Kiều Thuần • Sở Kiều Truyện • Hướng Tử Nhi Sinh
CHƯƠNG 6: DẪN NÀNG ĐI
Ngụy Thủy Hưởng không biết mình nằm bao lâu lại thiếp đi lần nữa, chỉ biết khi nàng mở mắt thì đã phát hiện trước ngực trống không, nàng thất kinh hồi lâu, đẫm ướt mồ hôi."Dư Sinh!"Nàng hốt hoảng ngồi dậy, dáo dát tìm quanh phòng. Lọt vào tầm mắt của nàng trước tiên là đứa trẻ Dư Sinh ba tuổi ngồi xổm trong góc tường chơi đùa cùng con thỏ trắng. Tảng đá nặng trĩu trong lòng thả xuống, tâm thoáng thư thả.Theo đó, nàng trông thấy Sở Kiều ngồi trên ghế thấp bên giường, ngửa đầu trông nom mình.Sở Kiều?Khoảnh khắc vừa bình tâm lại, đồng thời xác định danh tính của người trước mắt, phảng phất cả thân như quẳng vào trong sương mù.Lúc này nàng chợt nhớ tới những lời Yến Tuân đã từng nói ra trước đó, khi ấy nàng không nghĩ nhiều, chỉ thấy quái lạ khó hiểu.Giờ đây khi thấy nữ nhân này đang dùng nét mặt có phần lo âu mà cũng có phần nhẹ nhõm nhìn mình như vậy, nàng mới liên hệ với những lời kia.Không cầm được bất lực và mệt mỏi.Ai sẽ ngờ rằng lại có một ngày như vậy. Người đã từng bị mình hận thấu xương vì đang lầm tưởng mình chết oan uổng mà đơn thương độc mã xâm nhập địch quốc, vì mình báo thù, thế mà cũng liên lụy nàng thật sự bị giam cầm nơi Yến Bắc."Đứa nhỏ này từ đâu tới?"Ngụy Thủy Hưởng cho rằng Sở Kiều mở lời trước tiên sẽ nói về những chuyện khác, thực tế nàng không làm vậy, nàng chỉ giương ánh mắt ngờ vực hướng về đứa trẻ ngây thơ."Nó là một đứa nhỏ ở trong thôn, ta cứu nó ra nên cho nó đi theo"Nàng gật đầu, sau đó dâng trà nóng "Uống thông cổ đi, thức ăn sẽ đưa tới sau"Ngụy Thủy Hưởng gật đầu, muốn mở lời hỏi nhưng rồi cuối cùng không thể nói ra cái gì."Ngươi nhất định là đói bụng rồi, ta nghe người ta nói, ngươi đến đây thì đã mê man. Đứa bé kia tỉnh dậy đã được cho ăn nhiều rồi, bây giờ đã còn không còn đói"Ngụy Thủy Hưởng nghe vậy chỉ gật đầu, khẽ mím môi, Sở Kiều nhận lấy tách trà trong tay nàng, nhẹ nhàng kéo góc chăn đắp lên chân nàng "Yến Bắc lạnh, nên cẩn thận sẽ tốt hơn"Mọi thứ xong xuôi, nàng hướng về đôi mắt giếng cạn nhìn lại."Sở Kiều""Hả?""Thật ra ngươi không cần phải như thế"Sở Kiều lắc đầu, cười yếu ớt, nhưng không cách nào giải thích. Kỳ thực có một số việc bản thân nàng cũng không rõ lắm.Từ khi biết nàng gặp chuyện không may, trong lòng như bị đâm rách ngàn mảnh bởi những vụn băng, dày vò và áy náy.Hối hận nhất vẫn là khi đó không thể bằng lòng giữ nàng bên cạnh, làm một quân y ở trong quân doanh.Dường như từ lúc quen biết đến nay, bản thân vẫn luôn đứng trước nguy nan của nàng mà chậm một bước, không thể cứu nàng rời xa thủy hỏa.Giống như năm đó, lẽ rằng bản thân phải nên đến sớm, nhưng cuối cùng đã muộn. Và cả vô số tháng năm của sau này, giữa hai nàng càng thêm thấu hiểu, một lần muộn kia chính là để muộn cả đời."Ngươi không thích ta gọi ngươi công chúa, vậy ta gọi ngươi Thuần Nhi được không?"Ngụy Thủy Hưởng thoáng nhìn nàng, muốn khước từ.Nhưng tại trong mắt nàng chợt nhận thấy một sự đợi chờ và cố chấp cam chịu.Vì sao chứ?Sở Kiều chỉ cười ngô nghê một mình "Thuần Nhi, sau này, ta sẽ chăm sóc ngươi"Ngươi không cần dùng đến ba chữ "Ngụy Thủy Hưởng" để dối gạt, bảo vệ mình. Ta muốn ngươi biết, ngươi là Nguyên Thuần, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi.Nhưng với tư cách là "Ngụy Thủy Hưởng", Nguyên Thuần đương nhiên sẽ không hiểu được tâm ý của nàng, hoặc là chẳng hề để tâm đến những thứ này."Ngươi sẽ dẫn ta rời khỏi nơi này sao?"Rời khỏi Yến Bắc, rời khỏi Yến Tuân, rời khỏi sự đời làm ta tủi nhục.Nàng gật đầu như băm tỏi "Được, ngươi nói không muốn ở lại, ta dĩ nhiên sẽ dẫn ngươi đi"Một ngày như mọi ngày, nữ nhân đã từng cưỡi trên lưng ngựa với gương mặt lạnh nhạt, vung đao giết bại cường địch, nụ cười rộ lên lại đầy thiện ý, nhiệt tình, chân thật.Làm cho người ta ấm áp đến sợ hãi.Bản thân Ngụy Thủy Hưởng là đại phu, biết rõ phải như thế nào để chẩn đoán, kê thuốc cho chính mình, vì vậy rất nhanh nàng đã có thể khoẻ hẳn.Từ sau ngày đó tỉnh dậy gặp được Sở Kiều, hai người lại không gặp nhau lần nữa, lòng nàng kỳ thực đã luôn chờ đợi sẽ có ngày sau gặp lại.Nàng nói, muốn dẫn mình rời xa Yến Bắc. Từ ngày đó trở đi Sở Kiều đã không còn xuất hiện, Ngụy Thủy Hưởng cũng chưa từng ra ngoài, dĩ nhiên cũng không biết bên ngoài xảy ra những gì.Thật ra Yến Tuân cũng không cho người giới hạn hoạt động của nàng, hay là nói hắn hy vọng hơn rằng nàng có thể chủ động đi tìm gặp hắn.Chỉ là Ngụy Thủy Hưởng vẫn luôn nhốt mình ở trong căn phòng nơi lần đầu tỉnh dậy, chăm sóc đứa trẻ khờ dại.Dư Sinh rất thích con thỏ của nó, quyến luyến nó không buông, ngay cả ăn ngủ cũng ôm nó cùng. Lông trắng như tuyết, đáng yêu mềm mại như nhung, giống như con thỏ ở trong Ngụy cung được công chúa Nguyên Thuần nuôi dưỡng năm đó.Cho đến nay, tràn mắt nàng chỉ còn vô vọng, nhìn qua đứa trẻ ngây thơ si mê con thỏ của nó, nàng lại thừa nỗi u sầu vô cớ.Nàng đã không còn thích thỏ con.Cũng không hề thích những chuyện và người liên quan đến con thỏ năm xưa.Quá khứ với nàng chỉ là gông xiềng, nàng tự biết mình giùng giằng không thoát, nhưng cũng không dám hoài niệm."Dư Sinh, thả con thỏ đi được không?"Đứa bé này dĩ nhiên khờ khạo, không hiểu nhiều ngôn từ, nhưng nó hiểu ý định của nàng. Thế nên nó nghe vậy, nó đã ôm con thỏ giấu trong y phục, ôm thật chặt trong ngực.Ngụy Thủy Hưởng thấy trên mặt nó là bốn chữ toàn tâm toàn ý, nàng cũng đành thôi. Nàng vươn tay muốn chạm, đứa bé kia đột nhiên nghiêng đầu tránh được.Nhưng trước đó, nó rất thích níu theo nàng.Nàng không khỏi thở dài, lòng bàn tay mềm mại dịu dàng, ấm áp mà đặt trên đầu nó "Vì sao có con thỏ này?"Trẻ con ngây thơ, đôi mắt nhìn chằm chằm đầy đề phòng và cố chấp.Nàng xoa lên vành tai mềm mại của nó "Ngoan"Từ khi gặp được đứa bé này, tất cả dịu dàng và nhẫn nại, nàng đều gửi gắm cho nó. Dường như cuộc sống chợt có người ký gửi, nàng sẽ không sa vào căn bệnh đắm mình trong bể khổ.Nàng nghĩ, đứa bé này là hoàn toàn thuộc về nàng, nàng có thể nán lại cùng nó sống qua những ngày thật tốt thật tốt."Thuần... không... thả" Nàng dạy nó nhiều lần phải nhớ kỹ cái tên "Ngụy Thủy Hưởng" này, nhưng lại không bằng lần Sở Kiều nài nỉ thốt ra "Thuần Nhi".Như vậy sau này, Dư Sinh thỉnh thoảng sẽ gọi tên nàng. Lời nói ngắt quãng nhưng nàng có thể nghe hiểu biểu đạt của nó."Không thả con thỏ đi cũng được, vậy Dư Sinh gọi ta là dì được không?"Đứa trẻ gật đầu đã hiểu được nửa câu đầu "Không thả con thỏ", cho nên nó cười ngu ngơ "Thuần... được".Nàng nghe vậy, cười rạng rỡ như thưở thiếu thời, kiên nhẫn nói "Gọi là dì"."Thuần""Ngoan, gọi là dì""Thuần... ngoan"...Yến Tuân đứng ở trước cửa hồi lâu, mãi cho đến khi nử tử trong phòng ngồi xổm, duy trì độ cao ngang ngửa tầm mắt đứa trẻ, trải qua vô số lần uốn nắn thất bại mà nhẹ nhàng thở dài, hắn mới nghiêng người lách đường vào trong.Phát giác được hắn đến, đứa trẻ nhỏ bé phấn khích ôm ra con thỏ suýt bị siết cho ngạt chết đưa đến trước mặt hắn, muốn tới gần lại sợ người lạ, điệu bộ rất đáng yêu, ngây thơ nhìn hắn."Thích con thỏ trẫm tặng con không?""...Thích"Hắn cười, bàn tay đặt tại trên cái đầu non nớt, ngước mắt nhìn Ngụy Thủy Hưởng. Nàng cúi thấp đầu, khuôn mặt im lìm, cùng với bất cứ lần nào trong trí nhớ của hắn cũng không thể chồng khớp lên nhau.Hắn vẫn muốn đối mặt cùng nàng nói dăm ba lời, nhưng thời khắc này đối lập, nàng an tĩnh, trầm mặc như vậy, khiến hắn không thể nào nói ra nửa câu.Đại khái hắn đã từng thấy qua quá nhiều bộ dạng của cô gái này.Khờ khạo ngây thơ, xinh đẹp tinh nghịch, huyên thuyên hoạt bát, ngông cuồng tuyệt vọng, lạnh lùng tàn nhẫn...Duy nhất không có bộ dạng lặng yên đến phảng phất như đã chết đi. Trên người nàng không có một vết tích sống động.Thậm chí một tia dịu dàng khi một khắc trước đối mặt với đứa trẻ này toàn bộ đều trút ra khỏi không còn một mảnh.Nàng thật lạ lẫm."Thuần Nhi, trẫm nghe nói nàng có thể đi lại được rồi, có muốn cùng trẫm ra ngoài dạo chơi, nhìn xem cung điện hay không?"Hắn cố gạt ra nụ cười ôn hòa vô hại.
Lập tức, Ngụy Thủy Hưởng chỉ chối từ hắn bằng một cái lắc đầu vô thanh."Vậy trong này còn cần thứ gì khác không?"Nàng lắc đầu."Nếu cần gì, cứ việc sai bảo cung nhân"Nàng gật đầu.Mãi cho đến khi Yến Tuân không nói lời nào, thần sắc đầy phức tạp mà quay gót rời đi, nàng cũng chưa từng chính miệng trả lời hắn một câu.Không phải là từ hôm nay nàng mới bắt đầu thờ ơ với hắn, hẳn là từ một lần cuối cùng năm đó cải trang đi mưu sát hắn bắt đầu.Sau khi mưu sát bất thành, mãi cho đến nay hắn gặp được nàng, muốn nghe nàng nói chút gì, nhưng nàng chẳng thiết tha nhìn hắn, cũng không hề thốt ra một lời.Hắn để nàng đi, nàng liền không quay đầu lại, dứt khoát đoạn tuyệt, không giống như nữ tử đã từng yêu hắn nhiều năm sẽ làm."Vì sao ngươi còn đến làm phiền nàng?"Chưa kịp tiêu hóa cảm giác lạc lõng phức tạp của chính thân mình, hắn đã bị một nữ tử đột ngột xuất hiện ra sức đẩy bật. Khi hắn lấy lại điềm tĩnh, đối mặt với hắn là cả dung nhan phẫn nộ.Hắn vừa buồn cười lại vừa tức giận."A Sở, có phải nàng bảo vệ Thuần Nhi quá mức rồi không?"Hắn chỉ là nghĩ mãi không ra, vì sao người bảo vệ Thuần Nhi lại là Sở Kiều, người ngàn vạn lần không có một lý do gì phải làm việc này?"Yến Tuân, ngươi đừng quên ngươi đã đồng ý chuyện của ta, đợi nội gián của Vũ Văn Nguyệt rút lui toàn bộ khỏi Yến Bắc, ngươi phải thả bọn ta đi""A Sở, Vũ Văn Nguyệt chỉ là muốn ta thả nàng về, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể đi"Hắn dứt lời, trong mắt nữ tử phía trước như cuồng phong gió bão, như gồng mình ghìm nén."Ta nói chính là chúng ta, ta và Nguyên Thuần""Nguyên Thuần ở lại""Yến Tuân!""A Sở, ta sẽ không làm hại nàng ấy, ta muốn bù đắp những món nợ với nàng năm xưa"Sở Kiều nhất thời không thể cự cãi.Rốt cuộc, nàng không thể thay thế Nguyên Thuần đưa ra một quyết định gì. Nàng có thể che chở cho người nữ tử mà mình đồng cảm, đau lòng, nhưng không thể suy đoán lý tưởng, mong muốn trong lòng nàng, không cách nào kết luận Yến Tuân trong lòng nàng có y nguyên như cũ, quan trọng hơn tất thảy, chấp niệm trong lòng nàng có hay không phai mờ.Yến Tuân chủ động muốn bù đắp, đối với nàng có phải là kết cục tốt nhất hay không?Sở Kiều không biết.Nàng phiền muộn vô cùng.
Lập tức, Ngụy Thủy Hưởng chỉ chối từ hắn bằng một cái lắc đầu vô thanh."Vậy trong này còn cần thứ gì khác không?"Nàng lắc đầu."Nếu cần gì, cứ việc sai bảo cung nhân"Nàng gật đầu.Mãi cho đến khi Yến Tuân không nói lời nào, thần sắc đầy phức tạp mà quay gót rời đi, nàng cũng chưa từng chính miệng trả lời hắn một câu.Không phải là từ hôm nay nàng mới bắt đầu thờ ơ với hắn, hẳn là từ một lần cuối cùng năm đó cải trang đi mưu sát hắn bắt đầu.Sau khi mưu sát bất thành, mãi cho đến nay hắn gặp được nàng, muốn nghe nàng nói chút gì, nhưng nàng chẳng thiết tha nhìn hắn, cũng không hề thốt ra một lời.Hắn để nàng đi, nàng liền không quay đầu lại, dứt khoát đoạn tuyệt, không giống như nữ tử đã từng yêu hắn nhiều năm sẽ làm."Vì sao ngươi còn đến làm phiền nàng?"Chưa kịp tiêu hóa cảm giác lạc lõng phức tạp của chính thân mình, hắn đã bị một nữ tử đột ngột xuất hiện ra sức đẩy bật. Khi hắn lấy lại điềm tĩnh, đối mặt với hắn là cả dung nhan phẫn nộ.Hắn vừa buồn cười lại vừa tức giận."A Sở, có phải nàng bảo vệ Thuần Nhi quá mức rồi không?"Hắn chỉ là nghĩ mãi không ra, vì sao người bảo vệ Thuần Nhi lại là Sở Kiều, người ngàn vạn lần không có một lý do gì phải làm việc này?"Yến Tuân, ngươi đừng quên ngươi đã đồng ý chuyện của ta, đợi nội gián của Vũ Văn Nguyệt rút lui toàn bộ khỏi Yến Bắc, ngươi phải thả bọn ta đi""A Sở, Vũ Văn Nguyệt chỉ là muốn ta thả nàng về, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể đi"Hắn dứt lời, trong mắt nữ tử phía trước như cuồng phong gió bão, như gồng mình ghìm nén."Ta nói chính là chúng ta, ta và Nguyên Thuần""Nguyên Thuần ở lại""Yến Tuân!""A Sở, ta sẽ không làm hại nàng ấy, ta muốn bù đắp những món nợ với nàng năm xưa"Sở Kiều nhất thời không thể cự cãi.Rốt cuộc, nàng không thể thay thế Nguyên Thuần đưa ra một quyết định gì. Nàng có thể che chở cho người nữ tử mà mình đồng cảm, đau lòng, nhưng không thể suy đoán lý tưởng, mong muốn trong lòng nàng, không cách nào kết luận Yến Tuân trong lòng nàng có y nguyên như cũ, quan trọng hơn tất thảy, chấp niệm trong lòng nàng có hay không phai mờ.Yến Tuân chủ động muốn bù đắp, đối với nàng có phải là kết cục tốt nhất hay không?Sở Kiều không biết.Nàng phiền muộn vô cùng.