JenSoo • Đồng Nghiệp Là Thẳng Nữ
Chap 30
Đó là một ngày chủ nhật bình thường như những ngày bình thường khác, trên bầu trời về đêm nơi thủ đô Seoul phồn hoa không có lấy được một điểm sáng nào ở bên trong đó, Jisoo ngẩng mặt nhìn lên bầu trời chẳng thấy nổi những đám mây kia, đêm đen đã nuốt chửng đi mặt trăng nhỏ từ khi nào không một ai hay biết. Có lẽ là sự ô nhiễm ánh sáng của nơi này đã bước vào giai đoạn nặng nề cho nên ngoài khung trời đen kịt kia thì chẳng có lấy một thứ lấp lánh điểm sáng nào, thi thoảng chỉ có những đốm xanh đỏ nhấp nháy đến từ những chiếc máy bay ở trên cao.Jisoo ngồi ở bên ngoài ban công cảm nhận thời tiết dịu nhẹ, gần một năm nay lưu diễn ở khắp mọi quốc gia cho nên chị cũng dần quên cảm giác thư giãn ở Hàn Quốc như thế nào, căn hộ của chị cách biệt khỏi phố phường tấp nập, ngăn cách những tiếng ồn ào xô bồ bên ngoài cảnh cổng, chỉ có một mảng yên ả cùng với vài ngọn gió từ từ phả vào da mặt trơn bóng. Mấy đầu ngón tay của Jisoo khẽ động, chậm rãi vuốt ve con chó nhỏ đang nằm cuộn tròn mềm mại ở trong lòng chị.Những ngày này không ai hỏi ai, cũng không ai gặp ai, bốn người bọn họ cứ thế chậm rãi tận hưởng kỳ nghỉ của riêng mình. Không còn cùng nhau ở cùng một chỗ cứ tự nhiên như thế tách ra không ai nói với ai một lời nào. Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, khi nào cùng nhau có lịch trình thì lúc đó mới có thể xuất hiện vài cuộc trò chuyện nho nhỏ. Nhưng cũng không ai đề cập đến chuyện của ai, cũng không có tự nguyện tâm sự với nhau câu nào.- Dalgom à, mẹ phải làm sao mới đúng đây?Dalgom ngẩng cái đầu của nó lên lắc qua lắc lại hai cái, Jisoo nhìn thấy chỉ thở dài, chị không biết bản thân mình nên làm cái gì cho đúng nữa, tình cảm luôn khiến con người ta rơi vào trạng thái mịt mù như vậy, mãi không tìm thấy lối ra. Từ trước đến nay chị cứ nghĩ rằng bản thân là một người sống có lý trí nhưng khi rơi vào ái tình thì liền không biết nên làm thế nào. Giống như có bàn tay của ai đó che lại đôi mắt của mình, mãi không thể tìm được lối ra.Đột nhiên điện thoại ở bên cạnh đổ chuông, Jisoo liếc nhìn, đó là một cuộc gọi đến từ nhóm chat của bốn người bọn họ, rất lâu rồi không có nhắn tin, cuộc gọi này đột nhiên đến khiến cho chị có chút xa lạ. Khi chị cầm lấy điện thoại thì mới nhận ra rằng nó bắt nguồn từ Lisa, chị cũng bị làm cho bất ngờ, bởi vì đứa em út này rất hiếm khi gọi điện thoại cho cả nhóm.Màn hình hiện lên thông báo Chaeyoung từ chối cuộc gọi, bất giác Jisoo cảm thấy có chút buồn cười, hai đứa nhỏ này cứ như vậy mà giận nhau, nhưng khi Lisa gọi điện thoại cho cả nhóm thì chị cũng nghĩ rằng cô đang xuống nước muốn xin lỗi Chaeyoung, nhưng em thì lại không thèm quan tâm trực tiếp ngắt điện thoại, hành động đó khiến cho chị không khỏi có chút buồn cười. Jennie thì vẫn chưa nhấc máy, có lẽ là nàng đang bận việc gì đó. Jisoo cũng không để Lisa nhận một gáo nước lạnh cho nên chầm chậm chấp nhận cuộc gọi.Màn hình được chia làm hai, gương mặt có hai quầng thâm của Lisa lộ ra khiến cho Jisoo suýt chút nữa đã cười thành tiếng, khi hai người chưa kịp nói gì thì màn hình lại thêm một ô trò chuyện, là Jennie, nhưng nàng cũng không có mở ra camera cho nên chỉ là một phần ảnh nền hiện lên cùng với vài tiếng sột soạt. Jennie ở bên này đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ cho nên không có ý định nhận cuộc gọi nhóm đến từ Lisa nhưng sau khi thấy Jisoo nhấc máy liền thì nàng lập tức nhấn vào cuộc trò chuyện. Tuy nhiên vì lười nhác trò chuyện cho nên mới không bật camera, cứ thế treo máy nghe hai người kia nói chuyện.Lisa thấy không có Chaeyoung mà chỉ có hai người chị thì liền trề ra môi dưới, bắt đầu than vãn, chất giọng làm nũng phát ra:- A, hai chị không biết đâu, Chaeyoung cậu ấy.- Chaeyoung cái gì?Đột nhiên màn hình lại thêm một ô trò chuyện, hiện lên là một đĩa đồ ăn cùng với gương mặt phồng phồng hai má đáng yêu của Chaeyoung. Ban đầu khi em nhận được cuộc gọi từ Lisa thì có chút cau mày, vì giận dỗi chuyện lần trước cho nên trực tiếp dập máy nhưng khi thấy cả hai người chị của mình đều gia nhập cuộc gọi thì mới chậm chạp nhấn quay lại cuộc trò chuyện, em liếc nhìn người vừa kêu lên tên của mình với chất giọng phàn nàn đang cứng lại khớp hàm mà nhìn em.Jisoo nhìn hai đứa em của mình, một người sững người còn một người thì phát ra ánh mắt hình viên đạn nhìn người kia nhưng chính là gương mặt của Chaeyoung trời sinh đã vô cùng đáng yêu, cho dù đang có hờn dỗi liếc nhìn thì cũng chỉ là một con sóc nhỏ đáng yêu cùng mềm mại. Jisoo nhìn hai người với hai biểu cảm khác nhau không khỏi bật cười.- A, Chaeyoung, Chaeyoung thật là đáng yêu.Vốn dĩ Lisa muốn mách lẻo về việc Chaeyoung cho cô ăn một đống bơ nhưng chưa kịp nói thì đã thấy em xuất hiện, cô cũng không ngốc mà nói xấu em, chuyện hôm trước cô còn chưa dỗ em xong, cô không muốn lại phải thêm một chuyện. Chaeyoung hừ một cái qua chiếc mũi nhỏ của mình sau đó tiếp tục ăn bữa khuya muộn, không ai hẹn ai đồng thời cùng im lặng nhìn xem tiết mục mukbang của sóc chuột nhỏ. Chaeyoung không để ý bản thân đã trở thành thú vui đột xuất của ba người kia cho nên cứ như thế chậm chạp ăn phần ăn của mình một cách ngon lành, đôi khi còn phát ra tiếng chóp chép nho nhỏ đáng yêu. Lisa nhìn đến đôi môi mềm của Chaeyoung đang lên xuống không khỏi đỏ mặt, tầm mắt cũng không được tự nhiên nhìn đến Jisoo đang chăm chú nhìn Chaeyoung ăn cơm. Jennie vẫn là một màn hình với phông nền đen, thi thoảng phát ra vài tiếng hít thở nhè nhẹ. Chaeyoung cứ thế bất tri bất giác đến mười phút sau mới cảm thấy có gì đó không đúng. Đôi mắt trong veo của em không khỏi ngước nhìn vào màn hình điện thoại, Jisoo cùng Lisa đang chăm chú nhìn em còn Jennie thì vẫn im lặng, em ngơ ngác nhìn ba khung ảnh trong điện thoại, gương mặt đột nhiên trở nên đỏ ửng.- A a a a! Mọi người không được nhìn!Chaeyoung hét xong liền lụp cụp vài tiếng thì màn hình của em đã tối đen, em ngại ngùng úp điện thoại xuống bàn thầm trách móc ba người kia không nhắc em mà cứ để cho em ngồi nhồm nhoàm thức ăn như thế. Bên trong điện thoại còn phát ra vài tiếng cười khúc khích, Chaeyoung đỏ bừng mặt mở lên điện thoại liền thấy trong ba người chỉ có Lisa đang phá lên cười, còn Jisoo trông thấy em đã nhịn xuống tiếng cười nhanh chóng cho nên thành ra chỉ có mỗi Lisa gánh hết mọi tội lỗi.- YAH! LALISA MANOBAL!Sau tiếng hét của Chaeyoung thì đột nhiên có thông báo gửi đến, là email đến từ YG, Chaeyoung cũng không còn để ý đến Lisa mà nhấn vào thông báo, có vẻ như ba người kia cũng nhận được email cho nên đồng thời im lặng, ba đôi mắt chầm chậm đọc lấy email khẩn. Bọn họ đang trong thời gian nghỉ dưỡng, đột nhiên nhận được mail của công ty thì cũng chẳng vui vẻ gì, không ai hẹn ai mà cùng nhau im lặng, còn có người nghĩ rằng có phải bản thân lại dính vào một vài scandal nào vô lý hay không, cuộc gọi rơi vào trầm lặng.Chaeyoung là người phản ứng đầu tiên, khóe môi của em cong lên không giấu được sự rạng rỡ trên gương mặt, em nhìn lấy mấy dòng chữ bên trong điện thoại hệt như đang nhìn một món ăn ngon. Giọng điệu của em mềm mại không giấu được có một chút phấn khích nho nhỏ thốt lên:- A a a a! Chúng ta sẽ đến Việt Nam! Việt Nam đó!Jisoo lúc này mới đọc xong mail thông báo, khóe môi cũng cong lên một đường, tuy rằng chị không biết vì sao lịch trình lại thay đổi đột ngột như vậy nhưng đất nước kia chị chưa từng đến cho nên mặc nhiên cũng có chút mong chờ. Chỉ có Lisa là có chút lười nhác lăn qua lăn lại trên chiếc giường của mình, có chút bất mãn vì lịch trình độc xuất nhưng đâu đó cũng thật mong chờ khi được đến một quốc gia mới trong chuỗi tour diễn của họ. Trong bốn người là chỉ có Jennie im lặng nhất, Lisa cùng Chaeyoung nhìn vào ô trò chuyện đen nhẻm kia với ánh mắt khó hiểu, Jisoo cũng nhận ra sự bất thường cho nên chủ động mở lời:- Jennie, Jennie, em có đó không?Bên phía của Jennie vang lên tiếng sột soạt, nàng dùng âm mũi đáp lời Jisoo, sau đó camera của nàng cũng được bật lên, hiện rõ gương mặt mèo con đang có một chút ngái ngủ, đôi mắt của nàng lim dim mở ra nhìn thấy ba người chị em đang chăm chú nhìn lấy nàng, da mặt của nàng đột nhiên có chút nóng. Jennie nhanh chóng dùng lấy tấm chăn dày che đi gương mặt nhỏ của mình, chỉ để lộ ra đôi mắt một mí đang nheo lại.- Chúng ta sẽ đến Việt Nam đó chị!Chaeyoung là người lên tiếng đầu tiên, em cũng vì sự hào hứng đến Việt Nam cho nên cũng đã quên mất chuyện giận dỗi lúc nãy, nhưng đáp lại ánh mắt của Chaeyoung chỉ là một ánh mắt mù mịt của Jennie, bởi lẽ nàng vừa mới tỉnh giấc cho nên từ chối nhận thông tin. Jisoo nhìn một màn này thì trái tim liền nhũn ra, không khỏi cảm thán nàng thật đáng yêu, trông đôi mắt kia có giống mèo nhỏ không chứ.- Việt Nam? Vì sao lại đến đó?Cuối cùng Jennie cũng hỏi ra được một câu tỉnh táo nhưng đáp lại câu hỏi của nàng chỉ là một cái lắc đầu của Chaeyoung cùng với sự im lặng của hai người còn lại, lúc này nàng cũng tỉnh táo hơn phân nửa, chậm chạp nhấp vào email chưa đọc. Từng dòng chữ nhảy múa trong con ngươi nàng, nàng cũng không có phản ứng gì quá lớn nhưng bị ba người kia nhìn chằm chằm thì cũng có chút lúng túng. Jennie hắng giọng một cái, nói:- Chaeyoung sướng nhé, được đến Việt Nam.Lisa cũng tiếp lời của Jennie, vui vẻ cười nói:- Đúng vậy, Chaeyoung không phải rất thích ăn phở sao, hiện tại được đến Việt Nam đúng là như cá gặp nước.Jisoo thấy thế cũng mỉm cười góp lời:- Phải đó, chúc mừng em Chaeyoung.Đột nhiên bản thân bị ba người kia đem ra châm chọc khiến cho Chaeyoung cảm thấy ngại ngùng, gương mặt đáng yêu lại trở nên đỏ ửng. Nhưng chính là em cũng không phản bác bởi vì ba người bọn họ nói thật sự rất đúng, từ lâu em đã muốn đến Việt Nam trải nghiệm nền ẩm thực phong phú của họ. Hơn nữa bốn người các cô vẫn chưa đến đất nước ấy bao giờ. Tuy rằng lịch trình này chính là đột xuất nhưng mà cũng không có ai phàn nàn cả. Đột nhiên trong tâm thế của mỗi người đều hiện lên một chút gọi là tia sáng vui vẻ lại có chút trông đợi. Cứ nghĩ là người im lặng nhất nhưng Jennie lại là người lên tiếng phá tan đi bầu không khí ngại ngùng đầu tiên:- Chị sẽ học ngôn ngữ của họ. Nghe Jennie nói xong thì Chaeyoung và Lisa cũng gật đầu đồng ý. Nếu muốn khuấy động khán giả ở một đất nước xa lạ thì điều đầu tiên phải nghĩ đến chính là ngôn ngữ của họ. Tuy rằng đó là một ngôn ngữ không phổ biến nhưng chính là bọn họ muốn cùng với người hâm mộ của mình giao lưu cho nên không thể thiếu tiết mục nói chuyện bằng ngôn ngữ của họ được và những thứ đó cũng không gây khó khăn cho bốn người các cô cho nên việc này đương nhiên ai cũng tán thành. - Được rồi, ngày mai chúng ta gặp nhau đi! Nói một chút về concert ở Việt Nam!