[GL] Vô tình gặp nhau
9
Miên đi lại gần, nhưng khi vừa đưa tay tới bên bếp, giật mình lùi lại, tim đập mạnh." ba mẹ, hình như bình gas vặn vang chưa kín ạ "Miên vội chạy đi, nhưng trước khi kịp làm gì, thì bình gas nổ lớn, những miếng sắt văng tung tóe và dính lên người Miên, từ trên cổ rải dài xuống bên hông, thật may vì chỉ một bên vì Miên Nhanh trí chạy nhanh núp vào bức tường ngăn cách giữa bếp và bàn ăn." Miên! " Mẹ Miên gọi lớn, chạy đến đỡBên bếp bắt đầu bốc khói nhẹ, nhưng ba mẹ nhanh chóng kéo Miên ra ngoài trước khi lửa lan mạnh hơn, Miên thì đau đớn vẫn gắng đi theo mẹ, còn ông thì cố gắng kiếm bình chữa cháy." Miên con không sao chứ? máu chảy nhiều quá! " mẹ Miên lo lắng xem xét xung quanh thì thấy máu bên thân trái càng ngày càng nhiều" mẹ ơi, con đau quá " Miên rơi nước mắt, cắn răng chịu đựng" ông à! mau gọi xe cứu thương đến nhanh lên, Miên bị thương rồi!!! "Ba Miên đi nhanh lại khi nghe con gái mình bị thương, tay móc điện thoại từ túi quần, liền điện cho xe cứu thương.Cơn đau càng ngày càng nhiều, nó cứ đau âm ỉ lên làm Miên thở mạnh.Cô Uyên như thường lệ, hôm nay là buổi gia sư của Miên, đậu xe ở sân nhà, mắt nhìn thấy Miên nằm dưới đất cùng với máu me liền lo lắng chạy lại." Miên! em..em ấy bị sao vậy chị? "" bình gas trong bếp bị nổ nên Miên bị thương nặng "" cô Uyên... " giọng Miên yếu ớt cất lên rồi mắt nhìn côCùng lúc xe cứu thương tới, mọi người liền nhanh chóng đẩy xe về phía Miên rồi đưa Miên lên xe, Miên giữ đôi mắt không được liền từ từ sụp xuống mặc kệ tiếng kêu gọi của y tá.Miên chớp mắt, ánh đèn trắng trên trần bệnh viện khiến Miên cảm thấy choáng váng, cơn đau trên tay và bên hông vẫn còn âm ỉ, nhưng Miên biết mình đã ổn hơn trước. Xung quanh vang lên tiếng bước chân, tiếng nói chuyện của bác sĩ, và giọng nói lo lắng quen thuộc." Miên, con tỉnh rồi hả? " Giọng mẹ khẽ run, mang theo sự lo lắng rõ rệtMiên quay đầu, thấy mẹ đang ngồi sát bên cạnh, bàn tay ấm áp nắm lấy tay móng. Cạnh mẹ là cô Uyên, ánh mắt vẫn đọng đầy sự quan tâm.Miên yếu ớt mở miệng muốn nói.Mẹ Miên thở dài, đôi mắt đỏ hoe " con làm mẹ sợ muốn chết, sao lại để bản thân bị thương thế này hả, Miên? "Miên nhìn xuống bàn tay mình, mím môi. " con không kịp phản ứng...mọi thứ xảy ra nhanh quá "Cô Uyên khẽ thở phào, rồi dịu dàng nói." Miên không sao là tốt rồi, cô cũng sợ lắm, nhìn em khỏe là ổn rồi "Mẹ Miên gật đầu, nhưng rõ ràng vẫn chưa nguôi lo lắng " cả nhà mình đã ổn rồi, nhưng mẹ vẫn thấy ám ảnh quá "Trong bệnh viện, Miên vẫn nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, cố gắng điều chỉnh nhịp thở để cảm giác đau nhói trên tay và bên hông không làm mình khó chịu hơn. Cô Uyên đứng gần đó, trò chuyện với bác sĩ về tình trạng sức khỏe của Miên.Chỉ ít phút sau, cửa phòng bệnh mở ra, và một giọng nói quen thuộc vang lên đầy lo lắng." Miên! "Thủy và Nam chạy vào, ánh mắt hốt hoảng khi nhìn thấy Miên đang nằm đó với vết thương được băng bó. Thủy nhanh chóng ngồi xuống cạnh bên, còn Nam đứng bên kia giường, khoanh tay nhưng không giấu được vẻ lo lắng." có chuyện gì vậy trời? Sao mày lại thành ra thế này hả? " Thủy nhíu mày, nhìn chằm chằm vào MiênMiên khẽ cười yếu ớt " tao...không sao đâu. Chỉ là chút xui xẻo thôi "Nam hừ nhẹ " xui mà tới mức này thì cũng đáng sợ đấy " rồi chề môiThủy thở dài, rồi quay sang cô Uyên " cô ơi, chuyện này...tụi em nghe nói là cô báo tin đúng không? "Cô Uyên gật đầu nhẹ, ánh mắt vẫn đầy sự quan tâm " ừ, lúc biết Miên bị thương, cô không thể không báo cho mọi người. Dù sao mấy đứa cũng là bạn thân của nhau mà "Ngay lúc đó, một giọng nói khác vang lên từ cửa " Mộc Miên, em ổn không? "Cô Hồng bước vào, gương mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt rõ ràng mang theo sự lo lắng. Khi cô Uyên thông báo tin cho cô, cô Hồng lập tức đến đây ngay, không chần chừ một giây nào.Miên khẽ quay đầu, mắt chạm phải ánh mắt của cô Hồng " cô.. "Cô Hồng bước lại gần, đôi mắt lướt qua vết thương trên tay Miên." em không bị thương nặng là tốt lắm rồi " " tôi tưởng cô Hồng bận rồi nhỉ? "" à tôi..đúng lúc vừa mới xong việc "Miên mím môi, đôi mắt nhìn cô Hồng với chút lưỡng lự. Miên không biết vì sao mình lại cảm thấy một cảm giác kỳ lạ khi thấy cô đến đây vừa bất ngờ, vừa có chút gì đó khó diễn tả.Cô Hồng kéo nhẹ ghế, ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt vẫn dừng lại trên vết thương của Miên " em có đau nhiều không? "Nam nghiêng đầu, hạ giọng nói nhỏ với Thủy " ê, mày thấy không? Cô Hồng quan tâm Miên dữ luôn á má, ngộ he "Thủy gật nhẹ, ánh mắt vẫn không rời khỏi cảnh tượng trước mặt " ừ...mà hình như không phải kiểu lo lắng bình thường của giáo viên đâu "Cô Uyên đứng gần đó, cũng quan sát tình huống này. Cô không nói gì ngay, nhưng ánh mắt như lướt qua từng người trong phòng. Cuối cùng, cô khẽ mỉm cười, như đã nhận ra điều gì đó mà những người khác còn đang lúng túng.