[ Hyewon x Woori ] Vậy mà cô Kang lại thích em !?
không nhà.
Sau cuộc gặp gỡ bất ngờ với Hyewon, Woori cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn một chút. Em lặng lẽ đi dọc con phố vắng, nhấp từng ngụm cà phê ấm, để hơi đắng lan dần trong miệng. Chỉ là bạn bè thôi mà, Woori tự nhủ. Không có gì sai khi làm bạn với giảng viên của mình, đúng không? Nhưng khi vừa bước đến khu trọ nhỏ, em lập tức nhận ra có gì đó không ổn. Trước cổng, vài người hàng xóm tụ tập, vẻ mặt ai cũng căng thẳng. Đồ đạc của một số người bị vứt ra ngoài, lẫn trong đống đó là vài chiếc vali cũ, quần áo, và cả chăn màn. Tim Woori chùng xuống. Em vội vã chen vào, tìm đến bác chủ trọ. - Bác ơi, chuyện gì vậy? Bác chủ trọ – một người phụ nữ trung niên với gương mặt nhăn nheo vì lo lắng – thở dài, giọng đầy bất lực. - Bác xin lỗi, Woori à... Bác không còn cách nào khác. Khu trọ này chính thức phá sản rồi. Chủ đất đã lấy lại chỗ này, và bác phải dọn đi ngay trong đêm nay. Woori đứng lặng người. - Nhưng... còn tụi cháu thì sao? - Những ai có thể chuyển đi thì đã đi rồi... Còn cháu... nếu chưa tìm được chỗ nào, bác cũng không biết phải làm sao nữa... Câu nói của bác như một đòn giáng mạnh vào Woori. Không nhà. Không nơi để đi. Và ngay lúc này, em chỉ có một mình. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến em không kịp chuẩn bị gì cả. Đồ đạc của em vẫn còn trong phòng, nhưng ngay lúc này, căn phòng ấy đã không còn là của em nữa. Em lặng lẽ kéo vali của mình ra khỏi đống đồ bị vứt bừa bộn trước cổng. Không có chỗ nào để đi. Ký túc xá đã đóng cửa, bạn bè cũng không có ai thân đến mức em có thể nhờ vả qua đêm. Woori ngước nhìn bầu trời đêm. Seoul rộng lớn như vậy, nhưng tại sao ngay lúc này, em lại không có lấy một góc nhỏ để quay về? --- Woori kéo vali đi lang thang trên đường, tâm trí trống rỗng. Em nghĩ đến việc vào tiệm cà phê 24h ngồi tạm, hoặc tìm một trạm xe buýt để chợp mắt. Nhưng dù có ở đâu đi nữa, cảm giác cô đơn vẫn bám chặt lấy em. Điện thoại trong túi rung lên. Em giật mình, vội lấy ra xem. Là một tin nhắn. Hyewon: Em về nhà an toàn chưa? Woori đứng yên giữa vỉa hè, nhìn chằm chằm vào màn hình. Em không biết phải trả lời thế nào. Nói rằng em ổn ư? Nói rằng em đang lang thang trên đường, không biết đi đâu giữa đêm? Ngón tay em lướt trên bàn phím, gõ vài chữ, rồi lại xóa đi. Chần chừ một lúc, cuối cùng Woori chỉ nhắn lại một cách đơn giản: Woori: Vâng, em ổn. Nhưng ngay sau khi gửi đi, một giọt nước mắt bất giác rơi xuống màn hình điện thoại. Em đã thật sự ổn chưa? Hay chỉ là đang cố gắng giả vờ mạnh mẽ?
_______________