[GL - Hoàn] Bạn nhỏ ơi, em thích chị phải không?

Chương 59. Năm tháng tuổi trẻ



Chương 59

Những lúc đi du lịch như thế này, Mỹ Anh trở nên sáng giá hơn hẳn trong nhóm bạn, cô nhìn những cô bạn của mình đang giành nhau ngồi cùng thuyền với cô để có được những tấm ảnh đẹp nhất khi thả đèn hoa đăng, hiển nhiên Thạch Thảo được ưu tiên một chỗ chung thuyền với Mỹ Anh. Nhóm cô gồm sáu người nên quyết định chia đôi, mỗi nhóm ba người chung một thuyền, Mỹ Anh làm giá khoanh tay nhìn nhóm bạn đang quyết định vị trí ngồi còn lại bên cạnh mình.

Vy nói: "Để tao ngồi chung với Mỹ Anh, để tao đi, please!!!"

Tú phản đối: "Mày nhiều ảnh rồi, để tao!"

Hà không mặn mà chuyện ảnh chụp, đành nói: "Tao đâu cũng được, nhường tụi mày đó, lẹ đi."

Như gật đầu, nói: "Tao với Hà chung thuyền, còn lại hai đứa mày đó tự quyết đi."

Vy và Tú cự qua lại vài câu không có kết quả, cả đám đành hối thúc hai người quyết định nhanh gọn bằng cách đơn giản nhất là kéo bua bao. Kết quả Vy chung thuyền với Như và Hà, cô ấy bĩu môi.

"Tao cá là cái ảnh của tao tí không khác gì bóng ma lướt trong đêm tối cho xem." Vy khẳng định chắc nịch.

"Mày có mát không? Mày ngồi im thả đèn, cỡ nào mà tụi tao chụp thành mày đang lướt, không lẽ mày tính nhảy nhảy trên sông?" Như ném một câu qua, vừa đi vừa nói với lại phía sau khiến cả nhóm bật cười.

"Ừ để coi." Vy không chịu thua.

Mỹ Anh bước lên thuyền, cùng những người bạn của mình chụp vài bức ảnh. Rồi cô ngồi bên cạnh Thạch Thảo, nhìn sang ba cô bạn còn lại ở chiếc thuyền gần đó đang chí chóe qua lại vài câu, cô mỉm cười, đưa điện thoại lên chụp lại khoảnh khắc vui nhộn này. Mỹ Anh nhận lấy chiếc đèn hoa đăng mà Thạch Thảo đưa tới. Cô đầu nhìn ánh nến lung linh trong chiếc đèn hoa đăng trên tay đang hắt lớp ánh sáng dịu nhẹ lên sườn mặt cô, mái tóc đen dài rũ xuống theo từng chuyển động. Mỹ Anh thả chiếc đèn xuống mặt sông, gửi gắm những nguyện ước tốt đẹp của mình đi.

Lớp ánh sáng bạc của ánh trăng sáng trên cao cùng những chiếc đèn hoa đăng đang được thả trôi trên mặt sông khiến mặt sông lung linh. Cảm xúc dịu dàng len lỏi vào đáy lòng Mỹ Anh, cô thích cảm giác bình yên ở nơi đây. Cô nhìn theo dòng chảy chậm rãi, ánh mắt níu trên chiếc đèn của mình một hồi lâu cho tới khi cô không còn nhận ra chiếc đèn của mình giữa những người bạn của nó nữa.

Mong sao tình yêu của mình sẽ được trọn vẹn.

Kết thúc ngày đi chơi, họ trở về phòng ngủ, họ cúi đầu chăm chú xem lại những tấm ảnh, chuyển điện thoại tới lui cho nhau để xem lại ảnh và cùng chỉnh ảnh.

"Đây, đây tụi mày coi ảnh con Như nó chụp tao nè," Vy lia điện thoại một lượt chậm rãi, đủ thời gian để những người còn lại nhìn kĩ bức ảnh. "Nó còn mờ nét hơn cả cái tương lai của tao, khác gì đang lướt trong đêm tối không?"

"Mày thì ảnh phải mờ mới đẹp. Sao mày không đưa tụi nó coi tấm tao chụp đẹp nhất đi."

"Trăm tấm được một."

"Có còn hơn không!"

Cả đám bật cười, nhốn nháo xong đồng loạt nhìn về phía Mỹ Anh đang ngồi trên giường bấm điện thoại.

"Sao?" Mỹ Anh thả điện thoại xuống, chống một tay lên mặt nệm.

"Cho tụi tao coi ảnh mày chụp Thảo coi."

"Khỏi chê," Mỹ Anh nhẹ nhàng khẳng định. "Tụi mày coi bên điện thoại Thảo đi."

"Coi bên điện thoại bạn đi bạn iu ơi, mình đang nhắn tin cho cục cưng." Thạch Thảo nằm sấp trên giường, bên cạnh Mỹ Anh, không buồn ngẩng đầu lên mà đáp.

Mỹ Anh tắt thông báo tin nhắn của Bảo Linh rồi mới mở ảnh ra, đưa về phía nhóm bạn.

"Đẹp thiệt mày."

"Xuất sắc."

"Ảnh này chỉnh chưa?"

"Ảnh gốc không đó, đẩy màu lên thôi."

"Mày thấy Mỹ Anh nó chụp chưa?"

"Dạ má ơi, do mẫu đẹp."

"Ảnh nó chụp Tú cũng đẹp còn gì???"

"Ê con kia, ý mày nói tao không đẹp mà nhờ vô ảnh Mỹ Anh chụp mới đẹp hả?"

Mỹ Anh cùng Thạch Thảo bật cười rồi cùng góp vui vài câu. Cả nhóm bọn cô chỉnh ảnh tới khi hài lòng mới chịu đăng lên trang facebook của mình. Cô nhìn những tấm ảnh Thạch Thảo vừa đăng lên, khi ngón tay cô còn đang lựa chọn biểu tượng cảm xúc thì đã có một lượt thả tim, cô thả nút ha ha xong mới nhấn vào xem lượt thích, biểu tượng tim hiện tên Thảo Nghi. Cô còn thấy Thảo Nghi bình luận đầu tiên. Mỹ Anh lướt màn hình điện thoại, tiếp tục thả haha cho những tấm ảnh vừa đăng lên của nhóm bạn mình rồi mới vào khung tin nhắn của Bảo Linh, mở lại thông báo, đọc tin nhắn của chị ấy vừa gửi tới.

[ Đẹp. ]

Bảo Linh nhắn tin gọn lỏn, nhận xét về những tấm ảnh mà Mỹ Anh đã gửi qua trước đó.

[ Chị nhắn được mỗi vậy thôi hả? ]

[ Chứ em muốn sao nữa? ]

[ Nhắn tin với chị chỉ mất hứng thêm. ]

[ Vậy em đừng nhắn nữa. ]

Mỹ Anh khóa màn hình điện thoại, nằm dài xuống nệm, cô lướt mắt nhìn những người bạn của mình đang thư giãn mỗi người một góc với chiếc điện thoại.

Cô đề xuất: "Ê bay, bỏ điện thoại xuống chơi gì đi."

"Đánh bài không?"

"Đứa nào mang bài không?"

"Xuống dưới mua có bán đó."

"Đứa nào đi mua đi."

"Tú đi."

"Tao không."

"Mày đi đi Hà."

"Sao lại là tao?"

"Vy với Như đi đi."

"Thôi, tao lười lắm.

"Mỹ Anh."

"Không nha."

"Thảo."

"Không maàaaaaa."

"Tao đi cho, mắc mệt tụi mày quá." Như đứng lên với lấy bóp tiền để trên bàn.

Cả nhóm liền đồng thanh: "Ngay từ đầu sao không nói vậy đi?"

Như ném mấy cái gối về phía cả đám đang chen chúc nằm trên giường, cô ấy trở về với cỗ bài trên tay.

"Thua thì sao?"

"Sáu tay sao tiến lên được?"

"Đổi tua chứ sao."

"Đánh bài quỳ hả?"

"Thôi, quỳ chán rồi, đánh bài cởi đi."

Hà nói: "Cởi rồi sao Thảo nó chơi?"

Mỹ Anh: "Mắc gì không chơi được?"

Hà hỏi tiếp: "Bồ nó nói gì không mày?"

Tú: "Trong đây đứa nào mà không có bồ?"

"Tao chưa." Mỹ Anh thoải mái thừa nhận.

"Mày cho qua đi. Tao thấy mày mập mờ hoài."

Mỹ Anh cười cười.

Hà tiếp tục bảo vệ quan điểm: "Nhưng bồ nó là con gái, nó khác."

"Ừ ha cũng đúng. Ê Thảo mày có chơi kiểu này nữa được không?"

Thạch Thảo ngón tay nhắn tin liên tục, cô ngẩng đầu lên: "Hả? Tao không chơi nha, tao chơi ké tụ với Mỹ Anh."

Vy đang xáo bài, nghe thấy vậy liền nói: "Mày khôn dữ vậy? Mày chơi ngu nhưng đứa cởi là Mỹ Anh hả?"

"Tao ngó vô, lâu lâu chơi giùm thôi." Thạch Thảo xì một tiếng rõ dài.

Nhưng cái lâu lâu trong lời nói của Thạch Thảo hoàn toàn tương phản với thực tế, vào ván mà cô ấy cảm thấy hăng máu, cô ấy đều thò tay vào rút bài của Mỹ Anh ném xuống mặt nệm, sau hai ván thua ấy, Thạch Thảo chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Mỹ Anh nói: "Bạn iu, cởi đi," mà không có một tia áy náy. Chỉ trừ một người vẫn an toàn, ba người còn lại đều bị cởi ít nhất là áo ngoài, riêng Mỹ Anh hiện tại phải cởi đến cả áo ngực.

"Cởi! Cởi nha mày!" Tú kiên định, chỉ tay nói.

"Có chơi có chịu!" Hà thích chí nói, vui vẻ vì mình là người duy nhất vẫn chưa bị cởi bỏ một mảnh quần áo nào.

Mỹ Anh trưng ra vẻ không hề gì, cô đưa tay về phía sau cởi nút áo ngực, để lộ ra bộ ngực tròn căng đầy, không khí lạnh chơi đùa với bộ ngực của cô khiến cô đưa một cánh tay lên che ngực.

"Dú bự ghê."

"Công nhận."

"Ăn xôi không cưng?" Mỹ Anh ngả ngớn, ném về phía nhóm bạn một cái nháy mắt.

"Ăn!"

Mỹ Anh nhổm người về phía trước, vươn tay kéo đầu Như về ụp vào bộ ngực của mình khiến cả nhóm ré lên một tiếng thất thanh rất kịch.

"Hai còn quỷ này đùa biến thái ghê," Hà giả vờ nhăn nhúm mặt.

Cả đám bật cười đã rồi mới mặc đồ trở lại, Thạch Thảo ném cho Mỹ Anh áo ngủ bị cởi ra, cô mặc lại rồi nằm dài xuống giường xem điện thoại, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn những người bạn của mình lần lượt vào nhà vệ sinh rồi lại ngồi trên bàn trang điểm làm các bước dưỡng da. Ánh đèn trắng sáng tắt đi được thay thế bởi dải đèn vàng nhạt, căn phòng chìm trong im lặng.

Mỹ Anh nằm bên cạnh Thạch Thảo, nhìn về phía hai cơ thể lấp ló dưới lớp chăn dày ở giường đối diện rồi lại nhìn về phía hai người bạn khác đang nằm ở tấm nệm mỏng trải dưới sàn nhà. Cô thích nhất cảm giác đông đủ ấm cúng như thế này, cảm giác được bao bọc bởi những người thân quen khiến cô thấy an tâm, xoa dịu sự cô đơn ẩn mình trong người.

Cô thở đều đặn, chìm vào giấc ngủ sâu.

Ngày tiếp theo, Mỹ Anh cùng nhóm bạn dạo chơi những địa điểm nổi tiếng, tiếng cười nói, đùa giỡn của họ hòa chung với không khí nhộn nhịp đầy thư giãn nơi đây. Họ dừng ven đường ăn thử những món ăn vặt, rồi lại chạy đến địa điểm chụp hình đầy ngẫu hứng. Mỹ Anh chụm đầu vào nhóm bạn, cùng gọi video về cho Kim bị bỏ mặc ở nhà, họ cùng nhau chọc ghẹo người đang phải nhìn cuộc vui qua màn hình điện thoại. Họ đùa giỡn không thôi.

Mỹ Anh đi chậm lại, lùi về sau vài bước quan sát nhóm bạn của mình. Chỉ bốn hay năm năm nữa thôi, liệu nhóm cô có còn được như thế này nữa không? Ai rồi cũng sẽ kết hôn, sinh con, xây dựng cuộc sống riêng và bỏ lại những năm tháng tuổi trẻ rong ruổi phía sau lưng, những cuộc gặp gỡ với bạn bè dần vơi đi. Có thể thỉnh thoảng họ vẫn sẽ cùng nhau đi đây đó nhưng trong chuyến đi ấy, không còn tồn tại cái nhiệt huyết sôi nổi của những gương mặt trẻ, đâu đó trong họ sẽ để cái tĩnh lặng mà thời gian, tuổi tác đem tới, rút bớt đi sự trẻ con ngày nào. Cô cúi đầu nhìn những bước chân, cảm thấy tiếc nuối mà chẳng rõ bản thân đang tiếc nuối điều gì. Rồi một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cô ngoảnh mặt sang nhìn nụ cười tươi trên gương mặt Thạch Thảo.

Mỹ Anh mỉm cười, siết chặt lại cái nắm tay ấy.

Chuyến du lịch kết thúc, Mỹ Anh cúi đầu nhìn Thạch Thảo đang thiếp ngủ đi trên vai mình, cô tựa nhẹ vào đầu cô ấy, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bầu trời xanh trong hiện lên qua ô cửa máy bay.

Mỹ Anh và bốn người còn lại trong nhóm bạn chong mắt nhìn Thảo Nghi và Thạch Thảo. Bốn người mắt tròn mắt dẹt khi thấy dáng vẻ làm nũng của Thạch Thảo với Thảo Nghi, dù rằng họ thường xuyên thấy được vẻ làm nũng của Thảo nhưng cấp độ làm nũng khi đứng cạnh người yêu của Thạch Thảo khiến họ há hốc miệng. Riêng Mỹ Anh vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm dịu dàng, cô lấy điện thoại nhắn tin cho Bảo Linh.

[ Giờ em ghé chỗ chị, chị có nhà không? ]

[ Ừ, em ghé đi. ]

Bảo Linh mở cửa nhường đường cho Mỹ Anh bước vào nhưng cô vẫn đứng yên tại chỗ, ngắm nhìn gương mặt Bảo Linh. Cô đưa ngón tay lướt nhẹ trên gương mặt chị ấy.

"Em về rồi," Mỹ Anh dịu dàng nói, vẻ đẹp thùy mị nổi bật trong bộ váy hoa bi cổ vuông thắt dây nơ nhỏ. Cô ôm eo Bảo Linh. "Chị có nhớ em không?"

Bảo Linh đưa tay đóng cửa lại, cúi đầu nhìn sườn mặt Mỹ Anh, chị ấy đặt tay lên bờ má của cô rồi hôn thật sâu, một nụ hôn dài ướt át. Bàn tay Mỹ Anh áp lên bàn tay trái của Bảo Linh đang đặt trên má mình, đầu ngón tay cô vô thức tìm kiếm sự thiếu vắng ở ngón áp út của chị ấy.

Mỹ Anh cần đến hơi ấm của Bảo Linh trong nhà tắm, nơi giường ngủ. Cô nhìn Bảo Linh đang đưa lưng về phía mình sau cuộc làm tình cháy bỏng, cô nhích lại gần cơ thể ấy, ôm lấy eo chị ấy từ phía sau.

"Tụi mình kết thúc mối quan hệ này đi." Mỹ Anh nói khẽ khàng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...