Lan Ngọc × Trang Pháp | A Little Sweet
những thứ Thùy Trang thích
Khi ở Úc, hầu như cuối tuần nào Lan Ngọc cũng sẽ đi trung tâm thương mại, và mỗi lần như vậy trong đầu em sẽ bắt đầu hiện lên những ý tưởng liên quan đến quà cáp."Bà làm gì mà cứ nhìn mấy cái kẹp vậy? Muốn mua à?"Giọng nói từ người bạn đi chung lập tức kéo Lan Ngọc khỏi những suy nghĩ mơ hồ. Em chớp mắt, sau đó lắc đầu, rồi lại gật đầu. Vốn dĩ bước vào cửa hàng này là vì người bạn kia muốn mua đồ, kết quả là người ta đã mua xong rồi, nhưng em cứ nán lại mãi bên quầy bán những chiếc kẹp vô cùng xinh yêu. Những chiếc kẹp mà Thùy Trang chắc chắn sẽ rất thích. Thế là Lan Ngọc không ngần ngại lấy hai vỉ một hồng một tím ra tính tiền. Trên đường đi vô tình thấy những chiếc ruy băng buộc tóc, thắt nơ cũng đáng yêu không kém, và thế là em lại mua thêm 4 dải đủ màu sắc.Chuyện này đã trở thành thói quen của Lan Ngọc. Khi nhìn thấy thứ gì đó gợi nhớ đến Thùy Trang thì em sẽ mua, nhưng em biết chị chắc chắn sẽ không nhận những món quà đắt tiền, vì vậy có nhiều thứ vẫn phải kiềm lại. Cho nên lần nào về nước Lan Ngọc cũng đều có quà cho Thùy Trang. Bởi vì em thích cách chị sẽ cười thật tươi, và em muốn nhìn thấy nụ cười đó...Hôm nay rảnh rỗi soạn đồ xong, Lan Ngọc mới xách đống quà trải dài từ phụ kiện đến bánh trái sang tận nhà Thùy Trang. Chỉ là người kia vừa mở cửa, em liền cảm nhận được điều chẳng lành. Gương mặt của chị lạnh như băng, không niềm nở như mọi ngày mà nhanh chóng quay lưng đi vào trong.Mẹ ơi, hôm qua mới làm lành xong, hôm nay có chuyện gì nữa vậy?Lan Ngọc bước vào với đống quà cáp trên tay, Thùy Trang không thèm liếc nhìn em mà đã yên vị tại chiếc piano quen thuộc của chị."Trang ơi. Em có quà cho chị nè.""Em cứ để trên bàn đi. Cái gì cần bỏ tủ lạnh thì bỏ giúp chị.""..."Nghe vậy Lan Ngọc cũng ngoan ngoãn làm theo, không cãi nửa lời. Mãi cho đến khi sắp xếp xong xuôi, Thùy Trang vẫn chăm chú làm việc như thể em tàng hình vậy. "Trang ơi..."Em bước đến phía sau chị, sau đó hạ mình tựa cằm lên vai người kia. Thao tác gõ bàn phím của Thùy Trang hơi khựng lại, nhưng vẫn nhất quyết không nhìn Lan Ngọc."Chị sao vậy?""Chẳng sao cả.""Chị chơi với em đi.""Em không thấy chị đang bận à?""Thấy..."Hôm qua vừa cho em một mảnh trái tim đồ đó, hôm nay lại lạnh nhạt như này. Nguyễn Thùy Trang cái đồ đáng ghét nhà chị."Nhưng mà việc mai làm vẫn được. Chơi với em thì chỉ có hôm nay thôi.""Mời hoàng tử đi tìm công chúa mà chơi ạ. Ở đây tôi bận lắm.""???"Hoàng tử công chúa gì nữa? Chuyện gì đã xảy ra?Lan Ngọc nhíu mày, từ tốn lùi lại phía sau, rút điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm. Em nhanh chóng truy được nguồn gốc của cái trò "hoàng tử" này, liền cảm thấy oan ức vô cùng. Ơ hay, là người ta tự gắn tag em mà, em có làm gì đâu. Bao đại nhân ơi oan quá!Lan Ngọc ngồi sụp xuống, sau đó bò bò ra bên cạnh đàn của Thùy Trang, đến nơi đổi tư thế ngồi xổm, giống như một bé sóc ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn chị. "..."Thùy Trang rất muốn phớt lờ em, nhưng trách thì trách con bé này lắm trò. Thấy chị cuối cùng cũng chịu ngó xuống nhìn mình, Lan Ngọc cười hì hì rồi đưa tay níu níu vạt áo chị. "Chơi với em đi mà.""..."Mắc cái gì đáng yêu vậy? Ngọc nữ Ninh Dương Lan Ngọc đâu? Cái cô diễn viên lạnh lùng xinh đẹp kia đâu rồi? Mau trả người đây!"Chị đã bảo đi kiếm công chúa mà chơi.""Thì công chúa nè. Chị đó.""..."Thùy Trang đẩy ghế ra sau một chút, vừa xoay người định mắng Lan Ngọc thì em đã nhanh chóng chớp lấy thời cơ, một tay choàng vai một tay luồn dưới đầu gối, bế thốc chị lên kiểu công chúa. Thùy Trang bị đánh úp bất ngờ, "á" lên một tiếng, hai tay vô thức quấn quanh cổ Lan Ngọc.Em nhoẻn miệng cười, trông rất hài lòng."Hết giận chưa?"Đôi má của chị hình như ửng hồng hơn một chút."Ai giận gì đâu.""Cái mặt chù ụ còn bảo không giận.""...""Thế nhá, được bế rồi, không hơn thua với người khác nữa nhá.""..."Cô coi tôi là trẻ con hay gì?"Bỏ xuống mau.""Không, người trong tay bổn tọa là của bổn tọa. Hết giận đi cho xuống.""Em đừng có mà ngang ngược.""Tôi thích ngang ngược thế đó. Chị làm gì được tôi?"Trán của Thùy Trang hơi nhăn lại, tay vô lực đánh Lan Ngọc vài cái. Dù gì người ta cũng đang bế mình, chị không dám làm gì quá quắt, lỡ té thì chị cũng ăn cám theo."Có khổ có cực thì cũng là em thôi. Không nặng à?""Chị mà không hết giận em bế chị lên giường.""???"Những lời đó khiến đầu óc của Thùy Trang như vừa bị một cái búa đập đến quay cuồng, không chỉ hai má mà giờ đây mặt đã đỏ hết cả lên. Con bé này vừa nói cái gì vậy?"Đi ngủ.""...""6 giờ tối mà bị bắt đi ngủ thì chính là ác mộng lớn nhất đối với con ma ham việc như chị.""..."Mặt của Thùy Trang đi từ ngơ ngác, choáng váng, khó hiểu, rồi đến ngại ngùng, một loạt biểu cảm phong phú đều được Lan Ngọc thu vào tầm mắt. Em cười đến run người, cho nên cuối cùng vì sự an toàn của cả hai, đành phải thả chị xuống đất."Chị nghĩ gì vậy?""Nghĩ em bị hâm đấy!"Thùy Trang áp lòng bàn tay lên má, chỉ mong có thể làm dịu bớt đôi má nóng ran của mình.Lan Ngọc thành công trêu chọc cục bông màu hồng thì vô cùng vui vẻ, nhưng cũng ráng nén lại tiếng cười. Gì chứ vẫn phải có giới hạn, đùa quá trớn là chị bé này lại dỗi tiếp mất. "Ăn nhá?""...""Em có mua cháo sườn cho chị.""À... ừ."Mẹ nó, đã vào cái guồng thì muốn thoát ra cũng thật khó khăn."Cần em bế ra bàn không?""Em im đi.""Chị la em à?"Thùy Trang nhìn Lan Ngọc diễn cái nét tổn thương giả trân thì chỉ muốn dìm chết em, hít sâu một hơi như thể để lấy lại bình tĩnh."Bé ăn chưa?""Em ăn rồi. Em ngồi nhìn chị ăn thôi."Thôi bỏ đi. Hiện giờ tôi không muốn ngồi đối diện để em nhìn chằm chằm một chút nào."Bưng ra đây. Chị vừa làm việc vừa ăn.""Ô kê."Thùy Trang đặt laptop lên bàn trà, sau đó ngồi xếp bằng dưới sàn, tựa lưng vào chân ghế sofa. Thấy Lan Ngọc cầm hộp cháo đi tới, chị liền vươn tay ra muốn cầm lấy, nhưng em lại nhanh chóng né đi."Chị làm việc thì tay đâu mà ăn. Em đút cho.""???"Mắc cái gì hôm nay cô kiếm chuyện với tôi hoài vậy?"Không cần đâu...""Cần. Nghe em đi."Thế là hôm đó Thùy Trang được Lan Ngọc bón cho từng miếng ăn, liếc mắt là có nước uống. Tuy ban đầu ra vẻ từ chối, nhưng chị cũng rất nhanh chóng quen với sự chiều chuộng của em. Được làm công chúa duy nhất trong mắt hoàng tử, cảm giác này cũng không tệ.