[GL][Part 2][Hoàn] Muốn cùng em ngắm trăng lúc bình minh

Chương 218: Một ngoại truyện "hơi" dài



-Rồi hôm nay lại gọi người ta ra đây làm gì nữa? Tưởng end game rồi chứ?- Hạ Băng nằm bò ra bàn, uể oải nói.

Nguyệt Minh liếc bạn thân một cái, bắt gặp ánh mắt "xin lỗi dùm" của Khả Hân, cô khẽ gật đầu hiểu ý.

-Tâm trạng cậu không tốt, lâu rồi chúng ta cũng không cùng nhau ngồi lại.- Nguyệt Minh hiếm hoi chủ động lấy rượu rót cho hai người chị em.

Sau khi giải quyết êm xuôi hết chuyện Mai Phước Hưng thì cũng đã 6 tháng trôi qua, Nguyệt Minh, Gia An và những người bạn đều đã bắt nhịp lại với lối sinh hoạt của mình. Có điều, nếu như Nguyệt Minh vẫn đang hạnh phúc thì Hạ Băng cùng Khả Hân bây giờ lại có chút vấn đề, cô cũng không tiện xen vào.

Hạ Băng thở dài, cầm lấy ly rượu lắc lắc.

-Sel honey cũng không tự nhiên tốt vậy, có gì nói đi.

Nguyệt Minh nhún vai, không phủ nhận cũng không khẳng định, xem như một công đôi việc đi.

Phải, vẫn có một vấn đề lớn rất là lớn, phải gọi là trọng đại nhất đời cô!

-Vấn đề kết hôn.

-Hả? Hai người nghiện kết hôn à? Chẳng phải giấy tờ gì cũng lãnh rồi sao?- Hạ Băng nhướng mày. - Màu mè dữ vậy má? Nghe đồn là cầu hôn cũng phải lặp đi lặp lại hai ba lần à?

Vẫn là Khả Hân biết ý, vỗ vỗ vai Hạ Băng, ngầm bảo nàng bớt nói lại.

-Gặp vấn đề gì sao chị?- Khả Hân lên tiếng với mong muốn dời bớt sự chú ý của Nguyệt Minh sang mình, tốt nhất là để Nguyệt Minh quên đi những gì Hạ Băng vừa nói

-Gặp mà cũng không gặp.- Nguyệt Minh gãi gãi đầu, cười có chút ngố.

Hạ Băng bĩu môi một cái, giật chai rượu trên tay Nguyệt Minh, trực tiếp nốc vào.

-Xì, cái bọn yêu nhau!?

-Nếu ghét bọn yêu nhau như vậy, sao không thử yêu đương chút đi ha?- Nguyệt Minh nghiêm túc.

Hạ Băng liền trốn tránh ánh mắt bạn thân. Tự mình lầm bầm: Không phải ai yêu nhau cũng có kết quả tốt!

-Chị vẫn nghĩ mình nên cho bác sĩ An một cái kết đẹp nhất có thể, hứa với hẹn thật lâu, thật lâu... cùng nhau trải qua biết bao nhiêu chuyện...

-Em hiểu mà.- Khả Hân nở nụ cười, trong mắt ngập tràn ngưỡng mộ.

Đám cưới là lời hứa Nguyệt Minh chưa thực hiện được, dù cô biết rằng Gia An không cần những thứ màu mè như vậy, nhưng cô lại không thể chấp nhận. Đời người chỉ có một lần, cô thật muốn ngắm nhìn Gia An trong bộ váy trắng lấp lánh dưới ánh trăng, nắm tay nàng đến lễ đường, đeo vào cho nàng chiếc nhẫn cuối cùng.

Trên hết, hai người ba cũng không ngồi im, nhất là daddy, luôn trực tiếp lẫn gián tiếp hối thúc cô.

Nguyệt Minh đối với chuyện hệ trọng tuyệt đối không thể qua loa, suốt 6 tháng qua, cô chuẩn bị cũng được kha khá, từ việc cùng Ralph thiết kế lễ phục, chọn những nguyên liệu tinh túy nhất cho thực đơn, đến những chi tiết nhỏ của lễ đường đều do đích thân cô chọn lựa sao cho phải hoàn hảo và đúng với ý bà xã nhất.

Nguyệt Minh cùng Khả Hân bàn luận hết sức hăng say về đám cưới, chẳng thèm để ý đến con sâu rượu đang khui đến chai rượu thứ hai mà nốc.

-Thế chị định cầu hôn như thế nào? Cần em chuẩn bị gì giúp không? Em có tham khảo được vài địa điểm khá nổi, nếu muốn riêng tư thì nên book từ bây giờ!?- Thư ký toàn năng vẫn là thư ký toàn năng, luôn chu đáo và nhiệt huyết.

-Tháng sau chị cùng chị An sẽ đi Paris nghỉ dưỡng.- Nguyệt Minh xoa xoa cằm, nói đến đây thì có chút đăm chiêu.

-Lại bắt đầu vẽ vời cho coi.- Hạ Băng lẩm bẩm, nàng vẫn đang co ro trong chính thế giới quan của mình.

-Paris mùa này đang mưa nhỉ?

-Nghe lãng mạn thật đó chị, cầu hôn dưới mưa, oaaaaaaa!!! Paris in the rain!

Khả Hân vẫn là cô gái đương xuân thì, lại có máu văn học nghệ thuật, Nguyệt Minh chỉ cần nói một chút, nàng thư ký liền có thể tưởng tượng ra một màn cầu hôn ướt cmn át!?

-Chị An dạo này lại thích mấy em gái nhỏ hát hò...-Nguyệt Minh liếc sang nhìn Hạ Băng, ánh mắt bỗng rực cháy.

Cô đang nhẩm tính lại số tiền mà người luôn tiêu một cách thông thái như Gia An "đập vào" cho em gái nhỏ nhà nào đó... của chương trình tuyển tú nào đó.

Hừm!!! Cũng quá đáng lắm rồi đấy!

-Rồi chị hát Paris in the rain đi chị, perfect.- Khả Hân hào hứng vỗ tay.

Nguyệt Minh suy ngẫm một chút ý kiến của thư ký nhỏ, rốt cuộc ho hai cái, bắt đầu ngâm nga.

-Cuz anywhere with you feels right. Anywhere with you feels like, Paris in the rain...

Phụt—

Khụ khụ khụ—

Ha ha ha—

Khả Hân:...

Vẫn là Khả Hân: Xem như em tàng hình rồi đi.

Bạn Nguyệt Ngáo chỉ vừa hát được đúng một câu thì bạn Băng Ngố im lặng từ nãy giờ bỗng trở nên ồn ào, mặc cho bản thân ho sặc sụa, rượu trào lên lỗ mũi vẫn cười, sao có thể lệch tất cả các nốt như vậy nhỉ!?

Hạ Băng càng cười, mặt Nguyệt Minh càng đen.

Hạ Băng chủ động đứng dậy, lảo đảo đi tới ôm lấy vai Nguyệt Minh mà tựa vào, giọng nói lả lơi.

-Cậu hát kiểu này chả trách bác sĩ An "leo tường" đi thích mấy em gái ca hát trên tivi nha Sel~

Nguyệt Minh vừa gỡ tay Hạ Băng ra vừa nghiến răng.

-Cậu còn thích huống chi vợ tôi?

Nhận ra Hạ Băng bị lời nói đánh động, Nguyệt Minh liền nhếch môi, nhẹ giọng như có như không ngân nga ba chữ.

-Summer-Lam-Hạ, cậu thích không?

-Xì, chơi không vui.- Hạ Băng ngay lập tức buông tay, quay về vị trí, ôm rượu mà uống tiếp.

.

-Thế nào, Sel cục cưng?- Ralph đến gần con dâu tương lai.

Nhìn thấy cô đang đưa tay xoa cằm đăm chiêu, Ralph cũng bắt chước làm theo, thậm chí ánh mắt cũng bắt chước theo hướng cô nhìn.

-Sel honey thấy sao về La Lune của daddy nè?

Nguyệt Minh chủ động bước một vòng xung quanh chiếc váy cưới mà cô đã ngày đêm thức để vẽ phác thảo, bản vẽ trên giấy đã đủ khiến cô thổn thức, nhưng dưới bàn tay tuyệt tác của ông hoàng thiết kế Ralph đây, càng trở nên huyền ảo vô cùng.

-Đẹp quá, con không biết dùng từ nào để miêu tả...- Nguyệt Minh mỉm cười đầy hạnh phúc, cô đang tưởng tượng đến dáng vẻ Gia An trong chiếc váy cưới này.

Ralph cười hì hì, sau đó chủ động tắt hết thiết bị điện trong phòng, ông vỗ tay hai cái, tất cả rèm cửa tự động mở ra. Gian phòng thiết kế của Ralph rất đặc biệt, là căn phòng cao nhất tại nhà, với thiết kế ngập nắng, bốn bề đều là kính cường lực, Gia Minh từng phàn nàn, nhưng Ralph chưa bao giờ thất vọng với kiểu decor này của mình.

Bầu trời đêm hiện ra trước mắt hai người, một đêm trăng tròn sáng rực rỡ, từng tia sáng trắng dịu êm cứ như vậy nắm tay nhau nhảy nhót dạo chơi khắp phòng làm việc của Ralph, khoảnh khắc ánh trăng chạm vào La Lune, giá trị thực sự của chiếc váy mới hiện rõ.

Hai mắt Nguyệt Minh như thể được ánh trăng thắp lên nguồn sáng, chẳng mấy chốc chứa đựng cả dãi ngân hà, dãi ngân hà cô đã vì nàng mà tạo nên.

Chiếc váy cưới trắng tinh khôi theo kiểu tay dài thanh lịch, nhưng nhờ chất liệu nhũ kim cùng hoa được cắt lazer, chắc chắn sẽ tôn nên dáng vẻ quyến rũ của riêng Gia An. Toàn bộ dải ngân hà đều nằm trên chiếc khăn voan dài 8 mét, với 500.000 viên pha lê đến từ thương hiệu S được chính daddy cùng đội ngũ trợ lý tự tay tỉ mỉ ngày ngày đêm đêm đính lên. Tình thương của daddy hòa cùng tình yêu mãnh liệt của Nguyệt Minh, Gia An chắc chắn sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất ngày hôm ấy.

-Con có muốn xem thử La Lumière không?

-Daddy hoàn thành rồi ạ?

-Chưa hoàn chỉnh như La Lune nhưng cũng nhìn ra được rồi á.- Ralph vừa nói vừa vén góc bàn thiết kế, còn cơ một bức màn chưa được kéo ra.

Roẹt—

Bức màn được mở, nụ cười của Nguyệt Minh càng thêm đậm sâu.

-Vợ và vợ vẫn nên là mặc váy.- Ralph nháy mắt với con dâu.

Nguyệt Minh ngại ngùng vuốt vuốt mũi, sau nhiều ngày suy nghĩ, rốt cuộc cô cũng quyết định trang phục cưới của mình sẽ là váy. Không bắt mắt như Gia An mà mang nét thanh lịch cùng cổ điển theo phong cách vốn có của Nguyệt Minh, mặc chiếc váy này, đón lấy cô dâu của mình, cùng dắt tay nàng đi đến cuối đời.

Váy cưới của Nguyệt Minh theo kiểu dáng suông làm từ chất liệu satin cao cấp, kết hợp cùng khăn voan ngắn, hết thảy đều được chính tay Ralph may đo thủ công, chính ông tạo nên mối liên kết, giúp trang phục hai cô dâu tuy hai mà một.

-Con đã nghĩ xong thiết kế của lễ đường chưa?- Ralph chỉnh chỉnh lại mẫu váy của Nguyệt Minh.

-Con đã nghĩ qua, cũng đã bàn với ba Waldo ạ.- Nguyệt Minh vẫn si mê nhìn chiếc váy cưới của Gia An.

-Okey, mà con cũng đừng nghe ổng nhiều quá, con người cứng ngắc, cái vụ chọn nơi tổ chức hôn lễ thôi mà daddy thấy cũng chán nữa á!?

Nguyệt Minh cười hì hì, ngoan ngoãn "dạ" một tiếng, cô cũng đã có ý tưởng tổng thể rồi.

.

Mọi chuyện hoàn toàn theo ý của Nguyệt Minh từ đầu tới cuối.

1 tháng sau, cô khụy gối giữa trời đêm Paris diễm lệ, thành công lấy được cái gật đầu cùng hai hàng nước mắt từ người con gái cô yêu.

Không cần những lời hát tình ca, khung cảnh Paris trong cơn mưa đêm lất phất, hạt mưa hòa cùng ánh đèn vàng ấm áp đã thay Nguyệt Minh ngân nga khúc nhạc yêu thương.

Rồi lại 1 tháng sau đó, dàn khách mời vinh dự đã cầm được trên tay thiệp mới... à nói chính xác chính là một chiếc hộp trắng đầy tinh xảo với điểm nhấn chính là dây ruy băng màu tím nhạt. Chạm tay vào mở chiếc hộp ra đập ngay vào mắt khách mời chính là một "vườn" hoa lavender thơm ngào ngạt bao quanh một chiếc hộp nhạc gỗ hình ngôi nhà nhỏ xinh, tuy hơi hướng cổ điển nhưng thật ra bên trong lại rất hiện đại. Thay vì quay vòng cần kéo, người nhận nhấn vào một chiếc nút nhỏ, ngay lập tức hai thân ảnh người con gái nắm tay nhau cùng khiêu vũ theo khúc nhạc không lời của ca khúc Thousand years cuối giai điệu chính là lời nhắn ngọt ngào của chủ nhân buổi tiệc rằng: Mong có được sự góp mặt của bạn tại thời khắc chúng mình gả cho nhau.

Dẫu sáng tạo nhưng không thể quên mất phần truyền thống, thiệp mời nằm ở ngăn còn lại của chiếc hộp, vẫn là tông màu trắng cùng chữ tím chủ đạo, đôi dòng chữ N-A đan xen, như ôm như ấp thể hiện mong ước trọn đời mãi nắm lấy tay nhau của chủ nhân. Còn có thêm 4 khung ảnh của hai người đan xen nhau tạo hình tay thành 4 chữ LOVE, cơ bản nhưng hai nội dung lại là cực phẩm. Ngày giờ tất nhiên phải có, kèm theo đó chính là những hình ảnh của hai người cùng một mẫu dặn dò nho nhỏ về dresscode ngày hôm ấy.

Cuối cùng, cô Chủ tịch trẻ không quên tri ân đến khách mời khi tặng kèm một phần quà nho nhỏ, mẫu nước hoa giới hạn được khắc tên chính khách mời đến từ R&W beauty được hai người ba tâm huyết tạo nên.

Nguyệt Minh mỉm cười nhìn bia mộ trước mặt, vẫn gương mặt xinh đẹp tràn đầy nhựa sống, vẫn là nụ cười rực cháy như ánh mặt trời.

-Chị, em sẽ kết hôn với Gia An, chị sẽ chúc phúc chứ?

Xào xạc—

Xào xạc—

Không biết cơn gió từ đâu tìm đến, lay động từng tán cây tạo nên loại âm thanh cực kỳ nịnh tai, Nguyệt Minh khuỵu người, vuốt nhẹ vào nụ cười của Nhật Minh.

4 tháng sau đó, ngày nên đến rồi cũng phải đến, tuy dài, nhưng đối với một người đang tất bật như Tổng giám đốc, tất cả chỉ như cái chớp mắt.

Đám cưới sẽ diễn ra suốt 3 ngày 2 đêm trên một du thuyền sang trọng mang tên Planet P999 với sức chứa khoảng 100 người, vì du thuyền của gia đình gặp sự cố bất thường, Gia Minh đã mượn được từ một người bạn làm ăn của mình, ông miêu tả đây là một cô gái trẻ cực kỳ tài giỏi và bí hiểm. Du thuyền sang trọng bật nhất, tách biệt hẳn so với các loại du thuyền thương mại thông thường, khi Nguyệt Minh đưa ra gợi ý, Gia Minh liền nghĩ ngay đến Planet P999.

Nguyệt Minh mua toàn bộ vé máy bay cho dàn khách mời theo đúng hành trình của họ để bay từ thành phố X đến vùng vịnh B xanh tươi, người bay sớm hơn hoàn toàn có thể nghỉ dưỡng đợi ngày lên tàu vào một buổi sáng trước lễ cưới đầy nắng và gió biển. Tất nhiên mọi chi phí đều do Nguyệt Minh lo.

Nguyệt Minh và Gia An mặc hai chiếc váy trắng nhẹ nhàng, đứng trước cầu thang lên du thuyền đón chào từng vị khách mời. Vùng nhiệt đới, không khí tuy có nắng nóng, nhưng hương gió biển khiến lòng người trở nên dịu dàng đến lạ.

Nguyệt Minh tìm lấy tay Gia An, đưa lên môi hôn một cái.

-Ôi chà, buồn nôn thế nhở!?

Vị khách đầu tiên vừa xuất hiện liền buông lời trêu chọc.

Cả hai cô dâu đều không khó chịu, ngược lại, Gia An còn hào phóng cười tít mắt, cho đối phương ngắm nhìn đôi mắt cười của mình miễn phí.

-Xin chào, Alex.- Nguyệt Minh nắm tay Gia An tiến đến, chủ động đưa tay ra.

Alex cũng lịch sự đáp trả Nguyệt Minh, sau đó tiến lên ôm lấy Gia An, hôn hai cái vào hai má nàng.

Tổng giám đốc híp mắt, trong lòng nhẩm tính giây, sau đó đưa mắt nhìn cô gái ngoại quốc cái sánh vai cùng Alex, ho hai tiếng như nhắc nhở "Vợ tui bà ơi!".

Alex cười ha ha hai tiếng, lui về sau, nắm tay cô gái kia, nói bằng tiếng nước A.

-Bạn gái tớ, Min.

Min gật đầu chào hai người.

-Chúc mừng hai người nha.- Gia An chân thành.

-Phải là tớ chúc mừng hai người mới đúng.

Nguyệt Minh cũng mỉm cười, say sưa ngắm vợ mình, mãi đến khi Alex cùng người yêu đã lên tàu, Gia An mới véo eo cô.

-Ai ai ai...đau em.

-Em mời Alex?

-Chị không thích hả?

-Không phải, chỉ là chị ngạc nhiên, em lại mà có thể mời người từng crush chị.- Gia An xoa xoa chỗ vừa nhéo Nguyệt Minh.

Tổng giám đốc đưa tay kéo Gia An lại gần, khẽ thủ thỉ bằng giọng gian tà.

-Em muốn cho cô ta biết em cưới được chị rồi nha.

-...

Gia An lườm Nguyệt Minh một cái.

-Cho cô ta tức đỏ mắt khi thấy chị mặc váy cưới á.

-Xin chào, hai người trẻ.- Một người phụ nữ chậm rãi đi đến, gương mặt toát lên phong thái tri thức hoà cùng đôi mắt rất hiền từ.

-Dr... Dr. Shin!?- Gia An ngạc nhiên.

Nguyệt Minh khẽ mỉm cười, Dr. Shin trong giới bác sĩ vẫn luôn là một huyền thoại, tuy Gia An chưa từng tiếp xúc trực tiếp nhưng vẫn có những lúc dự hội thảo của bà, nàng luôn biết ơn PridetoBorn đã mang nàng đến thế giới này.

-Xin chào bác sĩ An, chào Chủ tịch Nguyệt Minh.- Bà lịch sự bắt tay hai cô.

Ánh mắt bà dừng thật lâu trên gương mặt Gia An, đúng là tuy gen của Gia Minh rất mạnh, nhưng đâu đó vẫn phảng phất đường nét của người kia.

-Rất vui vì Dr. Shin đã dành thời gian tham dự lễ cưới của chúng tôi.- Nguyệt Minh trao cho bà một ánh mắt đầy biết ơn.

Dr Shin khẽ gật đầu, ba người nói thêm vài câu liền tạm biệt nhau.

-Em cũng không nói với chị!?- Gia An có chút giận dỗi, dù nàng đối với Dr. Shin thật sự rất rất rất ngưỡng mộ.- Mà mời đến lễ cưới thì quan hệ cũng tốt nhỉ?

Nguyệt Minh cưng chiều nhìn Gia An, cô đưa tay vén tóc giúp nàng rồi nói.

-Dạo này T-Lab đang hợp tác với bà ấy, em nói chuyện hợp gu thôi, vả lại, hai ba cũng rất muốn mời bà ấy... Bà ấy bận lắm, em cũng chỉ gửi thiệp thôi chứ đâu dám trông mong gì!

Khách mời tiếp theo đến chính là Hà Anh - cô bạn thân (ai nấy lo) của Gia An. Chị em tay bắt mặt mừng, Hà Anh còn không kiềm được nước mắt mà nói rằng.

-Cuối cùng cũng được ăn đám cưới nhỏ bạn thân, cứ tưởng nó ế rồi cơ!

Gia An mời Hà Anh lên tàu trong sự bất lực.

Các khách mời tiếp theo đều có trong dự liệu, người "mẹ" từng mang thai Gia An, mọi người ở cô nhi viện, vài người bạn trong hội "bê đê" của Nguyệt Minh, tiếp đến chính là sự xuất hiện của "tình địch mới nổi" của Tổng giám đốc...

Cô ca sĩ cưng của Four Seasons.

-Chị An.

Summer Lam Hạ xuất hiện như tia nắng mai dịu nhẹ giữa tiết trời oi bức, hệt như một làn gió mát thổi tan cái nóng bứt nơi này, hệt như cái tên của cô nhóc, Lam Hạ.

-Hi em, bé Hạ.- Gia An tiến lên ôm cô thần tượng nhỏ.

Khóe môi Nguyệt Minh hơi giật giật, ôm cũng hơi chặt rồi á em gái ơi!

-Chị An!

Vài cô gái đứng phía sau cúi đầu chào Gia An, đây đều là các idol trẻ tuổi, xuất thân từ một chương trình tuyển chọn... à, ừm, chính là cái chương trình đã khiến bác sĩ An hào phóng vung cả đống tiền!

-Oa, chị An "phú bà" đúng là khác biệt nha, kết hôn thật hoành tráng!?- Cô bé tên Coco trầm trồ trước du thuyền.

-Hi Huyền Bích, Coco, Uyển Nhi.- Gia An lần lượt chào hỏi các cô gái nhỏ, ánh mắt chạm phải cô bạn khá nghiêm túc khiến nàng hơi khựng lại.

-Chào chị.- Cô bạn thấy vậy cũng lịch sự cúi chào.

-Chào Queen, chị rất thích bài hát mới của em nha!- Hai mắt Gia An sáng long lanh.

-Chị quá khen ạ.

-Được rồi, mấy đứa lên nha. Tối gặp.

Các bạn nhỏ đồng thanh "Dạ" rồi ngoan ngoãn cùng nhau lon ton lên thuyền, khỏi phải nói, hai mắt Gia An lấp lánh như bà mẹ trẻ nhìn đàn con thơ.

Nguyệt Minh gật đầu lịch sự, chậc, cô bé tên Queen này trông thì khá lạnh lùng, nhưng lại rất quan tâm Summer Lam Hạ thì phải?

Dù có liên kết mật thiết với chương trình, song Nguyệt Minh chỉ theo dõi mấy cô bé này qua loa, nhưng ban nãy nhìn cử chỉ của Queen hệt như muốn bao bọc Lam Hạ vậy, bảo sao người vợ bác sĩ của cô lại bị Uyên Hà dụ dỗ vào con đường ship couple gì gì đó!?

Nguyệt Minh chợt nghĩ nhiều hơn một chút, nhưng chỉ một chút thôi, bởi cô còn phải tiếp đón vài vị khách nữa.

Người cuối cùng xuất hiện trong dàn khách mời chính là bác sĩ Hà.

Mái tóc ngắn ngang vai được cắt layer trông khá phong trần trước gió, hoàn toàn khác hình tượng bác sĩ Hà lịch thiệp hằng ngày.

-Chị An, Chủ tịch.- Uyên Hà buông vali, đi đến ôm Gia An rồi bắt tay với Nguyệt Minh.

-Em vừa đáp chuyến bay sao? Việc học vẫn ổn chứ?- Bác sĩ An thân thiết hỏi.

Nàng biết được Khả Hân và Uyên Hà chia tay, đến nay cũng đã hơn nửa năm. Cũng là khoảng thời gian nàng không gặp mặt Uyên Hà nữa. Bởi cô ấy đã đăng ký khóa học bổ sung của HOPE dành cho các bác sĩ tại nước G. Dù sao với nghề nghiệp của bọn họ, việc trao dồi kỹ năng thêm từng ngày là rất cần thiết. Gia An không biết Uyên Hà là thật lòng muốn học hỏi hay chỉ muốn trốn chạy, nhưng nàng ủng hộ việc Uyên Hà trau dồi thêm kiến thức.

-Vâng, vừa đáp.

-Phiền cô quá rồi, ráng học tập cho tốt về tiếp quản khoa nhi ở The New HOPE nhé.- Nguyệt Minh nói.

Uyên Hà khẽ cười.

-Không phiền, dù sao cũng là ngày chị An xinh nhất, tôi làm sao không có mặt được?

Tổng giám đốc cũng nhoẻn miệng, sau đó hơi ngước mặt nhìn trên boong tàu, bắt gặp ánh mắt của kẻ nhìn lén. Đúng là thời gian sẽ luôn làm thay đổi mọi thứ, bác sĩ Hà bây giờ trầm ổn hơn xưa rất nhiều.

Uyên Hà khách khí nói thêm vài câu rồi cũng kéo vali lên tàu, Nguyệt Minh có sắp xếp nhân viên chỉ dẫn cho các khách mời về đúng phòng của mình, Uyên Hà chỉ việc theo sau người đó.

Khi đã nhẩm lại một lần nữa danh sách, Gia An mới quay sang hỏi Nguyệt Minh.

-Fuyu đâu?

-A, cái con nhỏ chết toi này!?- Nguyệt Minh xem đồng hồ, lẩm bẩm mắng mỏ.

Hạ Băng còn nhận cả vai trò chủ hôn, vậy mà bây giờ vẫn chưa tới, chả bù với Khả Hân đầu tắt mặt tối trên boong tàu.

Hạ Băng mới thong thả làm sao!

Tàu cũng sắp xuất bến rồi!?

-Em gọi thử đi.

-Chị An ơi.- Đúng lúc này, Lam Hạ từ trên tàu chạy xuống.

Gia An hiểu ý, tiến về phía cô bé.

Lam Hạ ngượng ngùng, nhét vào tay Gia An một chiếc kẹp tóc nho nhỏ.

-Em biết cái này cũng không quý giá gì, là hàng thủ công em làm, thay lời em cảm ơn chị đã giúp đỡ em rất nhiều.- Hai má cô bé ửng đỏ.

Gia An cảm động nhìn chiếc kẹp tóc ngọc trai rất tinh xảo trong tay, đôi mắt cười cong tít lại.

-Cảm ơn em nha Hạ.

-Làm gì giờ mới tới!? Trời ạ, nhìn cậu trông chán thật sự!!!

Đúng lúc này, hai chị em cũng bị lời trách móc của Nguyệt Minh thu hút, cùng quay sang nhìn.

-À, Fuyu đến rồi à?- Gia An đi đến chào hỏi.- Hi, Jade.

Jade đứng cạnh bên Hạ Băng cũng chúc mừng Gia An cùng Nguyệt Minh rất nhiệt tình, chỉ có người nào đó là vẫn đứng im lặng.

-Alo, có nghe nói gì không hả!?

Nguyệt Minh cau mày nhìn Hạ Băng, liền thấy nàng đã thu tầm mắt, tay đột nhiên nắm chặt lấy eo Jade kéo vào lòng, khiến cô ấy giật mình.

-Ngủ dậy hơi trễ tí mà căng quá vậy bà? Bác sĩ An hôm nay nhìn cực kỳ tươi tắn nha~- Hạ Băng lấy lại tinh thần, rất hoạt bát mà đáp trả.

Nguyệt Minh kín đáo đảo mắt theo hướng lúc nãy Hạ Băng nhìn, chỉ thấy Lam Hạ đã xoay lưng rời đi. Cô không bận tâm lâu, bắt đầu càu nhàu quở trách nhỏ bạn thân, cả bốn người vừa đi vừa nói chuyện khá hòa hợp.

Tàu rời cảng cũng là lúc Gia An phải tách ra khỏi Nguyệt Minh để đi trang điểm, dù luyến tiếc nhưng cô vẫn phải vì đại cục mà buông tay nàng.

-Chậc, chút nữa thôi là người ta thành gà vào nồi, cá lên thớt.- Hạ Băng tiếp tục cù nhây.

-Chú ý lời nói.- Nguyệt Minh lườm bạn thân.- Cậu cần lên tập dợt không vậy? Bớt nói bậy đi!

Hạ Băng vỗ vỗ vai bạn thân.

-Yên tâm yên tâm, ăn nói là nghề của tớ mà!

Dù được trấn an, nhưng Nguyệt Minh vẫn thấy ngứa ngáy trong lòng, khoảng thời gian gần đây, "cái mỏ hỗn" của Hạ Băng cực kỳ có vấn đề, giới trẻ thường bảo là "ăn nói xà lơ"!

Và sự lo lắng của Nguyệt Minh đúng là không có dư thừa...

.

Hôn lễ được cử hành vào 9 giờ tối, khi bầu trời đã khoác lên mình lớp áo choàng đen tuyền đính những tinh tú lấp lánh như đá quý, điểm tô cho nàng trăng tỏa sáng một vùng. Khả Hân đứng ở cổng chào, cùng Gia Minh và Ralph thay hai cô dâu đón khách. Các khách mời vào được cổng chính thì không ngừng trầm trồ trước không gian tiệc cưới.

-Oaaaaa, trời đất ơi, tớ nhìn cũng muốn kết hôn luôn á!- Người nói là cô bé tên Coco, vừa nói vừa ôm lấy hai cô bạn bên cạnh mà lắc lư.

-Chậc, đúng là tài phiệt.- Đạo diễn Vy cũng không thể không buông lời khen ngợi.

Khu vực lễ cưới được tổ chức ở tầng cao nhất trên du thuyền, vì lý do bảo mật nên khách mời từ lúc lên thuyền chưa từng được tự do tham quan, điều này làm cho mọi người càng bất ngờ khi thấy cảnh tượng trước mặt.

Mùi hương lavender thoang thoảng hòa cùng mùi vị thanh tao của biển cả được gió đêm dịu dàng cuốn lấy, quấn quít bên mũi. Ánh sáng được đánh rất tốt, nổi bật nhất vẫn là lễ đường, từng khóm hoa lavender tím rực rỡ trong ánh đèn vàng, xung quanh là từng khung ảnh hai người chụp tại cánh đồng hoa của Nguyệt Minh.

Các khách mời đồng dạng diện dresscode màu tím nhạt theo yêu cầu của chủ tiệc, hệt như một cánh đồng hoa lavender trôi lênh đênh giữa đại dương dịu êm.

-Chỗ này đẹp ghê, xem ra chị Nguyệt Minh muốn mang cả cánh đồng hoa lên thuyền!- Huyền Bích vừa ngắm ảnh cưới vừa tấm tắc khen.

-Visual cũng đỉnh nữa, hu hu, đi đám cưới này xong tớ cũng muốn tìm đại gia mà cưới luôn!?- Coco lại nói.- Như trong chuyện cổ tích vậy, đám cưới này chỉ dành cho công chúa mà thôi~

-Chà chà, đại gia không biết có không, chứ về nhớ là stream đủ KPI cho chị nhé!

Bà chủ của Coco đứng phía sau cất tiếng khiến cô nhóc giật thót, lật đật lại chào hỏi.

Hải Dương cũng không làm khó cấp dưới, đến chỗ cạnh đạo diễn Vy, tiếp tục tám chuyện về tiệc cưới, trong đám bạn bất ổn này, thật không ngờ Nguyệt Minh vậy mà lại cập bến trước tiên.

-Chào các con.- Khả Hân ngồi xuống, xoa đầu vài bạn nhỏ ở cô nhi viện, hôm nay ăn mặc bảnh bao đều như công chúa và hoàng tử. Các bạn nhỏ cũng rất hiểu chuyện, không chạy ùa vào quậy phá, ngoan ngoãn nghe theo các cô giáo mà đi vào sảnh chính ngắm hình Cô Nguyệt với Chị An.

Khả Hân chưa kịp ngồi dậy, ánh mắt vô tình chạm vào đôi giày cao gót màu đen có chút quen thuộc. Nàng ngẩng mặt lên, hai mắt có chút mất tiêu cự, nhưng Khả Hân rất nhanh trấn tỉnh lại mình. Thư ký nhỏ đứng dậy, nhìn người trước mặt rồi nở một nụ cười.

-Chào em, lâu quá không gặp.- Bác sĩ Hà trông có vẻ khá bình thường, hệt như mặt hồ tĩnh lặng, tạo cho Khả Hân một cảm giác xa ngàn dặm. Nàng rất muốn hỏi nhiều hơn một tiếng "Chào" Rằng "Vì sao chị lại cắt tóc? Nhưng mái tóc này trông rất hợp với chị"...

Nhưng rốt cuộc, mọi thứ cũng chỉ kết thúc bằng một nụ cười xã giao cùng lời hồi đáp.

-Vâng, chào chị, lâu quá không gặp.

Uyên Hà nhìn Khả Hân nhiều hơn một chút, sau đó bước vào sảnh chính. Khả Hân quay đầu nhìn theo, bóng dáng người mình từng yêu cứ như thế xa dần, nhưng mà có sao đâu? Chẳng phải nàng từng trải qua hàng tá lần nhìn cô rời đi sao? Khả Hân lùi về sau vài bước, nép vào góc khuất, ngẩng mặt lên rời, nàng hơi há miệng, hít vào thở ra vài hơi.

Nàng chỉ cho phép mình khóc hôm nay khi nhìn chị Nguyệt trao nhẫn cho bác sĩ An! Chứ tuyệt đối sẽ không khóc vì bất kỳ lý do nào khác.

.

Tiếng giày cao gót tự tin nện xuống mặt thảm trắng, thân ảnh cao gầy chậm rãi đi lên bục phát biểu, má lúm đồng tiền liền hiện rõ theo nụ cười của nàng.

-Chào mọi người, thay mặt chủ buổi tiệc tôi xin cảm ơn vì sự có mặt của mọi người nơi này!- Nàng cất giọng, tạo nên bầu không khí vui vẻ.

-Uầy!!! Ai zẫy trời!?- Coco trợn mắt, chăm chú nhìn người trên bục.

-Nhìn không ra hả? Còn ai ngoài bà phù thủy đâu?- Uyển Nhi cười khẽ.

Chương trình tuyển tú kết thúc đã lâu nhưng Hạ Băng trong ấn tượng của mấy cô nhóc vẫn rất khủng bố...

-Đổi cách trang điểm, nhìn thật không ra.- Huyền Bích cũng bình phẩm, sau đó đưa tay huých nhẹ vào người đứng kế bên mình.- Xinh đúng không, Hạ?

-... Hả? À, ừ.- Lam Hạ giật mình cười trừ.

Hạ Băng làm sao mà không tranh suất làm chủ trì kiêm luôn MC của nhỏ bạn thân cho được?

Nguyệt Minh cũng không có ý kiến gì với điều này, chỉ là một người chủ trì dẫn dắt các bước trong hôn lễ, ắt hẳn không quá khó khăn với một người hoạt ngôn như Hạ Băng.

Hôm nay nàng make up nhẹ nhàng phối cùng chiếc váy hai dây màu tím nhạt xẻ tà, vừa đúng vừa đủ, vẫn đẹp tuyệt vời nhưng chắc chắn không làm lu mờ đi hai nhân vật chính.

-Thú thật rằng suốt hơn 20 năm làm bạn với cô dâu Nguyệt Minh, tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ có lúc con nhỏ ngáo nhà mình kết hôn đâu!- Hạ Băng dí dỏm pha trò, đảo mắt nhìn về phía xa xa.

Nàng càng nói càng hăng say, đầu tiên là kể chuyện từ xa xưa khi mới gặp nhau, những lần ngốc nghếch của cả hai, sau đó lại cúi mặt, vờ lau nước mắt.

-Hồi đó tôi còn mắng Nguyệt Minh là "người như cậu có chó nó lấy".- Hạ Băng nói tới đây thì bên dưới bật cười, nàng nháy mắt tinh nghịch.-Xin lỗi bác sĩ An, tôi không có ý gì đâu nha.

Khả Hân lúc này cũng xoắn hết sức, bà chị này sẽ còn huyên thuyên dông dài tiếp đây, hệ quả của mấy chai rượu lúc nãy sao?

-Chị, chị, hết giờ rồi, đừng lan man nữa!

Nhưng Khả Hân hoàn toàn bị Hạ Băng bơ đi.

-Mọi người thấy không gian tiệc cưới thế nào ạ?

-Đẹp lắm!- Bên dưới trả lời.

Hạ Băng tặc lưỡi một cái.

-Chậc, Selina, màu tím mộng mơ nha, sao không xây cái lâu đài tình ái luôn cho đúng bài nè?

Hạ Băng nháy mắt về hướng Nguyệt Minh đang mất kiên nhẫn đứng chờ, lại líu lo nói tiếp.

-Mọi người thấy hoành tráng như vậy, lúc chuẩn bị cũng thật tốn công á, nhỏ bạn này của tôi không được cái ưu điểm gì ngoài màu mè đâu nha, nhìn người có thể đơn giản, nhưng thật ra rất khó khăn luôn á... Mong cậu sau này không có vì khó tính mà bắt bẻ bác sĩ An ha.- Hạ Băng tiếp tục dìm hàng cô bạn, loại chuyện chưa từng có một MC nào dám nói trong lễ cưới.-Ban đầu tôi hỏi sao không làm sớm sớm đi, tối dữ, tận 9 giờ, cậu cãi tôi, bảo trăng lên mới đẹp!? Selina cậu nhìn xem, các đồng chí nhi đồng đang ngáp ngắn ngáp dài rồi kìa!

-Hu hu chị ơi, các em nó ngáp vì chị lắm mồm đấy!?- Khả Hân đưa iPad lên chạy chữ.

-Ê, tui cảm thấy bả bị OOC* rồi nha!- Coco trầm ngâm, nhớ về hình tượng Mentor hét ra lửa của Hạ Băng.

*OOC có nghĩa "Out Of Character", dịch sang tiếng Việt là "Không hợp với tính cách"

-Ai có ngờ bả tấu hài như vậy trời!?

-Chúng ta có nên dành 1 phút kể tên và mặc niệm cho những người yêu cũ của Nguyệt Minh không mọi người?- Hạ Băng nghiêng đầu, nụ cười càng đậm sâu.- Ủa lộn, có mỗi một đứa thôi, không phải những... Nếu là những thì hết đứa này gây phiền phức tới đứa kia thì tầm 80 tuổi bé Nguyệt nhà tôi lấy được vợ.

Nếu không phải vì muốn đám cưới của mình diễn ra thuận lợi thì Nguyệt Minh đã lao lên bục đạp cái đứa bợm nhậu lắm mồm kia bay xuống biển rồi!

-Chị ơi! Chị ơi!- Khả Hân muốn khóc thét, ra hiệu điên cuồng.

-Ha ha, được rồi, khuấy đảo không khí chút xíu thôi, nếu tôi còn nói nữa bé Hân sẽ khóc mất! Chưa kể, Nguyệt Minh sẽ đá tôi xuống biển, nó lườm tôi nãy giờ rồi.... Sau đây xin mời mọi người nhìn về phía cuối lễ đường, chúng ta cùng đón chào sự xuất hiện của Selina Hoàng Nguyệt Minh.- Hạ Băng tằng hắng một tiếng, rốt cuộc cũng nghiêm túc vào việc.

Âm nhạc du dương được chính tay các nghệ sĩ trong ban nhạc biểu diễn vang lên, Nguyệt Minh trong bộ váy nhẹ nhàng khoác tay Gia Minh chầm chậm bước vào lễ đường cùng những tràng vỗ tay cũng những lời chúc mừng không ngớt. Lên đến bục, Nguyệt Minh không quên tặng cho bạn thân một cái lườm yêu.

-Selina hôm nay có cảm nghĩ gì hông nè? Nói chút cho mọi người cùng nghe ha?- Hạ Băng chẳng chút sợ sệt, đưa mic đến trước miệng Nguyệt Minh.

-Chào mọi người, lời đầu tiên chính là muốn lần nữa cảm ơn mọi người đã tham dự tiệc cưới của chúng tôi. Lời thứ hai chính là cảm ơn hai ba đã tin tưởng trao Gia An cho con. Cuối cùng, tôi muốn gửi đến cô bạn thân tôi rằng: Cậu nghĩ cậu và cá mập ai sẽ bơi nhanh hơn?

Mọi người bật cười, không thể ngờ Chủ tịch T Group cũng có thể dỗi người như vậy. Hạ Băng giả vờ sợ sệt, đưa tay vuốt nhẹ lưng bạn thân. Nguyệt Minh cũng "thân thiện" vỗ lưng Hạ Băng hai cái.

-Thật ra thì lời Fuyu nói rất đúng, lúc trước tôi chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ yêu đương và kết hôn với bất kỳ ai. Nhưng rồi chị ấy đến bên đời tôi, khuấy đảo, lập lại trật tự, đến khi tôi chợt nhận ra thì bản thân đã yêu chị ấy lúc nào không hay... Chị giống hệt từng lời văn trong Hoàng Tử Bé, đơn giản nhưng lại thẩm thấu vào tận tâm can người đọc, chị như một liều thuốc chữa lành tâm hồn tôi. Tôi không hoàn hảo, chị cũng không hoàn hảo, nhưng chúng tôi bù trừ nhau, dần dần tạo nên một gia đình hoàn hảo trong trái tim mình...- Nguyệt Minh nói đến đây thì hơi im lặng, khẽ nuốt một ít nghẹn ngào vào trong lòng.

Từng dòng hồi ức từ ngày đầu gặp gỡ hệt như thước phim tua chậm bao lấy trái tim cô, khiến nó rung lên từng hồi.

-Fuyu này, cậu còn nhớ lúc nhỏ tụi mình hay tự hỏi rằng bộ dạng thật sự của công chúa là thế nào hay không? Phải ra sao mới có thể khiến hoàng tử si mê và đặt lên môi nàng một nụ hôn dù chỉ mới gặp?

Hạ Băng bật cười, cũng rất tự nhiên đáp lời.

-Do hoàng tử có tính dê xồm, còn công chúa thì dễ dãi chứ đẹp quái gì!?

Bên dưới lại bị nàng chọc cười, Nguyệt Minh huých tay Hạ Băng một cái, nàng liền nói tiếp.

-Tôi còn nhớ rõ là lúc ấy tôi bảo với cậu công chúa là tôi nè.

-Cậu có mà là phản diện! À, phản diện dễ dãi!

-Đúng đúng, cậu chính là đã nói như vậy.- Hạ Băng gật gù.

Nguyệt Minh lúc này nhìn thẳng về cuối lễ đường, đôi mắt long lanh chứa đầy trông ngóng.

Bên dưới lại bật cười, một lần nữa các cô gái nhỏ thi nhau bình phẩm.

-Ê, không phải mình bà Fuyu OOC đâu, tui thấy chủ tịch Nguyệt Minh cũng vậy, không ngờ chị ấy nói nhiều vậy luôn á.

-Là có tổng tài dữ chưa? Chứ thấy hai người này tung hứng khá mượt, nhìn không như loại hình tượng chúng ta từng thấy.

-Đã vậy thì hôm nay tôi không keo kiệt nữa, cho cậu xem công chúa có bộ dạng gì, tất nhiên, cậu chỉ có thể chiêm ngưỡng mà thôi, còn công chúa là của tôi.- Nguyệt Minh đầy tự hào, gương mặt vênh cao cả thước.

Hạ Băng hiếm khi bất đắc dĩ không nói được lời nào.

-Thật tuyệt vời khi có người nào đó nhớ đến những thứ nhỏ nhặt mà bạn không thích, không phải vì bạn liên tục nhắc nhở, mà vì họ thật sự quan tâm bạn. Chị An đối với tôi là như thế đó, chị từng bước đi vào, dùng sự dịu dàng mà vây kín tim tôi, khiến tôi yêu chị hơn mỗi ngày...

Nguyệt Minh nhắm mắt lại, một tay đặt lên tim mình.

-Gia An, không có chị sẽ không có em của ngày hôm nay. Em biết rằng thứ gì quá màu mè, quá bóng bẩy thường không mang lại cảm giác an toàn, nhưng mà em thì không, những thứ hôm nay em chuẩn bị, chị xứng đáng có được nhiều hơn thế! Em chỉ hận không thể hái trăng hái sao xuống, dành tặng riêng cho chị mà thôi.- Nguyệt Minh nói đến đây thì đưa mic lại cho Hạ Băng, cô không thể nói thêm được nữa bởi cổ họng đã nghẹn lại.

Bên dưới là những tràng vỗ tay liên hồi, Hạ Băng cười híp mắt, lại muốn trêu chọc để giúp Nguyệt Minh không vỡ òa trong cảm xúc.

-Bé Nguyệt hôm nay sến súa hơn ngày thường nha, tôi ở bên cạnh mà da gà còn nổi lên hết đây này.- Nàng sờ sờ tay mình.-Được rồi, đừng có khóc nữa, tôi không lau giúp đâu, cô dâu của cậu đến ngay rồi đó, tự kêu chị ấy lau nước mắt đi.

Tiếng nhạc lại vang lên một lần nữa, khác xa hoàn toàn so với lúc Nguyệt Minh xuất hiện, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Gia An cùng vẻ thảng thốt, có người còn không khép mồm lại được.

-Chị An đẹp tuyệt vời!!!

Mấy đứa nhóc trong trại mồ côi cứ vậy nhốn nháo lên, gọi tên nàng mong nàng quay sang nhìn chúng.

-Trời ạ! Ná thở! Hu hu hu, hôm nay chị An đúng là đẹp nhất ở đây luôn á.- Coco không ngậm mồm lại được. -Công chúa, chị Nguyệt Minh nói không sai, công chúaaaaaa.

Bầu trời đêm cùng đại dương mênh mông như hòa làm một, con tàu nhỏ như thể đang men theo ánh sáng chạy đến chốn thiên đường tuyệt sắc. Dưới ánh trăng sáng, cả dãy ngân hà như thể nằm gọn trong bộ lễ phục cưới của nàng, gương mặt xinh đẹp ẩn ẩn hiện hiện trong lớp khăn voan mỏng manh, gợi lên sự tò mò cùng thích thú của mọi người.

Gia An khoác lấy tay Ralph, cầm chặt đóa hoa lavender phối cùng hoa lan tím, chầm chậm từng bước đi dọc theo hai hàng hoa lavender thơm ngát.

Nguyệt Minh đứng phía này ngẩn cả người, dù cô đã ngắm chiếc váy đến trăm lần, tưởng tượng bộ dạng nàng diện nó đến nghìn lần, nhưng tất thảy đều chẳng bằng tận mắt thấy trong hiện thực.

Nguyệt Minh cảm thấy trái tim đang điên cuồng đập loạn, đại não tê liệt bởi dòng máu nóng khắp nơi đổ về, trong đôi mắt đen láy của cô, chỉ có mỗi mình Gia An. Bất giác, hốc mắt cô cay cay, một mảnh đỏ dần dần xuất hiện.

-Đến đón người ta đi, ngốc!

Hạ Băng khẽ đẩy nhẹ, Nguyệt Minh mới bừng tỉnh, chầm chậm bước từng bước cứng đờ đến trước mặt nàng. Nguyệt Minh trao đổi bó hoa trên tay mình cho Gia An, giờ phút cả hai đổi hoa cho nhau cũng chính là lúc lời thề sắc son gửi gắm bản thân mình cho đối phương được thiết lập.

-Trao con gái yêu cho con.- Ralph cười hạnh phúc, nắm tay Gia An lên cho Nguyệt Minh.

Đôi bàn tay Nguyệt Minh run run nắm lấy tay nàng, khoảnh khắc chạm vào, hệt như có một luồng điện bắn thẳng cả cơ thể, nước mắt cô bất giác trào ra. Mặc kệ đám đông, mặc kệ họ có nghĩ gì, cô vẫn cứ rơi lệ.

-Sao lại khóc rồi? Đồ ngốc này.- Gia An ngay lập tức đưa tay lau đi đôi dòng lệ, dùng giọng nói nhẹ nhàng trấn an.

-Vì... vì... vì em cảm thấy mình thật may mắn...hu hu hu...

Hai người cứ như vậy đứng nhìn nhau giữa lễ đường, mọi người xung quanh đều đổ dồn cặp mắt ngưỡng mộ về phía họ.

Hạ Băng nhìn bạn thân mình đang cúi đầu, tay nắm chặt tay Gia An, bất giác cũng mỉm cười theo, đáy mắt nàng cũng long lanh, phảng phất một tầng nước mỏng. Bác sĩ An trấn an một lúc nữa, rốt cuộc Nguyệt ngáo mới chịu ngoan ngoãn bước vào vị trí.

Hạ Băng đứng trên bục cao nhất, nhìn xuống hai nhân vật chính, giờ khắc này nàng cũng thu liễm đi bớt những trêu đùa, nghiêm túc mà hoàn thành nghĩa vụ của một chủ hôn đích thực.

-Cô Hoàng Nguyệt Minh, cô có đồng ý lấy cô Nguyễn Gia An làm vợ, dù cho sau này hạnh phúc hay đau buồn, giàu có hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay ốm đau, dù cho cả thế gian có quay lưng dè bỉu, phê phán rằng tình yêu của hai người là trái với luân thường đạo lý, không hợp tự nhiên đi chăng nữa, hai người vẫn không rời bỏ nhau chứ?

Nguyệt Minh nắm lấy hai tay Gia An, ánh mắt chân thành chỉ chứa đựng bóng hình nàng, lần đầu tiên cảm thấy bản thân tự ti, muốn hét to đến như vậy, rằng:

-Tôi đồng ý. I do. Je fais!

-Vậy còn cô Nguyễn Gia An, cô có đồng ý lấy cô Hoàng Nguyệt Minh làm vợ, dù cho sau này hạnh phúc hay đau buồn, giàu có hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay ốm đau, dù cho cả thế gian có quay lưng trách dè bỉu rằng tình yêu của hai người là trái với luân thường đạo lý, không hợp tự nhiên. Mặc cho cô ấy có thật nhiều khuyết điểm, lại xấu tính, hay nổi nóng, không nói lý lẽ, hay bắt nạt bạn bè, chưa kể còn bắt cô phải chăm cháu Joy, cô vẫn nguyện ý chứ?

-Je fais. I do. Tôi đồng ý.

Gia An cũng siết chặt tay Nguyệt Minh, đôi mắt nâu cũng chỉ có mỗi dáng hình người kia, không cần phải nói I do ngay lúc này, nàng đã tình nguyện ở bên cô từ thật lâu về trước rồi.

Nguyệt Minh lần nữa òa khóc, chỉ làm lần này cô không cúi mặt, trực tiếp vén khăn voan ra, trao cho nàng một nụ hôn mãnh liệt.

Loại hành động đã làm không ít lần, nhưng mỗi lần vẫn như ngày đầu, ngọt ngào hòa cùng hồi hợp.

Mọi người bên dưới đều đứng dậy vỗ tay, cũng có không ít giọt nước mắt rơi xuống. Gia Minh vẫn đứng nghiêm trang nhìn công chúa xinh đẹp tuyệt trần của mình trưởng thành, trở thành nữ hoàng trong tim một người khác. Ralph thì khóc không thấy đường đi, con gái nhỏ đã lớn rồi, phải gả rồi! Bọn nhỏ bên dưới nhao nhao cả lên, các thiếu nữ thì cực kỳ ao ước và ngưỡng mộ.

Khả Hân khịt khịt mũi, tay vô thức chạm xuống váy tìm khăn tay của mình, nhưng tìm mãi không thấy, nước mắt cũng rơi ra lã chã.

-Chị ơi.- Một bạn nhỏ từ lúc nào đến bên Khả Hân, đưa cho nàng một chiếc khăn tay. Khả Hân không nghĩ nhiều, nhận lấy, xoa xoa đầu cậu bé, sau đó đưa lên mặt lau nước mắt. Chỉ là một mùi hương quen thuộc xộc đến, Khả Hân sững người nhìn chiếc khăn tay, rồi quay sang bên trái, nhìn vào phía xa.

Uyên Hà vẫn ngồi thẳng lưng, chăm chú nhìn sân khấu.

-Chắc là cả nghĩ.-Khả Hân lắc lắc đầu, siết chặt chiếc khăn tay.

Hạ Băng cũng cười nhẹ, một nụ cười mãn nguyện khi thấy người thân của mình đã hạnh phúc viên mãn, sau khi trải qua biết bao đắng cay, nàng cảm thấy mắt mình cũng cay cay, nhưng nàng sẽ không khóc. Nàng đảo mắt, đổi ánh nhìn để ngăn nước mắt rơi, chỉ là vô thức lướt xuống dưới sân khấu chạm vào một dáng hình rồi rất nhanh lại thu về.

-Được rồi, chưa có xong đâu nha~ Joy cục cưng ới ời~- Hạ Băng nâng micro mà gọi.

Một công chúa nhỏ trong bộ váy tím nhạt xuất hiện, đầu được đội một vòng hoa lavender cùng hai chỏm tóc mà Nguyệt Minh hết sức bế tắc mới cột lên được.

Ôi, công chúa nhỏ dù đã hơn 3 tuổi rồi nhưng vẫn chưa có nhiều tóc...

Tuy kiểu tóc hơi buồn cười nhưng vẫn không thể làm lu mờ nét đáng yêu của công chúa nhỏ, Joy chớp chớp đôi mắt tròn xoe nhìn vào lễ đường, theo đúng kịch bản mà cầm trên tay một chiếc hộp nhung mềm mại.

-Mommy, Nguyệt Nguyệt!

Hai người lớn cũng khuỵu người dang vòng tay đón Joy.

-Cảm ơn Joy shipper nha, lần sau nhớ đeo tóc giả con nhé!

Sau khi Nguyệt Minh nhận lấy hộp nhẫn từ tay Joy, cô và Gia An hôn bé con hai cái.

Bé con đỏ mặt chạy đến chỗ hai grandpa.

-Được rồi, mời vợ vợ trao nhẫn cho nhau~

Nguyệt Minh nâng tay Gia An lên, trước khi đeo nhẫn vào cho nàng, cô nhìn sau vào đôi mắt nàng, khẽ lẩm bẫm.

-Em muốn mua cho chị thêm tám chiếc nhẫn nữa đeo hết tất cả các tay!

Gia An cười bất đắc dĩ, nâng tay Nguyệt Minh lên, đeo vào tay cô chiếc nhẫn định tình.

-Như vậy cũng quá nổi bật rồi, mỗi lần vào phòng mổ chị đều phải cởi nhẫn ra, rất cực.

-Không sao, như vậy người người đều sẽ biết chị là của em.- Nguyệt Minh lại tiến tới hôn lên môi nàng, cô nghĩ rằng mình có thể làm từ kiếp này sang kiếp khác mãi không chán.

-Vâng, nghi thức kết thúc, hai cục cưng có thể vào động phòng, ở đây để tôi lo là được!- Hạ Băng lại trêu đùa, bầu không khí nhờ nàng mà trở nên đặc sắc rất nhiều.

-Em không cần hái trăng hái sao cho chị, món quà đặc biệt nhất cuộc đời chị chính là em.- Gia An tách ra khỏi nụ hôn, khẽ thủ thỉ nói lời âu yếm.- Rạng sáng lại cùng nhau ngắm trăng ha?

-Được thôi, em yêu chị.

"Một đời cho ta, một đời đi qua cùng nhau về sau

Dù rằng là buồn vui phong ba sóng gió

Hãy nở nụ cười mà em xứng đáng, phần đời còn lại để tôi lo toan

Muôn lối dẫn ta về chung một đời thênh thang"

Hết ngoại truyện 2

Bonus

Ngày cuối cùng của lễ cưới, mọi người đều phải di chuyển từ đảo nhỏ ra tàu trước 10 giờ để di chuyển trở về. Lúc Hạ Băng có mặt thì bắt gặp Joy cục cưng đang đứng loay hoay ăn kem, đi bên cạnh là Khả Hân.

-Chó con của dì.- Hạ Băng đi đến, khuỵu chân ngồi xuống nhìn Joy.- Chó con ăn cái gì đó.

Joy cho Hạ Băng cặp mắt khinh thường, hệt như kiểu: Thấy rồi mà còn hỏi. Nhưng Hạ Băng cũng khá quen với loại thái độ bị phũ này, nàng vẫn mặt dày cười cười.

-Cho dì ăn với nha.- Chưa kịp để Joy trả lời Hạ Băng đã há mồm táp một phát khiến kem của Joy mất đi một nửa.

-Chị à...- Khả Hân bất lực nhìn.

Bé con nhìn mảng màu xanh lá với vị dưa lưới yêu thích của mình biến mất, hai mắt liền dâng lên một tầng nước. Và thảm họa diễn ra ngay sau đó. Joy òa khóc thật to khiến cho mọi người gần đó ai cũng phải quay đầu lại nhìn. Hạ Băng có chút lúng túng, muốn vỗ về cháu nhỏ, cô nàng rõ ràng chỉ táp có một cái mà sao chó con khóc dữ vậy?

-Ngoan ngoan... Oái.- Nhưng Hạ Băng đã kịp làm gì đâu, đột nhiên nàng bị một vật thể lao đến, đạp vào người khiến nàng ngã ra ngoài. Nàng bàn hoàn nhìn theo vật thể đó, một cục trắng đầy lông!

-Cậu gây chuyện chưa xong còn đi giành ăn à?- Lúc này Nguyệt Minh đi đến, phía sau Nguyệt Minh là Gia An cùng một người phụ nữ xa lạ

Lúc này cục màu trắng đã nhảy thót lên vai người phụ nữ ấy. Nó phóng ánh mắt xem thường về phía nàng. Hạ Băng mở to mắt nhìn con mèo có mắt 2 màu đó. Bộ dạng này... Vì cớ lẽ gì nàng vẫn luôn cảm thấy quen thuộc. Mèo giống mèo?

-Con mèo này!- Khả Hân bên cạnh bỗng thốt lên, như thay nỗi lòng Hạ Băng.- Thưa cô chúng ta đã gặp qua nhau chưa?- Khả Hân cau mày, nàng rõ ràng cảm thấy gương mặt này rất quen, nhưng lại không thể nhớ được đã gặp ở đâu. Kỳ lạ, trí nhớ nàng luôn luôn tốt, đặc biệt với những người có nhang sắc ấn tượng như thế không thể nào quên được! Hệt như... hệt như mảnh ký ức ấy bị xóa mất vậy!

-À, đây là chủ tàu. Ms Arte.- Nguyệt Minh hắng giọng giới thiệu, tránh cho hai cô gái nhà mình mặt nghệt ra đó.

Khả Hân vẫn nghi ngờ, nhưng vì lịch sự đã chủ động chào hỏi Arte trước.

Hạ Băng lúc này mới tạm thu hồi sự chú ý vào con mèo, nàng nhìn quý cô trước mặt, mắt xanh tóc vàng nhưng đường nét lai cả hai nền văn hóa Á- Âu. Gương mặt thoạt nhìn không mấy thiện cảm, phũ một tầng băng sương hàng thật giá thật. Không phải nàng xấu tính hay gì đâu, nàng nhìn cô gái này lại bất giác lạnh sống lưng.

-Xin chà...- Hạ Băng lịch sự đưa tay ra, nhưng Arte đã lướt qua nàng, đi đến chỗ Joy, khuỵu chân xuống. Bạn nhỏ Joy cũng thật quá lạ, vừa thấy Arte cũng đã ngừng khóc, khuôn mặt đột nhiên vui vẻ.

Hạ Băng: ???

Đấy, rõ ràng nàng linh cảm không sai!

-Meo.- Mèo trắng cũng từ trên vai nhảy xuống, quấn vài vòng dưới chân Joy, Joy cục cưng ngay lập tức bế mèo trắng vào lòng, hành động như thể cực kỳ quen thuộc.

Lần này đến phiên Nguyệt Minh khó hiểu.

-Này, Joy gặp người này rồi hả?- Hạ Băng ghé sát tai Nguyệt Minh mà hỏi. Nguyệt Minh lắc đầu.

-Lần đầu á.

-Vậy cậu nên dạy lại, vì cớ lẽ gì thấy người lạ còn thích thú hơn so với dì Fuyu đáng yêu của nó.

Nguyệt Minh lườm Hạ Băng, ánh mắt khinh bỉ mà nói: Không phải cậu ăn kem của Joy à.

Hạ Băng nào đâu có tâm tư nhìn cô, bởi lúc này mèo trắng quay đầu phóng ánh nhìn về hướng Hạ Băng. Chậc, vì sao đến con mèo cũng nhìn nàng đầy ghét bỏ như vậy.

Arte nói gì đó với Joy, ánh mắt dịu dàng thấy rõ, thậm chí còn nở nụ cười trên môi. Sau đó một thời gian thì cô ta cũng rồi đi, mèo trắng cũng men theo dưới chân. Hạ Băng cứ cảm thấy quái quái, nên cứ mãi dõi theo ánh mắt nhìn người phụ nữ đó, mãi cho đến khi cô ta khuất bóng, tiếng cánh quạt trực thăng phành phạch trên đầu Hạ Băng nhỏ dần, nàng mới thôi băn khoăn.

*****

Tác giả: Leak một chút dàn nhân vật phần 2 :) Khi nào mình hoàn thành 100 chương thì sẽ bắt đầu up nhé :< 

Arte rất lạ cũng rất quen hihi, phần 2 sẽ xuất hiện nhiều hơn 1 chút, thân phận cũng rõ ràng hơn, mèo trắng cũng sẽ xuất hiện chính thức ở phần 2 nha~

Chương trước Chương tiếp
Loading...