Jang Se Mi ngốc ngếch!!!_truyện ngắn.

TÌM (6)



"Bà xã, em không bị thương chứ!" Lee Moo-saeng hấp tấp vào nhà, chưa hỏi ai đã quan tâm tới vợ. Đang làm nhiệm vụ ở sở nghe tin báo nhà cháy, anh hoảng hồn chạy về. Sau một hồi bưng mặt cầm tay kiểm tra từ trên xuống dưới, thấy Hee Ae không tổn thương chút nào mới yên lòng quan tâm việc khác.

Xoay lưng nhìn hai người ngồi trên ghế, một người là em vợ, người còn lại là mẹ chồng cũ của em vợ. Bọn họ mặt mày lem luốc như từ trong đám cháy bước ra.

Ừ ha, hình như nhà cháy là căn nhà trên đồi mà. Hiện tại chỉ có em vợ ở đó dưỡng bệnh và vị chủ tịch Baek kia. Vì quá lo lắng, Lee Moo-saeng không còn nhớ gì cả. Nhìn thấy bà xã không mẻ sợ tóc nào, não của anh bây giờ mới hoạt động trở lại. Kim Hee-ae thấy chồng như  vậy vừa cảm động vừa bất lực.

Sau khi hỏi thăm em vợ và Baek Do Yi, biết họ không thương tích gì, Le Moo-saeng bấy giờ mới lấy lại thần thái thường ngày của mình khi làm việc.

Tôi xin giới thiệu qua loa một chút về Le Moo-saeng:

Le Moo-Saeng sinh ra ở Hàn Quốc sau khi tốt nghiệp trung học thì gia đình định cư ở Thụy Sĩ, anh tốt nghiệp học viện cảnh sát và hiện đang là phó cục trưởng cục cảnh sát hình sự. Profile khá là oách xà lách.

(Ps: mọi thông tin về địa điểm, nơi chốn, cấp bậc, văn bằng đều do tôi tự bịa ra mà chưa nghiên cứu chút nào. Chỉ ghi cho có cái gọi là. Toai  mê hai anh chị này trong film Thế Giới Hôn Nhân, nên bê vào đây.)

Ở ngoài, người nào chạm mặt Le Moo-saeng cũng phải rùng mình vì sự nghiêm nghị của anh, xung quanh anh dường như tỏa ra một tầng hơi lạnh. Nhưng đâu ai ngờ, khi ở nhà, đối diện với bà xã đại nhân thì hoàn toàn là con người khác.

À thôi, tôi trở lại vấn đề.

Le Moo-saeng ngồi xuống cạnh Kim Hee-ae, bắt đầu đưa ra nghi vấn "Tại sao nhà tự nhiên lại cháy?"

Vì đặc thù công việc, va chạm với những thành phần tội phạm nguy hiểm, gây thù chắc chắn không ít. có thể bị chúng trả thù. Nếu là như vậy thì người thân đều gặp nguy hiểm. Việc này không phải chưa từng có tiền lệ.

"Không được, anh sẽ lập tổ trọng án để điều tra nguyên nhân. Nếu đây là sự trả thù của kẻ nào đó thì mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm." Le Moo-saenge lấy điện thoại bắt đầu bấm số.

(Tự nhiên nhớ tới mấy bộ phim hình sự TVB hồi xưa: Hồ sơ trinh sát, Tìm hành truy kích, Bằng chứng pháp Y......hay tui dời từ Thụy Sĩ  cho qua Hong Kong-Cửa Long-Tân Giới luôn chời)

Kim Hee-ae nắm cánh tay ngăn lại "Mình à, không cần đâu! Chuyện không nghiêm trọng như anh nghĩ. Chỉ là sơ suất ngoài ý muốn."

Le Moo-saeng không đồng ý "không được! Em không được coi thường việc này! Anh sẽ điều tra rõ."

Baek Do Yi giơ tay muốn phát biểu, hai vợ chồng ngừng nói nhìn bà, kính lão đắc thọ, kính cẩn lắng nghe.

Dù biết rất mất mặt, nhưng không nói lại sợ Le Moo-saeng làm sự việc trở nên nghiêm trọng, mọi người lại thêm hoang mang.

"Ta xin lỗi! Việc này là do ta bất cẩn. Ta chỉ định nấu vài món ăn.....nhưng do......trong lúc nấu không cẩn thận, vậy là cháy luôn!!!!! Ta không nghĩ cháy lớn như vậy. Lúc đầu, cũng ra sức dập, nhưng không biết sao càng dập lửa lại càng lớn. Cuối cùng chỉ có thể kéo Se Mi chạy ra khỏi nhà." Bake Do Yi bỏ của chạy lấy người.

Không gian lắng động. Mọi ánh mắt đều dán lên người Baek Do-yi, Le Moo-saeng môi cứ mấp máy nhưng không nói ra lời, mắt thì mở to. Trong trường hợp này không biết nói gì mới thích hợp.

Là do nấu ăn sao? Nấu đến nỗi cháy cả căn nhà!!!! Chủ tịch Baek Do-yi đúng là người phụ nữ có thể làm những điều mà người khác không làm được. Trăm nghe không bằng mắt thấy. Quá lợi hại 👍🏻👍🏻👍🏻

Cũng may nhà cô Kim ở gần đó, con trai đang học bài nhìn thấy phía chân trời có rất nhiều khói, cậu liền chỉ tay về phía đám cháy hô lên "Ba, mẹ! Ở đằng xa có khói bốc lên cao!"

Khi Kim cùng chồng chạy tới thì căn nhà đã hoàn toàn chìm trong biển lửa, không thể làm gì nữa. Cũng may Jang Se-mi và Baek Do Yi đã an toàn, ngồi co ro dưới gốc cây. Nhìn hai người họ thật thảm, mặt mày nhem nhuốc, quần áo lượm thượm dơ bẩn, không khác gì thành phần vô gia cư thường thấy dưới gầm cầu trong thành phố.

Sau đó Kim đã gọi báo bà chủ Kim Hee-ae và chồng cô ấy đưa hai người họ về.

Căn nhà không là gì, cháy rồi có thể xây lại. Baek Do-yi sẽ chịu toàn bộ chi phí sửa chữa. 

Lẽ dĩ nhiên thôi, đốt nhà người ta thì phải đền bù.

Từ đó, Baek Do-Yi lại có thêm một giai thoại lừng lẫy trong giới tài phiệt. Mỗi lần bà bước vào bếp mọi người đều phải chú ý giám sát.
—————
Nữa đêm, Jang Se-mi ho liên tục, cơn đau cũng gia tăng. Buồng phổi giống như bị dây kẽm gai quấn chặt, mỗi lần hít thở lại như bị tra tấn. Cô ôm ngực nằm co rúm trên giường, thở không nổi nữa, mắt cũng mờ đi.

Bệnh của cô một đêm lại có thể diễn biến nhanh như vậy sao?

Cảm giác như mình sắp chết.

Đúng như cô muốn còn gì.

Giây phút này cô lại sợ.

Không hẳn là sợ, là lưu luyến.

Nếu đây là giây phút cuối cùng trong cuộc đời, cô muốn nhìn người cô yêu lần cuối. Omoni ở phòng kế bên thôi...........

Jang Se-mi dựa người vào tường, từng bước khó nhọc tới phòng Baek Do Yi. Nhưng khi đứng trước cửa Se Mi lại không đủ dũng khí bước vào, cô phân vân nửa muốn nhìn thấy Do Yi, nửa lại sợ một chút lưu luyến này của cô khi đến lúc chết cũng khó buông được. 

Nhìn một lần rồi thì sao, chỉ sợ nhìn thấy sự ghét bỏ mà thôi.

Vậy thì đừng làm phiền, hãy để cho người được một giấc ngủ ngon.

Lại một cơn đau như muốn bóp nghẹt sự sống, Se Mi gập người đau đớn, một tay ghì chặt kiềm nén cơn đau dữ dội ở ngực, một tay che miệng để không phát ra tiếng. Lần này thì ho ra máu rồi. Nhìn bụm máu đỏ tươi trong lòng bàn tay, vị tanh tưởi trong miệng. Không chống đỡ nổi nữa, Se Mi khụy người xuống đất.

Baek Do Yi trong phòng vẫn chưa ngủ, nghe tiếng động, không biết vì sao cảm thấy bất an. Bà vén chăn đi ra ngoài.

Nhìn thấy Se Mi nằm dưới đất; trên tay, trên miệng đều là máu, Do Yi hốt hoảng chạy tới quỳ bên cạnh. Lo lắng phát khóc lúc nào không biết. Luồng tay dưới gáy nâng đầu Se Mi lên không ngừng gọi "Se Mi à! Con làm sao vậy. Sao lại như thế này. Mở mắt ra nhìn ta đi. Se Mi!!"

Nghe tiếng gọi, Se Mi mở mắt. Nhìn thấy Baek Do Yi trước mặt, bà đang khóc sao? Khóc vì cô?

"Omoni!"

Tiếng của cô thật nhẹ, đúng hơn là yếu ớt. Chỉ có thể nói vỏn vẹn một từ "Omoni!"

Từ này cô chỉ dành cho một người duy nhất, "Omoni" đối với cô ý nghĩa không chỉ là mẹ chồng, mà là gọi người cô yêu.

"Omoni" = "Người tôi yêu"

Cô muốn chạm gương mặt Baek Do Yi nhưng không đủ sức, tay vươn lên một chút lại rơi xuống.

Baek Do Yi vội cầm tay cô "Ta ở đây, con đừng sợ! Con sẽ không sao........Con cố gắng một chút xa cấp cứu sẽ tới ngay, ta lập tức đưa con tới bệnh viện...... " 

Se Mi nắm chặt tay Baek Do Yi đặt trước ngực mình, nơi trái tim vẫn luôn đập vì người. Ánh mắt mất  tiêu cự, một màu đen tĩnh mịch.

"Se Mi......con không được ngủ, mở mắt ra nhìn ta, con đừng ngủ lúc này."

Bàn tay trong tay bà dần mất đi hơi ấm.

--------

Sau khi cấp cứu, tình trạng của Se Mi đã ổn định, ống thở nhỏ gắn vào mũi hỗ trợ cô hô hấp. Kết quả chuẩn đoán, ho ra máu và đau ngực là do cô bị ngộ độc CO2, cụ thể do hít nhiều khói trong đám cháy. Đây là nguyên nhân bộc phát.

Nguyên nhân chính là do cơ thể vốn suy nhược từ trước, phổi bị viêm mãn tính không được điều trị, tình trạng này kéo dài ít nhất đã trên 2 năm. Trạng thái tinh thần cũng cần được chú ý, u ất kéo dài ảnh hưởng tới khí sắc, sức đề kháng vì vậy mà giảm.

Trong lúc nghe chuẩn đoán, Baek Do Yi nhớ lại khoảng một năm về trước, Se Mi đã một lần ngất xỉu tại nhà bà, sau đó cô còn sốt cao mấy ngày.

Baek Do Yi tự trách bản thân đã không quan tâm Se Mi nhiều hơn. Khi đó bà chỉ biết tận hưởng sự chăm sóc từ người con dâu. Chẳng những vậy bà còn làm cô đau lòng.

Lần này cũng vì bà nên Se Mi mới ra nông nổi. Baek Do Yi lại càng tự trách.

Thủ tục nhập viên hoàn tất, Kim Hee Ae muốn ở lại chăm sóc em gái và đề nghị Baek Do Yi về nghỉ ngơi, nhưng bà nằng nặc không đồng ý. Bà muốn ở lại chăm sóc cô. Người khác nói gì cũng không thay đổi được nên đành để bà ở lại.

Sau khi tất cả rời đi, Baek Do Yi ngồi cạnh giường, Se Mi ngủ say, sắc mặt nhợt nhạt càng nhìn càng đau lòng. Bàn tay áp lên má vuốt nhẹ, "Gầy quá."

Vén những sợi tóc trên trán để rõ ngủ quan cân xứng, trán cao, mày dài, đôi mắt bồ câu, mi dày cong vút, sóng mũi cao, môi mỏng đều đặn. Những đường nét ấy theo thời gian mấy mươi năm từng chút từng chút khắc sâu vào tâm trí bà. Có như thế nào cũng không thể quên.

Cuộc sống của Baek Do Yi gần như viên mãn, đủ đầy cho đến khi cô bỗng nhiên biến mất, để lại cho bà một khoảng trống không thể lắp đầy.

À! Thì ra. Trong lòng Baek Do Yi, Jang Se Mi đã có một vị trí không người nào có thể thay thế. Trước kia, Bà vẫn nghĩ rằng hai người họ sẽ mãi như vậy, mẹ chồng con dâu dù có đối nghịch nhưng bà vẫn sẽ nhường nhịn bỏ qua tính tình ngang bướng của cô hết lần này tới lần khác. Để hai người có thể cùng chung sống trong một gia đình. Dù người ngoài có nói Baek Do Yi bà nhìn mặt con dâu cả để cư xử, bà cũng không để tâm. 

Rồi một ngày, người con dâu ấy nói tiếng yêu bà. Mọi cảm xúc trong bà bị xáo trộn dữ dội. Dù ngày hôm đó, bà đã mắng Jang Se Mi một trận, nhưng lại không ghét bỏ tình cảm của cô, còn có chút hân hoan.

Có lẽ vì bản thân Baek Do Yi cũng có thích nàng, nhưng lại là từ khi nào bắt đầu......Baek Do Yi  bắt đầu hồi tưởng về quá khứ giữ hai người.

Bà sao có thể sẽ thích con dâu cả luôn cùng mình đối nghịch, có đôi khi hận không thể dạy dỗ cô. Nhưng bà lại nghĩ đến, Baek Do Yi xác thật luôn là đi để ý Jang Se Mi, để ý nàng nhất cử nhất động, để ý cô thái độ. 

Nếu Jang Se Mi đối với bà coi thường không để ý tới, Baek Do Yi trong lòng liền ngăn không được mà cảm thấy khó chịu, vô cùng khó chịu. Nếu Jang Se Mi thái độ đối với bà hơi chút thuận theo, Baek Do Yi liền sẽ cảm thấy vui vẻ. Thực hiển nhiên, Baek Do Yi xác thật không chán ghét Jang Se Mi, miệng càng nói chán ghét thật chất trong lòng lại càng để ý nàng. Tình yêu như thế này, Baek Do Yi  thật sự cũng không rõ ràng lắm.

Mà bà cũng không thể trực tiếp đối diện với thứ tình cảm mới mẻ vừa được gọi tên ấy được; luân thường, đạo lý không cho phép. Vai trò là một người mẹ càng không cho phép.

Quan niệm một đời người, 70 năm không dễ gì thay đổi.

 Định kiến xã hội không đơn giản và dễ bị đánh đổ, nó như một cây đại thụ hàng trăm năm tuổi, gốc rễ luồng sâu dưới lòng đất. Gia đình bà lại là một gia tộc lớn, mọi con mắt đều nhìn ngó mọi lúc mọi nơi. Những chuyện trái luân thường con dâu yêu mẹ chông chẳng những sẽ không được sự chấp nhận, còn phải hứng chịu những mũi giáo công kích.....không thể sống yên ổn được nữa.

Một phần là vì bà vẫn nghĩ Se Mi kính nể quan tâm bà, chăm sóc vì bà là mẹ chồng. Một khi không còn là mẹ chồng thì địa vị và sự oai nghiêm của bà có còn nữa không? Bà sợ trở thành tầm thường mắt Jang Se Mi.

Vì vậy Baek Do Yi làm mọi cách để Se Mi trở lại vị trí ban đầu, chỉ như vậy bà mới có thể tiếp tục giữ cô ở bên cạnh, có thể yêu thương và quan tâm cô mà không phải chịu sự dị nghị của người đời.

Nhưng Baek Do Yi sai rồi.

Càng làm càng hỏng, càng chỉnh lại càng sai. Cuối cùng đẩy Se Mi đi thật xa.

Một năm trời xa cách, bao nhiêu biến cố xảy ra, Baek Do Yi càng hiểu rõ bản thân thật sự không thể để mất Se Mi. Baek Do Yi thừa nhận đã yêu rồi, từ lâu, nhưng không dám đối diện, không dám gọi tên. Thật hèn nhát.

Nắm bàn tay gầy gò, lạnh lẽo; Baek Do Yi áp lên má mình tạo chút hơi ấm. "Ta vĩnh viễn sẽ không buông tay con nữa. Saranghae!" Baek Do Yi thì thầm. Lần đầu nói mấy chữ này cũng tự thấy ngại mà đỏ mặt. Với chồng bà còn chưa nói lần nào.

(PS: toàn nói mấy lúc người ta không nghe được. Vô nghĩa!!!!!!!!)

------------------

Trời đã sáng, Se Mi bị ánh nắng chiếu vào mặt làm cho thức tỉnh. Tối qua, Cô nghĩ mình sẽ chết, không ngờ lại có thể nhìn thấy ánh mặt trời. Cô nhìn xung quanh, căn phòng bài trí đơn giản, không có vật dụng gì. Thì ra là bệnh viện.

Baek Do Yi vẫn còn ngủ say, bàn tay được Do Yi nắm chặt thật ấm áp. Se Mi ước gì thời gian có thể dừng lại mãi ở giây phút này.

Cô không dám động đậy sợ đánh thức Baek Do Yi. "Kể cả trong lúc ngủ Omoni cũng thật xinh đẹp."

Tự nhiên nước mắt cô rơi.........

Ở bên ngoài, có hai chú sóc nâu đang đuổi nhau trên cành cây, một trước một sau.......nô đùa thật vui vẻ..........À mà khoan, hình như không phải đang nô đùa mà bọn chúng đánh nhau. Chẳng những đánh nhau còn cự cãi om xòm nữa, hẳn là giành bạn gái, còn không phải thì là giành đồ ăn.

Baek Do Yi bị tiếng chin chít của mấy đứa sóc đánh thức.

Cảm giác đầu tiên là cái cổ đau nhứt, chắc vì cả đêm ngủ sai tư thế nên bị sáy cổ, bà kêu lên mấy tiếng  "au...au....au" lắc cổ qua lại mấy cái để giảm cảm giác đau cứng. Se Mi nhìn thấy mẹ chồng tỉnh dậy liền lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ.

Không biết bây giờ là mấy giờ, trong phòng không có đồng hồ, Baek Do Yi chỉ có thể dựa vào ánh nắng bên ngoài dự đoán thời gian.  "Trời đã sáng!"

Cảm nhận sự mềm mại của bàn tay mình đang nắm giữ, đó là sự tồn tại.......Baek Do Yi đã nắm tay Se Mi cả đêm và bà đã ngủ quên. Se Mi vẫn chưa tỉnh, ánh nắng rình mò vào phòng chiếu tới mép giường và lên người Se Mi, Baek Do Yi uể oải đứng dậy kém tấm rèm mỏng che ngang cửa sổ, cả nắng, cả tiếng ồn đều không chạm đến con dâu của bà.

Bước lại giường, xoa đôi má đã bớt phần tái nhợt, trên khóe mắt còn động lại ẩm ướt, Baek Do Yi đau lòng giúp cô lau đi "Chắc là con đau lắm? Ta xin lỗi!" 

Nghe những lời này, nước mắt Jang Se Mi lại muốn chảy ra nhiều hơn. 

Thật yếu đuối!!!!

Jang Se Mi biết con người yếu đuối và dễ cảm xúc này không phải là cô. Bản thân cô cho dù đau lòng cách mấy cũng sẽ không rơi nước mắt trước mặt người khác. Căm bệnh trầm cảm đã biến cô thành người khác, nó ăn mòn ý chí, niềm vui và mục đích sống của cô. Nó nhốt cô vào ngục tối nhầy nhụa những nỗi đau và cảm xúc tiêu cực.

Jang Se Mi cứng cỏi, kiên cường trước đây không còn nữa, Jang Se Mi hiện tại yêu đuối, dễ kích động và khóc.

 Jang Se Mi có thể chăm sóc cho người khác trước đây không còn nữa, Jang Se Mi hiện tại cả bản thân mình còn không thể chăm sóc được.

Một Jang Se Mi kiêu hãnh của quá khứ và Jang Se Mi chẳng khác phế nhân của hiện tại.

Không muốn người thân biết được trình trạng của mình, cô giấu tất cả và ra ngoài ở. Thứ nhất không để người thân lo lắng; thứ hai không làm phiền người thân chăm sóc; thứ ba, không muốn họ chán ghét con người cô của hiện tại. Thứ tư, chăm sóc người trầm cảm, người thân cũng có nguy cơ bị trầm cảm.

Cô cũng muốn tránh xa Baek Do Yi.

---------

Trầm cảm.........một căn bệnh đáng sợ. Dù có biết rõ về nó, bạn cũng không thể tự mình thoát ra khỏi nó được. Nói gì tới những người bàn quan bên ngoài, họ làm sao hiểu được những nỗi khổ mà người trầm cảm phải chịu. Trầm cảm thật sự là một con quái vật.

----------

Giúp Jang Se Mi đắp chăn, lúc cầm bàn tay đặt vào trong sợ cô bị lạnh, Baek Do Yi mới nhìn thấy trên cổ tay có dấu vết. Hiện rõ trên nước da trắng lạnh như tuyết có hai vết sẹo kéo dài ngang qua cổ tay, độ đậm nhạt khác nhau có thể vì một vết mới và một vết cũ.

Nâng tay Se Mi lên để xem rõ, ngón tay bà nhẹ nhàng sờ lên vết sẹo, hai chân mày câu chặt lại. Dĩ nhiên bà biết những vết sẹo như thế này vì sao mà có.

Không khí trong phòng tự nhiên lạnh ngắt, đông cứng cảm xúc của Baek Do Yi. 

"Sao lại như vậy chứ?" 

Baek Do Yi rơi nước mắt nhưng không khóc thành tiếng

Jang Se Mi muốn giấu đi những dấu vết xấu xí trên cơ thể, những lần kết thúc bất thành. Người ta có nói cô khùng điên không khi nhìn thấy chúng, đâu ai hiểu được những nỗi đau của cô. Nhưng Baek Do Yi đã nhìn thấy chúng, còn cô thì không thể che giấu được vì đang giả vờ ngủ.

Cô vần còn nhớ rõ những cảm xúc đau đớn gắn với từng vết sẹo, lúc đó cô suy nghĩ gì?

Lần đầu tiên cô rạch cổ tay ........khi đó Dan Chi Gang đã giữ cô lại.

Lần thứ hai khi sau khi ba cô mất và cô đang lang thang ở đâu đó..........

Những đêm trài trọc không ngủ được, vắt tay lên trán lại nghĩ về những điều đã qua, những điều rối rắm, hạnh phúc đến bi thương.

Nghĩ về những con người đã bước ngang đời cô, nhừng điều mà họ để lại, những vết thương hằn sâu không thể lành và cả một mớ kí ức bòng bong xám xịt. Cơn gió thổi qua, lạnh buốt để lộ trái tim đầy sẹo chằng chịt, máu lại rỉ ra nhưng nước mắt chẳng rơi. Khô cằn rồi.

Chớp mắt, bóng tối phủ kín sương trắng, quay lại thực tại. Trong bóng đêm cô độc một mình bất chợt nhận ra không ai có thể đi cùng cô cả cuộc đời. Cô đơn đến vĩnh hằng.

Nỗi cô đơn ăn mòn tâm trí, cô lại khao khát ai đó sưởi ấm cho bản thân, tìm đến men rượu sa đọa trong vũng lầy nhục dục. Tỉnh rượu, cười cợt bản thân, nhận lấy ánh mắt thất vọng kinh thường của người xung quanh, người thân yêu. Tim đau một chút, lại nhếch mép, lại tự tổn thương bản thân, lại rạch một đường trên tay.

Thời gian trôi, đêm nay hôn lấy vết thương trên cổ tay, thời gian của bản thân lần này thực sự sắp kết thúc. Lần này con đường kia đã không còn sương trắng, chỉ còn lại màu đen chực chờ nuốt chửng tất cả. Không lưu luyến, không bận tâm, không kinh sợ, hờ hững dậm từng bước trên con đường u tối, tiến về cái bất tử vĩnh hằng.

------

Không biết tử thần vì sao chưa tiếp nhận cô, bắt cô lần nữa lưu luyến lại trần thế này......cho đến hiện tại..............

Chương trước Chương tiếp
Loading...