Lan Ngọc × Trang Pháp | A Little Sweet

phiền phức thật



Lan Ngọc vừa về Việt Nam liền nhắn tin rủ Thùy Trang đi ăn. Chị bảo buổi tối có hẹn Ngọc Huyền cùng một vài người bạn khác, hỏi em đi không. Vốn dĩ Lan Ngọc muốn ăn tối riêng cùng chị, bị gom lại chung thì có chút khó chịu, nhưng nghĩ lại vòng bạn bè của Thùy Trang không phải chỉ có mình em nên cuối cùng vẫn nhận lời.

Chỉ là ngàn vạn lần Lan Ngọc chưa từng nghĩ cái con người tửu lượng kém này lại hẹn ăn tối ở bar & lounge.

Lúc em tới nơi thì vô tình gặp Ngọc Huyền, sau đó cả hai được dẫn thẳng đến phong riêng. Thùy Trang lúc này đang ngồi tán gẫu cùng mấy người bạn, thấy hai cô em thân thiết thì liền lon ton chạy lại ôm.

Thế nhưng ngay từ lúc vừa bước chân vào, hàng lông mày của Lan Ngọc đã khẽ nhíu lại rồi.

Hôm nay Thùy Trang diện một chiếc váy sequin hai dây màu đen ngắn đến đùi, rất đẹp rất quyến rũ, nhưng lại khá hở hang.

Ăn bận cái kiểu gì vậy?

"Hôm nay chị Trang ra dáng quá ta."

Ngọc Huyền ngược lại không hề khó chịu, thậm chí còn thích thú trước dáng vẻ khác lạ này của chị. Bình thường gặp Thùy Trang thì vô tri đáng yêu, hôm nay mới cảm nhận được cái phong thái trưởng thành của chị.

"Đây mới là Trang mà anh quen biết đấy."

Lan Ngọc hướng mắt về người vừa cất giọng. Đây mới là Trang anh quen biết? Vậy thì anh vốn chẳng quen biết gì Trang rồi.

"À xin giới thiệu, đây là Matthew bạn chị, cũng là chủ quán. Bé này là Lan Ngọc, kia là Ngọc Huyền."

"Pleasure. Anh là Matthew, thanh mai trúc mã của Thùy Trang."

Thùy Trang? Thanh mai trúc mã?

"Anh ở nước ngoài nên hơi mù showbiz Việt. Nếu không nhờ Trang thì chắc không được làm quen rồi."

Matthew cười cười, sau đó nhìn sang Thùy Trang với một ánh mắt mà Lan Ngọc cho rằng là "tràn đầy âu yếm". Thú thật thì anh ta trông khá điển trai, nhưng chẳng hiểu sao vừa gặp em đã bực mình rồi. Mắc cái gì ngồi sát nhau vậy? Rồi sao bà chị tóc hồng kia cũng để yên như vậy?

Không biết Ngọc Huyền nhìn kiểu gì, lại liếc mắt sang em rồi ghé vào tai.

"Bốn bề là địch ha." 

"..."

Nhìn thấy Thùy Trang nhấp hết một ly vang, lại tiếp tục muốn rót đầy thêm một ly nữa, Lan Ngọc nhanh chóng đưa tay ra ngăn chị lại.

"Trang."

Có lẽ em còn biết rõ tửu lượng của chị hơn bản thân chị.

Hai má của Thùy Trang đã hơi ửng hồng, đôi mắt có chút trầm lắng mơ hồ. Vì vậy khi chị ngước nhìn em, Lan Ngọc cảm giác như dáng vẻ kia có thể làm trái tim mạnh mẽ nhất tan chảy.

Hôm nay em mới được nhắc nhở rằng, cái đồ yêu nghiệt này là gái U40.

"Đừng uống nữa."

Chỉ ba từ của Lan Ngọc, Thùy Trang liền ngoan ngoãn nghe theo, đặt lại ly vang trống lên bàn.

Matthew nhìn em chăm chú, trong ánh mắt kia mang theo chút dò xét. Bất quá em cũng chẳng buồn quan tâm, nhàn nhã đưa ly rượu lên môi.

"Lan Ngọc nhỏ hơn Trang nhỉ?"

"Vâng."

"Bao nhiêu tuổi ấy?"

"Em sinh năm 90 ạ."

"Ồ, hai đứa nhóc bên cạnh em cũng 90 đấy. Mà tụi nó một tiếng chị Trang hai tiếng chị Trang nên anh không ngờ mấy đứa bằng tuổi."

"..."

Rồi sao? Liên quan mẹ gì ông?

"Huyền cũng 90 à?"

"Không ạ, em 89."

Ngọc Huyền vốn khá cởi mở, nhưng hiện tại tông giọng cũng lạnh đi vài phần.

"Thế mà vẫn gọi chị, ngoan quá. Anh sinh năm 88. Trong này chỉ có mình anh lớn hơn Trang thôi."

Ai hỏi mà bộ trưởng trả lời?

Ngọc Huyền chậc lưỡi, ở dưới bàn vỗ vỗ lên mu bàn tay của Lan Ngọc như thể muốn bảo em hạ hỏa.

Chẳng biết Thùy Trang đã ngắm nhìn người đối diện bao lâu, nhưng có lẽ đủ lâu vì mặc cho xung quanh tối om, chị vẫn dễ dàng nhận ra được sự thay đổi trong cảm xúc của Lan Ngọc.

Chị vươn tay cầm lấy ly vang đang bị em nghiến chặt, đặt xuống bàn. Nhìn cái gương mặt kia, nếu để em cầm thêm một giây nữa thì chắc em sẽ tạt thẳng ly rượu vào mặt Matthew mất.

"Không sao. Em cho phép Ngọc mà."

Dưới ánh đèn mập mờ, Lan Ngọc chẳng biết mình có nhìn nhầm hay không, nhưng dường như đáy mắt của Thùy Trang còn vương chút ý cười.

"Em dễ dãi quá đó Trang."

"Quen biết hơn 20 năm mà anh bảo em dễ dãi là em buồn đấy Matt."

"..."

"Bé Ngọc của em thích thì em chiều thôi. Chẳng có dễ khó gì ở đây cả."

Thùy Trang vẫn giam chặt ánh mắt nơi Lan Ngọc. Có thể là do rượu, hoặc có thể là do lời nói của chị, bỗng nhiên em cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Em hơi cúi đầu, nhấp một ngụm nước lọc làm nhuận giọng.

"Chị muốn về chưa?"

"Ừm."

"Thế Ngọc với chị Trang cho em quá giang về nhà nha."

Ngọc Huyền mỉm cười, trong lòng không khỏi vui sướng. Cuối cùng cũng được giải thoát chứ nãy giờ cô sắp nghẹt thở đến nơi rồi.

Cả ba chị em cùng đứng dậy, nhưng Matthew lại nắm lấy cổ tay của Thùy Trang.

"Để anh đưa em về nhé? Bé Ngọc có thể không thuận đường, còn phải vòng qua đưa Huyền về nữa."

"Không thuận cũng sẽ thuận."

Chẳng biết từ lúc nào Lan Ngọc đã đứng bên cạnh Thùy Trang, ôm lấy eo chị kéo về phía mình. Cái níu tay hờ hững kia cũng theo đó mà tuột mất. 

"Ngọc uống rượu mà, sao lái xe được."

"Tôi không uống, chỉ đưa lên ngửi chút thôi."

"..."

"Ngược lại là anh đó, uống tận hai ly mà đòi đưa ai về?"

Phiền phức thật.

Thùy Trang với Ngọc Huyền trước khi rời đi còn tốt bụng dặn dò mọi người về nhà cẩn thận, thay cho cả phần con bé út đang khó ở của bọn họ.

.

.

Sau khi thả Ngọc Huyền về, đến được nhà Thùy Trang cũng đã gần 12 giờ đêm. Chị gái này chỉ một ly vang mà đã có chút loạng choạng, cả đoạn đường đi đều nép vào Lan Ngọc nhờ em dẫn bước.

Cửa nhà sập lại, Thùy Trang tựa hẳn vào người em rồi rúc mặt nơi hõm cổ. Hơi thở ấm nóng phả vào cổ cùng với mùi rượu quẩn quanh nơi đầu mũi, Lan Ngọc siết chặt vòng tay quanh eo chị, cảm thấy cả người có chút ngứa ngáy.

Phiền phức thật.

Em thở dài một hơi, sau đó mặc kệ sự bất tiện của váy áo mà bế chị lên, bưng công chúa thẳng vào phòng ngủ. Vừa đặt lưng xuống chăn nệm êm ái, Thùy Trang liền kéo tay người kia lại.

"Chị muốn tắm. Người toàn mùi rượu khó chịu lắm."

"..."

Rồi tôi có tắm cho chị được đâu mà chị nói với tôi?

Thùy Trang nhìn hàng lông mày hơi nhíu lại của Lan Ngọc thì khẽ bật cười.

"Em kéo chị lên để chị đi tắm. Nằm rồi ngồi dậy không nổi."

"À..."

Sau khi đứng dậy, chị dừng lại một chút để bớt quay cuồng.

"Tối nay bé ngủ lại đi. Trễ rồi đừng lái xe, nguy hiểm lắm."

Thùy Trang đưa một bộ đồ ngủ về phía Lan Ngọc, mà em cũng không mấy chần chừ, gật đầu nhận lấy. Chẳng biết là phúc hay họa mà dáng người của cả hai khá tương đồng, bận chung đồ cũng dễ dàng.

"Bé tắm trước hông?"

"Không cần đâu. Em thay đồ rửa mặt chút thôi. Ban nãy em cũng không uống gì."

"Vậy cũng được."

Trong lúc Thùy Trang tắm rửa, điện thoại chị để bên ngoài sáng đèn một tin nhắn mới từ Matthew.

01:10 AM

Matthew: Anh về an toàn rồi. Tuy rằng hẹn đến lần thứ 3 mới có thể gặp nhau, nhưng tất cả đều xứng đáng. Thùy Trang xinh đẹp, cảm ơn em vì hôm nay <3

Phiền phức thật.

Lan Ngọc đột nhiên cảm thấy khó chịu, quyết định trùm chăn đi ngủ trước. Đợi đến khi Thùy Trang tắm xong ra ngoài, em đã vùi đầu vào gối say giấc, thế nhưng chỉ cần nghe tiếng bước chân đã lập tức tỉnh dậy.

Trong cơn mơ màng, Lan Ngọc đưa tay ra định cho chị nắm lấy, nhưng được nửa đường thì như sực tỉnh. Cái tay dừng giữa không trung, sau đó chuyển hướng vỗ vỗ lên giường.

"Ngủ đi."

Thùy Trang thu hết mọi hành động của Lan Ngọc vào mắt, bĩu môi trèo lên giường ngồi nhìn em. Em không nhúc nhích, giữ yên tư thế nằm nghiêng người hướng về phía chị, vẫn tiếp tục vờ như đang ngủ.

Thùy Trang ngắm gương mặt kia trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới nhẹ giọng.

"Chị xin lỗi."

"Vụ gì?"

"Hôm nay Matthew hơi sỗ sàng, chị thay anh ấy xin lỗi em."

"Chuyện này không liên quan gì chị."

"Nhưng bạn của chị khiến em không thoải mái, chị thay mặt xin lỗi cũng là điều phải phép thôi."

Cuối cùng Lan Ngọc đã chịu mở mắt ra, chỉ đợi có thế Thùy Trang liền chu môi làm nũng.

"..."

"Bé tha lỗi nhá~"

"Em không sao. Chỉ là không ngờ thanh mai trúc mã của chị vô duyên vậy."

"..."

Thùy Trang thở dài, xoa xoa hai bên thái dương.

"Bình thường ảnh cũng lịch sự lắm, chị cũng bất ngờ..."

"Chắc do người ta có tình ý với chị, lại bị em làm hỏng mất. Nếu không có em thì chắc tối nay anh ta đưa chị về rồi."

"..."

Thật ra Lan Ngọc cũng không tỏ thái độ gì, nhưng cái giọng đều đều bất cần của em khiến Thùy Trang có chút lạnh sống lưng. Chị nhích lại gần em thêm một chút, nằm xuống bên cạnh.

"Không có em thì chị cũng không về cùng ảnh đâu."

Lan Ngọc nhướng mày, giống như không tin. Thùy Trang liền giơ lên ba ngón tay lên.

"Chị không lên xe người đã uống rượu. Chị xin thề."

Thề thốt gì nữa chứ, làm như em ăn thịt chị không bằng.

"Ngủ đi Trang. À... hay là phải gọi chị Trang ta?"

"Hoi mà, Trang là được rồi mà~"

"Lại đây em xoa đầu cho."

Thùy Trang đã quen ngủ một mình, nhưng dạo gần đây lại cảm thấy có một người ngủ bên cạnh cũng không tệ lắm.

.

.

viết trong cơn bùn ngủ, quá nà mợt mỏi 🫠

Chương trước Chương tiếp
Loading...