi. Dù em chưa oán trách câu nào, nhưng nhìn bộ dạng hốt hoảng kia, chị biết khả năng cao em đã cố gắng liên lạc với mình cả ngày trời. "Ổn mà, bé đừng lo lắng quá."Lan Ngọc cau mày nhìn người trước mặt. Rõ ràng là đang không ổn, ai cũng có thể thấy điều đó, mà bản thân Thùy Trang cũng biết chị có thể lừa bao nhiêu người chứ chưa bao giờ lừa được em. "Lại bệnh, lại sốt. Riết em hết từ để mắng chị luôn rồi."Thùy Trang mạnh mẽ lắc đầu, sau đó lập tức hối hận. Dạ dày của chị vài phút trước mới dịu xuống, nhưng vừa lắc đầu một cái liền cảm thấy chóng mặt, buồn nôn. Chị ngồi bật dậy, đẩy Lan Ngọc ra khiến em suýt nữa ngã nhào, rồi chạy về phía phòng tắm đóng cửa lại."Trang!" Em bước đến trước cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng ói mửa dữ dội. Có vẻ là nhiễm cúm dạ dày rồi."Trang ơi? Em vào nhé?"Lan Ngọc dịu giọng, mở cửa liền thấy Thùy Trang đang nôn thốc nôn tháo trong bồn cầu. Em vụng về vỗ lưng chị, đợi người kia bình ổn lại mới mệt mỏi tựa vào người em. Ban nãy bị chị đẩy đến mức xém lộn cổ, Lan Ngọc không khỏi có chút tức giận. Thế nhưng giờ đây nhìn cục bông mềm nhũn trong lòng, em dường như đã mất hết toàn bộ ký ức."Về giường ha?" Nghe em thầm thì, Thùy Trang chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Lan Ngọc bế chị lên trở về phòng, sau đó cẩn thận đặt xuống giường, kéo chăn lại để giúp chị thoải mái hơn. Em vừa quay lưng định đi lấy đồ, bỗng nhiên cảm giác được có người níu lấy tay mình."Bé về à?" Ngoài giọng nói có hơi khàn, Thùy Trang còn tặng thêm vẻ mặt mếu máo với đôi mắt to tròn.Ai mà chịu cho nổi?Lan Ngọc nắm chặt tay chị, giọng vô thức mềm mại, giống như đang dỗ dành trẻ con vậy."Không về. Em đi lấy thuốc với nước cho chị, được không?"Thùy Trang chu chu môi giống như đang suy nghĩ, sau đó gật gật đầu. "Em sẽ quay lại ngay."Lan Ngọc không kiềm được mà đưa tay xoa xoa mái tóc hồng hơi xù kia. Đây không phải là lần đầu tiên em chăm chị gái này lúc bệnh, nhưng cảm giác như hôm nay Thùy Trang đột nhiên nũng nịu hơn hẳn. ..Lan Ngọc lấy thuốc, lấy nước, lấy thêm một cái khăn mát, sau đó mới quay lại phòng ngủ. Lúc này Thùy Trang đã thiếp đi lần nữa, hàng lông mày của chị hơi nhíu lại, rõ ràng là đang không mấy thoải mái."Trang, dậy đi.""Ưm...""Chị uống chút nước trước đi, uống từ từ thôi."Em giúp chị ngồi dậy, đưa cốc nước đến trước mặt. Đợi chị tỉnh táo hơn một chút mới cho uống thuốc, sau đó đặt khăn mát lên trán chị. Thùy Trang cũng ngoan ngoãn làm theo mọi chỉ đạo của Lan Ngọc. "Chị muốn em ở lại không?" "Muốn ạ!"Em có thể thấy đôi mắt xinh đẹp của chị sáng lên, trái tim em liền tan chảy."Bé nằm với chị một lát đi." Chị vỗ vỗ vào phần giường bên cạnh, nhưng em lại lắc đầu."Đi mà bé~ Chị hứa sẽ không lây bệnh cho em, mà nếu em bệnh thì chị chăm."Giọng của Thùy Trang rất mỏng manh, đôi mắt lại long lanh nước. Lan Ngọc thực sự không thể cưỡng lại ánh mắt đó."Được rồi.""Deeeee!" Nhìn chị vui vẻ tít mắt như trẻ con, em không nhịn được mà khẽ bật cười. Cả hai từng ngủ trên cùng một chiếc giường, nhưng lúc nào cũng sẽ ít nhiều có khoảng cách ở giữa. Thế mà lần này Lan Ngọc vừa nằm xuống, Thùy Trang lại chợt nhích đến ôm lấy em, còn dụi dụi cái đầu nhỏ vào cổ em.Lan Ngọc thực sự bị kinh động đến mức suýt rớt mất nửa cái hồn. "Trang—"Em tính đẩy chị ra, nhưng lại bị cắt ngang bởi tiếng ngáy nhỏ nhẹ."..."Thùy Trang ngủ rồi. Lan Ngọc thầm nghĩ, phải mệt đến mức nào mới nhanh vào giấc như vậy?Nhìn đỉnh đầu của người kia, em chỉ đành thở dài. Cái đồ cạm bẫy gái thẳng nhà chị nên cảm thấy may mắn vì người bên cạnh là em đi..."Trang.""Tranggggg.""Trang?"Lan Ngọc hoảng loạn bật dậy, nhận ra cục bông đang bệnh không còn nằm kế bên nữa. Em chỉ dừng gọi khi cái đầu hồng ló ra từ sau cửa phòng. Mái tóc vẫn còn hơi ươn ướt, có vẻ là Thùy Trang vừa tắm xong. "Em gọi chị à?"Đói chưa, em nấu cháo nha?"Sao hôm nay Lan Ngọc dịu dàng thế nhỉ?"Nấu được không đấy?""Chị xem thường tôi à?""..."Chị chép miệng, không đôi co với em nữa. Thôi thì sống trên đời nên có chút niềm tin."Vậy cảm ơn bé." Nói xong Thùy Trang lại rụt vào phòng tắm, còn Lan Ngọc thì với lấy điện thoại, ngồi trên giường xem cách nấu cháo. Sau khi hoàn thành công việc sấy tóc, chị mới trèo lên giường rồi bò bò đến phía sau, tựa cằm lên vai em. "Bé ơi chị đói~" "Cháo thịt bằm ha?""Tùy bé ạ."Lan Ngọc theo thói quen đưa tay lên nựng má Thùy Trang, cảm thấy cái má trắng mềm đã tròn tròn trở lại liền vô thức cong môi cười."Để em đi nấu."Có lẽ là do nửa năm nay thường xuyên chăm em bé, nên khả năng nấu nướng của em đã cũng tiến bộ rõ rệt. Tuy không phải xuất sắc đảm đang gì, nhưng vẫn nhanh chóng phù phép ra được một tô cháo nhà làm cho chị. "Ngon không?""Ngon ạ~"Ăn uống xong xuôi, Thùy Trang ngồi chơi còn Lan Ngọc lại bận rộn dọn dẹp nhà cửa cho chị. Thật ra thì cũng quen rồi, đôi khi em còn quên mất đây là nhà người ta chứ không phải nhà mình.Lúc quay về phòng ngủ, lại thấy chị ôm bụng cuộn tròn trên giường. "Sao vậy? Đau bụng hả?" Lan Ngọc lo lắng ngồi xuống bên cạnh Thùy Trang."Ngọc ơi.""Ơi?""Em xoa bụng giúp chị được không?" Em thoáng im lặng, bầu không khí liền trở nên hơi lúng túng. "Em không thoải mái thì cũng không sao—""Phần nào đau nhất?""Hả?""Chị muốn xoa chỗ nào?"Nhìn gương mặt có phần ngơ ngác của Thùy Trang, Lan Ngọc cười cười, đưa tay bẹo cái má tròn ủm của chị."Cục bông phiền phức nhà chị. Muốn xoa ở đâu?""Chị không có phiền phức!" Chị phản bác, nhưng em chỉ thấy buồn cười. Cục bông phiền phức, phiền phức thì không nhận chứ cục bông thì nhận nhanh lắm."Dạ dạ không phiền. Rồi đau chỗ nào?""Chỗ này ạ."Chị trả lời, chỉ vào vùng bụng trên, ngay dưới ngực.Lan Ngọc đưa tay đặt lên bụng Thùy Trang, bắt đầu xoa xoa, nhưng lập tức cảm thấy có chút hối hận. Trước kia chị từng chạm vào cơ bụng của em, nhưng đây là lần đầu tiên em chạm vào chiếc bụng săn chắc của chị. Cũng may dưới ánh đèn vàng le lói, có lẽ chị sẽ không nhìn rõ gương mặt đã hơi ửng đỏ của em."Có ai từng nói với em rằng em rất dễ thương khi đỏ mặt chưa?" "???"Bà mẹ nó."Chưa."Lan Ngọc đáp, nhanh chóng quay đi chỗ khác. Nguyễn Thùy Trang hôm nay bị đứt dây thần kinh ngại à?"Ỏ, em đỏ mặt thật à?" "..."Chơi trò bịp nhau hả?"Không có.""Ỏoo, có mà." "Chị im đi. Ngủ đi.""Hứ, không cãi được là bắt người ta ngủ."Thế là ngoại trừ cạ má, ngày hôm đó Nguyễn Thùy Trang lại mở khóa thêm một cách khác có thể khiến Ninh Dương Lan Ngọc đỏ mặt. ..toi nhớ ttn và ndln, ttn và ndln hãy nhớ toi với 🥹🥹🥹