JenSoo • Lời Thì Thầm Của Mùa Thu
Chap 1
Seoul - Hàn Quốc,Phố thị phồn hoa đã dần thay đi chiếc áo khoác xanh rêu, phủ lên đoạn đường dài một mảng vàng cam chói mắt. Tháng tám ở đây đôi khi lạnh lẽo lại mang thêm vài tiếng xào xạc heo hút từ những nhành lá rơi rụng không ai quyét dọn kịp thời. Lá đã bắt đầu rụng xuống đầy vỉa hè, nhuộm đất thành màu vàng ươm như thể ai đó vừa trút cả cánh đồng nắng khô xuống phố. Con đường dẫn đến bệnh viện Seoul vẫn như một dòng sông lặng lẽ, trôi qua những gốc ngân hạnh già cỗi - nơi lá vàng rơi đầy vỉa hè như thể đất trời đang trải thảm để đón một mùa thu mới. Jisoo bước đi, đôi giày da mềm chạm nhẹ lên lớp lá khô tạo nên những âm thanh giòn tan nhỏ bé như tiếng thì thầm của thời gian. Chị không vội. Chưa bao giờ vội. Mỗi bước chân là một nhịp thở, mỗi nhịp thở là một lần chị cố giữ lấy bình yên giữa lồng ngực luôn đầy những khoảng trống. Chị đi chậm lại, bước từng bước nhỏ như sợ đánh động gió. Gió mùa thu ở Seoul không lạnh buốt nhưng đủ để khiến người ta rùng mình nhất là khi chẳng còn ai đi cạnh để giữ tayJisoo ở tuổi ba mươi mang một vẻ đẹp điềm tĩnh, không phô trương. Chị không cao, dáng người thanh mảnh, mái tóc đen dài thường được buộc gọn sau gáy để lộ vầng trán cao và đôi mắt sâu thẳm - đôi mắt mà người ta nói rằng có thể nhìn thấu cả những nỗi đau không lời. Chị mặc áo blouse trắng, chiếc áo đã trở thành một phần của chị như làn da thứ hai che giấu đi những vết sẹo vô hình mà chỉ riêng chị hiểu. Jisoo mang vẻ đẹp của một người phụ nữ đã đi qua nhiều mùa thu, không còn ngây thơ nhưng vẫn giữ được sự dịu dàng như ánh nắng lọt qua tán lá. Dưới ánh hoàng hôn Seoul, khi ánh nắng cuối ngày quét qua khuôn mặt chị, Jisoo trông như một mảnh mùa thu lạc lõng, vừa dịu dàng vừa khắc khoải.Chị không đội mũ, cũng không mang tai nghe, chỉ lặng lẽ bước, nghe tiếng lá vỡ dưới gót giày và tiếng thời gian sượt qua vành tai như một lời nhắc nhở: Hôm nay là một ngày khác, một mùa thu khác nhưng trong lòng vẫn là mùa thu ấy.Gió thổi qua lành lạnh cuốn theo vài chiếc lá vàng lướt ngang vai chị. Jisoo dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đang dần nhuộm sắc cam. Hoàng hôn ở Seoul vào những ngày thu luôn có một vẻ đẹp khắc khoải như một bài thơ không lời khiến lòng người bâng khuâng. Chị đưa tay chạm vào thân cây ngân hạnh gần nhất, cảm nhận lớp vỏ sần sùi dưới đầu ngón tay và bất chợt ký ức lại ùa về như một cơn sóng lặng lẽ tràn qua sỏi đá đánh vào trong trái tim yếu mềm.Mùa thu của bảy năm trước dưới chính gốc cây này, Jisoo đã ngồi đó, áo blouse ướt sũng nước mưa, đôi tay run rẩy ôm lấy cơ thể gầy nhom của chính mình. Ca phẫu thuật ngày hôm ấy là một thất bại, trái tim của người chị yêu đã ngừng đập ngay trên bàn mổ, dưới lưỡi dao phẫu thuật của chính chị. Không tiếng la hét, không lời trăn trối. Chỉ có tiếng máy tim phẳng dần như một lời tuyên án. Chị đã làm tất cả, đã cầu xin tất cả... Nhưng không thể giữ lại được người đó... không phải vì chị không đủ giỏi, mà vì đôi khi sự sống cũng có định luật của riêng nó và tình yêu không thể thắng nổi định luật ấy. Người con gái ấy là Lee Seo In, cái người mà chị yêu với nụ cười ấm áp như nắng sớm, giọng nói dịu dàng như gió thoảng đã rời xa chị, để lại một khoảng trống mà không mùa thu nào có thể lấp đầy được. Lúc ấy Jisoo đã tưởng mình chết cùng. Nhưng chị không chết. Chị vẫn phải đứng dậy, lau máu trên tay, ký vào giấy xác nhận rồi đi qua hành lang dài mà không dám quay đầu nhìn lại. Chị đã không quay về phòng trực. Cũng không đến lễ tang. Chị chỉ ngồi dưới một gốc ngân hạnh, cơn mưa đầu mùa đổ xuống bất ngờ ướt cả vai áo lẫn nỗi đau vừa chớm. Người ta nói bác sĩ không được phép cảm xúc, vì cảm xúc là yếu điểm chí mạng. Nhưng Jisoo lại là người sống bằng cảm xúc. Và chính điều đó đã khiến chị gãy gập.Jisoo đã đau khổ, đã thất vọng, đã từng muốn xoá bỏ đi những bằng cấp hành nghề của bản thân mình. Chị sụp đổ, những lần sau đó chị đến bệnh viện với tư cách là - bệnh nhân. Những lần truyền dịch, truyền dinh dưỡng, những ống kim tiêm nhọn hoắc ghim sâu vào da thịt mỏng manh nhắc nhở chị con người là thứ sinh vật yếu ớt đến nhường nào. Jisoo đã từng nghĩ mình sẽ không thể tiếp tục. Y học, thứ chị từng tin là ánh sáng bỗng trở thành một con dao hai lưỡi, vừa cứu người, vừa khắc sâu nỗi đau. Chị đã muốn từ bỏ, muốn rời xa bệnh viện, rời xa những hành lang dài mùi thuốc sát trùng và những ánh mắt đầy hy vọng xen lẫn tuyệt vọng. Nhưng rồi trong một khoảnh khắc lặng lẽ khi ánh nắng xuyên qua tán ngân hạnh chiếu lên khuôn mặt chị, chị nhận ra rằng, chỉ khi đứng giữa lằn ranh của sự sống và cái chết chị mới cảm thấy mình còn giữ được một phần của Seon In, một phần ký ức, một phần tình yêu, một phần lý do để tiếp tục thở. Và tiếp tục giấc mơ dang dở của cả hai. Và thế là chị ở lại. Không phải vì mạnh mẽ, mà vì chị không biết phải làm gì khác ngoài việc khoác lên chiếc áo blouse và bước tiếp. Mỗi ca phẫu thuật, mỗi một bệnh nhân là một lần chị cố gắng chuộc lại những gì đã mất, dù chị biết có những thứ không bao giờ có thể lấy lại. Và có những sai lầm không thể nào thứ tha. Từ ấy, mùa thu luôn trở thành một điều gì đó khắc khoải.Ánh hoàng hôn đang quét qua dãy lầu trắng của bệnh viện như lớp son cuối cùng trên khuôn mặt một ngày sắp chết. Jisoo đứng trước cửa kính bệnh viện, nhìn bóng mình in lên mặt kính mờ sương. Chị thấy đôi mắt mình, vẫn là đôi mắt của bảy năm trước, chỉ có thêm vài nếp nhăn nơi khóe mắt như những dấu vết của thời gian và những đêm dài không ngủ. Chị đẩy cửa bước vào hành lang dài, nơi ánh đèn neon trắng sáng bật sớm vì trời thu tối nhanh hơn. Mùi thuốc sát trùng quen thuộc len vào mũi, hòa lẫn với tiếng bước chân đều đặn và tiếng máy móc kêu tíc tắc từ đâu đó vọng lại.Trên bàn điều dưỡng, một tập hồ sơ mới nằm chờ chị. Jisoo bắt gặp Minho, bác sĩ nội trú trẻ tuổi đang lật giở một xấp hồ sơ. Minho ngẩng lên nở nụ cười tươi tắn, đôi mắt sáng đầy sức sống - thứ sức sống mà Jisoo đôi khi thấy mình đã đánh mất.- Bác sĩ Kim hôm nay lại thả hồn vào mùa thu rồi?Giọng điệu anh vui vẻ nhưng lại không giấu nổi nét trêu chọc. Jisoo mỉm cười nhạt, đôi mắt thoáng qua một vệt buồn.- Mùa thu là mùa của tôi mà. Lá rơi nhiều quá làm tôi lơ đãng mất. Minho gật gù đặt tập hồ sơ xuống bàn rồi đẩy một tập khác về phía chị.- Phòng 163 có bệnh nhân mới. Di căn giai đoạn cuối. Tên là Jennie Kim. Chị xem qua đi, trường hợp này... hơi đặc biệt.Jisoo gật đầu, tay lật hồ sơ nhưng ánh mắt chị không dừng lại ở những dòng chữ khô khan. Chị đã thấy quá nhiều hồ sơ như thế này. Ung thư giai đoạn cuối, những con số lạnh lùng về thời gian còn lại, những ghi chú về liều thuốc giảm đau. Chị đã thấy quá nhiều những bệnh nhân như vậy, có người ra đi trong vòng hai tuần, có người nán lại đến ba tháng. Nhưng điều khiến chị luôn day dứt là ánh mắt của những bệnh nhân ấy, ánh mắt vừa khao khát được sống, vừa chấp nhận rằng họ đang bước đến đoạn cuối của hành trình. Một ánh mắt rất đời, rất thật và rất đau. Jisoo không đọc thêm. Đôi mắt chị đã dừng lại quá lâu trên dòng chữ "di căn giai đoạn cuối". Một phần chị đã quen, một phần chị vẫn chưa bao giờ quen nổi. Bởi bệnh ung thư không bao giờ đến một mình. Nó kéo theo những mùa thu dang dở, những ánh mắt còn chưa kịp ấm lên và cả những lời yêu còn chưa kịp nói.Nhưng điều Minho nói làm chị tò mò.- Có gì đặc biệt?Minho ngả người ra ghế, khoanh tay, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.- Em ấy còn quá nhỏ, chỉ mới mười tám. Nhưng không phải tuổi tác làm em thấy đặc biệt. Là ánh mắt của em ấy. Chị biết không, em gặp cô bé khi làm thủ tục nhập viện. Cô bé nhìn em, mỉm cười rồi nói gì đó về việc muốn thấy mặt trời thêm một lần nữa. Em không biết... chỉ là cảm giác cô bé không giống những bệnh nhân khác. Như thể cô bé biết mình sắp đi nhưng vẫn muốn để lại gì đó.Jisoo lặng người, tay siết nhẹ mép hồ sơ. Lời của Minho như chạm vào một góc sâu kín trong lòng chị, nơi ký ức về người con gái bảy năm trước vẫn còn nhức nhối. Chị gật nhẹ không đáp rồi quay người hướng về phòng 163.- Chị đi gặp cô bé đây. Cảm ơn em, Minho.- Bác sĩ Kim!Minho gọi với theo, giọng thấp hơn như muốn nói điều gì quan trọng. - Đừng để mùa thu này làm chị buồn thêm. Chị mạnh mẽ hơn chị nghĩ đấy.Jisoo quay lại, mỉm cười nhẹ nhưng nụ cười không chạm tới mắt. - Chị không mạnh mẽ. Chị chỉ cố gắng làm tròn bổn phận.Hành lang dài dẫn chị đến phòng 163, nơi cánh cửa khép hờ như đang chờ đợi.Chị gõ nhẹ lên cửa phòng.- Tôi vào được chứ?Không có tiếng trả lời. Jisoo đẩy cửa hé ra và ánh mắt chị lập tức bị kéo về phía cô gái ngồi bên cửa sổ.Jennie Kim. Mái tóc nâu dài buông xõa óng ánh dưới ánh hoàng hôn len qua khung kính. Gương mặt em nhợt nhạt nhưng vẫn giữ được những đường nét thanh tú như một bức tranh phác họa chưa hoàn thiện. Đôi mắt Jennie sâu thẳm long lanh như đang cố níu giữ một giấc mộng nào đó còn sót lại. Em ngồi đó lặng lẽ, mỏng manh, đẹp đến mức khiến người ta ngột ngạt như thể thời gian đã cố tình bỏ quên em, để em tồn tại như một ánh sáng sắp tắt.Jisoo bước vào nhẹ nhàng như sợ làm vỡ không gian yên tĩnh bao quanh Jennie. Chị khẽ gọi:- Em là Jennie?Em quay lại, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi như một cánh hoa rơi chậm trong gió. Đôi mắt em sáng lên không phải vì sức sống mà vì một điều gì đó sâu kín hơn như thể em đang cố gắng gửi gắm cả thế giới vào ánh nhìn ấy. Hai tay đang đặt hờ trên đùi. Bàn tay ấy nhỏ, lạnh và đang run lên vì một điều gì đó Jisoo chưa kịp biết.- Vâng. Còn chị là bác sĩ mùa thu à?Câu nói ấy khiến Jisoo khựng lại. Chị chưa từng được ai gọi như thế. Ngoài kia, chiếc lá đầu tiên trong ngày vừa rơi xuống, nhẹ như lời tiễn biệt.- Bác sĩ mùa thu? Vì sao em lại nói thế?Làm sao Jennie biết chị thuộc về mùa thu? Làm sao em biết rằng mùa thu là nơi chị vừa yêu, vừa đau, vừa tìm kiếm, vừa đánh mất? Jisoo đứng lặng, cảm giác như có một luồng gió lạnh luồn qua ngực mang theo cả ký ức và nỗi đau.- Vì chị bước vào như ánh nắng sắp tắt ấy.Jennie tiếp tục, giọng nói nhẹ như một lời thì thầm. - Yên lặng, buồn bã và ấm áp. Em nghĩ... mình muốn giữ lấy ánh nắng đó, gửi nó đi thật xa, để có ai đó còn nhớ đến một cô gái tên Jennie từng nhìn thấy mùa thu cuối cùng trong đời.Lời nói của Jennie như một mũi dao mỏng đâm nhẹ nhưng sâu vào lòng Jisoo. Chị cảm thấy lồng ngực mình khẽ nhói, bàn tay vô thức siết chặt mép áo blouse. Phải rồi, vẫn có những ánh sáng đẹp đến nhói lòng nhưng chỉ tồn tại để rồi vụt tắt. Và Jennie, cô gái trước mặt chị đang mang trong mình ánh sáng ấy - mong manh nhưng rực rỡ như một ngôi sao sắp rơi.Jisoo ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, ánh mắt chị dừng lại trên bàn tay gầy guộc của Jennie đặt lặng lẽ trên tấm chăn trắng. Có một khoảnh khắc chị muốn đưa tay ra, muốn nắm lấy bàn tay ấy như thể nắm lấy một điều gì chị đã đánh mất từ lâu. Nhưng chị kìm lại, chỉ lặng lẽ lắng nghe hơi thở mỏng manh của Jennie như gió thoảng qua tán ngân hạnh ngoài kia.Bầu không khí trong căn phòng quá tĩnh, tựa như chỉ cần một lời nói cất lên cũng sẽ làm vỡ tan khoảnh khắc ấy.-Tôi là Kim Jisoo. Bác sĩ điều trị chính của em từ hôm nay.Jennie không quay lại. Em vẫn nhìn ra cửa sổ, mắt không chớp, miệng khẽ mỉm cười.- Em biết. Em đã nghe giọng chị lúc ngoài hành lang. Rất yên.Jisoo khẽ ngẩng đầu. Có lẽ đã lâu lắm rồi chưa từng có bệnh nhân nào nói vậy với chị. Giọng chị vốn bị chính chị coi là vô hồn sau bao năm làm nghề lại được một cô bé sắp rời xa cõi đời mô tả bằng từ "yên".- Chị có tin vào điều kỳ diệu không? Jennie hỏi, ánh mắt vẫn hướng ra khung cửa sổ, nơi bầu trời đã ngả hẳn sang sắc tím.Jisoo ngập ngừng. Tin ư? Có những ngày chị tin, những ngày chị nhìn thấy một bệnh nhân vượt qua lằn ranh của tử thần như một phép màu nhỏ bé. Nhưng cũng có những ngày chị không tin khi ký ức về người con gái bảy năm trước trở lại, nhắc chị rằng đôi khi tình yêu và y học đều bất lực trước định mệnh.- Có lúc tin. Có lúc không.Chị trả lời, giọng trầm và nhẹ. - Còn em?Jennie mỉm cười, nụ cười yếu ớt nhưng sáng ngời như ánh nắng cuối ngày.- Em chỉ mong điều kỳ diệu đến trước khi thị lực của em mất hẳn. Em muốn được thấy mặt trời thêm một lần, được nhìn thấy ai đó cười vì em chứ không phải vì thương hại em.Ngoài kia, gió lại nổi lên cuốn theo một chiếc lá ngân hạnh rơi chậm xuống đất. Jisoo nhìn Jennie, nhìn đôi mắt đang cố gắng giữ lấy ánh sáng và trong lòng chị một cảm giác quen thuộc lại trỗi dậy. Cảm giác của một người từng đứng trước lằn ranh giữa sống và chết, từng cố gắng níu giữ một ánh nắng, từng học cách buông tay.- Có thể em sẽ không qua được mùa đông năm nay. Nhưng không sao cả. Em đã chờ chị tới.Jisoo cảm thấy tim mình đập lệch một nhịp. - Em... chờ tôi?Jennie quay lại. Đôi mắt ấy chạm vào ánh mắt chị như một dòng nước mát lành bất chợt giữa mùa hanh khô.- Vì em muốn người nhìn thấy em không phải là một bác sĩ cố gắng cứu lấy một ca bệnh vô vọng... mà là một người có thể nghe em nói hết chuyện của mình.Chị không nói gì, chỉ ngồi đó lắng nghe nhịp thở của Jennie, nhìn lấy mùa thu đang trôi qua ngoài khung cửa, lắng nghe hơi thở nhẹ như gió thổi qua ngực cô gái ấy. Và biết rằng, có lẽ cuộc đời lại vừa gửi đến chị một mùa thu cuối cùng.Seoul vào cuối thu thường dịu dàng một cách lặng lẽ như thể từng cơn gió cũng biết tiết chế, không nỡ làm rơi thêm chiếc lá nào.