[ Hyewon x Woori ] Vậy mà cô Kang lại thích em !?

bạn.




   Suốt một tuần sau đó, Woori cố gắng giữ đúng lời mình đã nói. Ở trên lớp, em chỉ đơn thuần là một sinh viên, Hyewon là giảng viên. Em không chủ động bắt chuyện, cũng không để lộ bất kỳ biểu cảm nào đặc biệt khi đối diện với cô. Nhưng càng cố tỏ ra bình thường, Woori càng nhận ra rằng... nó không hề dễ dàng.

   Và điều khó chịu nhất là... mỗi khi ánh mắt Hyewon dừng lại trên người em lâu hơn một chút, Woori đều cảm thấy tim mình như ngừng đập.

  - "Đừng nghĩ linh tinh, Oh Woori." – Em tự nhắc mình không biết bao nhiêu lần trong đầu.

   Thế nhưng, dù em có cố tránh thế nào đi nữa, thì định mệnh dường như vẫn cứ kéo hai người lại gần nhau.

   Tối hôm ấy, sau khi tan ca ở cửa hàng tiện lợi, Woori uể oải bước ra khỏi quán, kéo chiếc áo khoác sát người. Em vừa đi vừa lẩm nhẩm bài giảng hôm nay, cố gắng nhồi thêm chút kiến thức vào đầu trước khi về nhà.

   Nhưng khi vừa rẽ qua góc phố, em bất giác khựng lại.

   Dưới ánh đèn đường, một dáng người quen thuộc đang đứng trước máy bán hàng tự động. Hyewon.

   Cô mặc một chiếc áo khoác dài màu kem, mái tóc xõa nhẹ theo gió. Trông cô không còn mang phong thái của một giảng viên nữa, mà giống như một người bình thường đang tận hưởng buổi tối yên tĩnh.

   Woori chần chừ vài giây. Em có nên lặng lẽ quay đi không?

   Nhưng trước khi em kịp quyết định, Hyewon đã phát hiện ra em. Cô nhìn em một chút, rồi bất ngờ mỉm cười.

  - Woori? Trùng hợp thật.

   Tim Woori hẫng một nhịp. Trùng hợp? Hay đây chỉ đơn giản là do Seoul quá nhỏ?

  - Cô vẫn thường ghé qua đây sao?

   Em hỏi, cố giữ giọng điệu bình thản.

  - Thỉnh thoảng thôi.

   Hyewon đáp, rồi cúi xuống nhấn nút chọn một lon cà phê nóng từ máy bán hàng. Khi lon cà phê rơi xuống khay, cô cầm lên, ngập ngừng một chút rồi chìa ra trước mặt em.

  - Em có muốn không?

   Woori hơi bất ngờ, nhưng rồi vẫn nhận lấy lon cà phê từ tay cô.

  - Cảm ơn cô...

   Một làn hơi ấm từ lon cà phê truyền vào lòng bàn tay em, và không hiểu sao, nó khiến lòng em cũng ấm lên theo một cách kỳ lạ.

   Cả hai đứng đó, không ai nói gì thêm. Nhưng sự im lặng giữa họ không hề gượng gạo, mà lại có một cảm giác rất tự nhiên.

   Woori lặng lẽ mở nắp lon cà phê, nhấp một ngụm. Hương vị đắng nhẹ lan trên đầu lưỡi, nhưng lại để lại một dư vị ngọt ngào phía sau.

   Hệt như thứ cảm xúc mà em đang cảm nhận lúc này.
___________________

   Cả hai đứng đó một lúc, không gian xung quanh như chậm lại. Những tiếng xe cộ xa xa vọng lại, nhưng mọi thứ đều như đang mờ đi, chỉ còn lại em và cô trong khoảng không nhỏ bé này.

   Cuối cùng, Hyewon lên tiếng, phá vỡ sự im lặng dễ chịu đó:

  - Em thấy sao? Cà phê ổn chứ ?

   Woori ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của cô, lại lần nữa cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

   - Vâng... ngon ạ.
  
   Em vội vàng đáp, rồi cười gượng gạo.

   Hyewon quan sát em một chút, dường như đang tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt em. Nhưng rồi, cô lại cười nhẹ, dịu dàng như thường lệ.

  - Em có vẻ ít nói nhỉ ?

   Woori cảm thấy như có một luồng điện chạy qua người.

   - À, không...

   Woori lúng túng, cố gắng tìm lời giải thích.

- Em chỉ... không giỏi bắt chuyện thôi.

- Nhưng em nói chuyện với tôi rất dễ dàng, đúng không?
 
   Hyewon tiếp tục, ánh mắt không hề rời khỏi Woori.

   Woori không thể phủ nhận điều đó. Tối qua, khi họ ngồi cùng nhau, mọi thứ đều thật tự nhiên, không có khoảng cách, tất cả dường như không còn quan trọng.

   - Có lẽ... Chỉ vì lúc đó... em không nghĩ cô là giảng viên của mình.

   Hyewon nghe vậy, khẽ mỉm cười. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên lon cà phê:

  - Vậy em có nghĩ rằng chúng ta có thể tiếp tục như tối qua không?

   Woori sững lại. Lời nói của Hyewon nhẹ nhàng, nhưng lại khiến trái tim em rối bời.

   Tối qua, là một khoảnh khắc thoáng qua. Là một cuộc trò chuyện vô tư giữa hai người. Nhưng hôm nay, mọi thứ đã thay đổi. Hyewon là giảng viên của Woori, và một khoảng cách vô hình đã được xây dựng giữa họ từ khi bước vào lớp học sáng nay.

  - Em không biết nữa...

   Em khẽ lắc đầu, cảm giác bối rối lại tràn lên.

  - Dù sao... em cũng chỉ là một sinh viên. Chúng ta.. vẫn cần giữ khoảng cách, đúng không?

   Hyewon không vội vàng trả lời. Cô nhìn em một lúc lâu, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó. Rồi, cuối cùng cô chỉ nói một câu rất đơn giản:

  - Em nghĩ rằng chúng ta không thể làm bạn sao?

   Woori nhìn cô, rồi im lặng. Lời nói của cô như một câu hỏi nhẹ nhàng, nhưng lại đầy sức nặng. Cô không ép buộc, không tỏ ra nghiêm khắc hay khó xử. Chỉ là một câu hỏi, nhưng lại làm em suy nghĩ rất lâu.

   Cuối cùng, em chỉ biết mỉm cười, nhìn vào lon cà phê trong tay.

  - Có lẽ chúng ta có thể thử... làm bạn.

   Hyewon nhìn em một lúc, rồi nở nụ cười.

  - Rất vui được làm bạn với em.

   Bầu không khí lúc này như dịu lại, nhẹ nhàng hơn. Những tia sáng từ đèn đường chiếu xuống hai người, tạo nên một khoảnh khắc bình yên giữa thành phố đông đúc. Woori cảm thấy lòng mình như được thả lỏng.

   Dù chưa biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, ở thời điểm này, em đã có thể bắt đầu xem Hyewon không chỉ là giảng viên của mình... mà có thể là một người bạn thật sự.
______________

Chương trước Chương tiếp
Loading...