Jang Se Mi ngốc ngếch!!!_truyện ngắn.
TÌM (6)
"Bà xã, em không bị thương chứ!" Lee Moo-saeng hấp tấp vào nhà, chưa hỏi ai đã quan tâm tới vợ. Đang làm nhiệm vụ ở sở nghe tin báo nhà cháy, anh hoảng hồn chạy về. Sau một hồi bưng mặt cầm tay kiểm tra từ trên xuống dưới, thấy Hee Ae không tổn thương chút nào mới yên lòng quan tâm việc khác. Xoay lưng nhìn hai người ngồi trên ghế, một người là em vợ, người còn lại là mẹ chồng cũ của em vợ. Bọn họ mặt mày lem luốc như từ trong đám cháy bước ra. Ừ ha, hình như nhà cháy là căn nhà trên đồi mà. Hiện tại chỉ có em vợ ở đó dưỡng bệnh và vị chủ tịch Baek kia. Vì quá lo lắng, Lee Moo-saeng không còn nhớ gì cả. Nhìn thấy bà xã không mẻ sợ tóc nào, não của anh bây giờ mới hoạt động trở lại. Kim Hee-ae thấy chồng như vậy vừa cảm động vừa bất lực.
—————
Nữa đêm, Jang Se-mi ho liên tục, cơn đau cũng gia tăng. Buồng phổi giống như bị dây kẽm gai quấn chặt, mỗi lần hít thở lại như bị tra tấn. Cô ôm ngực nằm co rúm trên giường, thở không nổi nữa, mắt cũng mờ đi.Bệnh của cô một đêm lại có thể diễn biến nhanh như vậy sao?Cảm giác như mình sắp chết.Đúng như cô muốn còn gì.Giây phút này cô lại sợ.Không hẳn là sợ, là lưu luyến. Nếu đây là giây phút cuối cùng trong cuộc đời, cô muốn nhìn người cô yêu lần cuối. Omoni ở phòng kế bên thôi...........Jang Se-mi dựa người vào tường, từng bước khó nhọc tới phòng Baek Do Yi. Nhưng khi đứng trước cửa Se Mi lại không đủ dũng khí bước vào, cô phân vân nửa muốn nhìn thấy Do Yi, nửa lại sợ một chút lưu luyến này của cô khi đến lúc chết cũng khó buông được. Nhìn một lần rồi thì sao, chỉ sợ nhìn thấy sự ghét bỏ mà thôi. Vậy thì đừng làm phiền, hãy để cho người được một giấc ngủ ngon. Lại một cơn đau như muốn bóp nghẹt sự sống, Se Mi gập người đau đớn, một tay ghì chặt kiềm nén cơn đau dữ dội ở ngực, một tay che miệng để không phát ra tiếng. Lần này thì ho ra máu rồi. Nhìn bụm máu đỏ tươi trong lòng bàn tay, vị tanh tưởi trong miệng. Không chống đỡ nổi nữa, Se Mi khụy người xuống đất.Baek Do Yi trong phòng vẫn chưa ngủ, nghe tiếng động, không biết vì sao cảm thấy bất an. Bà vén chăn đi ra ngoài.Nhìn thấy Se Mi nằm dưới đất; trên tay, trên miệng đều là máu, Do Yi hốt hoảng chạy tới quỳ bên cạnh. Lo lắng phát khóc lúc nào không biết. Luồng tay dưới gáy nâng đầu Se Mi lên không ngừng gọi "Se Mi à! Con làm sao vậy. Sao lại như thế này. Mở mắt ra nhìn ta đi. Se Mi!!" Nghe tiếng gọi, Se Mi mở mắt. Nhìn thấy Baek Do Yi trước mặt, bà đang khóc sao? Khóc vì cô? "Omoni!" Tiếng của cô thật nhẹ, đúng hơn là yếu ớt. Chỉ có thể nói vỏn vẹn một từ "Omoni!"Từ này cô chỉ dành cho một người duy nhất, "Omoni" đối với cô ý nghĩa không chỉ là mẹ chồng, mà là gọi người cô yêu."Omoni" = "Người tôi yêu"Cô muốn chạm gương mặt Baek Do Yi nhưng không đủ sức, tay vươn lên một chút lại rơi xuống.Baek Do Yi vội cầm tay cô "Ta ở đây, con đừng sợ! Con sẽ không sao........Con cố gắng một chút xa cấp cứu sẽ tới ngay, ta lập tức đưa con tới bệnh viện...... " Se Mi nắm chặt tay Baek Do Yi đặt trước ngực mình, nơi trái tim vẫn luôn đập vì người. Ánh mắt mất tiêu cự, một màu đen tĩnh mịch."Se Mi......con không được ngủ, mở mắt ra nhìn ta, con đừng ngủ lúc này."Bàn tay trong tay bà dần mất đi hơi ấm.--------Sau khi cấp cứu, tình trạng của Se Mi đã ổn định, ống thở nhỏ gắn vào mũi hỗ trợ cô hô hấp. Kết quả chuẩn đoán, ho ra máu và đau ngực là do cô bị ngộ độc CO2, cụ thể do hít nhiều khói trong đám cháy. Đây là nguyên nhân bộc phát. Nguyên nhân chính là do cơ thể vốn suy nhược từ trước, phổi bị viêm mãn tính không được điều trị, tình trạng này kéo dài ít nhất đã trên 2 năm. Trạng thái tinh thần cũng cần được chú ý, u ất kéo dài ảnh hưởng tới khí sắc, sức đề kháng vì vậy mà giảm. Trong lúc nghe chuẩn đoán, Baek Do Yi nhớ lại khoảng một năm về trước, Se Mi đã một lần ngất xỉu tại nhà bà, sau đó cô còn sốt cao mấy ngày. Baek Do Yi tự trách bản thân đã không quan tâm Se Mi nhiều hơn. Khi đó bà chỉ biết tận hưởng sự chăm sóc từ người con dâu. Chẳng những vậy bà còn làm cô đau lòng. Lần này cũng vì bà nên Se Mi mới ra nông nổi. Baek Do Yi lại càng tự trách.Thủ tục nhập viên hoàn tất, Kim Hee Ae muốn ở lại chăm sóc em gái và đề nghị Baek Do Yi về nghỉ ngơi, nhưng bà nằng nặc không đồng ý. Bà muốn ở lại chăm sóc cô. Người khác nói gì cũng không thay đổi được nên đành để bà ở lại.Sau khi tất cả rời đi, Baek Do Yi ngồi cạnh giường, Se Mi ngủ say, sắc mặt nhợt nhạt càng nhìn càng đau lòng. Bàn tay áp lên má vuốt nhẹ, "Gầy quá."Vén những sợi tóc trên trán để rõ ngủ quan cân xứng, trán cao, mày dài, đôi mắt bồ câu, mi dày cong vút, sóng mũi cao, môi mỏng đều đặn. Những đường nét ấy theo thời gian mấy mươi năm từng chút từng chút khắc sâu vào tâm trí bà. Có như thế nào cũng không thể quên.
Nhưng Baek Do Yi sai rồi. Càng làm càng hỏng, càng chỉnh lại càng sai. Cuối cùng đẩy Se Mi đi thật xa. Một năm trời xa cách, bao nhiêu biến cố xảy ra, Baek Do Yi càng hiểu rõ bản thân thật sự không thể để mất Se Mi. Baek Do Yi thừa nhận đã yêu rồi, từ lâu, nhưng không dám đối diện, không dám gọi tên. Thật hèn nhát.Nắm bàn tay gầy gò, lạnh lẽo; Baek Do Yi áp lên má mình tạo chút hơi ấm. "Ta vĩnh viễn sẽ không buông tay con nữa. Saranghae!" Baek Do Yi thì thầm. Lần đầu nói mấy chữ này cũng tự thấy ngại mà đỏ mặt. Với chồng bà còn chưa nói lần nào.(PS: toàn nói mấy lúc người ta không nghe được. Vô nghĩa!!!!!!!!)------------------Trời đã sáng, Se Mi bị ánh nắng chiếu vào mặt làm cho thức tỉnh. Tối qua, Cô nghĩ mình sẽ chết, không ngờ lại có thể nhìn thấy ánh mặt trời. Cô nhìn xung quanh, căn phòng bài trí đơn giản, không có vật dụng gì. Thì ra là bệnh viện.Baek Do Yi vẫn còn ngủ say, bàn tay được Do Yi nắm chặt thật ấm áp. Se Mi ước gì thời gian có thể dừng lại mãi ở giây phút này.Cô không dám động đậy sợ đánh thức Baek Do Yi. "Kể cả trong lúc ngủ Omoni cũng thật xinh đẹp."Tự nhiên nước mắt cô rơi.........
—————
Nữa đêm, Jang Se-mi ho liên tục, cơn đau cũng gia tăng. Buồng phổi giống như bị dây kẽm gai quấn chặt, mỗi lần hít thở lại như bị tra tấn. Cô ôm ngực nằm co rúm trên giường, thở không nổi nữa, mắt cũng mờ đi.Bệnh của cô một đêm lại có thể diễn biến nhanh như vậy sao?Cảm giác như mình sắp chết.Đúng như cô muốn còn gì.Giây phút này cô lại sợ.Không hẳn là sợ, là lưu luyến. Nếu đây là giây phút cuối cùng trong cuộc đời, cô muốn nhìn người cô yêu lần cuối. Omoni ở phòng kế bên thôi...........Jang Se-mi dựa người vào tường, từng bước khó nhọc tới phòng Baek Do Yi. Nhưng khi đứng trước cửa Se Mi lại không đủ dũng khí bước vào, cô phân vân nửa muốn nhìn thấy Do Yi, nửa lại sợ một chút lưu luyến này của cô khi đến lúc chết cũng khó buông được. Nhìn một lần rồi thì sao, chỉ sợ nhìn thấy sự ghét bỏ mà thôi. Vậy thì đừng làm phiền, hãy để cho người được một giấc ngủ ngon. Lại một cơn đau như muốn bóp nghẹt sự sống, Se Mi gập người đau đớn, một tay ghì chặt kiềm nén cơn đau dữ dội ở ngực, một tay che miệng để không phát ra tiếng. Lần này thì ho ra máu rồi. Nhìn bụm máu đỏ tươi trong lòng bàn tay, vị tanh tưởi trong miệng. Không chống đỡ nổi nữa, Se Mi khụy người xuống đất.Baek Do Yi trong phòng vẫn chưa ngủ, nghe tiếng động, không biết vì sao cảm thấy bất an. Bà vén chăn đi ra ngoài.Nhìn thấy Se Mi nằm dưới đất; trên tay, trên miệng đều là máu, Do Yi hốt hoảng chạy tới quỳ bên cạnh. Lo lắng phát khóc lúc nào không biết. Luồng tay dưới gáy nâng đầu Se Mi lên không ngừng gọi "Se Mi à! Con làm sao vậy. Sao lại như thế này. Mở mắt ra nhìn ta đi. Se Mi!!" Nghe tiếng gọi, Se Mi mở mắt. Nhìn thấy Baek Do Yi trước mặt, bà đang khóc sao? Khóc vì cô? "Omoni!" Tiếng của cô thật nhẹ, đúng hơn là yếu ớt. Chỉ có thể nói vỏn vẹn một từ "Omoni!"Từ này cô chỉ dành cho một người duy nhất, "Omoni" đối với cô ý nghĩa không chỉ là mẹ chồng, mà là gọi người cô yêu."Omoni" = "Người tôi yêu"Cô muốn chạm gương mặt Baek Do Yi nhưng không đủ sức, tay vươn lên một chút lại rơi xuống.Baek Do Yi vội cầm tay cô "Ta ở đây, con đừng sợ! Con sẽ không sao........Con cố gắng một chút xa cấp cứu sẽ tới ngay, ta lập tức đưa con tới bệnh viện...... " Se Mi nắm chặt tay Baek Do Yi đặt trước ngực mình, nơi trái tim vẫn luôn đập vì người. Ánh mắt mất tiêu cự, một màu đen tĩnh mịch."Se Mi......con không được ngủ, mở mắt ra nhìn ta, con đừng ngủ lúc này."Bàn tay trong tay bà dần mất đi hơi ấm.--------Sau khi cấp cứu, tình trạng của Se Mi đã ổn định, ống thở nhỏ gắn vào mũi hỗ trợ cô hô hấp. Kết quả chuẩn đoán, ho ra máu và đau ngực là do cô bị ngộ độc CO2, cụ thể do hít nhiều khói trong đám cháy. Đây là nguyên nhân bộc phát. Nguyên nhân chính là do cơ thể vốn suy nhược từ trước, phổi bị viêm mãn tính không được điều trị, tình trạng này kéo dài ít nhất đã trên 2 năm. Trạng thái tinh thần cũng cần được chú ý, u ất kéo dài ảnh hưởng tới khí sắc, sức đề kháng vì vậy mà giảm. Trong lúc nghe chuẩn đoán, Baek Do Yi nhớ lại khoảng một năm về trước, Se Mi đã một lần ngất xỉu tại nhà bà, sau đó cô còn sốt cao mấy ngày. Baek Do Yi tự trách bản thân đã không quan tâm Se Mi nhiều hơn. Khi đó bà chỉ biết tận hưởng sự chăm sóc từ người con dâu. Chẳng những vậy bà còn làm cô đau lòng. Lần này cũng vì bà nên Se Mi mới ra nông nổi. Baek Do Yi lại càng tự trách.Thủ tục nhập viên hoàn tất, Kim Hee Ae muốn ở lại chăm sóc em gái và đề nghị Baek Do Yi về nghỉ ngơi, nhưng bà nằng nặc không đồng ý. Bà muốn ở lại chăm sóc cô. Người khác nói gì cũng không thay đổi được nên đành để bà ở lại.Sau khi tất cả rời đi, Baek Do Yi ngồi cạnh giường, Se Mi ngủ say, sắc mặt nhợt nhạt càng nhìn càng đau lòng. Bàn tay áp lên má vuốt nhẹ, "Gầy quá."Vén những sợi tóc trên trán để rõ ngủ quan cân xứng, trán cao, mày dài, đôi mắt bồ câu, mi dày cong vút, sóng mũi cao, môi mỏng đều đặn. Những đường nét ấy theo thời gian mấy mươi năm từng chút từng chút khắc sâu vào tâm trí bà. Có như thế nào cũng không thể quên.
Nhưng Baek Do Yi sai rồi. Càng làm càng hỏng, càng chỉnh lại càng sai. Cuối cùng đẩy Se Mi đi thật xa. Một năm trời xa cách, bao nhiêu biến cố xảy ra, Baek Do Yi càng hiểu rõ bản thân thật sự không thể để mất Se Mi. Baek Do Yi thừa nhận đã yêu rồi, từ lâu, nhưng không dám đối diện, không dám gọi tên. Thật hèn nhát.Nắm bàn tay gầy gò, lạnh lẽo; Baek Do Yi áp lên má mình tạo chút hơi ấm. "Ta vĩnh viễn sẽ không buông tay con nữa. Saranghae!" Baek Do Yi thì thầm. Lần đầu nói mấy chữ này cũng tự thấy ngại mà đỏ mặt. Với chồng bà còn chưa nói lần nào.(PS: toàn nói mấy lúc người ta không nghe được. Vô nghĩa!!!!!!!!)------------------Trời đã sáng, Se Mi bị ánh nắng chiếu vào mặt làm cho thức tỉnh. Tối qua, Cô nghĩ mình sẽ chết, không ngờ lại có thể nhìn thấy ánh mặt trời. Cô nhìn xung quanh, căn phòng bài trí đơn giản, không có vật dụng gì. Thì ra là bệnh viện.Baek Do Yi vẫn còn ngủ say, bàn tay được Do Yi nắm chặt thật ấm áp. Se Mi ước gì thời gian có thể dừng lại mãi ở giây phút này.Cô không dám động đậy sợ đánh thức Baek Do Yi. "Kể cả trong lúc ngủ Omoni cũng thật xinh đẹp."Tự nhiên nước mắt cô rơi.........