Khi Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Thành Thánh Phụ - Thiên Tẫn Hoan
1 - 4
Chương 1: Ai cũng ghét bỏCố Diệp Phong, vài phút trước vẫn còn là một người thích cả ngày đọc tiểu thuyết và chơi trò chơi tự do.Hắn thích nhất là những nam chính kiểu thánh phụ, đến mức khi nam chính bị bắt nạt thảm hại, bị đè nén? Đó là điều không tồn tại!Thánh phụ thật là phẩm hạnh tốt đẹp!Thánh khiết vô cùng, sẵn sàng hy sinh bản thân chỉ để hoàn thành ước nguyện của người khác.Dù bị bắt nạt thế nào, chỉ cần nói vài lời xin lỗi giả tạo, hắn sẽ tha thứ, bất kể bị đối xử ra sao, hắn cũng không hắc hóa.Quả thực là phẩm cách tuyệt vời nhất!Trái ngược hoàn toàn, hắn ghét nhất là những kiểu nhân vật hắc hóa bệnh kiều, động tí là hắc hóa, động tí là báo thù.Còn báo thù cả vốn lẫn lời, người ta lúc bắt nạt ngươi cũng đâu có quá đáng như vậy đúng không?Đúng rồi, vài phút trước Cố Diệp Phong vẫn nghĩ như thế...Ai ngờ hắn nói xuyên là xuyên thật! Giây tiếp theo đã thấy mình đứng giữa một thế giới Tu Tiên hung tàn tột độ!Còn bị ý thức Thiên Đạo thông báo rằng hắn phải giúp thiên tuyển giả Mặc Linh Nguyệt (vai chính) xây dựng tam quan đúng đắn, để tránh cho hắn diệt thế, và hắn mới có thể trở lại thế giới của chính mình. Hơn nữa, không được OOC .Và cơ thể mà hắn đang nhập vào chính là một thánh phụ, sẵn sàng hy sinh bản thân để soi sáng cho người khác.Ý thức Thiên Đạo: Ngươi không phải thích thánh phụ nhất sao? Giờ vui vẻ chưa?Cố Diệp Phong: "..." Ta vui vẻ cái củ kẹo ngươi ấy!Hắn thích người khác là thánh phụ, sau đó soi sáng cho hắn thì được!Chứ không phải chính mình làm thánh phụ đi soi sáng cho kẻ khác!Khác biệt này lớn lắm!Hơn nữa, thế giới này có sụp đổ thì liên quan gì đến hắn chứ?Hắn chỉ là một sinh viên bình thường thôi mà!Nhưng dù không tình nguyện, hắn vẫn phải theo ý của thế giới này mà cố gắng, nếu không sẽ bị kẹt trong cái thế giới quỷ quái này cả đời.À không, có khi là mấy đời.Cố Diệp Phong hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay.Chẳng phải chỉ là ngăn cản vai chính diệt thế sao? Hắn có thể làm được!Chỉ cần cắt đứt những điểm mấu chốt trong cốt truyện của vai chính trước khi chúng phát sinh, chắc là không có vấn đề gì!Ngay khi hắn đã lên kế hoạch kỹ càng, hắn mới chợt nhận ra, tên Mặc Linh Nguyệt này thật xa lạ, xa lạ đến mức hắn chưa từng nghe qua.Vậy nên, có vẻ như... hắn chưa từng đọc qua tiểu thuyết này?Cố Diệp Phong: "..." Không phải chứ! Kịch bản còn không có, hắn biết làm sao mà ngăn cản đây!!!?Hắn điên cuồng gọi Thiên Đạo ý thức, nhưng từ khi hắn xuyên qua đây, Thiên Đạo ý thức chỉ nói với hắn hai câu rồi liền lặng im, bây giờ gọi mãi cũng không đáp lại.Cố Diệp Phong nghiến răng, không có trách nhiệm như thế, bảo sao thế giới này không giữ được!May sao, dù không có kịch bản trong tay, nhưng ít ra hắn thừa kế ký ức của nguyên chủ, không đến mức hoàn toàn mù mờ.Cố Diệp Phong mất đến mười phút mới nắm rõ được các mối quan hệ xã hội của mình hiện tại.Hiện tại hắn là Cố Diệp Phong, trưởng tử đích tôn của Cố gia, một tu tiên thế gia ở Đông Lâm đại lục, một người như hoa sen vươn lên từ bùn mà không hôi tanh, thanh thuần mà không dơ bẩn, thánh mẫu vô cùng.Một người ôn nhu, thiện lương, đạm nhiên nhưng bác ái, thật sự là thánh mẫu.Vốn dĩ chẳng đến lượt hắn phải cảm hóa vai chính, nhưng chính cái thánh phụ này lại tự tìm đường chết.Ở Đông Lâm đại lục có bốn đại tu tiên phái nổi danh: Lưu Ngự Phái, Phong Tuyệt Môn, Bách Hoa Cốc và Xích Diễm Tông.Trong đó, Lưu Ngự Phái là môn phái tu kiếm chính. Cố Diệp Phong, người sở hữu ba linh căn Mộc, Thủy và Thổ, chính là đệ tử đích truyền thứ hai của phong chủ Kiếm Phong thuộc Lưu Ngự Phái.Đừng hiểu lầm, không phải hắn dựa vào thực lực mà bái sư, chủ yếu là phong chủ Kiếm Phong chính là bạn thân của... cha hắn.Vậy nên, dù hắn là một kẻ cực kỳ kém cỏi với Tam linh căn, dù hắn dồn hết kỹ năng vào pháp thuật trị liệu, dù hắn đã bái sư mười mấy năm mà vẫn chỉ ở Trúc Cơ sơ kỳ, hắn vẫn là đệ tử đích truyền của phong chủ Kiếm Phong.Và lần này, chính là lúc hắn cùng các đồng môn ra ngoài làm nhiệm vụ môn phái.Nhiệm vụ lần này vốn chỉ là hái một loại linh thảo không quá hiếm, vốn dĩ cũng không có gì nguy hiểm, nhưng lần này lại trùng hợp gặp phải yêu thú bạo loạn. Là một thánh mẫu, nguyên chủ tất nhiên phải yểm hộ mọi người rút lui.Vốn dĩ yểm hộ đồng môn rút lui cũng không có gì đáng nói, là đệ tử đích truyền, dù hắn chỉ biết trị liệu, nhưng việc yểm hộ các đệ tử rút lui hắn vẫn làm được.Nhưng thế giới này đâu phải ai cũng giống nguyên chủ.Khi hắn đang chuyên tâm ngăn chặn yêu thú bạo loạn, không biết kẻ nào nhân cơ hội đánh một cây ngân châm phong bế linh lực vào cơ thể nguyên chủ. Sức chiến đấu vốn đã không cao, lại không phòng bị, linh lực đột ngột ngưng trệ, suýt chút nữa hắn đã bị yêu thú đánh chết.Không sai, là suýt chút nữa.Nguyên chủ bị trọng thương, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng tránh né yêu thú tấn công, nhưng không may trượt chân ngã xuống từ huyền nhai.Linh lực không thể vận chuyển, nguyên chủ cứ thế ngã chết.Sau đó, hắn mới đến đây.Phong chủ Kiếm Phong chỉ vì nể mặt bạn thân nên mới nhận hắn làm đệ tử, đặc biệt chiếu cố cũng chẳng có gì nhiều. Lưu Ngự Phái lại là một môn phái thực lực tối thượng, nên dù nguyên chủ là đệ tử đích truyền, nhưng vì là đi cửa sau, đãi ngộ thực tế còn thua cả đệ tử nội môn, các đệ tử khác thường xuyên công khai và ngấm ngầm bắt nạt hắn.Tài nguyên mà đệ tử đích truyền đáng lẽ phải nhận được, hắn cũng có đấy, nhưng luôn có người lấy cớ mượn đi. Sau này, thậm chí còn chẳng buồn hỏi, cứ thế lấy thẳng. Nguyên chủ lại là thánh phụ, không tính toán những chuyện này, nên mấy năm nay tài nguyên đáng lẽ nhận được, hắn gần như không có, chỉ có mỗi cái danh đệ tử đích truyền mà thôi.Nhưng dù có như vậy, sau lưng vẫn có không ít người cho rằng hắn không xứng làm đệ tử đích truyền của Kiếm Phong.Vì thế, lần này hắn chết trong khi thực hiện nhiệm vụ môn phái.Ngồi dưới đáy vực, cả người đầy máu, Cố Diệp Phong: "..." Thảm thật đấy.Bây giờ người thảm như vậy, chính là hắn.Hắn lại hít sâu một hơi, cả người bừng sáng lên với một vầng hào quang trắng ngà, kèm theo chút ánh sáng xanh lục nhạt. Trong cái đáy vực đầy đá lởm chởm này, vầng sáng ấy trông vô cùng nổi bật.Vài giây sau, ánh sáng tan biến, mọi vết thương trên người hắn cũng đã biến mất.Phía trên nhai là rừng sâu, tràn đầy sức sống.Nhưng đáy vực lại hoàn toàn khác biệt, như thể hai thế giới đối lập. Cây cối, hoa cỏ ở đây đều có màu đỏ thẫm, không giống bất kỳ loại thực vật nào mà nguyên chủ từng thấy trong ký ức. Nhìn qua đã thấy không phải thứ lành mạnh gì. Không xa đó còn có vài bộ xương khô không hoàn chỉnh, trông đáng sợ. Ngay cả những tảng đá trên mặt đất cũng phảng phất quanh quẩn một luồng khí đen, chỗ nào cũng toát ra điềm xấu và mùi máu tanh.Hiện tại, Cố Diệp Phong chỉ biết vai chính tên là Mặc Linh Nguyệt, ngoài ra thì không biết gì thêm. Tìm một người chỉ biết mỗi cái tên giữa nơi này quả thật không dễ dàng. Dù sao thì dưới đáy vực này cũng chẳng thể nào tìm được ai.Vậy nên việc cấp bách trước mắt là làm sao thoát ra khỏi nơi này.Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đỉnh nhai mù mịt, chẳng thể nhìn thấy điểm nào rõ ràng, có thể đoán là vách đá rất cao. Leo lên từ đây không phải là lựa chọn khả thi, vậy nên vẫn phải tìm thử xem có lối ra nào khác không.Cố Diệp Phong nhìn quanh bốn phía. Nơi hắn rơi xuống là một tảng đá đen bóng, tất nhiên trên đó không có cỏ mọc. Bên trái hắn, cỏ dường như bị đè bẹp, yếu ớt, và trên những ngọn cỏ đỏ thẫm ấy còn dính đầy vết máu, trông như thể có sinh vật nào đó đã từng lôi con mồi qua nơi này.Lý do hắn có thể thấy vết máu trên những ngọn cỏ đỏ thẫm trong bóng tối, chủ yếu là nhờ cái mũi hắn nhạy cảm, ngửi thấy mùi máu tươi. Có vẻ như sinh vật đó vừa mới rời khỏi không lâu.Hắn do dự nhìn đám cỏ kia trong hai giây, rồi quyết định đi theo hướng đó. Có sinh vật đi qua vẫn tốt hơn là không có gì, biết đâu đó là yêu thú đã mở ra linh trí?Những sinh vật sống dưới đáy vực này chắc chắn hiểu rõ nơi này hơn một kẻ ngoại lai như hắn.Cố Diệp Phong bước về phía bên trái, nhưng ngay khi vừa đặt chân lên đám cỏ, hắn lập tức rụt lại.Hắn sững người nhìn đám cỏ đỏ thẫm dường như đã sống lại. Đám cỏ này còn sống!Trong khoảnh khắc chân hắn dẫm lên, đám cỏ như những kẻ cướp lập tức quấn lấy, không nghi ngờ gì nữa, đám cỏ này muốn ăn thịt hắn!Sinh vật trước kia đi qua để lại vết máu, có lẽ không phải là cắn xé con mồi, mà chính là bị đám cỏ này hút máu!Cố Diệp Phong nhìn hướng mà đám cỏ đổ rạp, lấy từ túi trữ vật ra thanh kiếm của nguyên chủ.Thanh kiếm này cũng chẳng phải thứ gì tốt, chỉ là kiếm môn phái phát cho, mỗi đệ tử đều có một thanh, kể cả đệ tử ngoại môn.Hắn nắm chặt kiếm, rót linh lực vào, rồi chém tới đám cỏ đỏ thẫm, ngay khi bị chặt đứt, chúng chảy ra một thứ chất lỏng đỏ tươi như máu người. Hơn nữa, đám cỏ dường như biết đau, lập tức rút lui.Dù chúng chảy thứ chất lỏng giống máu người, nhưng lại không có mùi máu tanh, ngược lại, còn tỏa ra mùi hương thanh nhẹ của cỏ cây.Cố Diệp Phong lần đầu tiên trong đời thấy loại cỏ biết né tránh, liền cảm thấy thật kỳ diệu. Hắn cầm kiếm cố ý chém sang trái, rồi lại chém sang phải.Tốc độ chém không nhanh, đủ để đám cỏ có thời gian né tránh.Đám cỏ đỏ thẫm luồn lách tránh né, cuối cùng dường như bị chém đến khó chịu, một đám lớn lập tức chui xuống đất, biến mất không còn bóng dáng.Chỉ còn lại một mảnh đất trụi lủi màu đen, như thể vừa bị lột sạch.Điều này có nghĩa là thứ gì đó đã đè bẹp đám cỏ trước đây cũng không còn nữa.Cố Diệp Phong: "!!!" Không phải chứ, đám cỏ này sao lại thế này!Nhìn mảnh đất trụi lủi, Cố Diệp Phong trợn tròn mắt. Ta sai rồi, ta không chơi nữa, đại thảo ngươi mau trở lại đi!Nhưng đám cỏ cũng mặc kệ tiếng gọi thầm trong lòng hắn, kiên quyết không ló đầu ra. Cố Diệp Phong đợi thật lâu mà vẫn chẳng thấy đám cỏ mọc lại.Thật là... quá bực!Nhưng giận dỗi cũng vô ích, đám cỏ đã không quay lại nữa. Cố Diệp Phong chỉ còn cách dựa vào trí nhớ mà bước tiếp về phía đó.May mắn là đáy vực không quá phức tạp, diện tích cũng không lớn lắm. Đám cỏ đỏ thẫm dường như chỉ mọc ở khu vực kia, những nơi khác dù cỏ trông có vẻ quái dị nhưng cũng không tấn công hắn.Cố Diệp Phong đi khoảng hơn mười phút thì thấy một vật thể không rõ hình dáng, nằm trên mặt đất, trông không hợp với cảnh vật xung quanh. Bên cạnh là một đám cỏ xanh bình thường.Thứ không rõ kia có vẻ là một người, hơn nữa, vẫn còn thở.Ánh mắt hắn sáng lên, đầu tiên đứng tại chỗ chỉnh lại quần áo và biểu cảm, chắc chắn rằng mình trong bộ bạch y tiên khí phiêu dật, hoàn toàn là dáng vẻ thánh phụ. Sau khi xác định xong, hắn liền nhanh chóng bước tới.=======================Chương 2: Cha tự đào mồ cho ngươiĐau quá, thật là muốn chết đi cho rồi...Tại sao lại không thể chết được...Dù có chết, cũng chỉ là trọng sinh thêm một lần.Mặc Linh Nguyệt nằm bất động trên mặt đất, cả người đầy máu, mắt mở to nhìn lên bầu trời. Ánh mắt hắn trống rỗng, không có bất kỳ cảm xúc nào, u tối như bầu trời trên cao, cũng giống như tâm hồn trống trải của hắn, không thấy một tia ánh sáng."Đạo hữu, ngươi không sao chứ?" Ngay khi Mặc Linh Nguyệt chuẩn bị nhắm mắt lại, bên tai bỗng vang lên một giọng nói mềm mại, trong đó còn mang theo chút lo lắng.Hắn nhìn về phía phát ra âm thanh, người tới mặc một bộ bạch y, tựa như tiên nhân lạc bước vào trần thế, mặt mày thanh tú như tranh vẽ, tóc buộc hờ hững sau lưng bằng một sợi dây đơn giản, cả thân hình toát lên vẻ thánh khiết.Bộ bạch y vô cùng đơn giản, chỉ có viền áo và hai bên thân áo thêu những hoa văn tím nhạt, mờ ảo lưu chuyển, nếu không nhìn kỹ sẽ khó mà nhận ra.Người tới thấy hắn quay đầu nhìn, liền nở một nụ cười ngượng ngùng, trong sáng và thuần khiết.Khuôn mặt tinh xảo không hề mang chút gì sắc bén, mà lại toát lên sự ấm áp, phảng phất như ánh nắng ban mai chiếu rọi lên người, khiến người khác không khỏi sinh lòng hướng tới. Trong thế giới đầy dẫy sự điên cuồng này, hắn tựa như chút hơi ấm duy nhất còn sót lại.Nếu không phải Mặc Linh Nguyệt trời sinh có thuật đọc tâm, có lẽ ngay cả hắn cũng đã tin tưởng điều đó.【Ai da! Xem ta vừa bắt gặp gì đây? Một tiểu khả ái lạc đơn! Người này trông ngầu như thế, hắn chết đi chắc ta nhặt được món hời rồi? Rốt cuộc sinh không thể mang đến, chết không thể mang đi mà.】Mặc Linh Nguyệt khẽ rủ mắt, giấu đi sự châm chọc trong đáy mắt.Đây chính là nhân tính.Nằm trên mặt đất, cả người đầy máu, khuôn mặt dơ bẩn đến mức không thể nhìn rõ diện mạo, chỉ mơ hồ thấy được người mặc thanh y, nhưng giờ đây đã gần như bị máu nhuộm thành màu đỏ. Trông hắn thật thảm, thậm chí đến hơi thở cũng mỏng manh đến mức không thể nghe thấy, dường như chỉ cần một giây sau là sẽ tắt thở.Cố Diệp Phong nhìn thấy người kia trông như sắp chết, cố gắng tỏ vẻ lo lắng, tiến thêm một bước. Dưới chân hắn bỗng dẫm phải thứ gì đó cứng rắn, hắn cúi đầu nhìn, rồi ánh mắt bừng sáng.Cửu U Kiếm!Đó chính là Cửu U Kiếm!Cửu U Kiếm, xếp hạng đệ nhất thần kiếm, truyền thuyết rằng nó có thể thí thần diệt quỷ.【Oa, thanh kiếm này thật khí phách!】Cửu U Kiếm quả không hổ danh là thần kiếm. Thân kiếm màu bạc trắng, chạm khắc những hoa văn tinh tế mà không ai biết tên, quanh thân kiếm tỏa ra một luồng khí lạnh băng, khiến người ta không khỏi cảm thấy rùng mình. Dù hiện tại kiếm đang bị lấm lem nằm trên mặt đất, vẫn khó che giấu được khí thế sắc bén, lạnh thấu xương.Hắn nhìn người trước mặt đang nửa sống nửa chết, thanh kiếm này chắc chắn là của hắn.Nhưng rất nhanh, nó sẽ là của ta!【Hì hì, thật là hợp với khí chất của ta.】Mặc Linh Nguyệt: "..."Cố Diệp Phong không để ý đến việc đối phương không đáp lại, dù sao người sắp chết cũng không thể yêu cầu quá nhiều, có khi hắn còn chẳng đủ sức để đáp lại.Hắn giả vờ không nhìn thấy thanh kiếm, chậm rãi tiến đến bên người đang nằm, ngồi xổm xuống, tỏ vẻ thương xót, nâng người lên dựa vào mình, giọng nói đầy đau buồn, như thể người bị thương nặng trước mắt là kẻ quan trọng nhất đời hắn: "Ngươi không sao chứ? Cần ta giúp gì không?"【Thiếu niên à, nhanh chóng nói vài lời di ngôn rồi đi thôi!】Mặc Linh Nguyệt vẫn không trả lời, chỉ bình thản nhìn Cố Diệp Phong, trong mắt không có chút dao động nào. Hai người im lặng nhìn nhau, không có tiếng gió, thế giới dường như chìm vào sự im ắng đáng sợ.Vài phút trôi qua, người trong lòng ngực hắn không có chút động tĩnh, ngay cả mắt cũng không chớp, trông như đã chết. Nhưng Cố Diệp Phong biết không phải vậy, bởi hắn vẫn còn thở.Cố Diệp Phong: "..."【Sao hắn vẫn chưa chết nhỉ? Bị thương nặng như vậy mà vẫn chưa chết? Không biết ta giả vờ không đỡ nữa, thả hắn ngã xuống thì liệu có chết nhanh hơn không?】Mặc Linh Nguyệt: "..."Thế này đỡ không thoải mái chút nào, Cố Diệp Phong liền đỡ người dựa vào tảng đá bên cạnh.Hắn nhìn người sắp tắt thở nhưng vẫn chưa chết, rồi lại nhìn thanh kiếm nguyệt hoa trên mặt đất, cuối cùng liếc qua đám cỏ xanh trước mặt.Sau đó, hắn vươn tay nhặt thanh kiếm lên.Khóe miệng Mặc Linh Nguyệt cong lên một đường châm biếm, cuối cùng cũng không còn giả vờ nữa sao?Ai ngờ người trước mặt chẳng giết hắn, mà lại dùng kiếm đào bới thứ gì đó trên mặt đất.Mặc Linh Nguyệt nhíu mày, khó hiểu nhìn người kia đang đào linh thảo. Đám linh thảo này chẳng có gì đặc biệt, đi đâu cũng thấy, rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng: "Ngươi đang làm gì?"Giọng nói khàn khàn, như thể đã lâu lắm rồi không nói chuyện."Hả?" Đang đào dở, Cố Diệp Phong nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, sau đó mới phản ứng lại rằng người bên cạnh đang nói với hắn.Cố Diệp Phong nở một nụ cười ôn hòa, đầy thương cảm, giải thích: "Ta thấy ngươi vừa đè gãy linh thảo, tội nghiệp quá, nên ta muốn đào nó lên rồi trồng lại gần bờ nước, để nó có thể sinh trưởng tốt hơn."【Cha tự đào mồ cho ngươi đấy.】Mặc Linh Nguyệt: "..."Lại một lần nữa, bầu không khí trở nên im lặng. Chỉ còn tiếng Cố Diệp Phong chăm chỉ đào hố, thỉnh thoảng lại liếc nhìn người nằm dưới đất, ngẫm xem cái hố này có đủ dài và rộng để chôn người không.Sau khoảng nửa giờ, một cái hố đủ để vùi lấp một người đã được đào xong.Mặc Linh Nguyệt nhìn cái hố đào sẵn cho mình, rồi lại nhìn ánh mắt đầy mong chờ của người trước mặt, khóe miệng hắn khẽ giật giật. Có lẽ không phải hắn không muốn chết, mà là không muốn để kẻ trước mặt lấy kiếm của mình. Chưa bao giờ hắn cảm thấy không muốn chết đến thế.Mặc Linh Nguyệt không còn giữ vẻ bình thản, mà khó nhọc lấy ra một viên đan dược từ trong ngực, nuốt vào. Thương thế trên người hắn từ từ khép lại, mắt thường có thể thấy được.Cố Diệp Phong mở to mắt, trên mặt vẫn giữ nụ cười thánh khiết, giả vờ vui mừng: "Ngươi không sao chứ? Thật là may mắn!"【Không phải chứ, mộ ta đã đào sẵn rồi, ngươi nói không chết là không chết sao?】【Ặc, thế này chẳng phải lão tử bận bịu cả nửa ngày mà vô ích sao?】Mặc Linh Nguyệt cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, "Vâng, đa tạ đạo hữu quan tâm, tại hạ đã không còn trở ngại."A!Chắc hắn không giả bộ nổi nữa, chuẩn bị ra tay đi.Cố Diệp Phong cười một cái đầy chân thành (miễn cưỡng), "Vậy ta yên tâm rồi, không cần cảm tạ, ta cũng chẳng giúp gì."Hắn vốn có thể giúp, đào mồ cũng tính là giúp a! Nhưng vấn đề là người này chưa chết, thế thì cái hố kia thành vô dụng.Cố Diệp Phong nhìn quanh bốn phía, phát hiện ngoài khối đất xanh biếc có một cây cỏ, những nơi khác vẫn đầy những loại thực vật quái dị quỷ dị. Hắn nhìn về cái hố đã đào, liền quyết định chọn một cái mục tiêu, chạy đến đào một đóa hoa siêu to màu đỏ như máu, rồi đem nó đặt vào cái hố.Đã đào thì không thể lãng phí!Mặc Linh Nguyệt ngơ ngác, nhìn đóa hoa đỏ chói mắt trước mặt, theo bản năng rụt người lại, cố gắng tránh xa bông hoa đó.Nhưng hắn đang trọng thương, đan dược vừa uống chỉ có thể chữa lành ngoại thương, còn nội thương vẫn chưa thể hồi phục, nên dù muốn tránh cũng lực bất tòng tâm.Nụ hoa đỏ rực, khi bị Cố Diệp Phong đào lên liền nở rộ, lộ ra một loạt răng khổng lồ đáng sợ, từ giữa hàm răng nhỏ xuống những giọt chất lỏng màu bạc trắng. Đóa hoa không gió mà vẫn lay động, trôi nổi giữa không trung.Cố Diệp Phong nghi hoặc nhìn thoáng qua Mặc Linh Nguyệt, thấy hắn đang rụt người lại, nhưng vẫn tiếp tục gieo hoa xuống hố, sau đó dùng kiếm lấp đất, không hề phát hiện đóa hoa kia đang ngày càng tiến gần đỉnh đầu mình.Khi Mặc Linh Nguyệt định lên tiếng nhắc nhở thì chất lỏng từ đóa hoa đã nhỏ xuống đầu Cố Diệp Phong.Mưa ư?Cố Diệp Phong ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một cái miệng khổng lồ đang há to ngay trên đầu.Cố Diệp Phong: "!!!"【Vãi chưởng! Không chỉ cỏ thành tinh, ngay cả hoa cũng thành tinh rồi!!!】Mặc Linh Nguyệt: "......"=========================Chương 3: May mà hắn mắt kémĐóa hoa đỏ rực to lớn, ngay khi Cố Diệp Phong ngẩng đầu mờ mịt, lập tức gia tốc, hung hãn cắn xuống, không cho hắn kịp phản ứng.Trước mắt tối sầm, hơn phân nửa thân mình của hắn đã bị nuốt chửng. Đúng vậy, hơn phân nửa thân mình, từ eo trở xuống đều bị cánh hoa che kín, phảng phất như cả người đã bị cắn nuốt.Đóa hoa này khi còn là nụ chỉ to bằng vài cái đầu người, nhưng khi nở rộ thì lớn chẳng khác nào một cái bàn.Mặc Linh Nguyệt: "......"Khi đóa hoa cắn xuống, nó dùng sức đến mức Mặc Linh Nguyệt còn nghe thấy tiếng "rắc" vang lên, hắn đoán xương cốt của Cố Diệp Phong chắc đã nát vụn.Thật sự không biết nói gì cho phải.Hắn đã chết nhiều lần, trọng sinh cũng nhiều lần, nhưng không lần nào lại cảm thấy câm lặng như lúc này.Đương nhiên, cũng chưa từng gặp kẻ nào ngu ngốc đến thế.Nhưng khi đóa hoa này ăn xong kẻ kia, tiếp theo sẽ đến lượt hắn.Đây là lần đầu tiên có người cùng chết với hắn.A!Khi hắn đang đắm chìm trong bi ai, châm chọc bản thân, một âm thanh vang lên.【Vãi, túi trữ vật của lão tử!】Mặc Linh Nguyệt: "???"Âm thanh thanh thúy mà táo bạo vang lên trong đầu hắn, ngay khoảnh khắc đó hắn còn tưởng mình đang bị ảo giác.Giây tiếp theo, hắn liền biết đó không phải ảo giác.Đóa hoa khổng lồ lập tức nhả người ra, những chiếc răng to lớn phảng phất như đã gặp phải vật cứng, trực tiếp rơi ra mấy cái. Đóa hoa vội vàng khép lại cánh, điên cuồng rung lắc, lá cây còn cụp lại như muốn che giấu chính mình, phảng phất như không chịu nổi đau đớn.Mặc Linh Nguyệt tinh mắt phát hiện rằng những chiếc răng vừa rụng của đóa hoa chính là sáu chiếc, ba chiếc trên và ba chiếc dưới, đúng vào vị trí mà nó cắn Cố Diệp Phong.Mặc Linh Nguyệt: "......" Vậy âm thanh "rắc" vừa rồi là do răng nó rụng?Hắn khép mắt lại, giấu đi những cảm xúc trong đáy mắt.Hắn hiểu rõ hơn ai hết về sự đáng sợ của những loài thực vật dưới đáy vực này, vì hắn đã từng xuất hiện ở đây không ít lần, mỗi lần đều là trọng sinh từ đáy vực.Còn tên này...Sau khi đóa hoa nhả ra, Cố Diệp Phong cuối cùng cũng nhìn thấy rõ tình hình trước mắt. Hắn đau lòng cúi xuống, nhặt lên túi trữ vật bị cắn làm đôi trên mặt đất.Khi đóa hoa cắn xuống, vừa vặn cắn trúng túi trữ vật của hắn. Túi trữ vật và hắn có máu khế ước, nên khi nó bị phá, hắn là người biết đầu tiên.Mà túi trữ vật đó chính là tài sản duy nhất của nguyên chủ.Đương nhiên, giờ thì tài sản duy nhất cũng chẳng còn.Nói cách khác, hắn đã trở thành kẻ nghèo hèn.Cố Diệp Phong ngẩng đầu, đầy căm phẫn nhìn đóa hoa đỏ, quay người lại, tung một cú đá mạnh mẽ vào đóa hoa đang cắm rễ dưới đất.Đóa hoa khổng lồ dường như đã bị thương nặng, điên cuồng quay cuồng trên mặt đất, chỗ vừa bị đá bay không ngừng rùng mình.Khi Cố Diệp Phong đang định rút kiếm ra để hả giận, ánh mắt hắn vô tình quét qua thiếu niên thanh y bên cạnh, thân hình lập tức khựng lại. Hắn nhanh chóng trấn tĩnh, cố nặn ra một nụ cười ôn nhu, "Ngươi đừng sợ, đóa hoa này thật ra rất đáng yêu, nó chỉ muốn chơi với ta thôi. Dù thật sự có nguy hiểm, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi."Câu nói đầy ôn nhu và thiện lương, chỉ là nếu không có chút nghiến răng nghiến lợi trong lời nói thì hẳn sẽ hoàn mỹ hơn.Nói xong, Cố Diệp Phong còn đứng dậy, hung hăng đá thêm vào đóa hoa, đẩy nó đến trước mặt Mặc Linh Nguyệt, rồi lại đưa tay sờ sờ đóa hoa đang điên cuồng muốn tránh xa nhưng không thể. "Ngươi xem, hoa này đáng yêu biết bao."【Hôm nay nhân thiết thánh phụ của lão tử cần phải giữ ổn định!】Giây tiếp theo, một giọng nói do dự vang lên, 【Thật sự không giữ được nữa, giết người chắc chắn không tính là OOC đâu nhỉ?】Mặc Linh Nguyệt: "......"Mặc Linh Nguyệt nở một nụ cười gượng gạo, giọng điệu chân thành, "Ừm, thật sự rất đáng yêu. Tuy nhiên ngươi vẫn nên cẩn thận một chút, rốt cuộc không phải sinh linh nào cũng thiện lương như ngươi..."Cố Diệp Phong thở phào nhẹ nhõm, không OOC là tốt rồi, "Đúng vậy, ta cũng chưa từng thấy đóa hoa nào đẹp như thế."Nói xong, hắn lại vuốt ve đóa đại hồng hoa đang run rẩy.Cố Diệp Phong đoán rằng đối phương bị thương quá nặng, đến mức tinh thần cũng hoảng loạn, nên có lẽ không nhận ra hành động hắn vừa đá đóa hoa kia.Rốt cuộc đan điền đã vỡ nát, tu vi toàn bộ bị hủy, ngũ tạng lục phủ đều trọng thương, có thể sống sót đã là kỳ tích. Hắn đoán không sai, đối phương hẳn mỗi phút mỗi giây đều chìm trong đau đớn.Loại đau đớn này không phải ai cũng chịu đựng nổi.Nhưng Cố Diệp Phong nhìn thấy Mặc Linh Nguyệt không hề biểu lộ vẻ thống khổ, liền đánh giá rằng tinh thần đối phương có lẽ đã không còn bình thường.Vì vậy không nhìn thấy hành động của hắn cũng là điều dễ hiểu.【Hô, làm ta sợ muốn chết, may mà ánh mắt hắn không tốt.】Mặc Linh Nguyệt: "......"Cố Diệp Phong thấy ánh mắt hắn có chút ngây dại (kỳ thực không hẳn), cũng không để tâm, xoay người, mạnh mẽ nhét đóa đại hồng hoa đang run lẩy bẩy vào đất, một chân dẫm lên rễ để phòng ngừa nó chạy trốn, sau đó cầm Cửu U kiếm lấp đất lên.Đã đào hố thì không thể lãng phí!Lần này đóa đại hồng hoa đã ngoan ngoãn hơn, trông giống như một cây thực vật bình thường. Nếu không phải vì nó run quá nhiều, thì ngoài kích thước lớn hơn bình thường, chẳng ai có thể nhận ra nó khác biệt.Mặc Linh Nguyệt nhìn Cửu U thần kiếm trong tay Cố Diệp Phong, thấy hắn không dùng nó để chiến đấu mà đi bới đất, tâm trạng có chút phức tạp.Hắn không biết liệu Cố Diệp Phong thích thanh kiếm này hay không.Phải nói, phản ứng của hắn hoàn toàn khác với những người khác.Cửu U kiếm quá dễ nhận ra. Những người khác khi thấy thanh kiếm này đều coi nó như bảo vật, tôn sùng như thần khí.Hắn cùng thanh kiếm này không có linh hồn khế ước, mà là khế ước bình đẳng, căn bản không có cách nào thu kiếm vào đan điền để giấu đi.Chính vì thanh kiếm này, hắn mới rơi xuống Phệ Hồn Nhai.Thanh kiếm này không phải do hắn chủ động ký khế ước, mà là kiếm tự động khế ước với hắn, muốn vứt cũng không được.Hắn cũng từng bị đoạt kiếm nhiều lần....... Nhưng việc dùng thần kiếm để bới đất, đây là lần đầu tiên hắn thấy.Chờ đến khi Cố Diệp Phong trồng xong đại hồng hoa, hắn mới có nhàn hạ để bắt đầu trò chuyện. Hắn ngồi xuống bên cạnh Mặc Linh Nguyệt, "Ngươi rơi xuống đây là vì bất cẩn sao?"Hắn nhìn thấy chân đối phương tựa hồ bị gãy, đoán rằng vết trượt trên đám cỏ kia chắc là do hắn bò qua.Không ngờ rơi xuống vách đá còn có thể gặp được một kẻ xui xẻo khác.Mặc Linh Nguyệt do dự một chút, rồi khẽ gật đầu.Cố Diệp Phong tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc hơi giả, "Thật trùng hợp, ta cũng vô ý rơi xuống."Mặc Linh Nguyệt liếc mắt nhìn hắn một cách lặng lẽ, không nói gì.Cố Diệp Phong cũng không để ý đến sự lãnh đạm của hắn. Rốt cuộc đối phương bị thương nặng như vậy, đòi hỏi hắn phải đáp lại cũng là quá đáng. Hắn tự mình tiếp tục: "Đây là lần đầu tiên ta đến nơi này, không ngờ phong cảnh lại đẹp như vậy, chẳng khác gì chốn đào nguyên."Mặc Linh Nguyệt im lặng, nếu bỏ qua hiểm nguy trùng trùng, sát khí khắp nơi, thì quả thật phong cảnh rất đẹp.Chỉ là, không biết ngươi có sống sót để thưởng ngoạn hay không."Đúng rồi, thanh kiếm này của ngươi sao?" Cố Diệp Phong không ngừng đưa Cửu U kiếm ra.Lần này, Mặc Linh Nguyệt cuối cùng cũng không trầm mặc nữa. Hắn nhìn thanh kiếm bằng ánh mắt phức tạp, đáp lời bằng giọng nói thấp trầm, "Ừm."Nhưng hắn không đưa tay nhận lại kiếm.Cố Diệp Phong tỏ ra vô cùng thông cảm với một người chẳng khác gì phế nhân, liền nhẹ nhàng đặt kiếm bên cạnh hắn, rồi ôn tồn hỏi, "Ngươi là kiếm tu sao?"Mặc Linh Nguyệt lắc đầu, giọng khàn khàn, nghe rất khó chịu, "Không phải."Cố Diệp Phong nhìn thanh Cửu U kiếm, chân thành cảm thán, "Thật đáng tiếc."Cầm thần kiếm mà không tu luyện kiếm đạo, thật sự quá đáng tiếc.Phải biết rằng thần kiếm là thứ mà biết bao kiếm tu đều khao khát.【Nếu không thì đợi hắn chết, ta lấy kiếm của hắn cũng được!】Muốn kế thừa kiếm của người khác (di sản) ít nhất phải có tình bằng hữu. Cố Diệp Phong nở một nụ cười ôn hòa, "Gặp nhau là có duyên, tại hạ là Cố Diệp Phong, đệ tử Kiếm Phong của Linh Kiếm Phái."Mặc Linh Nguyệt liếc nhìn hắn một cái, khóe môi nhếch lên, "Mặc Linh Nguyệt."Muốn có kiếm nhưng không giết hắn, mà đợi hắn chết.Hắn thật sự muốn xem, liệu Cố Diệp Phong có đợi nổi đến ngày đó rồi ra tay hay không.Rốt cuộc, thứ hắn có, chỉ là một mạng sống dai dẳng.Cố Diệp Phong cảm thấy cái tên này nghe quen thuộc, "Mặc Linh Nguyệt? Ngươi tên nghe rất quen ——"Cố Diệp Phong: "!!!"==============================Chương 4: Gọi cha cũng chỉ khác chút xíuTrong lòng Cố Diệp Phong trực tiếp hét lên kinh sợ, vô cùng choáng váng, 【Mẹ nó! Mặc Linh Nguyệt! Đây chẳng phải là tên của vai chính sao!?】Mà vai chính còn chẳng phải là mục tiêu mà hắn cần cảm hóa sao!!!?Không lâu trước đây, hắn còn đang đau đầu vì tìm không thấy đối phương, ai ngờ Thiên Đạo lại trực tiếp đưa đối phương đến bên cạnh hắn a?Mặc Linh Nguyệt híp mắt lại, người này nhận ra hắn sao?Nhưng hắn chưa từng gặp qua kẻ này...Còn nữa, vai chính là cái quái gì?Cố Diệp Phong lấy lại bình tĩnh, cẩn thận đánh giá người bên cạnh.Mặc Linh Nguyệt biểu cảm vô cùng bình tĩnh, mặc hắn đánh giá. Vài giây sau, một giọng nói đầy lo lắng vang lên trong đầu hắn.【Hắn không phải bị thương đến mức đầu óc hỏng rồi đấy chứ?】Mặc Linh Nguyệt: "......"Cố Diệp Phong có chút lo lắng, bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh, nếu không phải bị thương đến mức hỏng đầu óc, thì chắc chắn là đã bị phản bội, khinh nhục đến mức tâm như tro tàn.Thường thì, kẻ như vậy sẽ —— hắc hóa.Rốt cuộc một vách núi lớn như vậy, không có khả năng chỉ vì hắn không cẩn thận mà trượt chân rơi xuống, còn vừa khéo ngã nát đan điền, tu vi hoàn toàn bị hủy sao?Tám phần giống như nguyên chủ, hoặc là bị ám toán, hoặc là bị bức bách.So với việc đối phương là thiên tuyển giả, lại để Thiên Đạo tìm người cứu giúp, chắc chắn không phải là một người tầm thường.Nhưng một kẻ phế nhân thì có gì đáng để cảm hóa? Xương đùi gãy nát, đứng còn không nổi.Cố Diệp Phong trừng lớn hai mắt, nghĩ tới một khả năng.【Đan điền nát, tu vi toàn hủy, nhưng linh căn còn đó. Chẳng phải đây là tài liệu tốt để tu ma sao!?】Mặc Linh Nguyệt: "......"Ánh mắt Cố Diệp Phong đầy nghi ngờ, quét từ trên xuống dưới người bên cạnh, càng nhìn càng thấy giống, càng thêm lo lắng.【Hắn sau này sẽ không tu ma chứ!?】Mặc Linh Nguyệt mặt không biểu cảm, mờ mịt liếc hắn một cái.Chúc mừng ngươi, đoán đúng rồi.Nhưng không có phần thưởng.Kẻ này lại có thể đoán được hắn sau này sẽ tu ma sao?Rõ ràng chưa từng gặp qua hắn, vậy mà lại hiểu hắn rõ như vậy.Thật kỳ lạ.Cố Diệp Phong bỗng nhiên nóng nảy, vai chính tu ma thì chắc chắn không ổn.Hắn đột nhiên đứng dậy, quỳ xuống trước Mặc Linh Nguyệt, nắm lấy tay hắn, giọng nói chân thành pha chút thánh khiết, "Đạo hữu, ta bỗng nhiên nhớ ra rằng ta có linh căn Thủy Mộc, để ta chữa trị cho ngươi một chút nhé?"Dù hỏi vậy, nhưng hắn không cho đối phương cơ hội từ chối, một ánh sáng màu trắng ngà pha lẫn xanh lục từ tay hắn tỏa ra, bao phủ toàn thân Mặc Linh Nguyệt.Mặc Linh Nguyệt trừng lớn mắt, trong lòng hoảng hốt.Hắn vốn cho rằng việc chữa trị chỉ là để giảm bớt phần nào đau đớn. Nhưng hoàn toàn không phải vậy.Dưới luồng sức mạnh ấy, vết thương của hắn dần dần lành lại. Ngoại trừ đan điền vẫn còn vỡ nát, ngay cả xương cốt cũng hồi phục như lúc ban đầu.Điều này ngay cả một tu sĩ mộc hệ Thiên linh căn kỳ Đại Thừa cũng chưa chắc có thể làm được trong vài giây.Vậy mà người này lại dễ dàng làm được.Hắn rốt cuộc là ai?Cố Diệp Phong thở phào nhẹ nhõm sau khi chữa trị xong toàn bộ vết thương của hắn.Khi ánh sáng lục biến mất, hắn liền vội vàng hỏi, "Ngươi cảm thấy thế nào?"Mặc Linh Nguyệt hơi cúi mắt, giấu đi tia u quang thoáng hiện trong mắt, "Đa tạ đạo hữu, tại hạ đã không còn trở ngại."Cố Diệp Phong tự chữa trị xong, thực ra trong lòng cũng chắc chắn rằng lần này không có vấn đề gì.Nhưng dù vết thương đã lành hết, tu vi vẫn không thể khôi phục.Rốt cuộc đan điền vỡ nát vẫn là một vấn đề lớn, nếu không chữa lành đan điền, vĩnh viễn không thể tu luyện lại được.Mà nếu không thể tu luyện, hắn sẽ chỉ là một phàm nhân, không thể báo thù, khả năng đó rất nhỏ.Vì vậy...【Phải nghĩ cách tái tạo đan điền cho hắn mới được.】Mặc Linh Nguyệt vốn đang cúi đầu bỗng ngẩng lên nhìn về phía hắn.Cố Diệp Phong bị ánh mắt ấy làm cho bối rối, theo bản năng sờ sờ mặt, "Sao vậy? Ta có chỗ nào không ổn à?"Nói xong, hắn còn nhìn lại chính mình, không thấy có vấn đề gì.【Chẳng lẽ hắn thực sự bị ngã đến choáng váng đầu óc?】Mặc Linh Nguyệt: "...... Rất cảm tạ đạo hữu vì đã chữa trị cho ta. Ta muốn ghi nhớ diện mạo của ngươi, để sau này chắc chắn sẽ báo đáp."Cố Diệp Phong nở một nụ cười thuần khiết, nụ cười ấy ấm áp như có thể hòa tan mọi thứ, "Chuyện nhỏ không đáng kể, không cần cảm ơn, ngươi ta gặp nhau chính là cái duyên, cứ gọi tên ta là được."Mặc Linh Nguyệt gật đầu, khóe miệng khẽ cong lên một chút, nỗ lực làm mình trông có vẻ cảm động, "Ừm, vậy sau này ta sẽ gọi ngươi là Diệp Phong ca ca, được không?"Cố Diệp Phong vẫn giữ nụ cười, "...... Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"Mặc Linh Nguyệt: "Mười bảy."Xuyên vào thân xác nguyên chủ 22 tuổi, bản thân mình thì cũng không ít hơn mấy. Cố Diệp Phong ánh mắt lóe sáng, "Ta mới mười sáu thôi."Mặc Linh Nguyệt: "......" Nhìn thật chẳng giống chút nào.Năng lực chữa trị kia, dù là người 160 tuổi cũng chưa chắc tu luyện đến mức ấy.Nhưng Mặc Linh Nguyệt không truy cứu thêm, "Không ngờ ngươi nhỏ hơn ta, vậy không bằng ngươi gọi ta là Linh Nguyệt ca ca đi?"Cố Diệp Phong: "......"【Gọi ta 'cha' cũng chỉ khác chút xíu.】Nhưng xét thấy hắn còn có điều mưu tính với người trước mặt, kết thân là lựa chọn tốt nhất, hắn nỗ lực giữ nụ cười, trực tiếp làm ngơ đề nghị gọi ca ca kia, "Linh Nguyệt, ngươi đã gia nhập môn phái tu tiên nào chưa?"Mặc Linh Nguyệt hơi khựng lại, "...... Chưa từng.""Thật là tốt quá!", Cố Diệp Phong cười được một nửa, thấy đối phương đang nhìn mình chằm chằm, liền lập tức chuyển lời giải thích, "À, ý ta là, ta với Linh Nguyệt gặp nhau như cố nhân, thật sự không muốn chia xa. Nếu ngươi chưa có môn phái, không bằng gia nhập môn phái của ta?"Người vẫn nên giữ dưới tầm mắt mình mới yên tâm được.Mặc Linh Nguyệt mím môi, vẻ mặt không thoải mái, "Đan điền của ta đã vỡ nát, không thể nào tụ tập linh lực nữa.""Đừng lo, ta nhất định sẽ giúp ngươi tái tạo đan điền, tin tưởng ta." Cố Diệp Phong cười một cách ôn hòa, giọng nói như có sức mạnh an ủi, khiến người ta không thể không tin tưởng.Hắn tuyệt đối sẽ không để cho hắn có cơ hội đi tu ma, nên việc tái tạo đan điền cần phải giải quyết sớm.Ánh mắt Mặc Linh Nguyệt tối sầm lại, lắc đầu, "Tái tạo đan điền quá nghịch thiên, ta chỉ là bèo nước gặp nhau với ngươi, ngươi có thể chữa lành vết thương cho ta đã là vô cùng cảm kích. Không cần vì ta mà làm đến mức ấy."Cố Diệp Phong nhìn thấy biểu hiện từ bỏ trị liệu của hắn liền nóng nảy. Tái tạo đan điền nhất định cần sự hợp tác của chủ nhân.Hắn nắm lấy tay hắn, ánh mắt đầy kiên định, vẻ mặt chân thành nói, "Ngươi yên tâm, nếu ta đã gọi ngươi một tiếng ca ca, đương nhiên sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn."【Ngươi làm cái trò này, cha ngươi còn giỏi hơn ngươi đấy.】Mặc Linh Nguyệt: "...... Vậy thì phiền A Phong."Xưng hô từ "Diệp Phong ca ca" bỗng chuyển thành "A Phong," khiến nụ cười của Cố Diệp Phong thoáng khựng lại.【Chẳng lẽ gọi Diệp Phong khó thế sao?】Mặc Linh Nguyệt cười mà không nói, dường như không hề nghe thấy tiếng lòng của hắn.Ngay khi họ đang nói chuyện, một bông hoa đỏ lớn bên cạnh lặng lẽ rút rễ khỏi mặt đất, định trốn chạy.Cố Diệp Phong liếc thấy qua khóe mắt, đứng dậy, chẳng chút do dự dẫm lên rễ của nó, còn dùng lực nghiền xuống. Toàn bộ hành động này bị thân hình hắn che khuất.Bông hoa đỏ run rẩy như cái sàng, không dám hành động liều lĩnh nữa.Cố Diệp Phong nhìn quanh, rồi quay sang Mặc Linh Nguyệt, "Linh Nguyệt, ngươi biết làm thế nào để ra khỏi đáy vực này không?"Mặc Linh Nguyệt gật đầu, "Có thể ngự kiếm bay ra từ vách núi, ở ngay chỗ chúng ta rơi xuống."Cố Diệp Phong chớp mắt, "Chỉ có thể ra từ chỗ đó sao?"Chỗ đó có trận pháp, muốn ra khỏi cần phải phá trận.Mặc Linh Nguyệt lại gật đầu, "Chỉ có cách đó."Cố Diệp Phong vốn không vội, nhưng rồi chợt nhớ ra, hôm nay chính là ngày cuối cùng để ghi danh vào Lưu Ngự Phái.Và ngày mai sẽ chính thức bắt đầu tuyển chọn đệ tử.Hắn nhìn Mặc Linh Nguyệt đang ngồi trên mặt đất, lại nhìn lên đỉnh núi cao không thấy đâu, trợn tròn mắt.Hiện tại có lẽ đã giữa trưa, mà thời gian báo danh chắc chỉ còn vài canh giờ nữa là kết thúc.Mà bọn họ còn đang ở đáy vực!Cố Diệp Phong lập tức kéo Mặc Linh Nguyệt dậy, vẻ mặt ôn hòa, thiện lương mời mọc, "Linh Nguyệt, ngươi có muốn gia nhập môn phái của ta không?"Mặc Linh Nguyệt theo lực hắn đứng dậy, nhìn vẻ mặt khát khao của người trước mắt, như thể chỉ cần hắn đồng ý, người này sẽ vô cùng hài lòng. Hắn nở một nụ cười, rồi lạnh lùng thốt ra hai chữ, "Không muốn."Cố Diệp Phong trố mắt, "Vì sao?"Vẻ mặt Mặc Linh Nguyệt trông như bị tổn thương, nụ cười của hắn thoáng chút bất đắc dĩ, "Ta biết mình đã là phế nhân, không muốn liên lụy A Phong."Cố Diệp Phong vội vàng thanh minh, "Không không không, ngươi không phải là gánh nặng mà!"Mặc Linh Nguyệt ngắt lời hắn, lắc đầu, ánh mắt tối sầm, "Ngươi và ta vốn không quen biết, làm sao ta có thể chắc chắn ngươi nói thật, khi ngay cả một câu 'Linh Nguyệt ca ca' ngươi cũng không muốn gọi ta."Cố Diệp Phong nở một nụ cười gượng gạo, "Linh Nguyệt... ca ca, ngươi hiểu lầm ta rồi, ta chỉ có chút ngại ngùng, vì ta chưa bao giờ gọi ai là ca ca cả."【Làm sao bây giờ? Muốn đánh hắn vỡ đầu quá, cái tên đáng ghét này!】Mặc Linh Nguyệt: "......"=======================