[Jiminjeong/abo] Sau khi bị tình địch đánh dấu
Chương 54
Nụ hôn ấy đến bất ngờ, chỉ lướt qua nhưng đã khiến Minjeong suýt mất thăng bằng, thân thể hơi lảo đảo. Jimin nhanh tay ôm lấy eo nàng, giữ cho nàng đứng vững.Jimin không nói gì, chỉ âm thầm thu lại pheromone của mình. Hóa ra, khi cảm xúc dâng trào, pheromone thực sự có thể bị mất kiểm soát.Tầm mắt dần trở lại rõ ràng, Minjeong dựa lưng vào tường, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn Jimin, như một chú nai nhỏ bị giật mình. Nàng lắp bắp: "Chị... chị vừa rồi... làm gì vậy?"Jimin rút tay lại, giấu sau lưng. Cô nghiêng người về phía trước, ánh mắt nhìn xuống Minjeong, tựa như một thợ săn đã nhắm trúng con mồi từ lâu: "Ngốc nghếch, em còn không hiểu sao?"Minjeong ngẩn người, chỉ biết ngơ ngác nhìn cô."Hay là em muốn chị thể hiện thêm chút nữa?" Jimin nói, đồng thời từ từ nghiêng người lại gần hơn.Trong cơn hoảng loạn, Minjeong liền đưa tay bóp má cô, nghiêm giọng: "Chị có phải đang trong kỳ phát tình không?""Không.""Vậy cái vẻ cầu xin này là gì hả?"Jimin cười khẽ, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn nàng. Cô biết Minjeong không nhạy cảm với tình cảm, nếu không nói thẳng ra, e rằng cả đời này em ấy cũng không hiểu được ý tứ của mình.Đã hôn rồi, vậy thì cô quyết định sẽ xé toang lớp ngụy trang ấy."Kim Minjeong, chị thích em.""!!!"Minjeong giật mình, đưa tay sờ trán Jimin, không thấy nóng. Nàng khó tin hỏi: "Chị đang nói mê sảng gì thế? Tôi chính là Kim Minjeong đấy!""Chẳng lẽ chị còn quen biết ai khác tên Kim Minjeong sao?" Jimin nhướng mày hỏi lại."...""Chị... tôi, tôi..." Minjeong bối rối, đột nhiên đẩy Jimin ra cửa. "Chị đừng cản tôi thay quần áo!"Sau khi đóng cửa, nàng dựa lưng vào đó, cảm nhận nhịp tim đập loạn xạ, mặt đỏ bừng.Không sao, không sao, chắc chị ấy chỉ đùa mình thôi. Mình không thể hoảng, không thể hoảng! Minjeong lẩm bẩm, tự trấn an bản thân.Sau khi thay đồ xong, nàng khẽ mở cửa, liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai, liền nhẹ nhàng tiến đến tủ đồ. Nàng đưa tay lấy túi đồ trên ngăn cao, nhưng cửa tủ đột nhiên bị một bàn tay đóng lại.Giật mình, nàng xoay người lại, suýt nữa ngã vào lòng Jimin: "Chị... chị trở lại nhanh như vậy?""Ừ, sợ em chạy trốn nên chị nhanh chân." Jimin đáp, ánh mắt như nhìn thấu mọi suy nghĩ của nàng.Minjeong: "..."Hai người trò chuyện mà không để ý rằng có vài người đang lén nhìn từ xa. Một người trong số đó nói: "Quao, hai người đó đang đóng phim thần tượng sao?""Một cảnh như thế này tôi đã tưởng tượng rất lâu rồi, không ngờ lại được chứng kiến ngoài đời.""Thật ra ban đầu tôi thấy cảnh này có vẻ hơi sến, nhưng xem ra nhan sắc và khí chất đủ để làm tan chảy tất cả.""Cô gái cao hơn kia trông thật ngầu. Tôi đã tưởng tượng ra cảnh tổng tài và cô vợ nhỏ nhút nhát."Nghe những lời đó, tai Minjeong đỏ bừng. Nàng chỉ có thể kéo kính râm xuống, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Đừng ở đây nói nữa, mau đưa tôi ra ngoài.""Được."Giây tiếp theo, Jimin khoác tay lên cổ nàng, kéo nàng vào lòng, che chắn tầm nhìn của những người xung quanh, rồi ung dung bước qua đám đông."Cậu thấy chưa? Tôi nói cô ấy đúng là cô vợ nhỏ nhút nhát mà!""Hoàn hảo, tôi đã được chứng kiến rồi."Minjeong: "..."Vào thang máy, nàng lập tức ném tay Jimin ra: "Chị không được lợi dụng để sờ mó tôi!""Vậy chị phải làm gì?""Ít nhất phải nói trước một tiếng chứ!" Minjeong bực bội, cảm thấy mình bị mất mặt."À, hiểu rồi. Vậy giờ chị báo trước nhé: chị muốn hôn em." Jimin nói, ánh mắt đầy ý cười.Minjeong: "!!"Cửa thang máy mở ra, cả hai đứng im không nhúc nhích.Minjeong nghĩ: Địch không động, ta không động. Địch mà động, ta sẽ đánh cho không dám động.Đến khi cửa sắp đóng lại, Jimin chặn cửa, cười nhẹ: "Đi thôi."Minjeong đông cứng người, quay lại: "Ờ..."Trước cửa phòng, nàng quay lại hỏi: "Chị còn đứng đây làm gì?""Đưa em về phòng an toàn." Jimin đáp, vẻ mặt nghiêm túc.Minjeong: "... Chị chính là mối nguy hiểm lớn nhất đó!"Jimin cười cười:"Vậy... tạm biệt nhé?""Hừ." Minjeong hất tóc bước vào phòng, kiêu ngạo đóng sầm cửa lại. Sau đó, nàng che miệng, chạy nhanh vào trong, nhảy lên giường, lăn qua lộn lại vài vòng, vẫn cảm thấy không thể tin được. Nàng liều mạng đập đập giường."A a a! Cứu tôi với, tại sao lại như thế này! Yu Jimin thế nào lại thích tôi chứ?!""Quao quao! Xem ra mình đúng là có sức hút không thể cưỡng lại!"Ở bên kia, Jimin quay về phòng, đi qua đi lại vài vòng, rồi đột nhiên phấn khích nắm chặt tay.- Không bị đánh!Điều này có nghĩa là vẫn còn hy vọng!Xem ra bước đi táo bạo vừa rồi đã thành công.Tâm trạng luôn lo lắng cuối cùng cũng nhẹ nhõm. Thực tế, cô không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Khi ở phòng thay đồ, hành động vừa rồi trông như chắc thắng, nhưng thực tế, bàn tay đưa ra đã run đến mức cô gần như tự bấu vào người để kiềm chế.Nghĩ đến đây, cô nhìn xuống tay mình, quả nhiên đã đỏ ửng.Một lát sau, chuông cửa vang lên. Cô lao tới cửa, vừa nhìn thấy người đứng trước, sắc mặt lập tức khôi phục vẻ điềm tĩnh, nhẹ nhàng mở cửa: "Chị họ.""Em cứ để chị lại như thế sao?" Sojung mỉm cười bước vào, khẽ nói: "Chị chỉ đến lấy sạc thôi, xong sẽ về phòng ngay, không làm phiền chuyện tốt của hai người chứ?""Không đâu, em ấy không ở đây." Jimin cùng chị họ đi vào trong phòng.Sojung lấy xong sạc, nhìn cô một lượt rồi nói: "Ừ, sắc mặt hồng hào thế này, xem ra có chuyện vui rồi.""Xa lắm." Jimin thở dài."Sao thế?""Vì mọi thứ quá bất ngờ." Jimin ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Thực ra, chuyện này dù là với em ấy hay với em, đều khiến cả hai không kịp trở tay."Sojung suy nghĩ, rồi gật đầu: "Đúng thật, ai mà ngờ trước đây hai người là tình địch. Chị nói này, sao hồi còn đi học em không tán em ấy luôn? Đỡ biết bao chuyện. Giờ người ta sự nghiệp thành công, chưa chắc đã để mắt đến em."Jimin ủ rũ ngồi xuống, bất đắc dĩ chống đầu: "Ai mà chẳng nghĩ thế, nhưng lúc đó... em đâu nhận ra."Sojung vuốt tóc dài, mỉm cười: "Nhưng chuyện này không phải vấn đề lớn. Chị thấy hai người có thể thành đôi, cố gắng lên!""Thật không?"Nghĩ đến sự chậm chạp của Minjeong, Jimin đã chuẩn bị tinh thần phải đợi cả đời."Thật, chị thấy cô ấy cũng không phải không có cảm giác với em đâu."Jimin lập tức ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy hy vọng: "Chị nói thật chứ?"Sojung chưa từng thấy em họ mình lộ ra ánh mắt mong chờ như vậy, liền cười nói: "Đúng thế. Không tin thì em thử xem.""Thử kiểu gì?"Sojung suy nghĩ, trầm ngâm một lúc.Jimin chần chừ nói: "Chị họ, em nhớ hình như chị vẫn còn độc thân?"Sojung: "Độc thân thì sao? Chính vì độc thân mới giữ được đầu óc tỉnh táo, làm chuyên gia tình yêu cho bọn em chứ sao!"Jimin: ... Được rồi, không phản bác được."Thế chị nghĩ ra được kế sách gì chưa?""Sao lại gọi là kế sách chứ." Sojung nói: "Chị nghĩ rồi, em nhờ chị tặng hoa cho em, cố tình để cô ấy thấy."Jimin: "Vậy thì có ý nghĩa gì?""Làm cô ấy ghen chứ sao!""Cô ấy biết chị là chị họ em rồi, ghen gì được? Chỉ thấy em biết tôn kính người lớn thôi.""Này! Ai già chứ?" Sojung đẩy nhẹ cô, "Sao em lại nói rõ quan hệ hai đứa mình với cô ấy sớm thế. Không để chị còn cơ hội diễn nữa."Jimin cười cười: "Được rồi, đổi cách khác đi. Chứ làm vậy thì chắc ai diễn lại ai còn chưa biết."Sojung đành thay đổi cách khác: "Thế này, em thử giả vờ bị bệnh xem sao, thử xem cô ấy có quan tâm hay không?"Jimin trầm ngâm một chút rồi nói: "Trước đây em bị ốm, cô ấy thật sự rất quan tâm.""Thấy chưa, càng là lúc nguy cấp, càng có thể nhận ra người thật lòng. Chị không dám giấu em, mối tình đầu của chị cũng là khi chị bị ốm, lúc đó người ta mới bám lấy chị không buông." Sojung khuyến khích, "Thử xem đi, xem cô ấy có ý với em không."Jimin nhìn ra ngoài, cười cười nói: "Thôi, em không muốn làm chuyện này đâu."Sojung nhún vai, cười nói: "Thôi, vậy cũng được. Giờ vẫn còn sớm, hay em cùng chị đi quán bar uống vài ly?""Không đi.""Vậy chị tự đi vậy.""Chú ý an toàn.""Yên tâm đi." Sojung vỗ vỗ vai cô, "Cố lên!"Jimin gật gật đầu, nhìn theo bóng chị họ ra ngoài rồi lại rơi vào trầm tư.Mười phút sau, Minjeong nghe thấy chuông cửa vang lên. Nàng ra mở cửa và ngây ra khi nhìn thấy Jimin trước mắt.Jimin khoác một chiếc chăn, sắc mặt tái nhợt, môi không còn sắc hồng, cả người như ốm nặng, vừa mở miệng thì lại khụ một trận, nghe như muốn phổi bị khụ ra ngoài mới ngừng được."Khụ khụ khụ khụ khụ!" Jimin xoa xoa thái dương, yếu ớt nói: "Chị cảm thấy mình lại bị cảm nặng rồi, lúc nãy ở trong nước lạnh."Minjeong: "Nhưng vừa rồi là nước ấm, mà chị lại ở suối nước nóng."Jimin: "...... Khụ khụ khụ khụ! Có thể là chị đứng lâu trong phòng thay đồ nên bị lạnh.""Tự làm tự chịu." Minjeong tức giận nói.Jimin giả vờ muốn ngã, nhưng Minjeong nhanh chóng đỡ lấy."Để tôi đưa chị về phòng. Chị ở phòng nào?" Minjeong quan tâm hỏi.Jimin hơi đắn đo, rồi báo phòng của mình, sau đó được Minjeong đỡ về phòng."Cảm ơn em, có thể lại phải phiền em rồi." Jimin nhẹ giọng."Không có gì." Minjeong cười nhẹ, đỡ cô lên giường, nhìn quanh một lượt rồi cầm khăn lụa lên."Đưa tay cho tôi.""Để làm gì?""Đưa tay đây." Minjeong nhẹ nhàng nói.Jimin đưa tay ra, khăn lụa quấn quanh cổ tay cô."Ngủ ngoan, bị bệnh phải chú ý nghỉ ngơi." Minjeong dặn dò."Được..." Jimin ngoan ngoãn nằm xuống, mắt nhìn chằm chằm vào nàng.Đột nhiên, Minjeong cúi xuống, mặt nàng rất gần Jimin, chăm chú nhìn cô rồi nhẹ nhàng nói: "Nhắm mắt lại."Jimin tim đập thình thịch, cảm giác như tim muốn vỡ ra, căng thẳng nhưng vẫn cố kiềm chế nhắm mắt lại. Cô từ từ thở nhẹ.Tay bị Minjeong nâng lên, Jimin định ôm lấy nàng ấy, nhưng đột nhiên nhận ra... tay mình như không thể cử động.Jimin mở mắt ra nhìn thấy tay mình bị trói vào đầu giường."Em định làm gì vậy? Chơi lớn à?" Cô không thể tin nổi, trong giọng nói tràn đầy sự phấn khích.Minjeong nở một nụ cười tà mị, rồi trói tiếp tay còn lại của cô vào giường."Chị hơi sợ." Jimin nói, "Em nhẹ tay chút.""Không dễ đâu!" Minjeong đột nhiên thay đổi sắc mặt, tháo kính của cô ra, nắm lấy mặt Jimin, mạnh tay bóp nhẹ một cái, nghiến răng nói: "Chị lại dám lừa tôi?"Jimin: "......""Chỉ với cái kỹ thuật trang điểm vụng về của chị, chị nghĩ lừa được tôi sao?" Minjeong thả tay ra, nhìn lòng bàn tay mình đầy phấn nền, rồi sờ nhẹ môi Jimin: "Chỗ này là dùng phấn nền hay che khuyết điểm?""...... Phấn nền.""Há, trét có cái phấn cũng trét không đều, có cái rắm mà dùng.""Chị sai rồi, mau buông chị ra!" Jimin giãy giụa vài lần."Ah, mơ tưởng!" Minjeong nở một nụ cười dữ tợn.Đúng lúc đó, Sojung, đang định gõ cửa, bỗng nghe thấy bên trong vọng ra tiếng hét lớn của Jimin: "Kim Minjeong! Đừng lại đây! A a a!!"Sojung: "!"Biểu cảm kinh ngạc.jpgJimin, một Alpha đường đường chính chính, lại sợ hãi xin tha trên giường?Cô lập tức dán tai lên cửa để nghe lén."Ưm ưm ưm... Chị sai rồi, từ nay không dám lừa em nữa, mau, mau dừng lại!"Nghe đến đây, mặt Sojung đỏ bừng lên."Mau buông chị ra!" Jimin vừa khóc vừa cười, "Ha a... Đừng đụng vào chỗ đó! Chị sẽ chết mất!"Đầu Sojung gần như bốc khói, vội lấy tay bịt tai.Minjeong cười lạnh: "Sợ rồi à? Đáng đời, ai bảo chị chọc vào tôi?"Jimin thở hổn hển, giọng run rẩy: "Chị thực sự biết sai rồi, đừng cù lét chị nữa, thật sự sẽ chết mà.""Ý chị là chỗ này sao?" Minjeong lại cố tình gãi gãi vào eo Jimin, biết rõ cô nhạy cảm mà vẫn làm. Quả nhiên, ngay giây sau, Jimin lăn lộn trên giường, ngứa ngáy đến mức sống không nổi."Tha cho chị...!" Giọng Jimin gần như lạc đi, khóe mắt trào nước mắt vì cười quá nhiều, thanh âm đứt quãng: "Đừng làm loạn nữa, Minjeong..."Minjeong khựng lại, ánh mắt kỳ lạ nhìn cô.Jimin, khóe mắt đỏ hoe, ngẩng lên nhìn.Vô thức, tai của Minjeong đỏ lên."Lần sau mà dám lừa tôi, chị chết chắc." Minjeong lạnh lùng nói, bước xuống giường, mở cửa. Đúng lúc đó, Sojung liền ngã nhào vào phòng.Sojung lúng túng gãi đầu:
"Ha, ha ha... Chị... chị không nghe thấy gì cả, thật sự."Minjeong không nói một lời, quay lưng bỏ đi.Sau khi cánh cửa đóng lại, Sojung với vẻ mặt cười cười bước vào, trêu: "Jimin, chị đã bảo chiêu này hiệu quả mà. Quao, trời ơi! Hai người vui vẻ thế cơ à!"Trên giường, Jimin đầu tóc bù xù, áo sơ mi nhăn nhúm, mắt đỏ hoe vì khóc, cả người còn bị trói chặt. Một luồng không khí kỳ lạ lan tỏa khắp căn phòng."Chị không phá hỏng hứng thú của các em chứ?" Sojung cười, "Nếu vậy, chị đi nhé? Để chị gọi Kim Minjeong quay lại?""... Mau giúp em cởi trói ra đi chứ!""Quao! Giọng còn khàn nữa chứ!"Sojung cười trêu: "Em nói đúng, chị quả thật đã xem thường sức chiến đấu của Kim Minjeong. Cô ấy mạnh thật."Jimin: ".........."
"Ha, ha ha... Chị... chị không nghe thấy gì cả, thật sự."Minjeong không nói một lời, quay lưng bỏ đi.Sau khi cánh cửa đóng lại, Sojung với vẻ mặt cười cười bước vào, trêu: "Jimin, chị đã bảo chiêu này hiệu quả mà. Quao, trời ơi! Hai người vui vẻ thế cơ à!"Trên giường, Jimin đầu tóc bù xù, áo sơ mi nhăn nhúm, mắt đỏ hoe vì khóc, cả người còn bị trói chặt. Một luồng không khí kỳ lạ lan tỏa khắp căn phòng."Chị không phá hỏng hứng thú của các em chứ?" Sojung cười, "Nếu vậy, chị đi nhé? Để chị gọi Kim Minjeong quay lại?""... Mau giúp em cởi trói ra đi chứ!""Quao! Giọng còn khàn nữa chứ!"Sojung cười trêu: "Em nói đúng, chị quả thật đã xem thường sức chiến đấu của Kim Minjeong. Cô ấy mạnh thật."Jimin: ".........."