Hệ thống nữ thần của trai thẳng
Phần Không Tên 14
Chương 93Hà Duy nổi nóng, đương nhiên không phải do nụ hôn của Lê Viêm... Mà bởi cảm giác mất trọng lực dưới lòng bàn chân.Trời sụp đất nứt lần đầu sẽ khiến người ta cảm thấy, mẹ kiếp, cái vẹo gì đây!Trời sụp đất nứt lần hai sẽ khiến người ta cảm thấy, mẹ kiếp, đồ khỉ gió nhà mi lại tới nữa hả!Cho nên... vì đã có kinh nghiệm nên khi thấy đất dưới chân bắt đầu tan rã, Hà Duy nhanh nhẹn gọi Băng Thế hoa, phóng thuật ngự linh, miễn cưỡng giữ được hai người.Lê Viêm phản ứng chậm một bước, nhưng dù sao cũng thân kinh bách chiến, Hà Duy vừa hành động, hắn ngay lập tức đáp lại, Huyết Anh hoa đỏ tươi bừng nở, thay thế Băng Thế hoa chiếu rọi vực sâu thành màu đỏ rực."Chuyện gì thế này?"Hà Duy biết mới lạ, tuy cậu từng trải một lần, nhưng ai biết lần này là sao?Chẳng lẽ... Lê Viêm cũng sắp rơi xuống thành Vong Tiên kia?Linh cảm siêu siêu không ổn dâng lên, bên tai Hà Duy truyền đến giọng Lê Viêm: "Đằng kia hình như có gì đó, đi, qua xem thử!"Hà Duy nhìn theo ánh mắt hắn, tiếp theo thực sự có cảm giác số mệnh trùng hợp.Tại nơi sâu nhất của đáy vực, đích xác có một điểm sáng, màu tím thăm thẳm như muốn dung nhập vào bóng tối, màu sắc mù mịt như vậy, Hà Duy thật chẳng hiểu Lê Viêm làm thế nào thấy được.Nhưng Lê Viêm khác Lăng Vân Dực, căn bản không đợi Hà Duy lên tiếng, hắn đã khống chế Huyết Anh hoa vọt xuống trong nháy mắt.Ở một nơi trống rỗng khôn cùng, một tia dị sắc cực mỏng manh cũng trở nên chói mắt.Bốn bề đen đặc cực điểm, ánh chớp màu tím như ngọn đèn bé nhỏ soi đường dẫn lối họ đi tới.Chẳng rõ qua bao lâu, đến khi ánh chớp càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ, bọn họ mới cưỡi Đấu Linh vọt vào.Sau quầng sáng chói lọi là bầu trời bao la khiến người ta choáng váng.Hà Duy chầm chậm thở ra, từ từ mở mắt, trên đường tới đây cậu đã mơ hồ có suy đoán, thậm chí đề phòng sẵn.Lê Viêm tám phần cũng sẽ gặp thành Vong Tiên, nên cậu phải cẩn trọng hơn, không được để hắn với Lăng Vân Dực đánh nhau...Tính toán xong, Hà Duy rủ Lê Viêm thu Đấu Linh và đáp xuống một khu rừng, cậu không nhớ đường mấy, nhưng may mà vừa mới đi qua đoạn đường này, thành ra cũng có thể cân nhắc.Đi một mạch về phía trước, quả thực giống y như suy nghĩ, từ xa đã thấy thành Vong Tiên.Trong lòng có chút ngờ ngợ, Hà Duy như muốn xác minh điều gì đó, bèn nghiêm túc hỏi: "Lê Viêm, ngươi từng thấy nơi này chưa?"Lê Viêm nhướn mày: "Chưa từng, mà kể cũng kỳ, dưới đáy biển Vô Vọng lại có động thiên, thành bang này rất phồn thịnh, khá giống lãnh địa Nhân tộc... Lẽ nào," Lê Viêm cười khẽ, "đây thực ra là ảo cảnh?"Hà Duy không tỏ ý kiến trước sự nhạy cảm của Lê Viêm, cậu chỉ nhấn mạnh lần nữa: "Thật chưa từng gặp hả? Ngay cả trong mơ cũng không luôn à?"Thấy Hà Duy hỏi kỹ như vậy, Lê Viêm bèn quay sang, mắt đỏ khóa chặt cậu, sau đó hơi nhếch môi cười, cười đến là đểu: "Ta chỉ mơ thấy cảnh cùng em hoan ái, hơi đâu nghĩ ngợi mấy chuyện vô vị."Hà Duy nhất thời câm nín, ông nói gà bà nói vịt, khác biệt chủng tộc, cậu không cách nào giao tiếp với tên Huyết tộc này!Nom Hà Duy có vẻ giận, thân là anh chồng tốt, Lê Viêm đành phải dỗ dành: "Không chọc em đâu mà, ta thực sự chưa từng thấy, hơn nữa..." Lê Viêm ngừng một lát mới nói tiếp, "trước nay ta chưa bao giờ nằm mơ.""Hả?" Hà Duy hoàn hồn, nhìn hắn hỏi, "Sao lại không mơ?""Cục cưng ơi," Lê Viêm sáp đến gần cậu hơn, "chồng em có phải người đâu."Hà Duy giương mắt lườm hắn, dọa nạt: "Không được gọi ta kiểu đó!""Ừ." Lê Viêm hôn chụt lên môi cậu, "Nghe lời em, cục cưng!"Hà Duy điên tiết cắn hắn một phát, mùi máu bốc ra.Như người thường thì nổi cáu là chắc, nhưng với Huyết tộc mà nói, đây-căn-bản-là-ve-vãn nha!Thế nên, Hà Duy xém nữa bị biến thái này xử tử tại chỗ.Hên là thắng kịp, Hà Duy giữ được bình tĩnh, hô hấp hơi loạn, nhưng có thể bảo trì tỉnh táo: "Lê Viêm! Dừng ngay!"Lê Viêm bất mãn ngẩng đầu: "Sợ cái gì, có ai đâu mà."Hà Duy hít một hơi, quát: "Trong thành Vong Tiên đầy ngươi ra đấy, không có ai hồi nào!""Thành Vong Tiên?" Lê Viêm chợt ngừng động tác, ngẩng đầu hỏi, "Em nói... gì cơ?"Hà Duy không rõ câu nào của mình kích động tới hắn, nhưng làm hắn dừng lại là tốt rồi. Hà Duy thở hắt một hơi, đợi trái tim bình ổn mới ngẩng lên bảo: "Thì ở đây nè, ở đây chính là thành Vong Tiên.""Sao em biết?"Hà Duy ngơ ngác: "Chẳng phải có viết sao?"Lê Viêm khẽ buông cậu ra, mắt đỏ nghiêm túc hiếm thấy: "Nơi này không ghi gì cả."Hà Duy vừa nghe liền ngước lên nhìn, kế đó ngây ngẩn cả người, trên cổng thành đúng là không có tấm biển kia.Thế này là sao? Chính Hà Duy cũng không hiểu nổi.Lê Viêm lẳng lặng nhìn cậu một lúc, nói: "Mà thôi, nếu đây quả thực là thành Vong Tiên, vậy mình vô xem đi."Lê Viêm chả mấy khi đứng đắn, Hà Duy có chút không quen, tuy đang sóng vai đi, nhưng Hà Duy cứ luôn nhìn hắn: "Lê Viêm, thành Vong Tiên có gì đặc biệt với ngươi không?""Không, mà cũng không hẳn." Lê Viêm nhìn cổng thành, nheo mắt, "Ta không có quá khứ, kể từ khoảnh khắc ta ra đời, thế giới này mới có Huyết tộc. Ta không biết mình xuất hiện thế nào, cũng chẳng biết mình sẽ đi về đâu, nhưng lại chưa từng quên ba chữ ấy."Lê Viêm đáp rất hời hợt, song Hà Duy nghe mà khiếp sợ không thôi. Tại đại lục Đấu Linh, có một truyền thuyết về Huyết tộc.Thiên địa vốn không tồn tại chủng tộc hung sát này, nhưng hàng vạn năm trước có một thần giả vô tội uổng mạng, máu hắn từ trên trời rơi xuống hợp thành một dòng sông. Vùng đất xung quanh dòng sông tên là Thẩm Phán, sinh linh ra đời từ máu hắn chính là Huyết tộc.Ngay từ lúc sinh ra, Lê Viêm đã đứng đầu Huyết tộc. Hà Duy nhíu mày, giấc mộng xa xôi ngày nào bỗng ùa về, nam nhân ngã xuống từ chân trời, tóc bạc tựa tuyết, mắt đen như màn đêm, mà đôi cánh lay động giữa không trung lại vương đầy sắc đỏ, đó là máu hắn, máu rải khắp vùng đất.Nhoáng cái, dây đàn trong đầu cậu nối liền với nhau.Nhưng cậu không lên tiếng, chỉ theo Lê Viêm vào thành Vong Tiên.Hà Duy mới rời đi không lâu mà tòa thành đã đổi sang dáng vẻ khác, kiến trúc trong thành cũ kỹ hơn, không hề thấy mấy gương mặt thân thuộc, dân chúng đi lại trên đường cũng vượt xa những người trước, ai nấy cũng có Đấu Linh, thậm chí nhiều người đã biến hình.Lê Viêm cùng Hà Duy sánh bước, tiếp nhận rất nhiều tầm mắt, nhưng khác xa cảnh tượng với Lăng Vân Dực.Dân thành vẫn nhìn chăm chú, song là ánh mắt đánh giá người xa lạ chứ chả phải ngưỡng mộ.Suy đoán trong lòng Hà Duy bắt đầu dao động...Có lẽ giữa họ không có quan hệ gì.Nghĩ một hồi, bọn họ đã tiến thẳng đến giữa đường lớn, phía trước chính là cung điện đồ sộ kia.Lê Viêm cười nói: "Mắt nhìn của thành chủ này không tồi, kiến trúc cung điện rất hợp ý ta, đi thôi, đêm nay chúng ta ở đây."Hà Duy lười chửi hắn, cậu hơi lo lắng, chả biết Lăng Vân Dực còn trong cung không.Đang mải nghĩ thì phía trước bất chợt có một đám người kéo tới, điệu bộ gấp gáp, bước chân dồn dập, dù vậy nhưng vẫn khá vững vàng, xem ra cũng có chút công lực.Yêu tộc đi đầu quỳ phịch xuống đất, hoa văn trên trán hắn sắc nét hơn, lần đầu gặp Hà Duy nghĩ là rắn nhỏ, nhưng hôm nay dòm lại mới láng máng nhìn ra, rắn đâu mà rắn, rành rành là rồng nhỏ.Người này chính là Ly Ưu, nhưng khiến Hà Duy ngạc nhiên là mấy canh giờ trước vẫn còn trẻ và tràn ngập sức sống, sao giờ đã biến thành dạng này?Tóc mai hoa râm, nếp nhăn hằn sâu trên khóe mắt, ngay cả giọng nói cũng mang âm hưởng già nua và trầm ấm của tuổi trung niên."Đồ nhi Ly Ưu bái kiến sư tôn!"Nghe hắn gọi thế, đầu Hà Duy ong lên.Nhận lầm một người thì thôi đi, đổi thành Lê Viêm mà vẫn lầm là sao! Kỳ quái quá đi mất!Hay bọn họ có hai sư tôn?Một người giống Lăng Vân Dực như đúc, còn người kia giống Lê Viêm?Cơ mà thế thì vớ vẩn quá, thường nghe một sư phụ thu nhiều đồ đệ, chứ mấy khi nghe một đồ nhi bái mấy sư phụ! Nhất là tại niên đại này nữa!Lê Viêm cũng không làm giống Lăng Vân Dực, hắn nhếch mày, cười nhạo một tiếng, mắt thấy câu 'Ai là sư tôn của các ngươi' sắp thốt ra đến nơi, Hà Duy vội kéo hắn.Lê Viêm rút lời về, quay sang nhìn cậu, Hà Duy ra hiệu bằng mắt, Lê Viêm nhướn mày, Hà Duy trừng, Lê Viêm lại nhướn mày, Hà Duy... được rồi, thỏa hiệp.Lê Viêm cao hứng, mắt đỏ sáng lên, lúc nhìn về hướng Ly Ưu thì đã thu hồi biểu cảm."Đứng lên đi."Ly Ưu cuống quít đứng dậy, Lê Viêm nhẹ nhàng mỉm cười: "Mấy ngày nay ngươi vẫn ổn chứ?"Hắn chỉ thuận miệng hỏi, Hà Duy lại đơ ra.Hình ảnh sao giống dữ vậy!Lời nói, nét mặt, thậm chí tư thế hơi cúi người kia nữa, hai người đều cực kỳ tương tự nhau!Hà Duy đang kinh ngạc, Ly Ưu đã thưa tiếp: "Phiền sư tôn nhớ mong rồi, mấy ngày nay sư huynh đệ chúng con đều ổn."Không đợi Hà Duy hướng dẫn tiếp, Lê Viêm đã nói rất thỏa đáng: "Tu vi tiến bộ chưa? Có chỗ nào khó khăn không?"Nghe hắn hỏi, mắt Ly Ưu đột nhiên sáng rỡ, vội đáp: "Sư tôn! Ngài từng nói nếu lên kỳ linh cảnh thì chúng con sẽ không già đi nữa, có điều mãi không thể đột phá biến hình cấp chín, chúng con năm mươi tuổi cả rồi, có... có thể chẳng còn bao nhiêu thời gian!"Lời Ly Ưu khiến Hà Duy ngốc lăng, Lê Viêm lại khẽ cười nói: "Có gì khó đâu? Để ta cho ngươi một ít linh dược."Hắn vừa nói xong, Hà Duy muốn ngăn cản mà không kịp.Lê Viêm tưởng Hà Duy muốn giúp bọn họ, mà việc này với hắn cùng lắm là tiện tay, vì mang đến niềm vui cho vợ yêu, hắn cam tâm tình nguyện.Thấy mắt đám Ly Ưu càng thêm sáng lấp lánh, lời tới bên miệng của Hà Duy không nói ra được nữa.Cậu nhớ rõ trước đó không lâu, cậu với Lăng Vân Dực cũng ở trong cung điện này, cùng nhóm Ly Ưu trò chuyện vui vẻ. Cậu cũng nhớ rõ, lòng nhiệt tình của họ khiến gương mặt quanh năm băng giá của Lăng Vân Dực hòa hoãn hơn rất nhiều.Hơn mười ngày không dài, nhưng tình nghĩa sớm chiều ở chung một hai lời nào có thể nói hết.Tuy chưa hiểu tình cảnh trước mắt, song Hà Duy chung quy không thể trơ mắt nhìn họ già đi. Nếu Lê Viêm có biện pháp, giúp một tay cũng chẳng sao.Lần nán lại này không ngờ kéo dài hơn mười ngày.Mắt thấy nhóm Ly Ưu lần lượt vượt qua kỳ biến hình và tiến vào kỳ linh cảnh, Lê Viêm bèn tìm đến Hà Duy đòi phần thưởng như tranh công.Hà Duy làm gì có tâm tư, vừa tính ngủ để trốn, dè đâu nam tử tóc đỏ mới rồi còn híp mắt đòi hôn tự dưng gập eo.Hà Duy chợt hoảng hốt, sốt ruột gọi: "Lê Viêm? Lê Viêm ngươi làm sao vậy!"Lê Viêm dường như đang chịu đau đớn kịch liệt, một chút âm thanh cũng không phát ra nổi.Hà Duy vội đỡ lấy hắn, sự lạnh lẽo trong tay khiến lòng cậu run lên, ngay sau đó, mùi máu gay mũi cũng ập vào mặt."Đây là sao?" Hà Duy nắm chặt tay Lê Viêm, lớn tiếng hỏi.Lê Viêm từ từ nhắm nghiền mắt, cố nén đau nhức, âm thanh cơ hồ phát ra từ kẽ răng: "Đừng... sợ, ta không sao."Dáng vẻ như này mà không sao cái gì!Bốn phía không có ai, trời đã khuya, Hà Duy quả quyết tế ra Kết Linh Tiên Y, nhanh chóng dẫn vào thật nhiều huyết linh để trấn an Lê Viêm, dè đâu huyết linh dồi dào dũng mãnh tràn vào không hề có tác dụng xoa dịu, mà như khiến cơn đau thêm trầm trọng!Hà Duy trơ mắt nhìn hắn chịu tội, chỉ thấy lòng nóng như lửa đốt. Cậu cố bình ổn tinh thần giữa lúc bối rối, cấp tốc phóng thuật trị liệu trung cấp, không ngờ kỹ năng xưa nay luôn hữu ích lại trực tiếp nhắc nhở cậu: "Tình trạng của mục tiêu xâm lăng không ổn, không thể sử dụng kỹ năng."Rốt... rốt cuộc làm sao vậy!Mọi chiêu đều vô dụng, biện pháp gì cũng không có, trong đầu Hà Duy nảy ra một ý niệm.Sư tôn, có thể đi tìm sư tôn mà!Chắc chắn sư tôn có cách!Chương 94Hà Duy cũng luống cuống, cậu chưa từng thấy Lê Viêm như vậy bao giờ, quả thực không cách nào tưởng tượng hắn đang chịu đựng đau đớn khủng khiếp nhường nào.Tạm thời không đợi thêm được nữa, Hà Duy vội vội vàng vàng muốn đi tìm sư tôn ngay.Nhưng tay cậu thoáng cái bị Lê Viêm nắm chặt, Hà Duy giật mình, vội trấn an hắn: "Lê Viêm, ta không đi đâu hết, ngươi yên tâm, không sao cả!"Đang nói thì thấy nam tử tóc đỏ trước người đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt đỏ thẫm như có dòng nước đang xoáy tròn cực nhanh, sắc màu đậm dần và có xu hướng hóa đen, ngay sau đó, một âm thanh trầm khàn vang lên: "Em nói ta là ai?"Trong nháy mắt ấy, Hà Duy tưởng cậu thấy được Lăng Vân Dực, nhưng... làm sao có thể!"Lê... ngươi..." Chỉ hai chữ ngắn ngủi, song Hà Duy chẳng thể thốt nên lời.Cả người cứng ngắc, nhưng đầu óc lại đang vận chuyển cấp tốc. Một khắc sau, Hà Duy cũng quyết định xong, cậu lập tức về bên Lăng Vân Dực.Y như cậu nghĩ.Bên Lăng Vân Dực cũng gặp vấn đề.Bọn họ ở cùng một tòa thành, cùng một tẩm điện, nhưng tuyệt nhiên không cùng tọa độ.Hà Duy cuống quýt xuống giường đỡ Lăng Vân Dực: "Lăng..." Thấy mắt nam tử tóc đen biến đỏ, tim Hà Duy nhảy dựng, không dám gọi tên nữa, "Ngươi làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái! Mau cho ta biết đi!"Lăng Vân Dực ngửa đầu, dung mạo vẫn tuấn tú như cũ, môi mỏng mím thành đường thẳng, chỉ riêng đôi mắt không còn đen thẳm mà nhiễm sắc đỏ, trở nên cuồng ngạo phóng túng.Đây rốt cuộc là ai? Hà Duy bồn chồn chẳng yên.Cậu cẩn thận đỡ Lăng Vân Dực, cũng triệu hồi Kết Linh Tiên Y và dùng thuật trị liệu, kết quả nhận được không khác gì.Vô tác dụng, tất cả đều vô tác dụng.Họ đang thừa nhận thống khổ cực lớn, mà cậu thì bất lực!Ý niệm bị áp chế trước đó lại dâng lên, cậu phải đi tìm sư tôn.Cơ mà vẫn không đi được, Lăng Vân Dực cố sức nắm tay cậu, hắn đang gánh chịu đớn đau mà người thường không cách nào tưởng tượng nổi, nhưng giờ phút này, mọi đau đớn đều không sánh kịp ký ức đang dũng mãnh tràn vô não.Rối loạn, lộn xộn tựa những đoạn ngắn không theo thứ tự, song cảnh tượng hiện lên lại như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim, khuấy trộn máu thịt thành một đống bùn nhão.Lăng Vân Dực quên cả hít thở, hắn cố gắng ngẩng đầu, đôi mắt khôi phục vẻ ám trầm, chỉ còn quầng sáng đỏ bao quanh đồng tử."Là hắn." Giọng nói như bật ra từ cổ họng, tối nghĩa, khó hiểu, nhưng không cho phép người xem nhẹ.Hà Duy nhìn hắn ra nông nỗi này mà đau lòng không thôi, cậu nhanh chóng đỡ lấy hắn, đáp: "Lăng Vân Dực, đừng nói nữa, trước tiên ngươi cứ đợi ở đây, ta sẽ trở về ngay, rất nhanh thôi."Cơ mà, Lăng Vân Dực nào cho cậu cơ hội: "Là hắn sát hại cha mẹ ta, diệt cả tông môn nhà ta, hết thảy đều do hắn đứng sau thao túng!"Một câu khiến tim Hà Duy ngừng đập, bất kể thế nào cũng không ngờ Lăng Vân Dực... Lăng Vân Dực sẽ biết.Hắn vậy mà biết hung phạm sau màn là ai, nhưng biết bằng cách nào?Đầu óc Hà Duy rối loạn vô cùng, song vẫn cố duy trì nét mặt và tìm cách che đậy: "Ngươi... ngươi đang nói gì thế?"Tuy toàn thân Lăng Vân Dực đau muốn vỡ tung, nhưng ý chí mạnh mẽ cũng được kích phát, hắn cắn răng nhịn đau, nhìn Hà Duy chằm chằm."Hắn là sư tôn của em, em là đệ tử thân truyền độc nhất của hắn!"Hà Duy rất muốn bình tĩnh, ngặt nỗi chuyện tới quá đột ngột, dù cậu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng hiện tại vẫn lúng túng, căn bản không nói được gì.Lăng Vân Dực nhìn cậu, bỗng cười khẽ một tiếng: "Em biết hết, biết tất cả!"Dứt lời, hắn đứng bật dậy, ngón tay thon dài đặt lên cổ cậu, đột nhiên dồn lực.Cảm giác khó thở mãnh liệt ập tới, đầu óc Hà Duy thoắt cái trống rỗng, nhưng cậu không thể phản kháng.Lăng Vân Dực nhìn cậu bằng ánh mắt u ám, song nơi sâu nhất lại có một ngọn lửa, chính là điềm náo điên cuồng đang cận kề, thuốc nổ sắp nổ tung, đồng thời cũng là chút kiềm chế cuối cùng còn sót lại."Nói cho ta biết, tại sao lại ở bên cạnh ta?"Hà Duy há miệng, khổ cái cổ họng bị khóa cứng nên chẳng thể phát ra tiếng. Có điều, cậu biết mình không trốn tránh được nữa, vào thời khắc này, tuyệt đối không thể để lộ một chút né tránh nào.Cậu nhìn hắn, dẫu mắt bị hơi nước bao phủ, cậu vẫn gắng sức nhìn hắn.Lăng Vân Dực hơi thả lỏng tay, cho phép cậu giãi bày.Cổ họng được thả ra, cơn đau ngứa truyền đến, Hà Duy không nhịn được ho khan vài tiếng, tiếp theo quyết đoán tiến lên ôm chặt Lăng Vân Dực: "Thật xin lỗi!"Ba chữ này không khiến Lăng Vân Dực buông lỏng, chỉ khiến thân thể hắn càng thêm căng cứng, hắn quay đầu, giọng càng lạnh hơn: "Em đang thừa nhận sao?"Hà Duy ngây ngẩn, nhưng ngay lập tức lắc đầu: "Hãy nghe ta nói! Lăng Vân Dực! Ta cũng không biết... không, ta biết..." Cậu có chút khẩn trương và kinh hoảng, thành ra bắt đầu nói năng lộn xộn.Không... tỉnh lại đi! Nhất định phải tỉnh táo, Hà Duy liên tục tự nhủ.Cậu phải giải thích rõ ràng, vô luận Lăng Vân Dực tin hay không, cậu cũng phải nói rõ.Hà Duy hít một hơi thật sâu, ngước đầu, cổ họng vẫn hơi khàn, môi khẽ run, nhưng giọng kiên định lạ thường: "Hồi trước ta cũng không biết kế hoạch của sư tôn, lúc ta bái hắn làm sư thì Liên Thiền Tông đã bị hủy diệt, ta không có khả năng biết được!" Lên tiếng rồi, câu kế cũng trôi chảy hơn, "Đến khi biết được thì ta đã là đệ tử thân truyền của hắn, song song đó, ta cũng đang ở bên ngươi. Lăng Vân Dực, ta không hề muốn gạt ngươi, nhưng ta không biết nên nói thế nào với ngươi, ta sợ mình giải thích không rõ, sợ ngươi không tin, cũng sợ..."Tới đây, Hà Duy lại chẳng nói được nữa, cậu dừng một lát mới thấp giọng bảo: "Nhưng ta có thể cam đoan một điều, ta chưa bao giờ muốn tổn thương ngươi, chưa bao giờ phản bội ngươi, chỉ cần ngươi muốn..."Hà Duy lẳng lặng quan sát Lăng Vân Dực, giờ đây cậu rốt cuộc cũng thổ lộ lời chôn sâu dưới đáy lòng: "... Chỉ cần ngươi muốn, ta tình nguyện ở bên ngươi mãi mãi!"Cậu nói xong, chung quanh lâm vào tĩnh lặng quỷ dị.Lăng Vân Dực ngẩng đầu nhìn cậu, cơ thể hắn run nhẹ vì đau, song đôi mắt vẫn luôn trầm tĩnh: "Em cùng Lê Viêm định hôn khế, em cùng hắn trao đổi máu, thậm chí cả hai còn..."Lăng Vân Dực cười cười, chẳng qua nụ cười ấy quá mức nhợt nhạt, mong manh như lớp băng sắp tan rã, tựa hồ chỉ cần chạm nhẹ sẽ biến mất ngay.Hà Duy ngơ ngác, cậu không hiểu sao Lăng Vân Dực biết cả việc này.Lăng Vân Dực dịch tới gần cậu, nâng ngón tay trắng nõn vuốt ve cổ cậu, âm thanh lạnh buốt như hơi thở đến từ ngục tù vô biên, tối tăm, tê cóng, đâm thẳng vào đáy lòng khiến người ta chẳng thể hô hấp."Ta biết rất nhiều, em vì cứu hắn mà xả thân chắn trước người hắn, vì giúp hắn hồi phục sức mạnh mà không tiếc xông vào vùng đất Cực Hàn, vì giúp hắn áp chế tà linh mà hy sinh toàn bộ tu vi... Vì hắn, em có thể mặc kệ sống chết hết lần này tới lần khác..."Lăng Vân Dực thì thầm, bỗng nhiên áp sát cậu, hơi thở quét lên cổ Hà Duy, bình tĩnh ngắm làn da trắng nõn kia, dục vọng mãnh liệt trào dâng trong lòng, rồi hắn chợt cong môi, phô bày nụ cười hết sức tà khí, "Hắn rất thích máu em, ngon lắm à? Ta nếm thử được không?"Tim Hà Duy giật thót, rụt lui theo bản năng, nhưng thân thể vừa động đã bị Lăng Vân Dực cố định eo, hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm cổ cậu, cắn mạnh xuống.Đau đớn kịch liệt tập kích, ngay tiếp theo là cảm giác bị hút khó lòng bỏ lơ, người Hà Duy đang run rẩy, nhưng lại không thốt được câu nào.Bởi cùng lúc đó tại một chỗ khác, Lê Viêm cũng tỉnh lại.Nam tử tóc đỏ ngạo nghễ diễm lệ, đồng tử đỏ rực như nhuốm máu tươi đậm đặc, mà nốt ruồi kia tôn lên vẻ quyến rũ của hắn. Bấy giờ hắn đang ngăn chặn cơn đau giằng xé đến từ nơi sâu thẳm trong linh hồn, ấy mà không cản nổi đau đớn xuất phát từ nội tâm.Hắn ôm lấy Hà Duy, nhìn cậu chòng chọc, môi mỏng hé mở, nói khẽ: "Hóa ra em thích hắn!"Giờ khắc này, trí óc Hà Duy rối loạn hoàn toàn.Lê Viêm quen thói ngỗ ngược, cả đời chưa từng cúi đầu trước ai, cũng chưa bao giờ để mình chịu khổ, nhưng giờ hắn đã biết thế nào là đau đớn thấu tim gan và nỗi khổ bị phản bội, ngày trước mừng vui bao nhiêu, hiện tại tuyệt vọng bấy nhiêu.Cảm xúc như thủy triều dũng mãnh tràn lên khiến hắn triệt để đánh mất lý trí.Hắn thích cậu ngần nào, thì bây giờ muốn giết cậu ngần ấy!Cái gì mà bạn đời trọn đời trọn kiếp? Đúng là nực cười đến cực điểm.Ánh mắt Lê Viêm chậm rãi tụ lại, trong một thoáng nhìn thấy Hà Duy, trong lòng nảy sinh ý nghĩ vô cùng khủng bố.Hút khô máu cậu, biến cậu thành búp bê, như vậy cậu sẽ vĩnh viễn thuộc về hắn.Không có suy nghĩ, không có ý thức, chỉ nghe lời hắn, chân chính thuận theo, chân chính ỷ lại, không lừa gạt, càng không phản bội!Tốt đẹp làm sao... vậy còn chờ gì nữa?Lê Viêm nhêch miệng, sâu trong đồng tử đỏ thẫm là một màu hắc ám, sự cố chấp ấy chả khác gì Lăng Vân Dực.Hắn cắn rách cổ Hà Duy, máu tươi ngọt ngào trào ra không làm hắn lý trí thêm chút nào, ngược lại càng thêm rồ dại.Hà Duy không thể động đậy, nỗi tuyệt vọng ùa lên từ đáy lòng hoàn toàn nuốt chửng cậu, cậu chẳng biết phản ứng thế nào.Mãi đến khi người đang ôm chặt cậu thả lỏng tay, ngã xuống đất hôn mê.Gió lạnh thấu xương thổi đến, xuyên qua cổ áo như muốn thâm nhập huyết quản cùng máu, rồi bao vây toàn thân.Hà Duy giật mình tỉnh táo lại.Cậu vội vàng xem xét tình huống một chút, quả quyết về bên Tống Đoan Nghi.Gần như vừa tỉnh lại, Hà Duy đã hoảng hốt nắm chặt tay Tống Đoan Nghi: "Sư tôn, sư tôn nhất định có thể cứu họ!"Tống Đoan Nghi đang ở ngay cạnh bên, bèn thuận thế ôm chặt cậu, trầm giọng hỏi: "Làm sao? Đừng nóng, từ từ nói."Chính Hà Duy cũng chưa phát hiện trên mặt mình đã sớm nhòe nhoẹt nước mắt, giọng khàn khàn nhưng khá mạch lạc, cậu tức tốc kể hết mọi việc phát sinh.Tống Đoan Nghi nghe xong, cả người cứng đờ, đôi mắt nhạt màu cũng bộc phát ánh sáng cực mạnh.Giây sau, hắn siết chặt bả vai Hà Duy: "Ngươi nói thật sao?"Hà Duy hơi nhíu mày, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt, nhưng lúc này hơi đâu để ý nhiều, chỉ gật đầu.Tống Đoan Nghi thoáng giương khóe miệng, đoạn bảo Hà Duy: "Đi tìm Trúc Uyên!"Hà Duy chợt ngẩng đầu nhìn hắn."Bảo Trúc Uyên đến thành Vong Tiên luôn đi.""Như vậy có thể giúp Lăng Vân Dực với Lê Viêm thoát khỏi đau đớn à?""Đương nhiên," Tống Đoan Nghi lấy lại trấn định, trong mắt tràn đầy ôn hòa, "Ta đã lừa ngươi bao giờ chưa?"Hà Duy đối diện hắn, lặng thinh hồi lâu mới thong thả đáp: "Nếu đã thế, sư tôn có thể cho ta biết, vì sao ngài muốn gợi ý cho Trúc Uyên đi diệt Liên Thiền Tông? Vì sao mở cánh cửa Hắc Sát để Lê Viêm đi hủy thân xác của Lăng Vân Dực, vì sao sắp xếp Lâm Tuyên tiếp cận Lăng Vân Dực..."Chương 95Mấy vấn đề này luôn đè ép ngực Hà Duy, như bình thường đánh chết cậu cũng không dám hỏi, nhưng bây giờ đời nào để ý được lắm vậy.Tuy rằng việc Lăng Vân Dực và Lê Viêm đồng thời gặp chuyện không may khiến Hà Duy hoang mang, nhưng cũng tiếp thêm dũng khí cho cậu. Cậu quyết không chùn bước nữa mà dũng cảm xông pha lên trước.Cậu biết sư tôn có biện pháp, cũng biết hắn có âm mưu. Ngày thường cậu sẽ không hỏi, nhưng thời điểm này không thể tiếp tục mạo hiểm, nhất định phải biết tất cả!Thế nên, cậu quyết định hỏi rõ.Thành thật mà nói, hỏi chi tiết như vậy thực sự quá liều lĩnh. Khoảnh khắc nghe xong câu hỏi, ý định dâng lên trong lòng Tống Đoan Nghi tuyệt đối là giết người diệt khẩu.Kế hoạch của hắn không có khả năng chẳng ai biết, song hắn luôn làm việc cẩn thận, có để lộ cũng chỉ lộ chút đỉnh, điều những kẻ tham dự biết chỉ là một miếng nhỏ trong bức hình ghép to lớn, chắc chắn không người nào biết cặn kẽ.Nhưng, Hà Duy biết.Tống Đoan Nghi đột nhiên nheo mắt, Hà Duy vẫn can đảm nhìn thẳng vào hắn."Sư tôn, hãy cho ta biết lý do ngài hận Lăng Vân Dực tới vậy!"Hà Duy không biết nên tin tưởng một người luôn trăm phương ngàn kế muốn tổn thương Lăng Vân Dực thế nào, nhưng cậu biết chỉ sư tôn có cách cứu họ, cậu chẳng còn lựa chọn nào khác. Vì vậy, cậu mới nói ra hết, hy vọng Tống Đoan Nghi cho cậu biết, bởi dù là lời nói dối, cậu cũng có thể dựa vào đó để cân nhắc phán đoán, kiệt lực hạ mức độ nguy hiểm xuống thấp nhất.Tống Đoan Nghi nhìn cậu, giấu đi cảm xúc trong mắt, một lần nữa khôi phục dáng điệu vân đạm phong khinh: "Ta không biết ngươi nghe ai...""Trúc Uyên!" Hà Duy dứt khoát chặt đứt lời lấy lệ hắn sắp nói, tặng hắn một đáp án, "Là Trúc Uyên tiền bối cho ta biết, đương nhiên ta cũng biết một ít từ Lê Viêm, sau đó còn gặp Lâm Tuyên... Nhiều đoạn ngắn hợp lại, dù ta không mấy thông minh, nhưng vẫn có thể suy xét cẩn thận mọi chuyện!"Cậu nói xong, trong mắt Tống Đoan Nghi thoáng hiện tia sáng tỏ, hắn cười cười: "Không, ngươi rất thông minh."Hà Duy trực tiếp ngó lơ lời khen ôn hòa ấy, kiên quyết nhìn Tống Đoan Nghi không tha.Tống Đoan Nghi thoáng ngập ngừng, nhẹ giọng nói: "Đích xác đều là ta làm, nhưng ta không hận hắn."Hà Duy mở miệng hỏi ngay: "Ngài hủy diệt hết thảy của hắn, thế mà bảo không hận?""Hà Duy, rất nhiều chuyện nào phải một hai câu có thể giải thích rõ, song ta phải cho ngươi biết điều này, ta không hận bất cứ ai trong số họ, thậm chí... trên đời không ai quan tâm họ hơn ta."Lúc Tống Đoan Nghi nói câu này, trên mặt hắn biểu lộ một chút tâm tình khó nói. Hà Duy nhìn thấy hết, trong đầu bỗng ong lên, có thứ gì đó phá đất ngoi lên, cậu liều mạng túm lấy cái đuôi nhỏ kia, định lôi toàn bộ chân tướng ra. Cơ mà, cái đuôi quá khổng lồ, dẫu mọi mũi tên đều chĩa hướng đó, Hà Duy vẫn có chút không tin nổi.Tuy nhiên, cậu không thể lùi bước, mà phải đối mặt.Hà Duy chợt ngẩng đầu nhìn thẳng Tống Đoan Nghi: "Các ngươi có quan hệ gì với... Thiên Tôn?"Câu hỏi vừa thốt ra, Tống Đoan Nghi đột ngột tiếp cận cậu, ngón tay trắng nõn khóa chặt cổ họng cậu, chàng trai thoát trần tựa thần tiên lần đầu tỏa ra sát khí khiến người ta khiếp sợ.Đó là sự phẫn nộ khi bị chạm trúng điểm mấu chốt, bị vạch trần bí mật, bị nhìn thấu tâm tư!Hà Duy chẳng hề sợ sệt, một mực đối diện hắn: "Thiên Tôn chính là sư tôn, sư tôn chính là chủ nhân thành Vong Tiên!"Ngón tay thon dài siết chặt, cảm giác khó thở kéo tới, trước mắt Hà Duy bắt đầu choáng váng, song cậu không thể chịu thua, nhất định phải kiên trì.Tống Đoan Nghi tức giận chứng tỏ cậu đoán đúng hướng!Hà Duy điềm tĩnh nhìn hắn, mắt không chớp, cũng không e ngại sống chết, giờ khắc này trong mắt cậu chỉ có sự cố chấp đáng sợ.Tống Đoan Nghi quan sát cậu, cảm nhận hơi ấm dưới tay, mạch đang đập và máu đang chảy, hắn chỉ cần gia tăng chút lực thì sẽ dẹp yên ngay.Nhưng về sau sẽ không gặp lại người này nữa.Ý nghĩ vừa xuất hiện, đau đớn kịch liệt đã điên cuồng ập tới, cơn đau không chỉ bắt nguồn từ đáy lòng, càng như... đến từ chính linh hồn.Dẫu phẫn nộ, dẫu oán hận, dẫu thất vọng... vẫn chẳng nỡ buông tay.Vong tình tuyệt nghĩa, hắn cứ ngỡ bọn họ đã sớm làm được, nhưng sự thật chỉ là... chưa gặp đúng người mà thôi.Nghĩ đến đây, Tống Đoan Nghi chậm rãi thả lỏng tay, ôm lấy Hà Duy...Không nhìn thẳng cậu, giọng hắn cũng bình tĩnh hơn."Có một số việc ta đã quên phải thổ lộ thế nào, vì vậy ta cũng không biết, ta chỉ có thể cho ngươi biết rằng ta là người duy nhất không hại bọn họ."Hà Duy im lặng, cậu đang chờ Tống Đoan Nghi nói tiếp.Tống Đoan Nghi thở dài khe khẽ, nhắc tới một chuyện khác: "Lăng Vân Dực cũng chẳng phải con của Lăng Trường Đình."Tin tức quá chấn động, cả người Hà Duy dại ra.Tống Đoan Nghi tiếp lời: "Ngươi quen thuộc với Lê Viêm và Trúc Uyên như thế chắc cũng biết vài chuyện, bọn họ đã sống rất lâu, lâu đến mức ngươi không tưởng tượng nổi. Một người có chết vẫn sẽ sống lại, còn người kia từ trước tới nay chẳng biết tử vong là gì, không cách nào nói ai may mắn hơn. Lê Viêm sẽ chết, nhưng cái giá để sống lại là nỗi thống khổ thà rằng chết trăm ngàn lần cũng không muốn đối mặt. Trúc Uyên sẽ không chết, nhưng sống không chốn về, cũng chẳng mưu cầu điều gì, hưởng không một thân sức mạnh lại chưa từng có mục tiêu sinh tồn, chỉ riêng nỗi cô độc vĩnh hằng cũng đủ khiến người ta phát điên."Hà Duy cũng đoán được đại khái, song chưa bao giờ nghĩ kỹ, nay nghe Tống Đoan Nghi lần lượt nhắc đến, cậu chỉ cảm thấy cả lồng ngực chấn động, vô số nỗi niềm chua xót cũng tràn lên, phủ kín toàn bộ lục phủ ngũ tạng."Lăng Vân Dực rất may mắn, hắn cũng sẽ không tử vong, nhưng sẽ luân hồi, cứ cách ngàn năm lại lần nữa làm người. Tuy không có cha mẹ ruột, song đã mất ký ức nên dù kiếp nào cũng chông gai, chí ít vẫn không cần chịu đựng quá trình tôi luyện vô điểm dừng...""Nhưng ta rất khổ sở." Tống Đoan Nghi đột nhiên ôm chặt Hà Duy, khí lực lớn tới độ hận không thể tạc cậu vào thân thể, "Ta gánh tất thảy ký ức của hắn, hắn luân hồi, nhưng trải nghiệm cả đời lại để ta kế thừa. Hắn chưa phút nào được vui sướng, thân mang hung kiếm, lưng đeo nguyền rủa, mỗi kiếp đều ngập tràn bóng tối, chỉ có máu tanh và phản bội, tuyệt vọng và cô đơn. Hắn quên sạch mọi thứ, còn ta phải tiếp nhận hết!"Hà Duy chưa bao giờ ngờ sẽ thành ra thế này!Cơ mà... vì sao chứ?Hà Duy không dám cử động, chỉ lên tiếng: "Nếu đã thế, sao sư tôn lại...""Muốn Lăng Vân Dực càng thêm đau khổ?" Tống Đoan Nghi vùi mặt vào tóc cậu, cất giọng rầu rĩ, "Bởi ta chịu đủ rồi! Ta muốn kết thúc tất cả!""Ta tìm được Lăng Vân Dực ngay lúc hắn mới luân hồi, song khi ấy ta đang chịu kiếp nạn nên không có cách tự mình nuôi nấng hắn, bèn giao hắn cho bạn cũ, cũng chính là Lăng Trường Đình. Vốn tưởng dựa vào quan hệ giữa ta và Lăng gia, họ chắc chắn sẽ đối xử tử tế với hắn, nhưng kết quả thì sao? Lăng Vân Dực thiên tư trác tuyệt, tu vi ngày một tiến bộ, khiến người nhà họ Lăng kiêng kỵ đến mức muốn trừ khử hắn cho rảnh tay! Nếu không nhờ ta ra tay ngăn cản, e rằng Lăng Vân Dực đã luân hồi tiếp rồi!"Dù thế nào cũng chưa từng nghĩ tới khả năng ấy, Hà Duy cảm thấy hơi khó tin.Tống Đoan Nghi cười khẽ một tiếng: "Đến nước này, ta triệt để cắt đứt mọi nhung nhớ, đã vậy thì cần gì chờ đợi nữa? Ta dẫn dắt Trúc Uyên diệt Liên Thiền Tông, khiến Lê Viêm hủy thân xác hắn, ta muốn Lăng Vân Dực vứt bỏ tất thảy mong ngóng, muốn hắn sa đọa thành ma! Chỉ như thế mới hoàn toàn thức tỉnh Hung Kiếm Huyết Tàn, chỉ như thế hắn mới đạt được sức mạnh chân chính, cũng chỉ có hắn chấm dứt được chuyện này!"Tống Đoan Nghi cơ hồ nghẹn ngào thốt ra từ cuối cùng.Hà Duy hoàn toàn ngây ngẩn, phút chốc quá nhiều tin tức xông tới, cậu chẳng biết nên lý giải kiểu gì, thậm chí vì vậy mà bắt đầu nảy sinh thêm nhiều suy nghĩ.Sư tôn với Lăng Vân Dực... không, là bốn người họ, rốt cuộc có quan hệ gì?Vì sao... đến cùng là vì cái gì...Nam tử tóc bạc mắt đen bất thình lình xuất hiện trong đầu cậu.Cảnh tượng khiến Hà Duy suốt đời khó quên.Cung điện mây mù, khí thế khoáng đạt, hào hùng chấn thiên, tất cả đều không lu mờ được bóng hình thon dài kia.Trường bào đen huyền, vai rộng eo thon, tóc dài chạm eo tựa những vì sao trải dài, mà dung mạo anh tuấn càng như băng giá trên núi cao, như trăng lạnh giữa trời đêm, lạnh lùng, hoàn mỹ, phong thái tao nhã trong từng động tác giơ tay nhấc chân đều khiến người cam nguyện cúi đầu.Linh thủy...Cơn đau sắc bén tập kích, Hà Duy bất giác nhíu mày, chợt hoàn hồn.Tống Đoan Nghi đã bình tĩnh lại, hắn nhìn Hà Duy, đồng tử nhạt màu trong veo như băng tuyết mới tan."Ta sẽ không hại hắn, Hà Duy, ta mong ngươi có thể giúp ta."Hà Duy lặng im hồi lâu mới đáp: "Cần ta làm gì?""Dẫn Trúc Uyên đến thành Vong Tiên, rồi lập tức tới gặp ta."Hà Duy hỏi vấn đề cuối: "Trúc Uyên đến thành Vong Tiên cũng sẽ có được trí nhớ của Lăng Vân Dực và Lê Viêm sao?"Tống Đoan Nghi nhìn cậu, gật đầu: "Phải.""Nếu không thì thế nào." Hà Duy gần như mặt không đổi sắc nhìn hắn.Tống Đoan Nghi bỗng nở nụ cười, diện mạo vốn đã lộng lẫy tột độ, trước kia mỉm cười đã là hoa đào vạn dặm tựa sương mù, giờ đây càng mỹ lệ như hoa quỳnh khuynh thế trọn đêm dài, xinh đẹp vô ngần, mà lại mang theo quyết tuyệt khó tả.Tim Hà Duy đột nhiên co chặt, rồi cậu nhận được câu trả lời."Yên tâm, chẳng ai chết được, đơn giản là tiếp tục đến khi... tất cả chúng ta phát điên mới thôi."Đáp án này như cây kim đâm vào lòng Hà Duy, sắc mặt cậu thoắt cái trắng bệch, đoạn cậu nhắm mắt, thì thào: "Ta hiểu rồi."Tống Đoan Nghi lại ôm cậu, hạ một nụ hôn lên trán cậu: "Hà Duy, gặp được ngươi thật tốt."Thân thể Hà Duy cương cứng, tiếp theo lại cúi đầu đáp một câu.Tống Đoan Nghi nghe xong, mắt lập tức sáng rỡ.Hà Duy hít sâu một hơi, đi tới chỗ Trúc Uyên.Nam tử áo đen bình thản nhìn cậu: "Xem ra ngươi đã trải qua rất nhiều chuyện."Hà Duy mệt chết được, nhưng giờ chưa phải thời điểm nghỉ ngơi, cậu quyết đoán ngẩng đầu: "Tiền bối, xin ngươi theo ta đến thành Vong Tiên một chuyến."Chương 96Cậu vừa nói xong ba chữ này, đồng tử Trúc Uyên đột nhiên co rụt.Sau đó, hệt như những gì Hà Duy nghĩ, đất đai nơi đây bắt đầu sụp đổ.Trúc Uyên tức tốc ôm Hà Duy vào lòng, sáu cánh dang rộng, dễ dàng lơ lửng trên không."Ngươi nói... thành Vong Tiên?""Phải." Hà Duy đáp có chút uể oải, "Điểm sáng màu lam phía dưới kia kìa, nhờ ngài đấy."Trong hệ thống, sắc màu đại biểu cho Trúc Uyên là màu lam, nên Hà Duy biết muốn tiến vào thành Vong Tiên, tất yếu phải thông qua quầng sáng xanh lam.Một lần có thể ngạc nhiên, hai lần sẽ buồn bực, nhưng đến bây giờ, trong lòng Hà Duy đã có vài ý tưởng mơ hồ.Thứ đáy biển Vô Vọng che giấu đại khái là một số mảnh ký ức nhỏ, mỗi người đều có một đoạn, còn chìa khóa chắc là mấy điểm sáng đại diện cho họ...A, Hà Duy chợt nhanh trí, cớ sao những mảnh ký ức lại xuất hiện vào lúc này?Vì sao chìa khóa lại liên quan tới ám hiệu của hệ thống?Hà Duy hồi tưởng lời của Tống Đoan Nghi, cậu có thể nghe ra Tống Đoan Nghi đã cố gắng từ rất lâu, cân nhắc mọi bề, lập kế khắp nơi, phải chăng đều toan tính cho tình huống hôm nay?Chiếu theo tâm kế và kiến thức của Tống Đoan Nghi, làm sao có chuyện suốt bao năm chẳng hề tiến triển? Tuy bảo đáy biển Vô Vọng hết sức bí ẩn, nhưng từ việc Tống Đoan Nghi rơi xuống biển mà vẫn lông tóc vô thương, có thể suy ra nơi này với hắn cũng không phải vùng đất khó lòng chạm đến.Gánh chịu ngần ấy đau khổ hàng vạn năm, hắn chắc chắn đã lật tung cả đại lục Đấu Linh, thể nào lại bỏ qua chốn này? Cho nên nói, Tống Đoan Nghi hiển nhiên đã sớm thăm dò đáy biển Vô Vọng, mà khi ấy, dưới đây chưa có gì khác thường.Vậy... bây giờ thoáng cái lại kích động đến thế là sao? Có gì khác thường ư?Là bởi bốn người ở cùng một nơi?Không đúng, đã tề tựu ở làng Phi Linh từ sớm rồi mà... Còn điều gì khác chăng?Hệ thống... Hà Duy vội vàng mở hệ thống, nhiệm vụ trong khung nhiệm vụ đã hoàn thành hết, không có nhiệm vụ mới, khung kỹ năng cũng y chang, cái khác không có gì thay đổi.Khoan đã! Hà Duy chợt phản ứng, mục tiêu xâm lăng không giống lúc trước!Không còn thanh tiến độ của độ hảo cảm và độ cừu hận nữa, chỉ còn bốn cái tên, trước đây Hà Duy chẳng nghĩ nhiều, thế nên chưa mở ra xem bao giờ, nay tâm tư bỗng dao động, bèn ấn mở.Tiếp theo, cậu liền trợn to mắt.Lăng Vân Dực, Lê Viêm, Trúc Uyên, Tống Đoan Nghi.Phía trên tên mỗi người đều có một trái tim hồng, má nó chứ, thế là ý gì!Hà Duy nhìn ngây ngốc, cuối cùng trong lòng hiện ra hình ảnh hỏng bét.Sau khi rơi xuống đáy biển Vô Vọng thì phát sinh chuyện gì?Phải nói là khiến người ta không cách nào quên được, cậu phân làm bốn, tại những nơi bất đồng, cùng bọn họ...Mặt Hà Duy bỗng đỏ lên, ra sức lắc đầu, sao có thể chứ! Tuyệt... tuyệt đối không dính dáng xu cắc gì với chuyện ấy hết!Ngặt nỗi, với cách làm việc khác người của hệ thống thì...Kỳ thực gần đây Hà Duy cũng có ít suy đoán, ban nãy cậu có nói với Tống Đoan Nghi rằng: "Hình như ta tồn tại vì các ngươi."Có lẽ Tống Đoan Nghi cho rằng cậu đang an ủi hắn, song Hà Duy nói thật lòng.Thay vì nói thế, nói vầy càng chính xác hơn: "Hình như ta vì các ngươi mới đến nơi này."Đúng vậy, ù ù cạc cạc xuyên qua, hệ thống chả hiểu từ đâu chui ra, tiếp theo còn lởn vởn chung quanh họ. Nói quái đản một chút, quả thực cứ như vận mệnh đang dẫn cậu tới gần họ từng bước một, phục vụ họ, thậm chí lấy lòng họ.Hà Duy chỉ là người thường, ba hồi bảy lượt như thế, chính cậu cũng gia nhập thế cục.Có điều, giờ ngẫm nghĩ lại cảm thấy cái gọi là vận mệnh chính là hệ thống trong cơ thể cậu.Lạc vào cõi tiên suốt dọc đường, tới khi Trúc Uyên mang Hà Duy đến quầng sáng, cậu mới bị màu xanh lam kia đánh thức.Trúc Uyên cúi đầu hỏi cậu: "Chỗ này à?"Hà Duy gật đầu: "Đúng rồi."Trúc Uyên quyết đoán mang cậu xuyên thẳng qua, không có gì bất thường, vừa đi vào liền bắt gặp vạn dặm trời quang.Mỗi lần đều xuất hiện trên không, lần này cũng thế.Hà Duy định lên tiếng thì thấy phía chân trời có một đám mây mù đang phóng vụt lên, tập trung nhìn kỹ mới nhận ra rất nhiều tu sĩ đang ngự linh phi hành.Trúc Uyên nhìn thoáng qua, liền nhíu mày: "Ở đây là?" Hắn thắc mắc cũng bình thường, nơi này là đại lục Đấu Linh, nhưng không phải đại lục Đấu Linh mà họ biết, ở đây Nhân Yêu Mộc sống chung với nhau, thậm chí còn rải rác vài Băng tộc. Tuy vẫn có tranh đấu, song là tranh chấp giữa môn phái đảng phiệt, chứ không xuất phát từ sự không đội trời chung giữa các chủng tộc.Hà Duy giương mắt nhìn mà có chút chán nản, thời gian lại lần nữa bất đồng, đột nhiên phát triển mạnh so với thời kỳ của Lê Viêm, đã có rất nhiều cao thủ kỳ biến hình biết ngự linh, lực lượng mạnh mẽ, thậm chí có cả đại năng kỳ linh cảnh.Vẫn là nhóm Ly Ưu nhận ra Trúc Uyên, tương tự mấy lần trước đây, bọn họ cũng gọi hắn là sư tôn.Khỏi cần Hà Duy ra hiệu, Trúc Uyên đã thoải mái ứng phó.Hà Duy theo nhóm Ly Ưu bay trên trời, đồng thời cũng chú ý quan sát.Bề ngoài của Ly Ưu càng lộ rõ vẻ già cả, dù đã lên kỳ linh cảnh cấp cao, nhưng hắn đột phá kỳ biến hình khi tuổi tác đã cao, tiến vào kỳ linh cảnh sẽ làm chậm quá trình lão hóa, song không cách nào theo kịp năm tháng tu chân dài đằng đẵng.Tu luyện kỳ linh cảnh hở cái cũng mất mấy trăm năm, dẫu thiên tư trác tuyệt, nhưng không tốn ngàn năm thì đừng mơ tưởng đạt tới kỳ hợp dung.Ly Ưu là đồ đệ, Trúc Uyên là sư tôn, bấy giờ cả hai đứng chung mà như thể đảo ngược vai vế.Ly Ưu càng thêm trầm ổn, ngặt nỗi trong lòng Hà Duy chẳng mấy dễ chịu.Mấy trăm năm đủ cải biến một người, Hà Duy đã không thể nhìn ra bóng dáng thiếu niên nhiệt huyết năm nào từ trên mặt ông lão lúc này nữa.Nhụ mộ và sùng kính ngập tràn trong mắt cũng biến chất, tuy vẫn cung kính gọi sư tôn, nhưng đa phần là do sợ hãi, đề phòng và... ghen ghét.Bọn họ trải qua quá trình tu luyện dài dòng, cố gắng biết bao mà vẫn gặp phải tử vong, còn hắn thì ngàn năm tựa một ngày, vẫn tuấn mỹ, vẫn... hùng mạnh như vậy.Nếu như... nếu như...Hà Duy nhìn thấu tất cả, trong lòng thất kinh.Cậu toan nhắc nhở Trúc Uyên, nhưng vừa ngẩng đầu đã bị cảnh tượng đối diện làm chấn động.Cung điện trong mộng xuất hiện ngay trước mắt.Mây mù dày đặc, khí thế phi thường, cung điện trên không này đích thực là chỗ ở của thần.Hà Duy ngắm mê mẩn, Ly Ưu lại chắp tay bảo: "Sư tôn đã ra ngoài mấy chục năm, song chúng đồ nhi vẫn chú ý quét dọn hàng ngày, không dám sơ suất ngày nào."Trúc Uyên giơ tay, ý bảo đã biết.Ly Ưu thoáng nâng mắt liếc sơ, rồi hạ xuống ngay lập tức.Hà Duy mãi chưa lấy lại bình tĩnh, trong phút chốc ấy, cậu như quay về trong mộng, tới nỗi có cảm giác nháy mắt sau, bi kịch kia sẽ phát sinh trước mặt mình!Nhưng mà... không có khả năng, người đứng bên cậu là Trúc Uyên, lấy sức mạnh của Trúc Uyên, đời nào mắc loại bẫy đó?Huống chi cậu còn ở đây, nay tu vi của cậu đã là kỳ hợp dung, cộng thêm linh kỹ thứ ba của Kết Linh Tiên Y, tới lúc ấy cậu phục chế sức mạnh của Trúc Uyên, dám hỏi thế gian này có ai chống lại được hai Trúc Uyên?Tuyệt đối không thể!Nghĩ thế, Hà Duy thoáng bình tâm lại, chẳng qua trăm triệu không ngờ dị biến sẽ xảy ra vào lúc này.Trúc Uyên mới rồi còn vô sự bỗng nắm chặt tay cậu.Dù trên mặt bất động, song Hà Duy vẫn nhận thấy lòng bàn tay nóng cháy và thân thể khẽ run của hắn... Hà Duy từng trải qua hai lần, làm sao không hiểu được?Khốn nỗi lại là bây giờ... Hà Duy vội vàng đỡ Trúc Uyên: "Tiền bối, ngươi..."Ngay cả Trúc Uyên cũng không chịu được nỗi đau linh hồn bị xé rách, mà đau đớn hắn phải gánh còn trầm trọng hơn. Bản thân hắn chính là linh thể, lấy hồn làm dẫn, lấy linh đắp thể, thống khổ bắt nguồn từ linh hồn chỉ hận không thể trực tiếp hủy diệt hắn.Hà Duy đè nén nôn nóng trong lòng, trên mặt làm bộ trấn định, còn nói thay Trúc Uyên: "Chúng ta nhập điện trước đi."Nhưng nằm ngoài dự kiến của Hà Duy, chẳng ai nhìn về phía cậu, hoặc nên nói, không ai nghe thấy!Hà Duy ngơ ngác, lớn tiếng nói thêm câu nữa, bấy giờ mới giật mình phát hiện, hóa ra từ đầu tới cuối họ chẳng hề thấy cậu!Lòng Hà Duy khẽ động, cảm giác bất an nhen nhóm ngay sau đó, cậu không thuộc về chốn này, thành ra bọn họ không thấy cậu. Nếu cậu không ở đây, phải chăng... hoàn toàn không thay đổi được gì?Hà Duy gần như ra tay ngay tức khắc, linh khí dồi dào đột ngột nổi lên, đánh vào cột đá chống trời, chớ nói chỉ là một cột đá, chỉ e đến núi cao cũng bị đập nát thành tro bụi.Tiếc rằng, cú tấn công đáng sợ lại như hình ảnh hư vô nện lên mặt nước, không gợn chút sóng nào.Suy nghĩ của Hà Duy trở thành sự thật, thế có nghĩa cậu vô phương bảo hộ Trúc Uyên!Đúng lúc này, Trúc Uyên chợt ngẩng đầu, ra sức nắm tay cậu: "Ngươi... ngươi với bọn họ..."Mặt Hà Duy thoắt cái tái nhợt, cậu cầm tay Trúc Uyên: "Trước khoan quan tâm chuyện đó, phải coi chừng bọn người kia, họ sẽ công kích ngươi, nhưng ta không thể bảo vệ ngươi được!"Cậu mới dứt lời, chung quanh cũng bắt đầu xôn xao.Kế tiếp, mọi điều Hà Duy lo lắng đều phát sinh.Khung cảnh trong mộng tái hiện, song chi tiết hơn nhiều.Ly Ưu nâng quyền trượng, khuôn mặt lộ rõ vẻ già nua nom càng dữ tợn: "Sư tôn! Đã mấy ngàn năm, đồ nhi đợi lâu lắm rồi, nếu còn tiếp tục lãng phí, thì dù chúng ta có thể bất tử cũng đã là cành khô gỗ mục, vậy còn ý nghĩa gì nữa!"Ly Sầu đứng ra theo, hắn trẻ hơn Ly Ưu một chút, nhưng cũng đã chạm ngưỡng ngũ tuần. Sau mấy ngàn năm chìm đắm trong quyền lợi, lòng hắn đã chứa đầy tham niệm: "Sư tôn, ngài đã quan tâm chúng ta đến thế, chi bằng tiếp tục che chở đi, hãy ban linh huyết của ngài cho chúng ta!"Rõ là nhất hô bá ứng, Hà Duy lạnh lùng quan sát, tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn khó tránh xót xa và thất vọng khôn cùng, cậu thực sự không thể tưởng tượng thời điểm đối mặt với tình huống này, nam tử dùng tâm trạng gì để tiếp nhận.Hiềm nỗi Hà Duy không chờ được nữa, tình trạng Trúc Uyên bất ổn, mà cậu lại chẳng thể thi thuật, giờ chỉ còn cách đi tìm sư tôn thôi.Hà Duy hít sâu một hơi, lập tức về chỗ Tống Đoan Nghi.Cơ hồ vừa hoàn hồn, Hà Duy liền phát hiện Tống Đoan Nghi vẫn đang ôm cậu, không suy suyển mảy may.Hà Duy vội nói: "Bên Trúc Uyên xảy ra chuyện, đám người Ly Ưu..."Tống Đoan Nghi tiếp lời: "Phản rồi?"Hà Duy ngốc lăng, Tống Đoan Nghi mỉm cười, thở dài một hơi: "Đi thôi, thành Vong Tiên, ai ngờ còn có thể trở về chứ."Lời vừa thốt ra, quang cảnh quanh thân cũng sụp xuống, Tống Đoan Nghi ôm Hà Duy cưỡi Hắc Sắc Vũ Phiến.Hà Duy nhìn bốn bề trống rỗng, đang định bảo "đi theo điểm sáng màu đen thôi" thì bỗng nhận ra rằng, màu đen... tất cả xung quanh đều là màu đen, phân biệt bằng cách nào đây, điểm sáng màu đen nằm ở đâu?Cảm xúc của Hà Duy lan sang Tống Đoan Nghi, hắn hỏi: "Sao thế?"Hà Duy giật mình, vẫn quyết định giải thích.Lăng Vân Dực là màu đỏ, Lê Viêm là màu tím, Trúc Uyên là màu lam, chỉ mình Tống Đoan Nghi... màu đen.Nhưng phía trước là hắc ám vô tận, làm thế nào biết đâu là cửa vào?Tống Đoan Nghi hơi ngớ ra, đoạn thở dài: "Hóa ra ta vô duyên quay về nơi ấy."Hà Duy nghe hắn nói, chỉ cảm thấy trong lời giấu ý khác, nhưng không bận tâm lắm, cậu đang lo cho Trúc Uyên."Sư tôn, Trúc Uyên tiền bối...""Yên tâm," Tống Đoan Nghi nhìn khoảng không, trầm giọng đáp, "chưa tới lúc hắn ngã xuống đâu."Hà Duy tưởng ý hắn muốn nói "đó chỉ là mảnh ký ức hư ảo, sẽ không thương tổn đến Trúc Uyên", song nghĩ kỹ lại có cảm giác "hắn" ở đây không phải Trúc Uyên."Sư tôn?"Tống Đoan Nghi cười cười: "Chỉ mới khởi đầu thôi, phản bội đáng căm hận hơn còn chờ phía sau kia kìa."