Kiều Thuần • Sở Kiều Truyện • Hướng Tử Nhi Sinh

CHƯƠNG 5: DẪU RẰNG GẶP LẠI



Phải mất rất nhiều thời gian, Yến Tuân cũng không thể nào xua đi kinh hãi và thảng thốt còn vương trên mặt để trở về khí khách ngày thường.

Một khắc trước, hắn còn vui vẻ bao nhiêu bởi vì nữ tử trước mắt đã đến, nhưng một khắc này hắn lại hoang mang, phẫn uất bấy nhiêu. Dẫu sao chuyện chẳng bao giờ diễn ra như hắn kỳ vọng. Thuở thiếu thời những kẻ hắn xem là người thân thiết, về sau đã kết oán thù không đội trời chung, cô gái mà hắn một lòng say đắm cuối cùng ngược đường chí hướng. Ngồi trên vương vị cũng chỉ là kẻ cô đơn.

Thời khắc này, thời khắc mà hắn cho rằng A Sở sẽ cảm nhận được nhớ nhung của hắn, cũng giống như hắn ngày ngày tương tư mà quay về bên hắn, nhưng hắn đã sai. Lưỡi kiếm của nàng lạnh buốt cắm vào lồng ngực nóng rực nơi hắn, nơi đấy máu chảy như trào.

Ánh mắt của nàng giống như cái năm lần đầu gặp gỡ, tàn nhẫn và hận thù, xen vào trong đó là những vụn băng sát ý ngất ngưởng.

Nàng lạnh lùng chất vấn: Yến Tuân, lương tâm của ngươi tận diệt rồi sao?"

Hắn đột nhiên muốn to giọng, muốn vặn hỏi nàng, rốt cuộc lương tâm của hắn tận diệt chỗ nào.

Mãi đến khi một khoảnh khắc sau nàng thốt ra cái tên này.

Nguyên Thuần.

Đó là cái tên mà cả đời này của hắn không muốn nói ra với bất kỳ ai.

Trên thế gian này vẫn luôn có người không phải định nghĩa tình yêu đơn thuần như thế.

Trải dọc đoạn đường thiếu niên vẫn luôn có một cô gái ngốc nghếch mang theo nụ cười xán lạn ở trong cái tuổi xuân xanh rạng rỡ.

Nàng hay cười đùa, đôi mắt như rót đầy sao đêm. Những lúc gọi hắn Yến Tuân ca ca sẽ khiến cho hắn cảm được sâu sắc niềm sung sướng, hạnh phúc khi được người quý trọng.

Tình yêu thời niên thiếu dẫu sao càng dễ đạt được sẽ càng muốn nhượng bước lui. Hắn tránh nàng, từ chối nàng, luôn cho rằng cô gái nhỏ này không phải nhân duyên thích hợp với hắn. Đôi bên điều gì cũng có thể nói, duy nhất chỉ không nói được chính là yêu đương.

Sự thật quả là như thế.

Năm đó A Sở lọt vào tầm mắt, mang đi lưu luyến cuối cùng của hắn đối với người kia hết thảy dời đi.

Mãi đến sau này thù nước thù nhà mà xa cách, mưu toan giết chóc mà xa cách, ngược đường chí hướng mà xa cách.

Yêu, còn chưa quyết đã chồng thêm hận.

Khói lửa năm xưa ngùn ngụt, trên con đường lớn phồn hoa, nàng mặc áo cưới sắc trời, nhưng là khoảnh khắc thảm thương tột độ. Nàng bất chấp tôn nghiêm và thân phận, khốn khổ van nài.

Nàng nói, Thuần Nhi không gả cho huynh, Yến Tuân ca ca, Thuần Nhi không cần gì hết.

Thuần Nhi chỉ muốn Yến Tuân ca ca còn sống, xin huynh đừng tạo phản.

Thù hận quốc gia quả thật đến nay chẳng can hệ gì đến nàng. Nàng đơn thuần như tờ giấy trắng, nào hiểu được những mưu mô toan tính.

Nhưng hắn năm đó oán hận ngần ấy. Vì sao hắn cửa nát nhà tan, mà nàng vẫn thuận lợi đạt được những thứ nàng muốn, nàng cần?

Vì sao tất cả họ bao gồm cả hắn, từng người một sa đọa thành ác quỷ, duy nhất chỉ có nàng vẫn đơn thuần, đẹp đẽ bội phần.

Hắn không muốn mối lương duyên này.

Lúc phóng ngựa mà đi, sau lưng hắn vẫn còn đó A Sở, hắn khoái chí khôn cùng, không cảm thấy cô độc, không cảm thấy bi thương.

Thậm chí hắn chưa từng giống như lúc này, vì độc ác của chính mình mà cảm thấy thanh thản.

Rốt cuộc không cần gánh theo tình thâm nghĩa trọng của nàng.

Về sau... về sau cánh tay Nguyên Tung bị hắn chặt đứt, hắn sai người đưa bọn họ về.

Người hộ tống họ lại không trở về, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, A Sở cũng không bao giờ nhắc tới, hắn cũng chưa bao giờ muốn hỏi.

Mãi cho đến khi hắn và người kia gặp lại, sâu trong mắt nàng là rừng lửa hận. Chuyện làm cho hắn thoạt nhiên sợ hãi chính là nàng tuyệt tránh tiếp xúc hắn.

Hắn ngờ ngợ hiểu ra được chuyện đáng sợ mà nàng trải qua, chuyện hắn bấy lâu không biết. Nhưng hắn biết, hắn không thể hỏi.

Nguyên Thuần sao, ở trong lòng hắn, nàng là người thế nào: Lúc ngây thơ theo đuổi tình yêu của hắn không thôi, trưởng thành rồi hận hắn không lý do, và bóng lưng lạnh lùng, quyết tuyệt lúc cải trang y nữ ám sát hắn.

Đã lâu ngần ấy, hắn ngỡ rằng mình đã hoàn toàn quên mất người này.

Hóa ra tất thảy ký ức thuở đầu hãy còn nguyên vẹn, mới mẻ.

Yến Tuân ca ca, huynh đi đâu mà tìm được một Thuần Nhi xinh đẹp như vậy?

Ai trong các người lại đẹp bằng Yến Tuân ca ca của ta?

Yến Tuân, ta giết ngươi...

Yêu thâm căn cố đế là thật, triệt để đau cũng là thật.

Trước khi ngã xuống, hắn ngẩng đầu nhìn nữ tử cầm kiếm, từng câu từng chữ gằn ra khỏi miệng: Dù nàng có tin hay không, ta cũng tuyệt đối sẽ không sát hại Thuần Nhi.

Tuyệt đối không.

Một đoạn đường dài bị người áp giải đi về Yến Bắc, Ngụy Thủy Hưởng cuối cùng chống chọi không nổi, ngã xuống.

Mấy ngày qua nàng luôn căng thẳng. Vì chăm sóc Dư Sinh, nàng không thể ngày ngày không gồng mình mà sống, không dám thư giãn mà phải tự mình ám thị, tay chân cứ thể tên điên, có minh mẫn cũng có hồ đồ.

Cho đến khi nàng chắc chắn rằng binh sĩ Yến Bắc sẽ không làm hại đến họ.

Nàng nghĩ, ngủ một giấc đi, tỉnh dậy rồi hẳn tiếp tục đối mặt với cay nghiệt.

Nàng đành nguyện cho bản thân lịm đi trước mắt binh sĩ Yến Bắc, đám binh sĩ mà cả đời nàng chỉ có kinh tởm và ghê sợ.

Nếu không phải mệt mỏi khốn cùng, nàng sẽ không làm vậy.

Khi tỉnh lại, nàng thấy mình nằm trên chiếc giường mềm mại, bên cạnh là thân thể bé nhỏ vây quanh, khiến lòng nàng thư thả một lúc.

Nhìn bày trí trong phòng, nàng hiển nhiên đoán được bản thân đang ở nơi nào, trong mắt nhanh chóng cô quạnh, trầm lặng. Nàng không dò hỏi, cũng không phản kháng, chỉ thờ thẫn cuộn tròn người, giấu chặt đứa trẻ đang say ngủ trong lòng.

Nàng nghĩ, đứa bé này, giờ đây đang cùng nàng bầu bạn.

Dư Sinh, Dư Sinh.

"Thuần Nhi"

Sau lưng bỗng vọng tới tiếng nói trong hồi ức, vừa quen thuộc nhưng cũng vừa lạ lẫm.

Âm thanh kia đè nén đi yếu ớt, hơi trầm lắng, phiêu đãng.

Nàng cuộn mình càng siết hơn mấy phần, siết chặt đến mức đứa trẻ vùi trong ôm ấp khó chịu mà tỉnh dậy, dùng một đôi mắt đen láy đối mặt với nàng. Lờ đờ, thơ dại.

Nàng vỗ nhẹ cái vai non nớt của nó, không nói.

"Nàng muốn gặp Sở Kiều không?"

Vì sao hắn nhún nhường như vậy, trừ khi...

Hắn biết rồi.

Chuyện kia, rốt cuộc hắn cũng biết.

Yến Tuân ôm ngực, máu chảy nơi đó đã thấm vải gạt. Hắn kiên quyết không cho người theo hầu, một mạch chạy tới đây, chỉ muốn tận mắt xác nhận nàng không xảy ra chuyện gì.

Thật ra hắn càng muốn hơn là được thấy nàng một lần. Ba năm qua đi, thời khắc này là lúc hắn muốn trông thấy cô gái của thời niên thiếu, nàng của hôm nay sẽ như thế nào.

Trải qua những cơn ác mộng kinh hoàng, cô gái thuần khiết kia, nàng rốt cuộc đã như thế nào để bước được đến hôm nay.

Cô gái đã từng ngàn lần muốn giết chết hắn bởi vì hận hắn thấu xương, nhưng khắc do dự cuối cùng cũng chỉ để lại cho hắn bóng lưng lạnh lùng mà đi...

Họ đã từ biệt ba năm, nhưng nàng chỉ nguyện dùng bóng lưng gầy co ro đối mặt với hắn thôi sao?

Cơ thể hắn lung lay bởi vì vết thương đau đớn, máu chảy không thôi.

Hắn hít một hơi đau, cũng không đổi được một cái xoay người của nàng.

Hắn hỏi nàng "Thuần Nhi, nàng biết không? A Sở vì nàng mà suýt giết ta?"

"Nàng ấy nói, lương tâm của ta tận diệt, nàng ấy nói, ta đã thành hạng người mà nàng ấy căm ghét nhất"

"Thuần Nhi, năm đó..."

Cuối cùng hắn cũng không nói năm đó là năm nào, năm đó như thế nào, chỉ vì hắn ngã rầm người xuống. Có vô số người tràn vào, mãi cho đến khi hắn được người ta dìu đỡ ra ngoài, người kia cũng chưa từng xoay lại.

Căn phòng lại quay về tĩnh lặng, dáng thân trên giường cũng không hề xê dịch.

Ngụy Thủy Hưởng nhìn thấy chính mình qua đôi mắt trong trẻo của Dư Sinh. Vẫn là gương mặt quen thuộc kia.

Nhưng đã không còn là tấm lòng kia.

Gặp lại Yến Tuân, thế mà nàng lại kiết một giọt nước mắt, chưa từng thay mình nhỏ lệ.

Là đau đến mức chai lì, hay là vết thương sớm đã khép lại. Nàng cũng không biết.

Chỉ là nàng cảm thấy chính mình chưa từng ngờ tới thời khắc như thế, cảm giác hóa ra bản thân vẫn còn sống.

Thì ra, chỉ có đối mặt với nhân thế này, mới có cảm giác được sống.

"Dư Sinh, con phải ngoan"

Chương trước Chương tiếp
Loading...