[Jaeyi × Seulgi] Hạnh Phúc Đến Muộn
Chương 11
Dưới tiếng nhạc ồn ào cùng ánh đèn mờ ảo Yeri một mình thất thần ngồi ở góc của một quán bar trên tay là ly bia đang uống còn dang dở, phía dưới đất là vô số vỏ bia không biết nàng đã uống bao nhiêu lon rồi. Nàng không biết mình nên làm gì cả thế giới quay cuồng, Kyung của nàng đã theo người khác m.ấ.t rồi nàng biết phải sống làm sao bây giờ? Nàng chỉ có mình Kyung là chỗ dựa tinh thần duy nhất, nàng có thể vì cô mà từ bỏ tất cả mọi thứ, có thể vì cô mà chống đỡ mặc kệ với bao lời dị nghị ngoài kia chỉ mong được cùng cô xây dựng một mái ấm gia đình nhưng hôm nay cô buông tay nàng rồi, cô bỏ nàng lại với bao nhiêu kí ức tốt đẹp, bao nhiêu hứa hẹn của cả hai càng nghĩ nàng cảm thấy tim mình càng đau như có tảng đá đè nặng lên.Nhớ lại cô lúc nãy nói chia tay với nàng, nàng đã cố gắng chùi sạch nước mắt để có thể xem rõ phản ứng của cô như thế nào sau khi nói câu đó, nếu cô buồn thì tức là cô có nỗi khổ riêng chỉ cần như vậy thôi thì nàng sẽ ôm chầm lấy cô cùng cô vượt qua nhưng mà cuộc đời đã tát cho nàng một cô gái nhỏ bé một cú thật đau nàng chẳng nhìn ra sự buồn bã nào từ cô ngược lại còn thấy ánh mắt chán ghét của cô nhìn mình, kể từ giây phút đó nàng biết mình hoàn toàn thua rồi nàng không còn là gì với cô nữa. "Chia tay đi. Tôi chán cậu rồi." "Bảo bảo cậu nói dối có đúng không? Theo mình về nhà đi, giỡn như vậy không có vui đâu."Kyung mất kiên nhẫn, giận dữ quát."Cô bị điếc có đúng không? Tôi không còn yêu nữa, tôi chán nhìn cô lắm rồi Yeri." "Nghe thấy câu đấy nước mắt cứ tuôn ra mờ cả tầm nhìn nhưng tôi vẫn cố gắng mỉm cười, thầm an ủi bản thân cậu ấy chỉ là giỡn thôi nhưng Kyung không có định đó cậu ấy dứt khoát nói không còn yêu tôi nữa. Bao nhiêu năm quen biết nhau, yêu nhau đã được năm hơn bao nhiêu tình cảm tôi đã dành cho cậu ấy nói hết yêu là hết yêu sao? Chẳng phải trước kia cũng là cậu ấy theo đuổi tôi hay sao? Vậy mà ngày hôm nay cậu ấy đứng trước mặt tôi sau lưng là cô gái xa lạ, cậu ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt vô cùng chán ghét rồi thản nhiên nói lời chia tay, tôi chẳng biết lúc đó trong lòng cậu ấy nghĩ cái gì có cảm thấy đau đớn khó thở như tôi không. Rõ ràng người theo đuổi tôi là cậu ấy người nói yêu tôi là cậu ấy người muốn tôi cùng cậu ấy mãi mãi bên nhau là cậu ấy và người thốt ra lời chia tay cũng là cậu ấy, nhưng sao người đau lòng lại là tôi, tôi khuyên Suelgi không được lún sâu vào chuyện tình yêu nhưng tôi mới là người lún sâu tôi chẳng chừa cho mình một con đường lui cứ nghĩ mãi sẽ ở bên Kyung nên không hề có đề phòng để rồi hôm nay cậu ấy bỏ tôi. Tôi thật sự chẳng dám tin đầu óc ong ong chân đứng chẳng vững nữa chỉ mong cậu ấy nói rằng cậu chỉ giỡn thôi tôi sẽ lập tức tha thứ cho cậu ấy dắt cậu ấy về nhà của cả hai nhưng mà cậu ấy hình như là nói thật, nói xong lời chia tay cậu ấy còn định quay vào trong cùng cô gái đó còn tôi thì không thể tin được, Kyung của tôi có thể làm vậy với tôi sao? Nhìn cậu ấy quay lưng vào trong tiến đến chỗ cô gái đó ôm cô ta đặt lên môi cô ta một nụ hôn tôi không chịu đựng nổi nữa không thể nhìn thêm tôi xông vào kéo bả vai Kyung một cái thật mạnh cậu ta bị té nhào ra sau ghế cô gái kia cũng hoảng hốt định đứng dậy đỡ Kyung nhưng tôi quay sang liếc cô ta một cái cô ta liền ngồi yên trở lại, còn Kyung tôi nhấc cổ áo cậu ta lên *chát* tôi không ngờ rằng Kyung lại hôn người khác trước mặt tôi, tình cảm của chúng tôi theo nụ hôn ấy mà tan vỡ, cảm thấy tình cảm mình bị xem rẻ tôi tức đến nỗi không muốn yêu cậu ấy nữa, tôi không yêu cậu ấy nữa. "Tôi không yêu cậu nữa Kyung, không yêu cậu nữa..." Nói xong tôi cũng không còn sức chống đỡ nữa loạng choạng đi ra bên ngoài, cả thế giới của tôi như sụp đổ không ai có thể hiểu thấu được nổi đau đớn khi đó của tôi, tình yêu mà tôi cùng cậu ấy vun vén cứ ngỡ sẽ là nhất nhưng thật ra chỉ là nhất thời, nhất thời cậu ấy muốn yêu liền tìm đến tôi, nhất thời cậu ấy không muốn yêu nữa lại sau lưng tôi làm những chuyện ghê tởm đó để đến lúc tôi phát hiện thì cậu ấy dửng dưng nói lời chia tay, mặc kệ tôi lúc nãy quỳ xuống cầu xin cậu ấy nói tất cả chỉ là lừa gạt chỉ là cậu ấy muốn giỡn với tôi một chút nhưng cậu ấy không hề quan tâm chỉ đứng chắn cho nhân tình nhỏ sợ tôi đánh cô ta, tôi thật không nghĩ đến việc sẽ đánh cô ta, cô ta cũng chẳng làm gì sai cả người yêu của tôi là tự mình tìm đến người ta muốn lên giường cùng người ta tôi chỉ có thể tự trách mình kém cỏi có người yêu nhưng lại không thể giữ được"-Yeri làm sao ra nông nỗi như thế này vậy? Seulgi sau khi nghe Yeri gọi nàng tức tốc đến quán bar, vội vã đến chỗ Yeri ngồi tình trạng của nàng cũng chẳng tốt hơn là bao mới không gặp có vài ngày mà nàng gầy đi thấy rõ, hóc mắt thâm quầng, hai mắt vẫn còn ửng đỏ hẳn là khóc rất nhiều, trên tay cũng có vô số vết cào hẳn là nàng tự mình gây ra nàng chẳng thể trút bỏ được nổi uất ức này cho ai chỉ có thể tự giành cho chính mình. -Kyung...híc Seulgi à... Kyung... Cậu ấy...-Hả? Hai cậu làm sao? Yeri cứ nắm tay nàng vừa nói vừa khóc, khóc đến nấc lên, nói nàng chẳng nghe gì cả Yeri cũng rất khó khăn mới kể được chuyện cho Seulgi nghe. Seulgi nghe xong cũng cảm thấy đau lòng thay cho bạn mình sao Kyung làm như vậy, lúc trước Kyung còn hay tâm sự với nàng nói rất yêu Yeri muốn bên cạnh bảo vệ cho Yeri cả đời sao giờ Kyung có thể phản bội Yeri được? Chẳng lẽ tình yêu đối với Kyung lại là một trò đùa, thích thì muốn có cho bằng được tới lúc đạt được rồi lại không thích nữa? Không thích thì có thể nói thẳng với Yeri, Kyung trước giờ tính tình vui vẻ thẳng thắn một khi có gì không thích hay không vừa ý sẽ nói, nàng thầm nghĩ chắc chắn Kyung có gì đó đang giấu Yeri. Nhưng nàng giờ cũng đã quá mệt mỏi để xen vào chuyện của cả hai người họ dù sao bây giờ ai cũng đã lớn rồi có thể tự giải quyết được, huống hồ đây là chuyện tình cảm chỉ có người trong cuộc mới có thể giải quyết. Nàng đau lòng ôm Yeri vào lòng an ủi, hai người tâm sự đến gần khuya Seulgi đưa Yeri về nhà, bản thân nàng không nhiều còn thời gian nữa 2 ngày nữa thôi nàng phải bay rồi, còn rất nhiều chuyện phải sắp xếp. Đưa Yeri về nhà xong xuôi, Seulgi cũng về nhà mình, Seulgi trong tình trạng mệt mỏi vừa bước vào nhà bố thì ngồi ở sofa xem TV mẹ Seulgi ngồi cạnh vừa quay ra thấy nàng đã vội vàng lên tiếng.-Seulgi à lúc tối khi con ra ngoài Byeong-jin đến đưa thiệp mời dự lễ đính hôn của thằng bé với con bé Jaeyi cho con đấy, hai ngày nữa sẽ diễn ra, Jaeyi nói gấp rút quá nên đến nay mới kịp gửi thiệp đến cho con được, mong còn không buồn. Buồn sao? Bao nhiêu tổn thương từ trước đến nay cô gây ra sao không sợ nàng buồn bây giờ chỉ vì chuyện thiệp tới trễ mà sợ nàng buồn? Nàng thậm chí còn mong cô đừng gửi để không muốn nhìn thấy cái thiệp mời đó bởi cái ngày cô vui nhất, xinh đẹp nhất chính là ngày nàng chấp nhận từ bỏ ánh dương của đời mình, bỏ lại gia đình, đến một đất nước khác một nơi hoàn toàn xa lạ với nàng, hiện tại có bao nhiêu nước mắt cũng không thể diễn tả được nổi đau đớn tê dại trong lòng nàng. Seulgi ngó lơ cái thiệp, nhàn nhạt lên tiếng.-Bố mẹ đi là được rồi ạ, hôm đó con bay không dự được đâu. Con xin phép lên phòng nghỉ ngơi trước.Nàng lễ phép cuối đầu chào bố mẹ định bước lên phòng thì mẹ nàng đi đến trước mặt nàng nhét tấm thiệp vào tay nàng, trừng mắt.-Chẳng phải đến chiều con mới bay sao? Đi chút rồi về cũng được mà, hôm đó là ngày vui của Jaeyi, hai đứa là bạn thân con đến chung vui với bạn đi.Nàng thật sự không muốn đi, tại sao mẹ cứ phải muốn nàng đi cho bằng được?Nàng đến đó để làm gì? Đến để chứng kiến người mình yêu thương khoát tay bước lên lễ đường cùng người đàn ông khác, rồi nàng sẽ ở dưới khán đài vỗ tay, mỉm cười chúc mừng sao? Nàng không thể làm được nàng không cao thượng được như thế.Mọi ấm ức tuổi thân dồn nén suốt bao nhiêu năm qua bộc phát Seulgi nóng giận siết chặt hai tay, ánh mắt đỏ ngầu. -Con đã nói không muốn đi. Bố mẹ muốn thì cứ đi đi. Mẹ Seulgi không đồng ý với thái độ hiện tại của Seulgi bà lên tiếng giáo huấn.-Con biết mình đang nói chuyện với ai không? Mẹ nói cho con biết hôm đấy con nhất định phải đến. Byeong-jin đã rất lâu rồi mới hạnh phúc như vậy con định để hai đứa cứ như này mãi sao? -"Đã rất lâu rồi mới hạnh phúc?" Nàng nhìn mẹ lặp lại lời bà vừa nói tim nàng hẫng đi một nhịp nước mắt tuôn trào, tay càng siết chặt. Nàng tủi thân quát.-Mẹ nói anh ta đến bây giờ mới hạnh phúc? Vậy còn con thì sao? Con đã có ngày nào sống hạnh phúc chưa? Không lẽ mẹ muốn con đến đó vỗ tay chúc mừng anh ta? Seulgi quát lớn tiếng khiến bà ấy hơi giật mình nhìn Seulgi như không tin vào tai mình những gì đã nghe, con gái bà một đứa tính tình hiền lành hôm nay lại bộc phát như vậy sao? Một lát sau bà lí nhí nói.-Seulgi chuyện đó người có lỗi là con...Bố Seulgi ngồi bên cạnh nghe thấy liền thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm vào mẹ Seulgi.-Bà có im đi chưa? Đây là lần đầu tiên ông ấy bật lại bà, ông từ trước giờ đều không có tiếng nói trong nhà mọi việc đều do bà quyết định cả, vậy mà hôm nay dám quát mẹ Seulgi vì chuyện này chuyện gì ông cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua nhưng chuyện này ông nhất quyết phải lên tiếng, ông rất để tâm đến con gái, Seulgi suốt bao nhiêu năm qua đã chịu đựng ám ảnh chuyện đó, chuyện mà không phải hoàn toàn là lỗi của nàng. Seulgi nghe mẹ hỏi như vậy đầu óc ong ong, nước mắt tiếp tục chảy ra, nàng không dám tin thì ra suốt bao nhiêu năm qua mẹ nàng vẫn nghĩ ngày hôm đó mọi chuyện là lỗi của nàng, thì ra lý do bà lạnh nhạt với nàng không phải vì bận rộn như bố đã nói mà là do bà vẫn giữ ý nghĩ nàng đã hại c.h.ế.t anh nàng, Seulgi cười nhạt, cười trong nước mắt nhìn nàng bây giờ vô cùng thống khổ.-Bây giờ thì mẹ cũng đã chịu nói ra suy nghĩ ở trong lòng rồi nhỉ? -Seulgi con nghe mẹ nói mẹ chỉ là lỡ lời thôi, mẹ không có nghĩ như vậy.Bà biết mình đã sai liền tiến đến gần chỗ Seulgi run run muốn vương tay nắm lấy tay nàng, nàng run rẩy, khóc đến mờ cả mắt cho dù vậy nàng vẫn né được sự đụm chạm của mẹ. -Trong đầu phải nghĩ thì miệng mới thốt ra được như vậy chứ mẹ. Con tự hỏi nếu ngày hôm đó người được đem lên bờ sau ba ngày là con thì có phải mẹ sẽ thương con hơn một chút không? Có phải như vậy thì gia đình mình sẽ mãi mãi hạnh phúc? -Seulgi...Con đừng nói bậy bố biết chuyện đó không phải lỗi tại con, nếu có trách thì bậc làm bố mẹ như bố mẹ mới đáng trách, là bố mẹ không giữ con và anh hai thật tốt. Con mệt thì lên phòng nghỉ ngơi đi chuẩn bị đồ để hôm kia bay, mẹ để bố lo.Bố Seulgi xót con gái, ông biết ngày hôm đó không phải lỗi của nàng, nàng làm sao muốn như vậy một đứa trẻ chỉ mới 4 tuổi hồn nhiên biết bao nhiêu sao biết được phía xa bờ ngoài kia là nguy hiểm. Suốt bao nhiêu năm qua ông luôn dằn vặt chính bản thân mình ông là bố không giữ con tốt để con ra tận ngoài biển xa để rồi một đứa thì không còn tồn tại một đứa thì bị mọi người xem như kẻ tội đồ g.i.ế.t anh mình, suốt bấy lâu nay nàng luôn luôn phải sống trong sự đau khổ, giày vò vì tội danh đó. -Bố Seulgi tôi biết vì thằng Hoo không phải con của ông nên ông mới không xót còn tôi thì xót con của tôi, tôi đã sống đâu khổ như thế nào sau ngày đó ông không phải là không biết.Mẹ Seulgi lại gào lên, nỗi đau của người mẹ m.ấ.t con tất nhiên không thể diễn tả được cũng như không ai thấu hiểu được hết, nhưng Seulgi cũng là con ruột của bà, bà nỡ lòng nói với nàng như vậy sao? Chỉ vì bà xót con trai? Ông Kang nghe xong mặt mài đỏ lên, nắm lấy tay mẹ Seulgi siết chặt.-Không có công sinh thì tôi cũng có công dưỡng, tôi đã chăm sóc cho thằng bé từ lúc mới hình thành trong bụng bà cho đến khi bà sinh thằng bé ra, tôi luôn xem thằng bé là con ruột mà đối xử chẳng lẽ bà không cảm nhận được? Nhưng Seulgi không có lỗi gì trong chuyện này, bà lạnh nhạt với con bé suốt bao nhiêu năm nay bà có thấy quá đáng không? Không phải là bà xót con mà chỉ là bà xót đứa con trai của người bà yêu.Seulgi đầu óc ong ong choáng váng đứng không vững nữa, nàng không thể tiếp tục nghe nữa, tấm thiệp trong tay bị nàng bóp đến nhăn nhó, Seulgi yếu ớt bám tay vào tường bước từng bước nặng nề trở về phòng, nàng đã nhận quá nhiều nỗi đau. Nàng đã làm gì sai chứ? Ngay cả khi nàng sắp phải đến nơi xa lạ khác mẹ nàng vẫn không chút lo lắng cho nàng ngược lại còn muốn nàng đến chúc phúc cho Byeong-jin rồi mới đi, mẹ rõ ràng biết chuyện năm xưa của nàng và Byeong-jin vậy mà bà vẫn nhất quyết bắt nàng phải chịu đựng chỉ vì nàng là lý do khiến anh trai ra đi mãi mãi, anh trai là con của người bà dành tình cảm sâu đậm vậy còn bố? Nếu không yêu bố sao lại có nàng và cả cô em gái?Mở cửa bước vào phòng Seulgi như cái x.á.c không hồn nằm xuống giường, nàng cảm nhận tim đang nhói lên từng nhịp, cả thế giới dường như đang quay lưng chống lại với nàng biết bao nhiêu chuyện ập tới, Seulgi không biết được mình sẽ chịu đựng thêm được bao lâu nữa, nàng muốn rời khỏi đây ngay lập tức không muốn nán lại thêm gì chỉ một giây một phút nào. Trái tim từ lâu đã bị cô giày xéo đến mức vụn vỡ nàng chỉ còn gia đình là chỗ dựa duy nhất vậy mà hôm nay chính tai nàng nghe thấy mẹ nói do nàng nên anh mới phải đi như vậy mẹ xem nàng là kẻ tội đồ, anh là con ruột của mẹ vậy còn nàng thì không phải sao? Nàng đã làm gì nên tội chứ? Suốt bao nhiêu năm bị mẹ lạnh nhạt một chút tình thương cũng không cảm nhận được nàng cũng không biết làm sao mình có thể tồn tại được đến tận ngày hôm nay. Nước mắt chảy dài thấm ướt cả gối nỗi đau này nó đã ám ảnh nàng suốt cả quá trình lớn lên có lúc nàng thật sự nghĩ giá như hôm đó anh hai mặc kệ nàng, giá như nàng đừng ra ngoài đó, giá như bố mẹ để tâm đến hai anh em nhiều hơn, giá như người ra đi là nàng...Thì có lẽ mọi chuyện đã tốt đẹp hơn càng nghĩ nàng càng nức nở, đầu óc quay cuồng, nhịp thở nặng nề, nàng phải làm sao? Quay đầu nhìn thấy chiếc vali, lòng Seulgi lại trĩu nặng. Chuyện gia đình đã rối rắm chuyện tình cảm càng khiến nàng tuyệt vọng hơn. Đồng hồ đã điểm 12h tức là đã qua ngày mới vậy là chỉ còn vỏn vẹn một ngày nữa Seulgi sẽ lên đường du học, rời xa quê hương và những kỷ niệm đẹp đẽ nơi đây. Điều khiến nàng đau lòng nhất vẫn là mối tình đầu đời của mình Jaeyi, Jaeyi dù có làm gì thì vẫn luôn là ánh sáng trong cuộc sống của Seulgi. Cả hai đã cùng nhau trải qua biết bao khoảnh khắc vui vẻ, từ những buổi chiều ngồi bên nhau đọc sách đến những lần cùng nhau khám phá những góc phố nhỏ của thành phố. Hôm nay, Jaeyi thông báo rằng cô sẽ đính hôn còn đích thân đến đưa thiệp. Trong khi nàng chuẩn bị cho hành trình mới, Jaeyi lại chuẩn bị cho một chương mới trong cuộc đời mình. Cảm giác chua xót len lỏi trong tim, nhưng Seulgi biết rằng hạnh phúc của Jaeyi là điều quan trọng nhất. Nàng biết dù sao đi nữa, nàng cũng không thể giữ cô lại. Ngồi dậy lau đi hai hàng nước mắt Seulgi quyết định viết cho Jaeyi một bức thư. Trong đó, nàng gửi gắm tất cả những cảm xúc mà nàng đã giấu kín bấy lâu viết không chỉ để thổ lộ cho cô biết mà còn để giải tỏa gánh nặng trong lòng nàng. Nàng muốn cô biết rằng, dù khoảng cách có xa xôi, Seulgi vẫn sẽ luôn ủng hộ và chúc phúc cho cô. Khi đặt bút xuống, nước mắt nàng lại rơi, nhưng lần này nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Đây là cách nàng nói lời tạm biệt, không chỉ với Jaeyi mà còn với những gì nàng đã từng mong mỏi ở cô. Dù trái tim nàng vẫn còn lưu luyến nàng hiểu rằng cuộc sống vẫn tiếp diễn. Nàng sẽ mang theo những kỷ niệm đẹp về Jaeyi đến một đất nước khác và hy vọng rằng sau này vĩnh viễn đừng bao giờ gặp lại nữa...Nằm trằn trọc đến gần sáng vẫn không thể ngủ được có lẽ vì đau lòng cũng có lẽ vì mong mỏi muốn rời đi khỏi đây ngay, rời khỏi nơi làm nàng thống khổ như thế này. Nhắm mắt lại những hình ảnh những ánh mắt của mẹ khi nãy cùng những gì Jaeyi đã đối xử với nàng trước kia liên tục hiện trong đầu làm nàng đau đớn không tài nào có thể ngủ được. Nàng biết mình vẫn chưa hoàn toàn có thể buông tay cô, nàng muốn thấy cô trong ngày trọng đại, muốn nhìn cô lộng lẫy nhưng nàng sợ, sợ mình sẽ không chịu nổi, yêu một người làm sao có can đảm đến để nhìn người ấy hạnh phúc bên người khác?-----------------------Sáng ngày chuẩn bị bay nàng vẫn không kiềm lòng được một mình lặng lẽ đến lễ đính hôn của cô, thư đã viết sẵn nhưng nàng vẫn không có can đảm mang đến chỉ đành để nó ở một góc nhỏ của vali mang nó theo cùng nàng.Đến nơi trong không gian ngập tràn sắc hoa và ánh sáng lung linh, đám cưới của người nàng thầm yêu diễn ra như những gì mà cô đã kể với nàng trước kia. Những bông hoa hồng đỏ thắm được trang trí khắp nơi, tỏa hương thơm ngát, hòa quyện với tiếng nhạc du dương vang lên từ xa. Seulgi đứng giữa đám đông, cảm giác như nàng là một bóng ma lặng lẽ, chỉ có thể quan sát mà không thể tham gia vào niềm vui chung. Jaeyi khoát lên mình một chiếc váy cưới được làm từ chất liệu satin mềm mại, chiếc váy lấp lánh dưới ánh đèn như những vì sao trên bầu trời đêm. Phần thân trên ôm sát cơ thể, tôn lên những đường cong quyến rũ, với những chi tiết ren tinh xảo được thêu tay khéo léo, tạo nên vẻ đẹp vừa thanh lịch vừa gợi cảm. Cổ áo hình trái tim nhẹ nhàng khoe làn da trắng ngần, trong khi những chiếc dây đai mảnh mai tạo điểm nhấn cho đôi vai thanh thoát. Chiếc váy xòe rộng ở phần chân, như một đóa hoa nở rộ, mang đến sự bồng bềnh và duyên dáng mỗi khi cô di chuyển. Những lớp voan mỏng manh được xếp chồng lên nhau, tạo hiệu ứng như làn sóng vỗ về, khiến cô trông như một nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích. Điểm nhấn đặc biệt của chiếc váy chính là chiếc đuôi dài, uốn lượn theo từng bước đi, tạo nên một vẻ đẹp huyền bí và lôi cuốn. Khi cô bước vào lễ đường, ánh sáng phản chiếu từ chiếc váy khiến nó trở nên lung linh hơn bao giờ hết, như thể cô đang tỏa sáng giữa không gian đầy hoa và nắng. Mái tóc được búi cao, điểm xuyết bằng những bông hoa nhỏ xinh, càng làm nổi bật vẻ đẹp thuần khiết và dịu dàng của cô. Mỗi chi tiết trên chiếc váy đều mang một ý nghĩa riêng, như một lời hứa về tình yêu vĩnh cửu và hạnh phúc trọn vẹn. Nhìn cô trong chiếc váy ấy, lòng nàng không khỏi xao xuyến, vừa ngưỡng mộ vừa đau lòng, bởi biết rằng đây là khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc đời cô, nhưng cũng là lúc mình phải nói lời chia tay với những giấc mơ mãi sẽ không bao giờ thành hiện thực. Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Jaeyi cùng Byeong-jin khiến trái tim nàng như thắt lại. Mỗi lần ánh mắt hai người lướt qua, nàng lại cảm thấy như thời gian ngừng trôi, nhưng cũng đồng thời nhận ra rằng đây chính là khoảnh khắc cuối cùng nàng có thể nhìn thấy họ trong vai trò này. Jaeyi đang bước vào một chương mới của cuộc đời, còn nàng thì chuẩn. Trong lòng nàng dâng trào những cảm xúc hỗn độn: vừa vui mừng cho hạnh phúc của người mình yêu, vừa buồn bã vì phải chia tay. Seulgi nhớ lại những kỷ niệm đẹp đẽ đã trải qua bên nhau. Tất cả như một cuốn phim quay chậm, hiện lên rõ nét trong tâm trí.Khi cặp đôi trao nhau lời thề nguyện, nàng không thể kiềm chế được cảm xúc. Một giọt nước mắt lăn dài trên má, nhưng nàng nhanh chóng lau đi, không muốn ai phát hiện. Seulgi tự nhủ rằng đây là điều tốt nhất cho họ, và nàng sẽ luôn ủng hộ họ từ xa. Dù tình cảm này có thể mãi mãi không được đáp lại, nhưng nàng vẫn muốn gửi đến họ những lời chúc chân thành nhất, hy vọng rằng họ sẽ tìm thấy hạnh phúc trọn vẹn. Đến giữa buổi tiệc nàng thật sự không thể nhìn lâu hơn nữa tim đã quá đau đớn nàng đứng dậy muốn ra về thì trên phía sân khấu ánh mắt Byeong-jin nhìn thấy nàng định rời đi lập tức dắt tay Jaeyi đi lại chỗ nàng, hắn nắm tay cô càng chặt nụ cười trên môi càng thêm đậm, hắn đưa ly rượu đến trước mặt nàng.-Ồ Seulgi đến chung vui đấy à? Uống chúc mừng cho anh và Jaeyi một ly đi. Jaeyi thoáng vẻ kinh ngạc cô ái ngại nhìn nàng, cô biết dạ dày Seulgi vốn yếu không nên uống rượu đây cũng là loại rượu mạnh nàng uống vào chắc chắn sẽ không chịu nổi. Jaeyi nhanh chóng kéo kéo tay Byeong-jin.-Chồng, dạ dày Seulgi không tốt uống vào sẽ không hay đâu, hay là thay bằng nước lọc cũng được. Byeong-jin lập tức tỏ vẻ không vui nụ cười biến mất, kéo cô ra sau một chút.-Hôm nay là ngày vui của vợ chồng mình Seulgi là bạn thân của em tình cảm tốt đẹp như vậy chẳng lẽ ly rượu như vậy không uống được sao? Gương mặt vô cùng đắc ý hất về phía nàng, chữ "tình cảm tốt đẹp" hắn cắn nhả nhẹ nhàng nàng nghe là hiểu dụng ý, cô bên cạnh cũng chột dạ không nói nữa. -Tôi uống là được chứ gì. Chúc hai người hạnh phúc.Seulgi muốn rời khỏi đây ngay nên cũng không muốn vòng vo cùng hắn, nàng tay cầm ly rượu lên có chút run rẩy cụng ly hắn một cái to khiến mọi người phải ngoái nhìn cả ba người bọn họ, nàng ngửa đầu ra uống cạn cả một ly, nở nụ cười nhưng trong lòng nặng trĩu, đi cùng cô thêm một đoạn này nữa thôi nàng hoàn thành nhiệm vụ rồi. Uống rượu vào trong bụng lập tức có phản ứng, vô cùng nóng rát nàng muốn nôn ra ngay lập tức, cố gắng giữ bình tĩnh nàng gượng gạo chúc phúc cả hai rồi ra về, cô cũng không nhận ra điều gì khác thường cũng chỉ mỉm cười rồi để nàng rời đi, chỉ có Byeong-jin trong lòng thầm vui mừng, vì để Seulgi có ngày hôm nay hắn ta cái gì cũng chấp nhận đánh đổi. -Tôi xin phép về trước.Vừa ra khỏi nơi đó Seulgi lập tức ôm bụng ngồi xổm xuống đất nôn dữ dội, nàng cảm tưởng như mình sắp không trụ nổi, nôn đến mặt nóng ran đỏ bừng, bụng cồn cào không nguôi đây là điều cuối cùng nàng làm cho cô hy vọng cô chọn đúng người hy vọng cô hạnh phúc, hạnh phúc thay phần của nàng nữa... Seulgi thầm nghĩ:"Jaeyi sau này vĩnh viễn chúng ta cũng đừng gặp lại nữa..."
----------------------------
Để mọi người chờ lâu rồi. Dạo này cũng không có cảm xúc mấy để viết...Good night!!!✨
----------------------------
Để mọi người chờ lâu rồi. Dạo này cũng không có cảm xúc mấy để viết...Good night!!!✨