[Hoàn] [BHTTღEDIT] [Phiên Ngoại] Cung Khuynh - Minh Dã

Chương 19.



“Công chúa triệu thần nữ tới giảng kinh thư, còn ban thưởng cho thần nữ một cây ngọc tiêu.” Vệ Minh Khê cầm ngọc tiêu, lại không lấy ra bức họa vẽ Dung Vũ Ca cùng bản thân mình.

“Thật sao? Vì cái gì bổn cung một chút ấn tượng đều không có?” Vũ Dương nghi hoặc, nhìn Vệ Minh Khê hỏi.

“Thần nữ không biết, công chúa hai ngày qua tựa hồ trở nên không giống bình thường. Thần nữ đã hai ngày chưa về nhà, sợ trưởng bối lo lắng, công chúa có thể ân chuẩn thần nữ trở về nhà được không.” Vệ Minh Khê nói xong, liền xin cáo từ.

Tuy Vũ Dương đầy bụng nghi hoặc, vẫn là ân chuẩn Vệ Minh Khê rời khỏi. Sau khi Vệ Minh Khê ra ngoài, nàng lập tức gọi Bội Dao tới hỏi, mới biết bản thân hai ba ngày qua đã bị thứ gì đó bám vào người, những chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này, mình cũng hoàn toàn không biết. Chỉ có điều, nàng cảm thấy mình gặp chuyện như vậy, lại chỉ triệu Vệ Minh Khê tới đây, thật sự vô cùng kỳ quái. Sau đó nàng còn cố ý vào miếu tự tìm hỏi cao tăng Tuệ Hành. Tuệ Hành liền giải đáp, nàng là bị một người có duyên với mình bám vào thân thể, sở dĩ tìm Vệ Minh Khê, là vì kiếp trước người nọ cùng Vệ Minh Khê có một đoạn duyên chưa giải. Vũ Dương còn muốn hỏi thêm, nhưng Tuệ Hành lại không muốn nhiều lời nữa.

Trên đường từ miếu tự trở về, Vũ Dương liền gặp gỡ mỹ nam tử đệ nhất võ lâm, võ công cái thế, công tử phong lưu tiêu sái Dung Trực.

Hai ngày này đối với Vệ Minh Khê mà nói, quả thực tựa như giấc mộng Nam Kha, nhưng một cây ngọc tiêu phỉ thúy tinh xảo kia, cùng với bức họa vẽ Dung Vũ Ca cùng mình, vẫn luôn không ngừng nhắc nhở nàng, đây cũng không phải một giấc mộng. Nhưng nếu không phải mộng, lại có thể như thế nào. Hai ngày ở chung, Dung Vũ Ca quả thực đã để lại dấu ấn trong lòng nàng, nhưng lại chưa thể khiến một người cảm tình chậm nhiệt như nàng yêu thương Dung Vũ Ca. Vệ Minh Khê liền rơi vào trạng thái cảm giác tương lai mờ mịt, nếu đã biết trước tương lai, hơn nữa còn biết sau này sẽ gian khổ, nàng nên lựa chọn tránh né, hay là sớm tiếp nhận? Rốt cuộc Vệ Minh Khê vẫn là chọn thuận theo tự nhiên, bởi vì nàng cảm thấy bằng vào tâm cảnh hiện tại của mình, thật sự không có cách nào đưa ra quyết định về tương lai sau này.

Vệ Minh Khê vốn không muốn gả vào hoàng thất nhưng nàng không có quyền được cự tuyệt, một tháng sau, thánh chỉ tứ hôn của hoàng đế liền đưa đến Vệ gia, hôn phu tương lai của nàng chính là thập hoàng tử Cao Hàn. Nghe nói, Vũ Dương công chúa đóng vai trò mấu chốt trong đó.

Mười lăm tháng tám, Vệ Minh Khê đúng hạn đại hôn, gả cho Cao Hàn.

Tháng mười cùng năm, Vũ Dương công chúa gả cho Dung Trực.

Thời điểm Vệ Minh Khê nghe nói Vũ Dương công chúa gả cho Dung Trực, nàng đã là Hoàng hậu nhưng vẫn còn hơi hơi sửng sốt, người họ Dung không nhiều, đương nhiên cũng không hiếm thấy. Vệ Minh Khê có điều liên tưởng, nhưng cũng lại không muốn liên tưởng quá sâu.

Hai năm sau, Vũ Dương công chúa sinh hạ một nữ nhi.

Lúc trăng tròn, Vũ Dương công chúa cùng Dung Trực mở tiệc đầy tháng cho ái nữ, tân đế Cao Hàn liền đích thân đưa Hoàng hậu Vệ Minh Khê tới phủ trưởng công chúa chúc mừng.

“Tiểu quận chúa đặt tên chưa?” Vệ Minh Khê bế nữ hài từ trong tay Vũ Dương, thuận miệng hỏi.

“Đã đặt tên rồi, gọi là Dung Vũ Ca, Hoàng hậu cảm thấy cái tên này như thế nào?” Vũ Dương cười nói, diện mạo của nữ nhi mình đều thừa hưởng mọi ưu điểm của mẫu thân cùng phụ thân, thật sự là đứa bé xinh đẹp khả ái, Vũ Dương là càng nhìn càng yêu thích.

Vệ Minh Khê nghe vậy, bàn tay đang ôm nữ hài liền hơi cương một chút, đứa nhỏ này thật sự có liên quan tới mình cùng Vũ Dương, quan hệ như vậy, đời này cho dù muốn tránh đều khó tránh. Vệ Minh Khê nhìn bé gái nằm trong ngực mình, diện mạo của hài tử cùng với Dung Vũ Ca trong bức họa đúng là có nét tương tự, mơ hồ còn có thể giống nhau như đúc, giờ phút này tâm cảnh Vệ Minh Khê lập tức trở nên vô cùng phức tạp, thậm chí còn bỏ qua câu hỏi của Vũ Dương.

“Hoàng hậu, người cảm thấy cái tên Dung Vũ Ca như thế nào?” Cao Hàn nhẹ nhàng đẩy một chút Vệ Minh Khê.

“Ta chưa bao giờ gặp qua hài tử xinh đẹp như thế, sau này nhất định sẽ là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, ý nghĩa của chữ Vũ Ca cũng rất hay, rất xứng với dung mạo của nữ hài.” Vệ Minh Khê lúc này mới thu hồi tâm tình, nàng biết về sau Dung Vũ Ca thật sự sẽ trở thành một mỹ nhân cực kì diễm lệ.

Vệ Minh Khê người này không bao giờ nói quá, thấy nàng khen ngợi dung mạo của nữ nhi như vậy, Vũ Dương liền thập phần vui vẻ.

“Chỉ hy vọng về sau, đứa nhỏ cũng có thể giống cữu mẫu của nó, thông tuệ khéo léo, đoan trang nhã nhặn.” Vũ Dương mỉm cười, đều nói sinh nữ hài tử phải giống như Vệ Minh Khê, nữ nhi mình nếu có thể giống Vệ Minh Khê, ngược lại cũng là chuyện tốt.

“Bất luận là giống công chúa hay là giống Đại tướng quân cũng đều tốt, đều là nhân trung long phượng, cao sang khó tả.” Vệ Minh Khê cũng không cảm thấy Vũ Dương sẽ hy vọng Dung Vũ Ca giống mình.

Vũ Dương liền nở nụ cười, Vệ Minh Khê quả thật là một nữ tử thông tuệ.

“Hoàng hậu chưa từng ôm qua hài tử, e rằng không quen.” Vũ Dương ý bảo Bội Dao bế hài nhi về.

“Không sao, đứa nhỏ này thật sự xinh đẹp, làm người khác yêu thích, ta muốn ôm lâu hơn một chút nữa.” Vệ Minh Khê duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào gò má trắng hồng non nớt của Dung Vũ Ca, mở miệng nói.

Vũ Dương có chút kinh ngạc, tuy rằng nàng tiếp xúc với Vệ Minh Khê không nhiều lắm, nhưng trong ấn tượng của bản thân thì người này luôn thanh thanh lãnh lãnh, hào phóng khéo léo, tiến thoái có độ, hiền lương thục đức, lại chỉ thiếu một chút nhiệt tình mà thiếu nữ nên có. Tóm lại, cảm giác mà Vệ Minh Khê đem đến cho nàng, chính là một nữ tử nội lãnh, lần này lại chủ động gần gũi người khác như vậy, quả thực hiếm gặp. Bất quá Vũ Dương chỉ nghĩ Vệ Minh Khê là thật sự yêu thích nữ nhi bảo bối của mình, cho nên nàng liền có nhiều hơn một chút hảo cảm đối với Vệ Minh Khê.

Vẫn là hài tử nhưng Dung Vũ Ca tựa hồ đã vô cùng yêu thích cữu mẫu, thời điểm Vệ Minh Khê duỗi tay trêu đùa nàng, Dung Vũ Ca liền nhoẻn miệng cười, thoạt nhìn thập phần vui vẻ, đây vẫn là lần đầu tiên nàng mỉm cười sau khi hạ sinh.

“Nàng xem, Vũ Ca cười này.” Dung Trực ngạc nhiên nói.

Vũ Dương thấy nữ nhi thật sự đang cười, càng là khả ái, cũng càng khiến người ta yêu thích, nàng chỉ hận không thể lập tức ôm trở về, chính mình cũng đùa một chút.

Yến hội sắp bắt đầu, Vệ Minh Khê liền đem hài tử trả cho Vũ Dương. Nhưng tiểu Dung Vũ Ca lại không chịu, vừa rời tay Vệ Minh Khê, nàng liền khóc rống, đổi những người khác tới ôm đều không được. Mà trở về tay Vệ Minh Khê liền ngừng khóc, cuối cùng không còn cách nào, đều là Vệ Minh Khê ôm hài tử. Trong suốt bữa tiệc đầy tháng, Dung Vũ Ca đều nằm an ổn trong vòng tay Vệ Minh Khê.

Chuyện này khiến Vũ Dương cực kì ghen tị, nữ nhi của mình không tìm mình mà lại tìm người khác, thật sự làm cho nàng hụt hẫng.

Cũng may, sau khi Vệ Minh Khê rời khỏi phủ trưởng công chúa, Dung Vũ Ca lúc này mới quấn lấy Vũ Dương.

Chương trước Chương tiếp
Loading...