JenSoo • Lời Thì Thầm Của Mùa Thu
Chap 3
Đêm lặng như tờ như thể cả thế giới đang nín thở. Màn sương mỏng phủ lên khuôn cửa kính biến ánh đèn hành lang thành những vệt sáng nhòe nhoẹt như những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên một bức tranh chưa khô. Jennie trở mình lần thứ bảy trong mười phút. Chiếc gối đã lệch khỏi đầu, chăn mỏng vắt ngang người để lộ đôi vai gầy guộc run nhẹ dưới ánh đèn ngủ vàng cam. Gương mặt em ửng hồng không phải vì sốt mà vì một giấc mơ đang cuốn em vào những con sóng không tên. Đôi mắt nhắm chặt, hàng mi khẽ rung như cánh bướm bị mắc kẹt trong lưới của đêm.Ngoài cửa, Jisoo dừng chân. Đôi giày trắng khựng lại tạo một khoảng lặng nhỏ giữa hành lang dài hun hút. Chị không gõ cửa. Cũng không gọi tên em. Chị chỉ đứng đó như một bóng cây không rễ, lặng thinh giữa khoảng sáng nhòe mờ. Trong tay chị là tập hồ sơ bệnh án, những trang giấy đã nhăn nhúm vì bị lật đi lật lại như thể chỉ cần lật thêm một lần nữa chị sẽ tìm được một câu trả lời khác.Đêm nay chị không trực. Ca trực của chị đã kết thúc từ ba tiếng trước khi đồng hồ điểm mười một giờ và hành lang bệnh viện chìm vào im lặng, chị đã đi ngang những con đường vắng tanh, đã dừng lại bên máy bán nước tự động như một kẻ vô hồn rồi quay trở lại. Đôi chân chị như bị dẫn dắt bởi một sợi dây vô hình, lại đưa chị lên tầng năm, đến trước cánh cửa quen thuộc của phòng 163 như một thói quen chưa bao giờ được gọi tên.Cánh cửa không khóa. Jennie luôn để nó hé một khe nhỏ như một lời mời thầm lặng như thể em sợ rằng nếu đóng chặt sẽ chẳng còn ai bước vào. Jisoo đẩy cửa, nhẹ đến mức không một âm thanh nào vang lên, chỉ có ánh sáng từ hành lang kéo một vệt dài trên sàn gạch chiếu lên giường bệnh nơi Jennie đang nằm. Em không ngủ yên. Cơ thể nhỏ bé co lại, đôi tay ôm lấy chính mình như một chú mèo con lạc lối giữa cơn mưa lạnh. Máy đo nhịp tim bên cạnh vẫn kêu bíp bíp đều đặn nhưng hơi thở của Jennie lại rối loạn như những nhịp sóng xô bờ không tìm nổi một quy luật nào ngoài sự chao đảo của cơn mộng mị đang vùi em vào một vùng ký ức xa xăm. Jisoo định quay đi. Chị biết mình không nên ở đây, không phải giờ này, không phải trong tư cách một bác sĩ, không phải khi em đang ngủ và chẳng hay biết gì. Nhưng rồi từ giấc mộng của em, một lời thì thầm chậm rãi buông xuống không khí như một cánh hoa tàn rơi vào lòng nước:- Em không muốn ở lại bệnh viện nữa...Giọng Jennie mơ màng, khô khốc như tiếng gió thu thổi qua một cánh đồng cỏ úa. Không đủ để lay động thế giới nhưng đủ để làm trái tim Jisoo chao nghiêng. Không phải một câu hỏi, không phải lời cầu xin, chỉ là một lời thì thầm bật ra từ giấc mơ như thể em đang nói với chính mình hoặc với một ai đó không thật sự tồn tại, nhẹ đến mức người ta có thể lầm tưởng là gió đang nói thay em. Jisoo đứng lặng, bàn tay siết nhẹ tập hồ sơ, trái tim chị như bị một sợi dây vô hình kéo căng. Câu nói ấy mong manh như sương, lại sắc nhọn như một mảnh thủy tinh vỡ cắm sâu vào lòng chị. Nó không cần ai đáp lại nhưng lại khiến chị không thể rời đi.Jennie trở mình, một giọt mồ hôi lăn dài từ thái dương xuống gò má nhợt nhạt. Jisoo bước tới lấy một tờ khăn giấy từ hộp trên bàn, lau đi vệt ẩm ấy bằng một cử chỉ chậm rãi nhẹ nhàng như lau bụi trên mặt một bức tranh quý. Tay chị run nhẹ không vì lạnh mà bởi trong khoảnh khắc ấy chị hiểu: em đang đi qua một điều gì đó sâu sắc hơn bệnh tật. Một sự rạn vỡ âm thầm mà thuốc men không sao chạm tới. Rồi chị ngồi xuống, trên chiếc ghế gỗ kê cạnh giường, nơi ánh sáng từ đèn ngủ chỉ vừa đủ để vẽ lên khuôn mặt chị những đường nét mờ ảo.Chị không bật đèn. Không nói gì. Chỉ lặng lẽ ngồi đó, đôi tay đặt hờ trên mép ga giường gần đến mức nếu Jennie vươn tay ra có lẽ sẽ chạm được vào hơi ấm của chị. Ngoài khung cửa sổ, bầu trời bắt đầu chuyển màu. Một vệt sáng xanh nhạt dần hiện lên nơi đường chân trời như nét cọ đầu tiên của một họa sĩ đang vẽ bình minh. Jisoo ngồi yên, mắt không rời khỏi gương mặt Jennie. Trong giấc ngủ, em trông mong manh đến lạ như một chiếc lá khô có thể tan biến chỉ bằng một hơi thở nhẹ. Nhưng cũng trong giấc ngủ ấy, em thật hơn bao giờ hết như thể mọi lớp vỏ bọc mà em dựng lên khi tỉnh táo đã tan ra, để lộ một Jennie chẳng ngại ngần thì thầm những điều em chưa từng dám nói.Em ngủ nhưng vẻ mặt không an yên. Có lẽ trong mơ em cũng đang chạy. Cũng đang sợ. Cũng đang tìm một nơi trú ẩn, nơi không có kim tiêm, không có máy móc, không có tiếng giày bác sĩ vang lên lúc nửa đêm như lời nhắc nhở rằng em chỉ là một bệnh nhân chưa thể trở về thế giới bình thường.Jisoo không biết em đã mơ thấy gì. Nhưng chị biết: có những người chỉ dám thành thật khi họ ngủ, khi lớp vỏ lý trí đã nhường chỗ cho trái tim cất lời. Có những điều không thể nói ra khi mắt còn mở, nhưng lại có thể vang vọng rõ ràng trong một tiếng thở dài giữa giấc mơ.Và chị hiểu. Em mệt rồi. Có những nỗi buồn không thể giãi bày bằng lời, chỉ có thể ngấm vào đêm như sương thấm vào mái ngói cũ.Đồng hồ trên tường chỉ ba giờ hai mươi sáng. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, Jisoo khẽ rút điện thoại từ túi áo blouse, bước ra ban công nhỏ cuối hành lang. Bầu trời Seoul đêm khuya cao thẳm, ánh trăng mỏng như một vết xước trên nền vải đen, mờ nhạt đến mức tưởng chừng chỉ cần chớp mắt là sẽ biến mất. Chị mở danh bạ, ngón tay lướt chậm qua những cái tên rồi dừng lại ở "Appa". Một giây do dự. Rồi chị nhấn gọi.Tín hiệu kéo dài ba hồi chuông rồi một giọng trầm khàn pha chút ngái ngủ vang lên từ đầu dây bên kia:- Jisoo à?- Ba, con xin lỗi đã gọi muộn thế này... Giọng Jisoo nhỏ lại như thể chị đang cố không làm vỡ không gian tĩnh lặng của đêm.- Không sao. Con ổn chứ? Giọng người cha dịu dàng mang theo sự quan tâm mà chỉ những người làm cha mẹ mới có, dù cách xa hàng trăm cây số. Jisoo tựa người vào lan can, gió đêm lành lạnh khiến vai áo blouse khẽ động. Chị hít một hơi sâu, hơi thở hòa vào không khí lạnh, giọng chậm rãi như đang nhặt từng mảnh cảm xúc rơi vãi:- Bệnh nhân của con... cô bé ấy nói trong mơ rằng không muốn ở lại bệnh viện nữa.Đầu dây bên kia im lặng một lúc, chỉ có tiếng gió nhẹ lùa qua. Rồi người cha hỏi, giọng trầm nhưng không vội vàng:- Bệnh nhân đó lại là "cô bé ấy" à? Con nhắc đến con bé ấy nhiều lần rồi.Jisoo khẽ cười, một nụ cười nhạt như ánh trăng trên cao. Chị ngước nhìn trời, đôi mắt lấp lánh như đang cố giấu đi một điều gì đó.- Con không biết nữa, ba. Lời nói ấy... chỉ là trong mơ nhưng nghe em ấy nói vậy, con thấy tim mình như bị kéo ngược lại. Như hồi nhỏ, khi con nằm mơ thấy mẹ khóc mà không biết phải làm gì. Con chỉ muốn chạy đến ôm mẹ thật chặt nhưng tỉnh dậy thì chẳng còn gì.Giọng chị khẽ run, không phải vì buồn mà vì một cảm giác bất lực mơ hồ như đứng trước một cánh cửa khóa chặt mà không có chìa khoá. Đầu dây bên kia, người cha thở dài, một tiếng thở đầy hoài nghiệm.- Con không còn coi đó là một ca bệnh nữa đúng không? Ông hỏi, không phải để trách mà như đang dẫn lối.Jisoo nhắm mắt để gió đêm lùa qua mái tóc, mang theo cái lạnh buốt của Seoul lúc ba giờ sáng. Chị thì thầm:- Có những bệnh nhân không thể giữ khoảng cách. Họ khiến con quên mất mình là bác sĩ. Con nhìn em ấy và con không chỉ thấy một bệnh nhân. Con thấy một người đang cố gắng sống, dù em ấy không nói ra.Một khoảng lặng kéo dài. Rồi giọng người cha vang lên chậm rãi như một ngọn lửa nhỏ sưởi ấm căn phòng lạnh lẽo:- Hồi bằng tuổi con, ba cũng từng như thế. Có một cậu bé bị tai nạn xe, mẹ cậu ấy ngồi ngoài phòng mổ khóc đến mức không còn nước mắt. Ba đứng đó, tay cầm dao mổ mà thấy mình bất lực như một đứa trẻ. Sau ca phẫu thuật thất bại ấy, ba đã nghĩ mình không thể làm bác sĩ nữa. Nhưng rồi chính những khoảnh khắc ấy - những lúc con cảm thấy yếu lòng nhất lại giữ con ở lại với nghề. Không phải vì con mạnh mẽ Jisoo à, mà vì con có trái tim biết đau.Jisoo mím môi, đôi tay siết chặt lan can như muốn níu lấy một điểm tựa. Lời cha như một ngọn đèn mờ, không rực rỡ nhưng đủ để soi sáng con đường chị đang bước dù nó đầy sương mù.- Con không thể gánh hết nỗi buồn của bệnh nhân.Ông tiếp tục, giọng dịu như một lời ru. - Nhưng con có thể ở bên họ ngay cả khi họ không biết con đang ở đó. Đôi khi chỉ cần con ngồi đó, lặng lẽ cũng đã là đủ.- Cảm ơn ba.Jisoo nói, giọng dịu lại như thể chị vừa tìm thấy một mảnh ghép còn thiếu trong lòng mình.- Nếu con muốn, ngày mai về nhà một lát đi. Mẹ con từng nấu canh rong biển ngon lắm, giờ ba học lại được rồi. Không tệ đâu.Jisoo bật cười, một nụ cười nhỏ nhưng thật như ánh sáng đầu tiên của bình minh len qua màn sương. Chị nhìn xuống hành lang, nơi ánh đèn vàng nhạt vẫn chiếu lên cánh cửa phòng 163.- Con sẽ suy nghĩ nhưng bây giờ... con cần ở lại đây thêm một chút nữa.- Ừ. Cứ làm theo trái tim mình. Nhưng nhớ giữ ấm, Jisoo. Seoul về đêm lạnh lắm.Cuộc gọi kết thúc bằng một khoảng lặng dịu dàng như một cái ôm từ xa. Jisoo cất điện thoại bước trở lại phòng, Jennie vẫn đang ngủ, hơi thở em dần đều hơn như thể giấc mơ đã buông tha em một chút. Chị ngồi xuống ghế, bàn tay khẽ chạm vào mép giường, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi ấm từ chiếc chăn mỏng của Jennie.Jisoo lặng yên, mắt vẫn hướng về phía Jennie như thể sợ rằng chỉ cần quay đi một thoáng em sẽ lại vỡ ra như thủy tinh trong giấc mộng cô độc của mình. Nhưng lần này trái tim chị không còn rối bời như trước. Những lời của cha như luồng gió ấm len qua khe cửa làm dịu đi những cơn gió lạnh trong lòng chị. Đôi khi chỉ một cuộc gọi giữa đêm cũng đủ khiến người ta đứng vững trở lại, dù chỉ để ngồi yên bên cạnh một ai đó đang mơ màng nói về sự ra đi.Ngoài khung cửa sổ, vệt sáng đầu tiên của ngày mới đã nhú lên từ sau mái ngói bệnh viện. Bình minh không ồn ào. Nó chỉ lặng lẽ đẩy bóng tối lùi dần như cách mà tình thương âm thầm xoa dịu nỗi đau.Jisoo rút trong túi áo ra một chiếc khăn tay cũ, màu ngà đã nhạt, viền chỉ xanh lục đã sờn vì thời gian. Là khăn của mẹ chị - người từng đặt vào tay chị mỗi lần chị hoảng sợ khi còn bé. Chị đặt chiếc khăn lên cạnh gối của Jennie. Không để lại lời nhắn. Không cần ai biết đến. Nhưng như một dấu hiệu âm thầm rằng: "Ai đó đã ở đây. Và vẫn đang ở đây." Jisoo rút một tấm mền mỏng từ tủ nhỏ, nhẹ nhàng phủ lên người em. Động tác ấy chậm rãi dịu dàng như một lời xin lỗi không thành lời như một lời hứa thầm lặng rằng chị vẫn ở đây, dù em không biết.Chị ngồi lại thêm một lúc. Rồi lặng lẽ rời khỏi phòng như cách chị đến, không một tiếng động.Gần sáng, Jennie trở mình lần nữa. Lần này giấc ngủ dường như dịu lại. Đôi môi em hé mở như đang gọi tên một thứ gì không rõ hình, không rõ tên. Và rồi lần đầu tiên sau nhiều đêm trằn trọc, Jennie thở đều trở lại như một con thuyền nhỏ cuối cùng tìm được bến bờ yên bình.Khi ánh sáng đầu tiên của bình minh tràn qua khung cửa sổ, rọi lên chiếc ghế cạnh giường, Jennie mở mắt. Em không rõ vì sao lồng ngực mình lại nhẹ nhàng đến vậy như thể có ai đã ngồi bên em cả đêm, lặng thinh như gió mà không rời một bước. Em nhìn quanh, căn phòng vẫn như cũ: mùi cồn sát trùng thoang thoảng, tiếng máy đo nhịp tim đều đặn và ánh nắng sớm vẽ những vệt sáng trên sàn nhà.Chỉ có một dấu vết nhỏ đó là chiếc ghế được kéo sát vào giường hơn thường lệ và trên mép ga giường như còn vương lại hơi ấm dịu dàng của một bàn tay.Jennie không cười. Nhưng đáy mắt em lấp lánh như mặt hồ đón ánh nắng sớm phản chiếu một điều gì đó vừa bắt đầu lay động, rất khẽ mà không thể quay lại như cũ nữa.