[Hoàn] [BHTTღEDIT] [Phiên Ngoại] Cung Khuynh - Minh Dã

Chương 20.



Tới khi Dung Vũ Ca hiểu chuyện một chút liền rất thích chạy vào trong cung, cũng may mẫu thân nàng là Vũ Dương công chúa, ra vào cung liền tự do cực kì.

Hiện giờ đã sáu tuổi, Dung Vũ Ca đặc biệt thích chạy tới cung Hoàng hậu, nói là tìm Thái tử biểu đệ chơi đùa, nhưng không ai biết Dung Vũ Ca dụng tâm kín đáo, kỳ thực đều hướng về phía Vệ Minh Khê. Vẫn nhỏ tuổi cho nên Dung Vũ Ca còn chưa biết cái gì là tình, cái gì là ái, nàng chỉ biết, bản thân cực kì nguyện ý thân cận Vệ Minh Khê. Tuy nàng cũng không biết vì cái gì mình lại thích Vệ Minh Khê đến vậy, dẫu sao nàng chính là cảm thấy Vệ Minh Khê đặc biệt hơn tất cả những người xung quanh.

Một hôm, Dung Vũ Ca lại tiến cung tìm Thái tử Cao Hiên, tuổi còn nhỏ nhưng nàng đã hiểu được cách che giấu tâm tư của mình, không để bản thân biểu lộ tâm tình muốn gặp Vệ Minh Khê quá rõ ràng, nàng luôn có cảm giác chuyện mình muốn gặp Vệ Minh Khê là vô cùng tư mật, tựa hồ cũng không thích để cho người khác biết.

Bởi vì Dung Vũ Ca rất thường xuyên tới tẩm cung của Hoàng hậu, cho nên nàng đã hết sức quen thuộc nơi này, thoải mái dễ dàng như thể ra vào phủ công chúa, cung nhân thấy tiểu quận chúa tới, cũng không quá ngạc nhiên.

“Thái tử biểu đệ.” Cao Hiên còn đang nghiêm túc chơi diều trong tay, Dung Vũ Ca lại đột ngột hô to một tiếng bên tai hắn.

Cao Hiên dĩ nhiên bị dọa sợ, mếu máo sắp khóc nhưng khi nhìn thấy Dung Vũ Ca, hắn liền nhịn xuống, bởi vì hắn từng bị Dung Vũ Ca bắt nạt nhiều lần, bất quá so đi bù lại, hắn vẫn là thực thích có một bằng hữu bồi mình chơi đùa.

“Vũ Ca, ngươi đã đến rồi.” Mới ba tuổi, giọng Cao Hiên vô cùng ngọt ngào non nớt.

“Mẫu hậu ngươi đâu?” Câu đầu tiên mà Dung Vũ Ca hỏi Cao Hiên khẳng định là tin tức về Vệ Minh Khê.

“Mẫu hậu ở thư phòng đọc sách.” Cao Hiên mỗi lần đều trả lời cực kì thành thật.

“Khi nào sẽ ra ngoài?” Dung Vũ Ca hỏi, trong những lần nàng tới tìm Cao Hiên thì không phải lần nào cũng đều có thể nhìn thấy Vệ Minh Khê, mà đều phải thử vận khí.

“Không biết, Vũ Ca, ngươi nhìn này, đây là con diều mà buổi sáng mẫu hậu tự tay làm cho ta, mẫu hậu nói, có thể bay khắp bầu trời rồi……” Cao Hiên cầm con diều được mẫu hậu đích thân làm cho mình, khoe trước mắt Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca là ai? Chính là viên ngọc quý mà Vũ Dương công chúa cùng Dung Trực đại tướng quân nâng niu trong lòng bàn tay, tính tình tiểu bá vương không sợ trời không sợ đất, nàng vừa nghe là Vệ Minh Khê đích thân làm, lập tức muốn chiếm con diều trên tay Cao Hiên làm của riêng.

“Ngươi đưa diều cho ta, ngày mai ta sẽ tặng ngươi một thứ.” Dung Vũ Ca lừa gạt.

“Không cần.” Cao Hiên lập tức cự tuyệt, đồ chơi mới vừa đến tay, chính hắn còn chưa tận hứng, làm sao lại bỏ được mà tặng người khác chứ.

“Ngươi đem con diều cho ta!” Dung Vũ Ca thấy mềm không được, giọng điệu liền trở nên cứng cỏi.

“Không!” Mới ba tuổi, Cao Hiên đương nhiên không chịu.

“Vậy đừng trách ta không khách khí.” Dung Vũ Ca lớn hơn Cao Hiên ba tuổi, chiều cao lẫn sức lực đều chiếm ưu thế tuyệt đối, duỗi tay liền đoạt đi.

Cao Hiên thấy đồ chơi bị cướp mất, liền oang oang khóc lớn.

“Ngươi còn khóc, ta liền đánh ngươi!” Dung Vũ Ca sợ tiếng Cao Hiên khóc sẽ làm cung nhân ở gần đó chú ý, liền vươn cánh tay trắng trẻo nõn nà, dùng nắm đấm uy hiếp đối phương.

Hiển nhiên là Cao Hiên rất hay bị vũ lực uy hiếp, nhìn thấy nắm đấm của Dung Vũ Ca, hắn liền lập tức ngừng khóc, trong lòng vẫn là có chút e sợ Dung Vũ Ca.

Cách đây không lâu, Vệ Minh Khê từng nghe cung nhân nói, tiểu quận chúa thường xuyên vào cung tìm Thái tử chơi đùa, chỉ là mỗi lần tới, Thái tử đều bị bắt nạt đến khóc lóc. Là người trong cung Hoàng hậu đương nhiên đều nghiêng về phía Thái tử, tuy nói giữa trẻ nhỏ cãi nhau ầm ĩ cũng không lo ngại, nhưng mỗi lần nhìn nhi tử của Hoàng hậu nương nương kính yêu bị khi dễ đến độ giống như đứa trẻ mít ướt, các nàng đều cực kì đau lòng. Vệ Minh Khê nghe vậy, lại chỉ mỉm cười chứ không quá để tâm, nhưng hôm nay thấy toàn bộ quá trình tiểu quận chúa bắt nạt nhi tử, nàng liền có chút thương tiếc hài nhi của mình, Dung Vũ Ca đứa nhỏ này thật đúng là sinh đến thập phần bá đạo.

Dung Vũ Ca cướp được con diều, ngay lúc xoay người muốn thả diều lên trời cao, liền nhìn thấy Vệ Minh Khê một thân bạch y, Dung Vũ Ca lập tức nóng nảy không yên, cảm giác trên mặt nóng rát, cũng không dám nhìn vào nàng. Chỉ sợ bị Vệ Minh Khê chứng kiến toàn bộ quá trình mình khi dễ Cao Hiên, như vậy liệu nàng có chán ghét mình? Dung Vũ Ca tưởng tượng đến khả năng Vệ Minh Khê sẽ ghét mình, toàn thân đều luống cuống.

“Ta…… Ta không…… Cố tình muốn bắt nạt hắn……” Dung Vũ Ca cúi đầu, nỗ lực biện giải cho bản thân.

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca cúi đầu không dám nhìn mình, dáng vẻ còn thập phần thấp thỏm lúng túng, có loại cảm giác tiểu lão hổ biến thành mèo con vậy. Nhưng đại khái là tuổi nhỏ, một tiểu nãi miêu cho dù giương nanh múa vuốt cào loạn người ta, cũng sẽ không làm người cảm thấy chán ghét, nhưng nếu lớn hơn một chút, lại không nói trước được.

“Sau này nếu ngươi muốn thứ gì trong tay Hiên nhi, cứ nói cho ta biết, về sau nhất định không thể tiếp tục bắt nạt Hiên nhi.” Vệ Minh Khê ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng dặn dò Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca không nghĩ Vệ Minh Khê lại nói chuyện ôn nhu với mình như vậy, tựa hồ cũng không bởi vì mình khi dễ Cao Hiên mà trách cứ mình. Nàng nhìn vào đôi mắt của Vệ Minh Khê, vừa trong trẻo vừa dịu dàng, thật sự khiến Dung Vũ Ca được ngắm nhìn đôi mắt đó thêm nữa. Vệ Minh Khê rất hiếm khi cùng mình thân cận, Vệ Minh Khê như vậy liền làm trái tim nàng có loại nóng rực khó mà diễn tả. Tuy Dung Vũ Ca không hiểu đây rốt cuộc là cảm giác gì, nhưng có một điều mà nàng có thể chắc chắn, đó là bản thân mình giống như càng ngày càng thích Vệ Minh Khê.

Đứng trước một Vệ Minh Khê như vậy, Dung Vũ Ca căn bản không cách nào cự tuyệt, nàng ngoan ngoãn gật đầu, đáp ứng Vệ Minh Khê về sau sẽ không bắt nạt Cao Hiên.

“Con diều này liền cho ngươi, ngươi và Hiên nhi cùng chơi đi.” Thấy Dung Vũ Ca ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, Vệ Minh Khê liền duỗi tay xoa đầu nàng, nhẹ giọng mở lời.

Kỳ thực Dung Vũ Ca một chút đều không muốn chơi cùng Cao Hiên, nhưng Vệ Minh Khê đã nói như vậy, nàng cũng chỉ có thể cầm diều chạy về phía Cao Hiên. Bất quá nàng vẫn là nhịn không được quay đầu lại xem Vệ Minh Khê, chỉ sợ Vệ Minh Khê đột nhiên rời khỏi. Nhìn thấy Vệ Minh Khê đọc sách trong đình, cũng không có rời đi, một ngày này đối với Dung Vũ Ca mà nói, thật sự vui vẻ.

Vệ Minh Khê trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, liền thấy Dung Vũ Ca ngoái đầu nhìn mình, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, đứa nhỏ này lại lén nhìn mình nhiều lần như thế, quả thật làm Vệ Minh Khê không khỏi nhớ tới những sự việc kia. Nhưng ngay sau đó, nàng lại cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi, Dung Vũ Ca vẫn chỉ là một hài tử, chính mình sợ là trông gà hoá cuốc, Vệ Minh Khê liền lắc đầu cười khổ.

Minh Dã: Ở một thế giới khác, Vệ Minh Khê vẫn luôn không có hảo cảm gì với Dung Vũ Ca thuở nhỏ. Dung Vũ Ca sáu tuổi mới có tâm tư, mà ở đời này, Vệ Minh Khê đối xử với Dung Vũ Ca ôn nhu hơn rất nhiều, một đời này, Dung Vũ Ca luân lạc cũng sớm hơn. Cho dù Vệ Minh Khê không ở bên hồ thổi tiêu, Dung Vũ Ca cũng đã không cứu được nữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...