Hệ thống nữ thần của trai thẳng
Phần Không Tên 13
Chương 88Hà Duy chẳng cách nào diễn tả đây là tình huống hoang đường cỡ nào, thậm chí không dám suy xét.Cậu làm riêng với bốn người họ, nhưng lại không hề lẫn lộn.Tính tình họ bất đồng, cách yêu thích cũng khác nhau, song khiến cậu kinh ngạc là giữa họ có một sự tương đồng lạ thường khó tả thành lời.Một người...Ý nghĩ này vừa xẹt qua não, Hà Duy đoan chắc mình váng đầu rồi.Nghĩ gì đâu không, làm sao có thể chứ!Bốn người nào có tí ti điểm chung, sao cậu lại lẫn lộn bọn họ được!Cơ mà, Hà Duy không khỏi nhớ đến việc cậu có bốn túc thể nhờ hệ thống...Nhưng ngay sau đó, cậu lập tức đánh bay suy nghĩ ấy, cậu đích xác có bốn túc thể, nhưng đó là bốn cơ thể, còn thần trí chỉ có một. Cả bốn vẫn liên hệ với nhau chứ không phải cá thể độc lập, thế nên đâu xem như bốn người.Chẳng hiểu sao Hà Duy đột nhiên nhớ tới giấc mộng ban sơ kia, cách đây lâu lắm rồi mà vẫn rõ mồn một như mới mơ thấy hôm qua.Cậu nhớ rõ người nọ, nam nhân chắp tay đứng tại chân trời xa xăm.Hắn sở hữu mái tóc bạc như ngân hà, lại có cặp mắt đen tựa bóng đêm, dung mạo không rõ, nhưng nốt ruồi dưới mắt hệt như nước mắt thật sự thấm ướt lòng cậu, và còn... đôi cánh bao phủ bầu trời kia.Trong một thoáng, cậu thấy hắn rất quen mắt, nhưng ngẫm lại...Mơ mơ màng màng nghĩ mãi, tới khi tỉnh lại lần nữa đã về không gian hệ thống.Lý do tại sao trở về nơi này, Hà Duy tỏ vẻ không hiểu lắm.Sau đó, hệ thống liền giáng một gậy vào đầu cậu."Xin chú ý, tinh thần lực của chủ thể quá thấp, cần nghỉ ngơi đầy đủ, không thể chống đỡ một lúc cả bốn túc thể nữa."Hà Duy: ...Còn tưởng xuyên tự do không để lại di chứng chớ! Kết quả... cái méo gì thế! Tinh thần lực là cái quỷ gì? Nếu chống không nổi thì lao lực chết ngáp hả?Bề ngoài hệ thống luôn tỏ ra nghe lời, cậu chưa cho phép nó sẽ không nói.Hà Duy bình tĩnh một chút, thử hỏi một câu: "Chừng nào ta tỉnh lại được?""Ba giờ sau sẽ khôi phục, đến lúc ấy có thể rời khỏi chỗ này...""Tốt!" Hà Duy hơi mệt, hơn nữa đầu óc đang lộn xộn nên không nói thêm nữa.Nghỉ ngơi chừng ba giờ, tuy Hà Duy chưa cảm thấy dễ chịu hơn bao nhiêu, nhưng hệ thống lại nhắc cậu tỉnh được rồi.Lúc sắp tỉnh, Hà Duy đâm ra do dự, tinh thần lực sẽ ảnh hưởng đến tình trạng thân thể, cậu chẳng dám tùy tiện tỉnh cả bốn, chỉ có thể tiến từng bước một.Nhưng, nên tỉnh bên nào trước nhỉ?Im lặng quan sát một hồi, Hà Duy nghĩ vẫn nên tỉnh lại bên cạnh sư tôn trước đi, sư tôn mất tích lâu như vậy, bọn họ còn chưa nói nghiêm túc được câu nào, thiết nghĩ cũng không hay lắm.Quyết định xong, Hà Duy bèn chọn túc thể.Thời điểm trong trạng thái linh hồn còn cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, đến hồi về tới thân thể, Hà Duy kiềm không được phải rên lên.Nhức, đau, trướng, cả người chẳng có chút sức lực nào, cảm giác chả khác gì bị bánh xe nghiền qua, mệt rã rời.Hà Duy hơi hơi hiểu được ý hệ thống, nếu cậu thực sự để bốn túc thể cùng tỉnh lại, vậy sẽ lãnh đủ đau đớn từ bốn thân thể truyền đến.Hà Duy đau nhức tới nỗi không dám cử động, Tống Đoan Nghi lại thoáng kinh ngạc: "Tỉnh rồi à? Sao không ngủ thêm lát nữa?"Hà Duy nghỉ ngơi trong hệ thống ba giờ, trong hiện thực cũng ngần ấy thời gian.Hà Duy khẽ cười khổ, hệ thống bảo cậu tỉnh, cậu liền tỉnh luôn, kỳ thực hoàn toàn có thể nghỉ ngơi thêm chốc lát.Tống Đoan Nghi cười cười: "Tuy bảo đã tỉnh, nhưng cứ nhắm mắt nghỉ ngơi thêm đi, để ta bôi thuốc cho ngươi, có thể khiến thân thể thoải mái hơn chút."Hà Duy gật đầu: "Phiền... phiền sư tôn rồi."Giọng cậu vốn vô cùng trong trẻo, nhưng tại trước đó hét to nên bị khàn, lúc này nói năng không trôi chảy mấy.Song, Tống Đoan Nghi nghe thấy khoan khoái cực kỳ, nghĩ đến cậu mới vừa liên tục gọi tên hắn, vong tình cầu xin, chẳng chút cố kỵ mà thốt lên những lời trầm luân đến cực điểm, hắn lại có chút xúc động.Nhưng vẫn nên nhịn thôi, miệt mài cả đêm rồi, giờ làm nữa sợ cậu không chịu nổi.Dù Tống Đoan Nghi đi xa nhà, nhưng hắn có túi càn khôn không gian rộng vượt mức tưởng tượng, nên hầu như chả thiếu thứ gì.Hà Duy xìu thật rồi, đến nhúc nhích cũng lười, Tống Đoan Nghi nghiêm túc bôi thuốc cho cậu, thuốc cao tựa ngọc bích tỏa hương thơm mát lạnh, dính trên ngón tay trắng ngần như giọt xanh trên dương chi ngọc, đẹp mắt không thể tả.Tống Đoan Nghi cúi xuống, ngón tay chu du trên từng điểm đỏ tía, thuốc cao đi tới đâu, những dấu vết lưu lại vì dùng sức quá độ biến mất trong nháy mắt, da thịt khôi phục vẻ trơn mịn và tinh tế, rốt cuộc nhìn không ra chỗ bất thường nữa.Hà Duy chỉ thấy thân thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cậu tự biết đây nhất định là linh đan thần dược, không khỏi sinh lòng cảm kích, thoáng mở mắt liền bắt gặp sườn mặt của Tống Đoan Nghi. Đó là dung mạo mỹ lệ được bao bọc bởi hào quang, từ trán, chóp mũi, cằm đến cần cổ duyên dáng, độ cong cực hoàn mỹ, đưa vào tranh sẽ trở thành hình cắt xinh đẹp nhất.Nhận thấy Hà Duy đang nhìn mình, Tống Đoan Nghi quay mặt sang đối diện với cậu: "Đẹp lắm à?"Hà Duy ngập ngừng, nhưng rồi cũng chậm rãi đáp: "Đẹp."Tống Đoan Nghi cười khẽ, hạ một nụ hôn lên môi cậu: "Ta lại thấy ngươi mới đẹp nhất."Hà Duy ngây ra, đầu nổ cái bùm, mặt nóng rần.Mặt cậu ửng hồng, ánh mắt trốn tránh, dáng vẻ như thế hệt như bàn chải lông mềm quét lên tim Tống Đoan Nghi. Dẫu Tống Đoan Nghi đang tập trung bôi thuốc cho cậu, nhưng hai người vốn đang trần trụi, ngón tay hắn lại vuốt ve khắp nơi, nếu không nghĩ cho tình trạng của cậu, hắn đã chẳng thèm nhịn từ lâu.Nhưng suy cho cùng Hà Duy cũng mệt rồi, cậu tựa vào lòng hắn, bất tri bất giác thiếp đi.Tống Đoan Nghi nhìn cậu chăm chú, đoạn hắn mỉm cười, đè nén ý niệm xuống đáy lòng.Việc cậu ngủ không khiến Tống Đoan Nghi bất ngờ, thuốc vốn dĩ có tác dụng an thần, vả lại cậu thiếu ngủ đã lâu, ngủ cũng nằm trong dự kiến.Tuy đây là đáy biển Vô Vọng trống rỗng, song Tống Đoan Nghi vẫn thể hiện phong phạm thổ hào nên có. Hắn lấy ra cả một ngôi nhà từ túi càn khôn, mọi vật dụng đều đầy đủ, tiếp theo bế Hà Duy bước nhanh vô phòng ngủ.Trên chiếc giường hình tròn êm ái đường kính đến bốn mét là chăn đệm lộng lẫy dệt từ tiên tàm ti mềm mại.Loại giường này không chỉ đông ấm hè mát, ngủ lâu dài còn có công hiệu điều dưỡng thân thể, nếu trên người có vết thương nhẹ, chỉ cần ngủ một đêm sẽ hết hẳn. Cho dù là vết sẹo năm này tháng nọ, ngủ ba ngày cũng dần dần tan biến. Chẳng những thế, ngủ thời gian dài còn có thể cải thiện chất da.Chất liệu thần kỳ nhường ấy ngàn năm mới được chưa đầy nửa thước, là bảo vật chí tôn mà các nữ tu sĩ chạy theo như vịt. Nếu các cô mà biết Tống Đoan Nghi có hẳn một bộ đệm chăn, thể nào cũng nổi điên tập thể.Tống Đoan Nghi đặt Hà Duy lên giường, động tác dịu dàng cẩn thận, hắn kéo chăn đắp cho cậu, cuối cùng còn hôn nhẹ lên trán.Lâu lắm rồi hắn không đối tốt với ai như vậy, nhưng hắn muốn đối xử thật tốt với cậu bé này.Cậu yếu ớt, ngoan ngoãn, không chịu nổi một kích.Thế nhưng, hắn thích cảm giác này, cái cảm giác nắm cậu trong lòng bàn tay khiến nội tâm trống vắng của hắn dấy lên một ngọn lửa.Chương 89Đây là đồ đệ duy nhất của hắn.Nếu có thể, hắn nguyện mãi mãi yêu chiều cậu.Thu xếp cho Hà Duy xong, Tống Đoan Nghi đứng dậy tới cạnh cửa sổ, rồi nâng tay ngưng tụ một cụm sương đen, chiếc quạt lông màu đen bỗng dưng xuất hiện, nó khẽ lay động, ba mặt gương bán trong suốt liền hiện ra.Tống Đoan Nghi tập trung nhìn chốc lát, đoạn hắn chau mày, đôi mắt nhạt màu tối đi.Hình ảnh trong gương hoàn toàn bất đồng, ba người đàn ông khác nhau lại cùng ôm một thiếu niên.Gần như đồng thời, Lăng Vân Dực với Trúc Uyên lập tức ngẩng đầu, tầm mắt nhắm chính xác vào gương.Pháp thuật không gian cũng do lực lượng hình thành, nay bọn họ đã có khả năng phát giác.Tống Đoan Nghi híp mắt, ống tay áo vung lên, mặt gương biến mất, hết thảy quay về yên tĩnh.Hắn đứng bên cửa sổ tầm nửa canh giờ, sau đó mới đứng dậy về với Hà Duy.Hắn quan sát tỉ mỉ thiếu niên đang ngủ say, cảm xúc trong mắt khó diễn tả thành lời.Hà Duy ngủ hơn mười tiếng, thức dậy lần nữa mới chính thức thần thanh khí sảng.Cậu lười biếng duỗi eo, tơ lụa trong tay làm cậu sửng sốt, vừa nhìn kỹ liền bị khung cảnh trước mặt dọa sợ.Đây... đây là?Cậu rời khỏi đáy biển Vô Vọng và quay về Thanh Huyền môn rồi hả?Vèo một cái, Hà Duy tỉnh táo ngay tắp lự, cậu đánh giá bốn phía, tuy không phải phòng ngủ của cậu, nhưng tuyệt đối là phong cách của Thanh Huyền môn. Đặc biệt, chăn gấm trên chiếc giường hình tròn này là Tống Đoan Nghi chuẩn bị riêng cho cậu, theo Vân Uyển Nhi đồn thì đây là trân phẩm ngàn năm khó cầu, nên cậu có ấn tượng rất sâu.Trong phòng không có ai, Hà Duy ngồi dậy, thấy mé giường có quần áo sạch sẽ, vội lấy mặc vào, mặc xong mới bước xuống đi về phía cửa sổ.Mở cửa ra, trông thấy cảnh tượng bên ngoài mới giật mình.Ngoài kia mù mịt vắng lặng, trừ tinh thạch đủ màu sắc rực rỡ thì chẳng còn gì khác.Cậu vẫn ở dưới đáy biển Vô Vọng mà... Nhớ tới tác phong của sư tôn nhà mình, Hà Duy cũng lờ mờ đoán ra, chắc là mang theo bên người một tòa nhà để ở đây mà.Hà Duy rời khỏi cửa sổ, đi đến cạnh cửa, vừa đẩy cửa liền bắt gặp đại sảnh, vòng qua nhà chính, mở cổng chính được thiết kế độc đáo mới ra tới sân vườn.Trong sân có vườn hoa nhỏ, trăm hoa đua nở, còn có suối nước róc rách, chính giữa là một tiểu đình, dòng nước uốn lượn, tiên khí ngập tràn, độc đáo phong nhã như vầy đúng là hơn hẳn tiên cảnh nhân gian.Hà Duy thán phục, nhưng giờ cậu đã hiểu những thứ này không phải đồ thật, chỉ là vài cảnh tượng hư ảo thôi. Tuy nhiên, vì quá mức sống động, nên đặt mình trong đó cũng khiến tâm tình người ta thoải mái vô cùng!Đang đắm chìm trong cảnh đẹp thì bên tai vang lên tiếng gọi khẽ: "Tỉnh rồi à?"Hà Duy ngoảnh lại, bắt gặp nam tử thanh nhã đứng dưới mái hiên: "Sư tôn!"Tống Đoan Nghi vẫy vẫy tay: "Lại đây."Hà Duy men theo đường nhỏ đi qua, thấy bên cạnh Tống Đoan Nghi có một ván cờ dang dở, song cậu đâu rành trò này, chỉ liếc một cái rồi dời mắt.Tống Đoan Nghi kéo cậu ngồi kế hắn, nhẹ giọng hỏi: "Đói bụng chưa? Dùng chút điểm tâm trước nhé."Hà Duy cũng không khách sáo, nom mấy miếng điểm tâm tinh xảo cũng đói bụng lắm, bèn cầm đôi đũa bên cạnh gắp một miếng đưa vào miệng.Tống Đoan Nghi không cần ăn, nhưng vẫn săn sóc Hà Duy, đợi cậu ăn uống no đủ mới nói: "Ta có chút việc muốn hỏi ngươi."Hà Duy nghỉ đủ ăn no, tinh thần đang sảng khoái, toàn thân dễ chịu, căn bản không nghĩ nhiều, chỉ đáp: "Sư tôn có chuyện gì xin cứ việc hỏi."Tống Đoan Nghi lại không lên tiếng ngay, hắn đứng dậy, đi đến trước mặt cậu, khẽ cúi xuống nhìn cậu từ trên cao: "Cho ta biết làm sao ngươi quen bọn họ."Hắn vừa hỏi xong, tròng mắt Hà Duy đột nhiên co rút.Bọn họ là ai... Hà Duy dĩ nhiên biết rõ, tình huống tại làng Phi Linh quá đặc thù nên không ai hỏi gì, nhưng Hà Duy đâu ngờ sư tôn sẽ "khởi binh vấn tội" nhanh vậy đâu.Phải... phải giải thích thế nào đây!Tống Đoan Nghi vẫn nhìn cậu không chớp mắt: "Trước khi đi du linh bí cảnh, ngươi chưa từng tách khỏi ta, nhưng ngươi lại quen biết bọn họ, thậm chí còn ràng buộc rất sâu, có thể cho ta biết lý do không?"Dù đã sớm chuẩn bị tâm lý lòi đuôi, nhưng đến hồi bị hỏi thật, Hà Duy vẫn chẳng biết nên nói từ đâu.Thấy cậu im lặng, Tống Đoan Nghi cũng không truy hỏi, hắn nâng tay lên, khí đen vây quanh đầu ngón tay, bốn mặt kính bất ngờ hiện ra.Hà Duy nhìn ngay chính diện, sau đó trợn to mắt.Lăng Vân Dực, Lê Viêm, Trúc Uyên, cùng với... túc thể của cậu.Tống Đoan Nghi hỏi khẽ: "Có thể giải thích cho vi sư đây là chuyện gì không?"Tim Hà Duy nhảy loạn thình thịch, sự tình còn hỏng bét hơn cậu tưởng nhiều.Có một loại người mà hắn càng dịu dàng, càng khiến ngươi sợ hãi, Tống Đoan Nghi tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất trong số đó.Hà Duy bị hắn nhìn kiểu ấy, quả nhiên tâm can đang phát run.Đầu cậu lóe lên rất nhiều lời giải thích, tựa như máy chiếu đang phát hình với tần suất cao gấp tám lần trong não, vòng tới vòng lui một hồi, cậu nhận ra những lời này đều không thể nói.Trước mặt Tống Đoan Nghi, mọi lời nói dối đều vô dụng, cậu không lừa nổi hắn.Hà Duy ngẩng đầu, rốt cuộc củng cố lá gan để đối mắt với Tống Đoan Nghi.Đã lừa không nổi, vậy khai thật cho rồi."Sư tôn, ngươi sẵn lòng tin ta không?""Chỉ cần ngươi nói, ta đều tin."Hà Duy bình tĩnh nhìn hắn, bảo: "Đó đều là ta, ta không biết tại sao mình có năng lực ấy, nhưng ta có thể xuất hiện bên cạnh các ngươi bất cứ lúc nào."Cậu vừa dứt lời, Tống Đoan Nghi bỗng nheo mắt."Ta không thể giải thích, hình như từ khi thức tỉnh Đấu Linh ta liền có năng lực đó. Mới đầu không sao khống chế được, ta cứu Lăng Vân Dực, cứu Lê Viêm, dẫn tới quen Trúc Uyên..."Tống Đoan Nghi đứng bật dậy: "Ngươi nói là từ sau khi thức tỉnh Đấu Linh à?"Hà Duy gật đầu: "Đúng vậy."Chương 90Tống Đoan Nghi đứng bật dậy: "Ngươi nói là từ sau khi thức tỉnh Đấu Linh mới có năng lực này à?"Hà Duy gật đầu: "Đúng vậy."Nghe Hà Duy nói thế, sắc mặt Tống Đoan Nghi khẽ biến, nhưng ngay lập tức che giấu nét mặt, nhẹ giọng hỏi: "Ta nhớ Đấu Linh của ngươi là Kết Linh Tiên Y.""Vâng.""Theo ta được biết, Kết Linh Tiên Y đâu có năng lực này."Hà Duy nhíu mày, tiếp tục nói: "Đích xác không có năng lực ấy, nhưng ta..."Hà Duy chưa nói hết câu, Tống Đoan Nghi lại như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên cầm tay cậu."Để ta tham linh một chút được không?"Hà Duy thoáng sửng sốt, đáp: "Được, mời sư tôn."Có thăm dò kiểu nào thì trong cơ thể cậu cũng chỉ có ba linh thể gồm Kết Linh Tiên Y, Băng Thế hoa và Triền Tình hoa, làm gì còn thứ khác nữa.Đang mải nghĩ, nguồn linh lực xuất phát từ Tống Đoan Nghi liền xâm nhập thân thể, vì Hà Duy không bài xích nên hắn đánh thẳng một mạch, tiến vào linh cảnh. Tu vi Hà Duy đã lên kỳ hợp dung, linh cảnh vững chắc, linh thể cũng đã hợp nhất với bản thể, thành ra Tống Đoan Nghi có thể thấy rõ chỉ còn Băng Thế hoa chưa hợp dung.Nhưng hắn chưa dừng lại mà nghiêm túc quan sát thêm, rồi bất ngờ rút linh khí về.Hà Duy không hiểu lắm, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn đầy kinh ngạc.Tống Đoan Nghi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng, trầm giọng nói: "Lát nữa chắc sẽ hơi khó chịu, ngươi cố chịu một chút."Hà Duy nom dáng vẻ của hắn, tự biết sự tình không đơn giản. Tuy cậu vô cùng tin tưởng Tống Đoan Nghi, nhưng trong lòng cũng hơi nghi ngờ, hệ thống nữ thần kia rất bịp bợm, dù là sư tôn cũng không có khả năng tra xét được đâu nhỉ.Đang nghĩ thì Tống Đoan Nghi bỗng vươn tay áp lên bụng cậu.Tại đại lục Đấu Linh, linh thể thường tồn tại trong tim túc thể, nên về sau linh cảnh cũng thành lập ở đó. Chính vì quan trọng như vậy, sau khi tu vi tới kỳ linh cảnh, rất hiếm người cho phép người khác tham linh. Hà Duy biết Tống Đoan Nghi sẽ không tổn thương mình, thế nên mới cho phép.Ban nãy đúng là Tống Đoan Nghi thăm dò linh, nhưng giờ lại đặt lên bụng là sao?Hà Duy đang mù tịt chả hiểu gì, bụng đột nhiên bị một luồng sức mạnh xâm nhập, ngay sau đó là cảm giác đau đớn kịch liệt. Hà Duy bị đau đến chau mày, phải cắn môi mới không kêu ra tiếng.Sau cơn đau đớn lại là cảm giác khiến cậu có chút kinh hãi.Trong lúc mơ hồ, dường như cậu nhận thấy sự tồn tại của đan điền... Cơ mà, điều này sao có thể?[Vong Đồ] từng giới thiệu rằng tại đại lục Đấu Linh, mỗi người chỉ có thể dựa vào linh thể để tu luyện.Sở dĩ như vậy là bởi trong cơ thể sinh linh tại đây không có nơi tồn trữ linh lực, cũng chính là đan điền mà đại đa số tiểu thuyết tiên hiệp hay nhắc tới.Cũng do thiếu đan điền, không thể nạp linh, nên mới cần ỷ vào linh thể, nếu Hà Duy đã đến thế giới này và biến thành Hà Duy, thì tại sao lại có thứ đó?Hà Duy nghĩ mãi chẳng ra, đầu óc rối tinh rối mù, ngay tiếp theo, việc khiến cậu càng kinh ngạc hơn đã xảy ra.Trong bụng cậu có một vật gì đó hình bán nguyệt, bị sức mạnh của Tống Đoan Nghi lôi kéo, thứ ấy phát ra ánh sáng xanh biếc óng ánh, càng lúc càng rõ nét và nổi bật, đầu Hà Duy lập tức tích một tiếng: "Cảnh báo, cảnh báo, phát hiện ngoại lực xâm nhập, sắp khởi động hình thức ngủ say."Chả lẽ cái thứ hình bán nguyệt này là hệ thống?Hà Duy há miệng, toan nói chuyện với Tống Đoan Nghi, nhưng nháy mắt sau, đầu cậu liền choáng váng, mất ý thức.Tống Đoan Nghi đang chăm chú quan sát, ngay lúc Hà Duy té xỉu, hắn nhanh chóng đưa tay đỡ cậu, tính xem tiếp thì bất chợt cảm thấy một lực bài xích mãnh liệt, sau đó mạnh mẽ bắn ngược hắn ra ngoài.Lồng ngực Tống Đoan Nghi quay cuồng, rụt lui mấy chục bước mới đứng vững, hắn khẽ ho nhẹ, khóe miệng có tia máu tràn ra. Dù bị lực lượng hùng mạnh kia phản phệ, nhưng mắt hắn lại tỏa sáng kinh người.Thật chẳng ngờ nó lại ở đây!Tìm hàng vạn năm không thấy, ai dè nó thế mà ngủ say trong cơ thể một thiếu niên.Tống Đoan Nghi nhếch khóe miệng, ánh mắt nhìn Hà Duy càng thêm ôn hòa, không hổ là người hắn chọn mà.Thoáng cái, hắn nghĩ tới mấy "Hà Duy" khác, mắt hơi trầm xuống, nhưng rồi lại giãn mày.Cũng thế thôi, dễ như bỡn ấy mà.Hà Duy triệt để ngất đi, khi tỉnh lại đã quay về không gian hệ thống.Trong hệ thống có ánh sáng đỏ lập lòe, hình như đang chữa trị cho bản thân, Hà Duy cũng chẳng rõ nó làm sao. Song bấy giờ, cậu lại ý thức được rằng có lẽ hệ thống không phải không thể chạm tới như cậu tưởng, nó tựa hồ... cũng là đồ vật.Hồi tưởng hình ảnh trước đây, lòng nghi ngờ của Hà Duy càng nặng hơn.Không ai phát hiện ra hệ thống là vì nó tồn tại trong đan điền của Hà Duy, nếu hôm nay Tống Đoan Nghi không thăm dò, sợ là đời đời kiếp kiếp cũng chẳng ai biết.Nhưng sao Tống Đoan Nghi có thể chạm đến?Phương thức tu luyện của toàn bộ đại lục Đấu Linh đều chẳng can hệ gì với đan điền nạp khí, làm thế nào Tống Đoan Nghi biết được?Tuy nhiên, lòng tin Hà Duy dành cho sư tôn có chút mù quáng, hắn quả thực hiểu biết rất rộng, chung quy thế gian ẩn giấu vô số điều huyền bí, biết đâu sư tôn thấy được thiên đạo nào đó không chừng.Hà Duy vẫn có chút buồn bực, chẳng lẽ hệ thống là vật tu chân? Nhưng chạy vô người cậu làm chi?Thêm nữa... Hà Duy cẩn thận ngẫm lại công năng của nó, trong lòng càng ngờ vực.Mục tiêu xâm lăng, nhiệm vụ, kỹ năng, tất cả đều liên quan tới bốn người họ, bên trong có mối liên hệ gì chăng?Hà Duy đang tự hỏi thì đầu bất thình lình chấn động, cậu mở bừng mắt.Lăng Vân Dực! Lăng Vân Dực bên kia xảy ra vấn đề!Hà Duy cuống quýt chọn túc thể, nhoáng cái đã xuyên qua.Vừa mở mắt ra, cảm giác rơi xuống ập tới, Hà Duy chưa kịp đánh giá quang cảnh xung quanh đã phát hiện cánh tay rắn chắc bên hông, hắn dồn sức quá mạnh nên hơi đau, song Hà Duy lại an tâm đến lạ."Tỉnh rồi sao? Không việc gì đâu," nam tử tóc đen ôm chặt cậu, "có ta ở đây."Dứt lời, trường kiếm đỏ thẫm rút khỏi vỏ, huyết khí phồn thịnh bay đầy trời, Lăng Vân Dực ôm Hà Duy đứng trên thân kiếm giữa ánh lửa hừng hực.Hà Duy đình chỉ ngự linh quyết, thành thật đứng cạnh Lăng Vân Dực, cậu nhìn nhìn bốn phía, cũng hiểu đại khái tình hình.Tuy vị trí của họ có rất nhiều tinh thạch, nhưng vô cùng bằng phẳng, không có bất kỳ hố sâu nào. Vừa rồi chẳng rõ xảy ra chuyện gì, đáy biển bỗng dưng phát sinh động đất, một mảnh đất lớn đột nhiên biến mất, phía dưới là vực sâu vạn trượng, bọn họ đang ngự kiếm phi hành mà như đứng giữa hư không vô biên vô hạn, nhìn không tới nền đất nào.Trống rỗng mờ mịt như thế khiến người ta có chút hoảng hốt.Thực tình Hà Duy chẳng biết làm sao, ngự kiếm phi hành cần tiêu hao linh lực, dù linh khí trong người Lăng Vân Dực có hùng hậu chăng nữa, thì cũng bay được bao lâu tại một nơi vô bờ bến thế này?Ý nghĩ vừa hiện lên, Lăng Vân Dực đã nắm tay cậu: "Đứng vững, ta muốn tăng tốc."Hà Duy gật đầu, lại nhịn không được phải mở miệng: "Ngươi biết mà đúng không, chúng ta nên đi..."Cậu chưa nói xong đã buộc phải câm nín, tốc... tốc độ nhanh quá rồi!Đàn ông nào chả có đam mê cố chấp với đua xe, Hà Duy cũng không ngoại lệ, nhưng cậu đâu ngờ sẽ có một ngày đua kiếm, tốc độ còn nhanh đến không tưởng!Đành rằng Lăng Vân Dực đã dựng vòng bảo hộ cho cậu, song tốc độ đáng sợ vẫn làm vòng bảo hộ vặn vẹo không ngừng, cậu vẫn nhận thấy gió lạnh điên cuồng thổi ngược qua tai. Nếu không có vòng bảo hộ, cậu chắc chắn sẽ bị luồng lực này kéo xé thành bã vụn!Hà Duy mau chóng tập trung tinh thần nhìn kỹ, mới thấy đã sợ hết hồn."Lăng Vân Dực! Chúng ta xuống dưới làm gì?" Đúng vậy, lúc này họ đang lao nhanh xuống vực sâu khủng bố.Lăng Vân Dực không quay đầu, hắn híp mắt, tinh quang sôi trào trong mắt đen, vẫn sâu không lường được."Dưới kia có gì đó."Hắn nói thế, Hà Duy cũng dòm theo, tiếp theo thấy được chớp đỏ gần giống đầu kim tại nơi u ám nhất.Đúng là có gì đó, hơn nữa ánh sáng mỗi lúc một mỏng manh như sắp tan biến.Hà Duy tức thì hiểu được hành động của Lăng Vân Dực.Không thể động vào nước biển phía trên, mà đất đai xung quanh đã sụp đổ hết, thay vì lãng phí khí lực bôn ba trên vùng đất bất ổn, chẳng bằng trực tiếp vọt xuống dưới tìm tòi đến cùng.Ánh sáng ngày càng nhỏ, nếu không dốc toàn lực, e rằng sẽ mất hẳn tung tích.Tới lúc ấy, bọn họ cũng hoàn toàn mất luôn tọa độ!Hà Duy nhất thời hơi căng thẳng.Hên là Lăng Vân Dực công lực thâm hậu, phản ứng lại cực nhanh, bọn họ không bỏ lỡ tí thời gian nào, sau vài giờ truy đuổi, rốt cuộc cũng bắt kịp đuôi tia sáng ngay tại khắc chỉ mành treo chuông.Điểm đỏ càng lúc càng lớn, từ đầu kim hóa thành bóng bàn, rồi đến bóng đá, sau đó khổng lồ như mặt trời.Hà Duy hơi lo lo: "Đây... là cái gì?"Lăng Vân Dực ôm chặt cậu, nhướn mày: "Một cửa vào.""Cửa vào?" Hà Duy hỏi lại.Giây sau, Lăng Vân Dực dồn sức thật lớn để dẫn cậu xông vào.Đằng sau ánh sáng đỏ chói mắt là quang cảnh rộng mở sáng sủa.Hà Duy được Lăng Vân Dực che chở trong lòng nên chẳng tổn hại mảy may, cậu khẽ hé mắt, vừa thấy cảnh tượng liền quên cả hít thở.Non xanh nước biếc, đồng hoang mênh mang, khung cảnh hết sức phồn vinh, nơi này là đại lục Đấu Linh mà.Bọn họ... trở lại rồi hả?Sao, sao có thể chứ?Khắc trước còn ở đáy biển Vô Vọng, cớ sao khắc này đã về tới trung tâm đại lục?Hai người lơ lửng giữa không trung, trông xuống phía dưới là một thành bang giàu có hưng thịnh, Hà Duy đánh giá sơ lược, căn cứ vào phong cách kiến trúc, cậu lập tức ra phán đoán.Đây là lãnh địa Nhân tộc...Hiềm nỗi không biết là phương nào.Khoan đã, Hà Duy chợt nheo mắt.Số người hành tẩu trong thành có Nhân tộc lưng đeo binh khí, Yêu tộc trán in thú văn, thậm chí có cả Mộc tộc tóc xanh biêng biếc...Ba chủng tộc đấu nhau không chết không thôi sống chung hòa thuận bằng cách nào vậy?Không riêng Hà Duy ngạc nhiên, ngay cả Lăng Vân Dực cũng thoáng nhướn mày.Chương 91Tuy trong lòng hai người đều có nghi vấn, nhưng đã đến đây thì nghĩ vẩn vơ làm chi, mặc kệ thế nào, cứ xuống xem là biết.Hà Duy nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta xuống nhé?"Lăng Vân Dực gật đầu: "Ừ."Dù đồng ý đi xuống, song hắn không hạ xuống ngay mà bay thêm một đoạn ra ngoại thành, chậm rãi đặt chân tại một chỗ yên tĩnh vắng người.Mới đầu Hà Duy còn hơi buồn bực, nhưng rồi lại cảm thán Lăng Vân Dực quan sát nhạy bén.Nếu thực sự là đại lục Đấu Linh, ngự linh phi hành nào phải chuyện hiếm thấy, thành bang vừa nãy dân số đông đúc, chủng tộc đa dạng, nhưng khó hiểu cái là không ai ngự linh, điều này tương đối kỳ quái.Cũng chính vì thế, bọn họ lơ lửng giữa không trung mà chẳng bị ai phát hiện.Tóm lại, Lăng Vân Dực cẩn thận không sai, muốn tìm hiểu nơi này và sự việc xảy ra thì không nên gây náo động, thận trọng làm việc mới hợp lẽ.Sau khi hạ xuống, hai người sửa soạn đại khái rồi cùng nhau vào thành.Nếu phi hành, nháy mắt một cái là vượt qua khoảng cách này, đổi thành đi bộ lại chậm hơn rất nhiều.Tuy nhiên, cả hai sóng vai nhau, tay nắm tay giữa khung cảnh xuân xanh dạt dào, không hề nhàm chán, ngược lại thấy lòng vô cùng thanh thản.Hà Duy không khỏi bị cảnh sắc ảnh hưởng, nét mặt tươi sáng hơn, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng.Cậu tán gẫu với Lăng Vân Dực chốc lát, chung quy trong lòng vẫn ôm tâm sự, nói nói một hồi liền nhịn không được phải hỏi."Lăng Vân Dực, ngươi... không có gì muốn hỏi ta sao?"Nói xong lời này, trong lòng cũng thấp thỏm không yên.Khoảng thời gian ở làng Phi Linh, bọn họ luôn cố ý lảng tránh, không ai nhắc đến, cũng chẳng ai hỏi, nhưng hôm nay đã rời khỏi vùng đất sáo trời ấy và về tới hiện thực, có rất nhiều thứ bắt buộc phải đối mặt.Lời Trúc Uyên nói với cậu mấy hôm trước, Hà Duy không dám quên câu nào, chẳng qua cậu biết những điều đó chưa phải vấn đề mấu chốt nhất.Trong lòng Lăng Vân Dực, Trúc Uyên mới là hung thủ trực tiếp, mọi hận thù đều đặt trên người hắn, mà Hà Duy lại rất quen thuộc với hắn, chỉ riêng điểm này đã cần Hà Duy tự nói rõ.Trước khi đề cập tới việc này, Hà Duy dĩ nhiên đã hạ quyết tâm, cậu có thể thẳng thắn với sư tôn, vậy cần gì phải gạt Lăng Vân Dực?Ngặt nỗi cậu chưa kịp lên tiếng, Lăng Vân Dực đã nhẹ nhàng đáp: "Không cần."Hà Duy chợt mở to mắt.Lăng Vân Dực dừng chân, thoáng ngập ngừng rồi quay sang đối diện với Hà Duy."Ta đã nói rồi, dù thế nào cũng không sao hết, ta không để ý em có quan hệ gì với hắn." Hắn bình tĩnh nhìn Hà Duy chăm chú, đôi mắt đen như nguồn suối nhuộm đen bầu trời đêm, sâu thẳm, đậm đặc và khó đoán, "Chỉ có hai việc sẽ không bao giờ thay đổi."Hà Duy bị hắn nhìn kiểu ấy, mắt cũng chẳng dám chớp, như thể chỉ cần hơi nhắm mắt sẽ bỏ lỡ rất nhiều diều.Lăng Vân Dực vươn tay khẽ vuốt má cậu, rồi áp sát hơn, dán vào tai cậu thì thầm bằng âm thanh êm ái thong thả mà nóng bỏng: "Ta sẽ giết Trúc Uyên, mà em, chỉ có thể thuộc về ta."Một câu ngắn ngủi lại hệt như bàn tay khổng lồ bóp chặt trái tim Hà Duy trong chớp mắt.Khoảnh khắc cảm giác ấy ùa lên quả tình khó tả thành lời, Hà Duy theo bản năng cảm thấy không đúng lắm, nhưng chẳng biết phản bác kiểu gì.Hắn muốn báo mối thù diệt môn.Mà lại không chất vấn cậu.Trông có vẻ là sự tín nhiệm không cách nào bắt bẻ, song đáy lòng Hà Duy lại như bị kim châm, không đau lắm, cơ mà vẫn có chút sợ sệt.Hà Duy há miệng muốn nói tiếp, Lăng Vân Dực lại khẽ cúi đầu ngậm lấy môi cậu.Theo sau cái chạm nhẹ là nụ hôn nồng nhiệt khiến lòng người rạo rực.Hà Duy bị động thừa nhận, thần trí lại hiếm có lúc hơi hơi tỉnh táo.Lăng Vân Dực luôn hôn kịch liệt như thế, giống như lửa nóng hừng hực chỉ hận không thể đốt trụi người ta. Nhưng đằng sau sự dữ dội ấy, Hà Duy lần đầu tiên cảm nhận được một chút bất an sâu sắc bị che giấu.Nhận ra điều đó, lòng Hà Duy bỗng mềm đi, lại nói không ra những lời này, bèn giơ tay ôm hắn, dùng môi lưỡi hồi đáp.Lăng Vân Dực... ngươi đối xử với ta thế nào, ta đều cảm nhận được, thế nên ta nhất định sẽ không tổn thương ngươi.Hôn mãi tới lúc động tình, cả hai mới đành tách khỏi nhau.Tuy chỗ này có vẻ vắng người, nhưng suy cho cùng vẫn là bên ngoài, nên kiềm chế một chút.Vì đã sáng tỏ lòng mình nên Hà Duy cũng trút bỏ gánh nặng, không cần đối đãi cẩn thận với Lăng Vân Dực như sư tôn.Cậu không lừa nổi sư tôn, thành ra phải khai tất.Nhưng Lăng Vân Dực tin tưởng cậu, sẵn lòng chấp nhận tất cả con người cậu, cậu việc gì phải rối rắm, nói hết hay không cũng thế, cậu thật tâm với hắn, hắn cũng một lòng tin tưởng cậu, như vậy là tốt rồi.Đoạn đường tiếp theo, không khí giữa hai người mới thực sự nhẹ nhõm.Tính Lăng Vân Dực hơi lạnh lùng, nhưng Hà Duy nào phải tuýp người trầm tĩnh, dọc đường đi có cậu nói chuyện cũng xem như hài hòa.Đi chừng hai khắc mới vào thành.Cổng thành cực cao, vô cùng uy vũ, hai bên có thị vệ thủ thành, trên cổng có một tấm biển đề ba chữ rồng bay phượng múa."Thành Vong Tiên".Tên này... Hà Duy nhíu mi, nghiêm túc suy nghĩ một hồi.Từ bấy tới nay chỉ hận không thể khắc sâu nội dung [Vong Đồ] vào đầu, song lại chưa từng nghe qua tên thành này.Theo lý, đây đâu phải cái tên xem qua là quên, ngặt nỗi Hà Duy chả có tí tẹo ấn tượng nào.Tuy nhiên, chung quy đại lục Đấu Linh quá rộng lớn, cũng có khả năng cậu chưa gặp qua vùng đất nào đó, nhưng hẳn Lăng Vân Dực hiểu biết nhiều hơn, Hà Duy xoay qua hỏi: "Ngươi từng nghe đến thành trấn này chưa?"Lăng Vân Dực đang nhìn tấm biển kia, thoáng nhíu mày.Hà Duy mừng thầm, chả lẽ hắn biết thật?Đang nghĩ thì thấy Lăng Vân Dực khẽ nâng tay vạch một đường trong không khí, một cây bút lông hình thành từ linh khí được hắn nắm trong tay.Hà Duy không rõ hắn muốn làm gì, chỉ dùng ánh mắt hỏi thăm.Song ngay tiếp theo, cậu liền kinh ngạc mở to mắt.Lăng Vân Dực viết ba chữ giữa không trung, bút lực quanh co mà mạnh mẽ, thể chữ ngạo nghễ. Nhưng khiến Hà Duy khiếp sợ cực độ là ba chữ này giống y đúc ba chữ trên tấm biển, không sai một ly!"Thành Vong Tiên"... Từ góc độ của Hà Duy, hư ảnh trên không đang trùng lên tấm biển, nhìn như vậy đúng là chẳng lệch chút nào, tuyệt đối cùng một người viết.Nhưng sao lại thế?Hà Duy không kiềm được phải hỏi: "Ngươi từng đến đây rồi à?"Lăng Vân Dực lắc đầu: "Chưa từng.""Vậy... chữ viết này..."Lăng Vân Dực bình tĩnh quan sát, cười khẽ một tiếng: "Đi thôi, vào xem thử."Đành vậy thôi, có quá nhiều điểm đáng nghi, nếu giải thích không xong thì phải thăm dò cho ra lẽ.Hai người tiến nhanh hơn về hướng cổng thành, khi sắp đến nơi, Hà Duy tinh mắt phát hiện muốn vào thành phải trải qua kiểm tra kỹ càng.Hà Duy vốn có chút lo lắng, dè đâu cậu với Lăng Vân Dực vừa lộ mặt, mấy thị vệ nhất tề nhìn qua, kế đó quỳ rạp xuống đất, ai nấy cũng hạ mắt, thần thái tràn đầy cung kính.Chuyện... chuyện gì thế này?Hà Duy vừa định mở miệng, Lăng Vân Dực đã nắm tay cậu, hai người cứ vậy không coi ai ra gì mà bước vào thành.Vào thành rồi, hàng loạt tầm mắt hoả tốc tập trung lại đây.Diện mạo Lăng Vân Dực lóa mắt thật đấy, na ná đèn pha thật đấy, hồi xưa đi tới đâu cũng "trêu hoa ghẹo nguyệt", cơ mà... Hà Duy kinh hãi, vì lông gì người nơi này đều nhiệt tình dữ vậy!Tầm mắt sao mà sáng quắc, hai tròng mắt sôi sục và ngập tràn sùng kính, như vầy chắc không phải thưởng thức sắc đẹp đơn thuần đâu nhỉ!Phải gọi là như thấy thần tiên hạ phàm mới đúng!Tâm tính dân đen của Hà Duy tái phát, bị soi chằm chặp quả là áp lực quá thể.Vẻ mặt Lăng Vân Dực lại thản nhiên cực kỳ, hắn nắm tay Hà Duy, thong dong rảo bước trên đường phố rộng rãi.Hai người tiến tới như vậy, chẳng khác nào một viên kim cương cỡ đại đang tỏa sáng vô cùng rực rỡ, thu hút mọi ánh mắt. Đi một mạch nửa khắc, phía trước bỗng xuất hiện một đám người, cầm đầu là ba Yêu tộc tướng mạo tuấn tú, tuổi rất trẻ, trên trán có hình rắn nhỏ lượn vòng (vì nhỏ quá nên cứ xem là rắn đi).Nhác thấy Lăng Vân Dực và Hà Duy, mắt hắn liền sáng lên, đoạn quỳ thụp xuống, giọng nói có chút run rẩy, đang cố gắng kiềm nén nỗi kích động mãnh liệt."Sư tôn! Cuối cùng ngài cũng về rồi!"Hà Duy ((゚□゚;)): Bà mẹ nó, cái quỷ gì thế!Hiển nhiên Yêu tộc đang nói với Lăng Vân Dực, Lăng Vân Dực hơi nhướn mày, ôn hòa bảo: "Đứng lên đi."Trong mắt Yêu tộc đong đầy nhụ mộ, khuôn mặt nhỏ nhắn xúc động đến đỏ bừng, vội vàng đứng dậy thưa: "Sư tôn trở lại sao không báo trước với đồ nhi ạ? Để con biết đường ra cổng thành nghênh đón từ sớm!"*nhụ mộ: tình cảm sùng bái mà trẻ con dành cho người lớnSo với sự kinh ngạc của Hà Duy, Lăng Vân Dực chỉ phất nhẹ tay: "Không sao, mấy ngày nay ngươi vẫn ổn chứ?"Nghe hắn hỏi thế, Yêu tộc kích động mém xỉu, lập tức lải nhà lải nhải một tràng.Hà Duy nghe mà 囧囧.Bộ tên này tính... đào cả họ hàng gốc gác nhà mình lên hử!Nom điệu bộ điềm tĩnh của Lăng Vân Dực, Hà Duy sâu sắc nhận thức được rằng giờ đây hắn rất có phong thái của sư tôn xấu bụng nhà cậu! Chỉ một câu đã xoay người ta mòng mòng rồi biết không! Quả nhiên... ai bị gọi là sư tôn đều biến thành sư tôn hết sao!Hà Duy thổ tào cả quãng đường, nhưng không rớt lại đằng sau mà theo sát bọn họ đến trung tâm thành Vong Tiên, ở đó có một cung điện mang phong vị cổ xưa.Yêu tộc kia tên gọi Ly Ưu, là đệ tử của Lăng Vân Dực, phụng mệnh cai quản thành Vong Tiên, đâu ngờ hôm nay lại chờ được sư tôn, thành ra có hơi kích động.Lăng Vân Dực thích nghi với thân phận giả mạo cực nhanh, ngay lập tức nhập vai, không hề mất tự nhiên, Hà Duy chỉ đành câm lặng mà nhìn.Yến tiệc kéo dài tới khi trăng lên cao mới chấm dứt.Lăng Vân Dực mang Hà Duy vào tẩm điện, vì đã quá muộn và cũng quá mệt mỏi, Hà Duy gần như vừa chạm giường liền ngủ.Chỉ là tỉnh lại rất nhanh.Vừa mở mắt đã đổi địa phương, Hà Duy thích ứng một chút mới ngẩng đầu nhìn.Đúng lúc Tống Đoan Nghi đang ở bên cậu, thấy cậu thức dậy, bèn dịu dàng hỏi: "Cả ngày nay ngươi đi đâu?"Hà Duy ngớ ra, cười gượng.Tống Đoan Nghi nhìn cậu không chớp: "Lăng Vân Dực?"Hà Duy gật đầu.Tống Đoan Nghi cười khẽ, cầm tay cậu: "Hà Duy, ngươi nghĩ Lăng Vân Dực thích ngươi thật ư?"Chương 92Tống Đoan Nghi nói vậy, rồi nhìn Hà Duy đầy dịu dàng.Tim Hà Duy đập lỡ nửa nhịp, không phải do sư tôn đẹp tựa tranh vẽ, mà vì bản năng thức tỉnh, trong lòng cậu bắt đầu nảy sinh linh cảm bất an.Không thể bị sư tôn mê hoặc! Lời này cơ hồ bật ra trước tiên trong đầu cậu.Hà Duy nhanh chóng hoàn hồn, bảo: "Sư tôn nói gì thế? Lăng Vân Dực thích hay không..."Cậu chưa dứt lời, Tống Đoan Nghi đã đến gần cậu hơn: "Đừng trốn tránh."Lần này, Hà Duy nói không ra lời.Hai người trầm mặc một lúc, Hà Duy thỏa hiệp, tuy biết sư tôn đang dụ mình vào tròng, nhưng cậu chẳng biết nên dừng lại thế nào. Hơn nữa... từ tận đáy lòng cậu cũng muốn biết liệu những điều cậu chưa thấy rõ, phải chăng sư tôn đã sớm nhìn ra tất cả.Hà Duy thở dài, ngẩng đầu nhìn sư tôn, nhẹ giọng nói: "Sư tôn, vậy ngài nghĩ thế nào?"Giọng điệu cá cắn câu rành rành lại không làm Tống Đoan Nghi ra chiều đắc ý.Hắn vẫn giữ nguyên dáng dấp thanh thanh đạm đạm, chỉ đôi mắt xuất trần là nhiễm chút ưu tư, tựa như mực vẩy lên trời quang, khiến cõi lòng người xem không khỏi rung động.Hà Duy đối mặt với hắn, Tống Đoan Nghi mở lời: "Ngươi xuất hiện tại thời điểm hắn tuyệt vọng nhất, xả thân cứu hắn. Với hắn mà nói, ngươi là cọng rơm cứu mạng duy nhất, là hy vọng sống sót, là nguồn sáng độc nhất sau khi hắn vô vọng với thế giới này."Suy nghĩ rất nhiều, nhưng không ngờ Tống Đoan Nghi sẽ nói thế, Hà Duy có chút kinh ngạc, hỏi ngược lại: "Nếu đã vậy, sao ngài lại bảo hắn không thích ta?""Đó đâu phải thích." Tống Đoan Nghi tiến sát hơn chút nữa, qua ngồi bên cạnh và nắm tay cậu, ung dung bao trùm cậu dưới bóng hắn."Đó là dục vọng chiếm hữu, hắn chỉ muốn ngươi, muốn ngươi ở bên hắn, không cần biết tâm ý của ngươi, cũng không quan tâm những việc ngươi làm, hắn chỉ muốn giam giữ ngươi bên người, vĩnh viễn không buông tha.""Cảm xúc ấy không liên quan với thích, chỉ là một loại chấp niệm không thể xưng là tình cảm." Tống Đoan Nghi nhìn thẳng vào Hà Duy, "Đừng nói ngươi là con người, dù ngươi là vật chết, hắn cũng sẽ đối với ngươi như vậy, hiểu không?"Câu cuối cùng giống như búa tạ đập mạnh vào tim Hà Duy."Bất kể thế nào cũng không sao, ta không để ý em có quan hệ gì với hắn.""Mà em, chỉ có thể thuộc về ta.""..."Mọi lời của Lăng Vân Dực đồng loạt ùa lên, từng câu một tua lại trong đầu, bấy giờ Hà Duy mới phát hiện hóa ra mình nhớ kỹ đến thế. Nhưng càng nhớ, hạt mầm đã vùi lấp trong tâm từ lâu lại càng đâm chồi nảy nở.Cứ ngỡ là sự tín nhiệm độc nhất vô nhị, nhưng đằng sau lòng tin có che giấu bất an lớn hơn hay không?Hắn không quan tâm, bao dung trọn vẹn, thật lòng tin tưởng, hay căn bản không dám đối mặt?Nhưng Lăng Vân Dực không nghĩ tới hậu quả sao?Cậu thân thiết với Trúc Uyên như vậy, Trúc Uyên diệt cả nhà hắn, Lăng Vân Dực có nghĩ tới khả năng cậu cũng dính líu trong đó, giả sử cậu mới là hung phạm, mà người Lăng Vân Dực yêu chiều tin tưởng là kẻ thù thật sự, vậy hắn...Tim Hà Duy đột nhiên nhảy dựng, sắc mặt thoáng cái tái nhợt.Tống Đoan Nghi tỉ mỉ quan sát vẻ mặt cậu, thấy trong mắt cậu ngập tràn khiếp sợ, hắn mới ôm cậu vào lòng, giọng phát ra càng thêm mềm nhẹ, giống như người tình dịu dàng nhất đang thủ thỉ lời yêu thương: "Hà Duy, tình yêu đích thực là nương tựa vào nhau, tâm ý tương thông, trả giá vì nhau, cùng nhau đối mặt. Ta thật tâm với ngươi, bảo vệ ngươi chu toàn, đồng thời ta cũng biết ghen, biết căm phẫn bất mãn, nhưng xét đến cùng vẫn là ta quan tâm ngươi."Tống Đoan Nghi ghé sát tai cậu, thầm thì khe khẽ: "Ta muốn biết suy nghĩ của ngươi, muốn biết những việc ngươi làm, muốn biết ta rốt cuộc ở đâu trong lòng ngươi."Hà Duy vẫn đang bị ý nghĩ của mình dọa sợ, tuy nghe được Tống Đoan Nghi nói gì, nhưng lại có chút không vào đầu, cậu chỉ mải nghĩ về Lăng Vân Dực, hoàn toàn không rảnh phân tâm.Song, bản năng mách bảo cậu không thể ngắt lời sư tôn, thế là không lễ phép.Tống Đoan Nghi thấy cậu nhìn mình, bèn hơi cúi đầu áp lên trán cậu, hai người dựa rất gần, dường như thấy rõ cả tình ý ẩn sâu trong đáy mắt.Hà Duy vốn đang lo cho Lăng Vân Dực, giờ đây bỗng thất thần, chẳng thể dời mắt nữa.Trước kia những tưởng là ảo giác, nhưng hiện tại cậu thực sự thấy được... tình ý nồng đượm trong mắt Tống Đoan Nghi, không chứa chút giả dối nào."... Sư tôn.""Ừ."Hà Duy gọi một tiếng, rồi lại chẳng biết nói gì.Tống Đoan Nghi hôn nhẹ lên môi cậu, sau đó ôm hắn, nhẹ nhàng nói: "Ngươi còn nhỏ, chưa hiểu được cách phân biệt, nghe lời vi sư được không?"Hà Duy im lặng.Tống Đoan Nghi nói thêm: "Lăng Vân Dực xem ngươi là vật sở hữu, Lê Viêm cùng lắm thích máu ngươi, còn Trúc Uyên, nay ngươi đã lên kỳ hợp dung, chắc hẳn cũng hiểu Kết Linh Tiên Y có thể phục chế linh kỹ sức mạnh, đó là thứ hắn luôn tâm tâm niệm niệm theo đuổi...""Cho nên," Tống Đoan Nghi kiềm lòng chẳng đậu mà hôn một cái lên trán cậu, "Đừng để bọn họ cám dỗ, hãy ở bên ta, được không?"Nghe hắn nói xong, Hà Duy mới triệt để tỉnh táo.Suy nghĩ của cậu vẫn hơi loạn, nhưng đầu óc sáng tỏ ngay lập tức.Cậu không đáp, chỉ lặng lẽ dựa vào lòng Tống Đoan Nghi, hồi lâu sau mới uể oải nói: "Sư tôn, ta mệt rồi."Đêm càng về khuya, lại mới đi cả ngày, hơn nữa cuộc trò chuyện vừa rồi đích xác khiến cậu mỏi mệt không chịu nổi. Tống Đoan Nghi không nói thêm nữa, chỉ đặt cậu nằm ngang, đắp chăn chu đáo, ôn hòa bảo: "Ngủ đi, ta ở đây cùng ngươi."Mắt Hà Duy chợt lóe, nhưng cũng gật đầu ngay: "Vâng."Cậu chủ động nắm tay Tống Đoan Nghi, nhắm mắt lại, chậm rãi thiếp đi.Tống Đoan Nghi tĩnh tọa rất lâu, mãi khi Hà Duy hít thở đều đặn, ngủ an ổn, hắn mới khẽ khàng rút tay mình khỏi tay cậu, bỏ cánh tay lộ bên ngoài vào chăn, đoạn đứng dậy rời đi.Cửa gỗ "két" một tiếng, đóng lại.Trong phòng tĩnh lặng như tờ, Hà Duy đang ngủ bỗng mở mắt, tuy đã nhìn không thấy bóng lưng màu bạc kia nữa, song cậu vẫn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm cửa gỗ.— sư tôn, mong muốn của người là gì?— muốn ta hủy diệt Lăng Vân Dực, hay hệ thống ta mang trên người?Nghĩ đến đây, tim Hà Duy thắt lại, hoàn toàn hết buồn ngủ.Cố nhẫn nhịn nửa canh giờ, Hà Duy thực tình nhịn hết nổi, nếu ngủ không được, thôi thì khỏi ngủ, vừa thay đổi ý niệm đã về cạnh Lăng Vân Dực.Có điều mới về đã lập tức ngây ngẩn.Trước khi đi, thành Vong Tiên còn chìm trong đêm tối, cớ sao mới vỏn vẹn nửa canh giờ, nơi này đã thành ban ngày?Hà Duy đang khó hiểu, giọng Lăng Vân Dực đã vang bên tai: "Tỉnh rồi à? Mới nửa canh giờ mà, nếu mệt thì ngủ thêm lát nữa đi."Quả nhiên đâu phải ảo giác, Hà Duy đời nào ngủ nổi, vội hỏi: "Thế này là sao? Thời gian ở đây trôi nhanh dữ vậy à?"Lăng Vân Dực nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, đáp khẽ: "Chắc tại nơi này không tồn tại trong thực tế.""Hả?" Hà Duy nhíu mày, "Ý ngươi là mọi thứ tại đây chỉ là một ảo giác khổng lồ?"Lăng Vân Dực gật đầu: "Thay vì nói ảo giác, chẳng bằng nói là ký ức vụn vặt."Nghe hắn nói, Hà Duy càng chả hiểu gì."Thời gian nơi này hết sức rối loạn, khi thì cực nhanh, lúc lại rất chậm. Nếu không liên quan tới chúng ta thì tiến triển vô cùng nhanh chóng, nhưng dính dáng với chúng ta thì sẽ quay về tốc độ bình thường."Hà Duy nghe vào tai, nghĩ trong lòng, cũng lờ mờ giải được nghi hoặc.Chính vì nguyên nhân này, nên trước đó bọn họ mới không cảm giác được thời gian bất ổn định.Tay Lăng Vân Dực bất giác vỗ về, tầm mắt thong thả hướng lên trên."Kỳ thực từ rất lâu trước kia, ta đã từng thấy khung cảnh nơi đây.""Gì?" Hà Duy càng thêm khó hiểu, "Ngươi bảo chưa từng thấy mà?""Hiện thực chưa từng, nhưng trong mộng thì gặp rất nhiều lần.""Trong mộng?"Lăng Vân Dực quay sang nhìn Hà Duy, màu mắt hắn nhạt hơn bình thường chút ít, dường như đang hồi tưởng: "Ngay từ giây phút có mặt trên cõi đời, ta đã có ý thức của riêng mình, biết rõ mọi điều phát sinh xung quanh. Chẳng những thế, ta còn biết tự hỏi giống hiện tại, cho rằng ai ai cũng thế, nhưng sau này mới biết chỉ có bản thân ta đặc biệt thôi."Hà Duy chưa bao giờ nghe Lăng Vân Dực đề cập chuyện cũ, lúc này chỉ thấy ngạc nhiên cực kỳ, đây là sao? Hà Duy thắc mắc, nghĩ một hồi vẫn quyết định hỏi: "Lẽ nào ngươi có ký ức kiếp trước?"Cậu hỏi nghiêm túc, song thoạt nghe có chút ngây thơ, Lăng Vân Dực cười cười: "Ta không có ký ức.""Vậy sao ngươi hiểu hết được?""Thường thức." Lăng Vân Dực nhìn cậu, đáp, "Giống như từng chết một lần, mất toàn bộ ký ức, nhưng vẫn có thường thức về cuộc sống."Nghe hắn giải thích, Hà Duy chỉ kinh ngạc trợn tròn mắt, cứ thấy hơi khó tin, thậm chí suy nghĩ còn xoay như chong chóng, nghĩ ngợi miên man. Chẳng lẽ Lăng Vân Dực thực ra là nhân sĩ xuyên việt? Mỗi tội thời điểm xuyên việt gặp chuyện ngoài ý muốn nên mất trí nhớ? Căn cứ vào cung cách khác người của tác giả [Vong Đồ] cặn bã, việc này có khả năng lắm nha!Hà Duy phát huy óc ảo tưởng, tận khi Lăng Vân Dực bồi thêm một câu, cậu mới bừng tỉnh."Ngày xưa ta thường xuyên mơ thấy nơi đây, trong mộng nhớ không rõ tên tòa thành, nhưng vẫn nhớ mang máng một vài người, tỷ như Yêu tộc kia, cùng một Mộc tộc tên Ly Sầu, một Nhân tộc tên Ly Mạt và một Băng tộc tên Ly Tâm..."Hà Duy ghi tạc mọi lời hắn nói, dù cậu không hiểu rốt cuộc là sao, song vẫn âm thầm muốn xác minh xem những người này có tồn tại hay không.Hai người chuyện trò thật lâu, đến khi bên ngoài có người nhẹ nhàng gõ cửa, họ mới đứng dậy.Ra khỏi phòng, mặt trời thuộc về tòa thành này cũng chậm rãi lên cao.Một canh giờ là một ngày, từ đó suy ra, một đêm bằng hơn mười ngày.Mấy hôm nay Hà Duy một mực ở bên Lăng Vân Dực, bọn họ không ngừng thăm dò tòa thành, biết rất nhiều chuyện, nhưng cũng có càng nhiều nghi ngờ.Sau ngày thứ ba, lại thêm mấy người nữa lục tục kéo tới, những người trong ấn tượng của Lăng Vân Dực lần lượt xuất hiện. Điều này làm Hà Duy không thể không bắt đầu suy đoán, chả lẽ nơi này thực sự giống hệt cảnh trong mơ của Lăng Vân Dực? Không phải chân thật mà chỉ là hư ảo?Nói thì nói thế, song Hà Duy cũng khá mừng, lâu rồi chưa thấy Lăng Vân Dực thả lỏng như vậy, mấy ngươi trẻ tuổi tràn ngập sức sống kia cực kỳ sùng bái hắn.Tình cảm ấy không thể giả dối được, chân thật, tin tưởng, toàn tâm toàn ý ỷ lại.Hà Duy cũng biết đây vốn là một tòa thành đang đứng trên bờ vực tử vong, là Lăng Vân Dực cứu bọn họ, thậm chí cho bọn họ sức mạnh.Hắn là sư tôn, đồng thời cũng là thần của họ.Hơn mười ngày ở chung, ngay cả Hà Duy cũng thích bọn họ.Chốn này hòa thuận, gắn bó hơn đại lục Đấu Linh mà cậu biết rất nhiều, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, đoàn kết làm bạn, đâu đâu cũng là cảnh tượng phát triển không ngừng, nhựa sống dâng tràn!Chỉ qua một đêm mà khóe miệng Hà Duy luôn mỉm cười từ đầu chí cuối.Cuộc sống thanh nhàn nhường ấy, cậu không nỡ đi hỏi Lăng Vân Dực, vả lại sau khi tỉnh táo, lòng cậu cũng thông suốt.Lăng Vân Dực chưa từng tin cậu thì sao, cuối cùng hắn vẫn thật lòng với cậu mà, có được tình ý như bây giờ là đủ rồi.Tháng ngày bình yên luôn qua rất mau, thời khắc mở mắt lần nữa, cậu đã đổi địa điểm.Hà Duy thoáng ngẩn người, nam tử tóc đỏ trước mắt liền cười với cậu, mắt đỏ, nốt ruồi, nụ cười tùy ý xinh đẹp trên dung mạo tinh xảo."Bé cưng thức rồi hở? Cùng ta làm chuyện vui vẻ đi!"Lớn lên rõ đẹp, ăn nói lại đói đòn quá thể, ngoại trừ Lê Viêm, cậu chả nghĩ ra người thứ hai.Cổ họng Hà Duy hơi khô, sửa giọng một chút mới mở miệng: "Biến!"Chữ này vừa bật ra, Lê Viêm đã cắn môi cậu.Hà Duy cố sức đẩy hắn ra, ngặt nỗi chưa kịp vận sức, một trận trời sụp đất nứt đã tập kích.Hà Duy trợn to mắt, trong lòng có hàng vạn con ngựa đang chạy, móa... lại nữa hả