[GL - Hoàn] Bạn nhỏ ơi, em thích chị phải không?

Chương 42. Nụ cười trẻ thơ



Chương 42.

Thảo Nghi nhìn người còn nằm ngủ bên cạnh, thoáng đỏ mặt khi ánh mặt chạm phải những dấu hôn lưu lại trên cơ thể Thạch Thảo. Nghi nhớ lại hình ảnh nồng nhiệt vừa qua đi, nhớ lại cách chị cong người lên theo từng chuyển động của cô, vành tai Thảo Nghi đỏ ửng.

Thạch Thảo nằm sấp, vùi đầu vào gối say ngủ, nửa người trần thả rông ngoài tấm chăn. Cô đặt lên tấm lưng trần kia một nụ hôn rồi đứng dậy mặc đồ, đi về phía nhà tắm, vệ sinh cá nhân xong mới trở lại phòng ngủ. Thảo Nghi nhìn đồng hồ mới 6 giờ hơn.

"Chị ơi, dậy thôi." Cô lay lay bả vai chị.

Thạch Thảo bực bội vì bị quấy nhiễu giấc ngủ, lười biếng hất tay cô ra. Bỗng chị ngồi bật dậy, hốt hoảng hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Cô cười rạng rỡ: "8 giờ rồi chị."

"Aaaaaaaaaaa trễ rồi," Thạch Thảo trượt xuống giường, vội vã với tay lấy điện thoại đặt bên cạnh đèn ngủ, mắt chị lướt nhìn màn hình. Khi bàn chân chị chạm vào nền nhà mát rượi, điểm gì đó không đúng lắm khiến chị khựng lại, nhìn lại màn hình điện thoại hiện 6 giờ 15 phút. Thạch Thảo quay sang nhìn tên đầu sỏ đang ngồi cười hì hì ở đầu giường. Chị hừ một tiếng rồi đánh vào vai Thảo Nghi. "Nay dám lừa chị."

"Em không dám để chị trễ giờ làm đâu mà."

Thạch Thảo liếc nhẹ, mặc lại váy ngủ mới đứng lên lựa bộ đồ công sở, đi về phía nhà tắm.

Thảo Nghi xuống phía dưới, ra đầu ngõ mua phở và xin thêm ớt sa tế.

Về đến nhà, Nghi thấy chị ngồi trước bàn trang điểm dưỡng da. Mỹ phẩm của chị để bên cô không nhiều, chỉ có một vài bước căn bản. Thảo Nghi biết dạo gần đây Thạch Thảo ít mua sắm kể cả mua sắm quần áo. Từ dạo Thảo Nghi dọn ra ở riêng, tháng sau đó Thạch Thảo đã cùng cô chịu phí tiền thuê chỗ ở. Ban đầu Nghi nhất quyết không không chịu. Thạch Thảo liền bắt đầu bằng cụm từ "Để chị kể em nghe cái này" và kể một câu chuyện rất dài về đời sống hôn nhân và gia đình, nhẫn nại chỉ bảo cô như đang gò lại một học sinh cứng đầu trong lớp. Tuy nhiên, số tiền đó Thảo Nghi chưa dùng tới, trong đầu lên kế hoạch chi tiêu, số tiền đó sẽ mua vài đồ gia dụng mà chị cần tới sau này.

Thảo Nghi hâm lại nước lèo. Hai người ngồi vào bàn ăn. Lúc Thạch Thảo nhẹ cúi đầu, cổ áo rũ xuống, Nghi mới phát hiện hôm nay cổ áo sơ mi của chị là dạng cổ tròn kín đáo. Cô mắc cỡ, ngầm hiểu lý do.

"Chuyến thiện nguyện của trường sẽ tổ chức vào ngày 24 và ngày 25. Chị có muốn đi không?"

Chị gật đầu. "Năm nay ở đâu?"

"Dạ ở Mường Lống, tỉnh Nghệ An."

"Ừa vậy để chị xin nghỉ. Ngày 24 rơi vào thứ mấy?"

"Dạ thứ Bảy."

"Ừa vậy chị chỉ cần xin nghỉ một ngày."

Cô gật đầu.

Ăn sáng xong, Thạch Thảo trang điểm nhẹ rồi mới rời khỏi nhà. Chị thoáng ngạc nhiên khi Thảo Nghi vẫn chưa thay đồ.

Nghi giải đáp thắc mắc trước khi chị hỏi: "Hôm nay em được làm tại nhà."

Thạch Thảo ngộ ra. "Hèn chi qua nhiệt tình ghê," chị lườm cô cái nhẹ rồi quay người rời đi.

Thảo Nghi tự cho lời trách móc bâng quơ vừa rồi là một lời tuyên dương. Thạch Thảo chỉ một, Thảo Nghi hiểu mười khiến chị rã rời. Cô đứng ở ngưỡng cửa với gương mặt sáng rỡ, nhìn theo cho tới khi Thạch Thảo bước vào thang máy.

Thảo Nghi nhận được tin nhắn công việc từ chị Trang. Cô thảo luận một chút với team của mình và bắt tay vào làm.

Điều tiếc nuối trong thời gian gần đây, có thể kể đến, chính là ý tưởng dành ra một khoản tiền để cùng du lịch với chị trong hè này đã bị hoãn lại. Qua tháng tới, Thạch Thảo sẽ chuyển sang công ty mới mà công việc của cô cũng bận rộn. Rất nhiều lần, vào những ngày chìm trong công việc và tính toán chi tiêu, Thảo Nghi thầm biết ơn vì bản thân được hỗ trợ một phần từ nền tảng gia đình, cô vẫn có thêm khoản thu nhập từ công việc làm thêm mà anh trai đã tạo điều kiện trước đó. Hiện tại thu nhập của cô ở mức tạm ổn song nó vẫn chưa đáp ứng đủ yêu cầu về mức sống mà cô đề ra. Bên cạnh đó, Nghi cũng muốn đầu tư cùng bạn bè, góp vốn vào những quán ăn và quán nước của họ. Nhóm bạn hợp tác này cô đã tìm hiểu kĩ, biết cách thức nhóm vận hành nhưng việc này cô cần hỏi ý kiến của anh trai.

Thảo Nghi hoàn thành công việc của mình, gửi cho chị Trang. Cô dành thời gian trống để xem lại phân tích lượng tương tác tài khoản ở hai nền tảng đăng video của Thạch Thảo. Một trong hai nền tảng, lượng theo dõi của chị tăng đáng kể, hiện tại hơn ba mươi nghìn người theo dõi nhưng hiện đang có dấu hiệu chững lại. Lượt yêu thích ở các clip cũng tương đối ổn định, gần một nghìn lượt mỗi clip nhưng còn cách xa mức được gọi là phổ biến.

Trong số các clip Thạch Thảo từng đăng, nổi bật nhất là ba clip từng được lên xu hướng, lượt yêu thích gần hai trăm nghìn lượt mỗi clip.

Trong số đó có đến hai clip mà mục đích ban đầu là dùng ngoại hình thu hút người xem. Trong hai clip này, Thạch Thảo để lại ấn tượng sâu sắc cho người hâm mộ với nét đẹp khó quên. Clip đầu tiên ăn theo trào lưu đang nổi, Thạch Thảo quay lại khuôn mặt mình trước và sau khi trang điểm. Mặt mộc vốn xinh đẹp và quyến rũ một cách tự nhiên nhưng khi trang điểm xong, nét quyến rũ nơi chị khiến người xem nín thở và bật thốt lên tiếng cảm thán thích thú. Thảo Nghi nhớ lại hôm đó cô đã choáng ngợp thế nào khi chị trang điểm xong để quay clip, kiểu trang điểm kĩ lưỡng và sắc sảo mà lần đầu tiên cô được thấy ở chị. Biết được điều đó, chị đã nháy mắt và hôn vào cằm cô đầy khiêu khích. Clip phổ biến thứ hai là cảnh quay ở biển.

Nhưng nhiều lượt yêu thích nhất chính là clip chị nấu ăn mới được đăng tải gần đây. Ngoài các bước hướng dẫn cơ bản đi kèm hình chụp thức ăn bắt mắt ở góc màn hình, Thạch Thảo còn kể một câu chuyện với chất giọng trong trẻo, ngọt ngào.

"Hồi mình học đại học năm bốn, mình đã nhìn thấy một chú mèo con nằm thoi thóp ở gốc cây. Mình không biết chuyện gì đã xảy ra trước đó nhưng mình nghe mọi người kể lại là chú mèo đã bị hành hạ. Em ấy đã cố gắng bỏ chạy và nằm dưới gốc cây ở gần bãi gửi xe của trường mình.

Khi mình nhìn bé mèo nằm một góc, mình thực sự muốn khóc. Mình không hiểu tại sao con người ta lại có thể tàn nhẫn với loài động vật vô hại, đáng yêu đến như vậy. Tuy bây giờ mình có nuôi một bé mèo Luna nhưng hồi đó mình chưa từng nuôi một chú mèo nào. Nên lúc đó mình đã sợ hãi không biết phải làm gì.

Mình đã gặp được một bạn nhỏ sinh viên năm hai chỉ cho mình phòng khám thú y gần đó. Mình và bạn mình đã cùng nhau đưa chú mèo đến khám nhưng đáng tiếc là khi vừa đến nơi, chú mèo đã không còn sống nữa rồi. Thân hình gầy nhỏ của bé mèo nằm gọn trong hai bàn tay của mình đã ám ảnh mình suốt một thời gian. Mình chắc hẳn cảm xúc này rất nhiều bạn hiểu được. Khi mình kể lại kỉ niệm này, mình mong muốn nhận lại được sự chia sẻ từ các bạn, như cách chúng ta thấu hiếu cảm xúc của nhau.

À đúng rồi, mãi sau này mình mới biết, hoá ra bạn nhỏ sinh viên năm hai cũng đặt nhiều tình cảm lên chú mèo đáng thương ấy đó.

Nhưng mà mọi người biết không, nhờ cuộc gặp gỡ này mà mình mới gặp được em ấy. Một ngày tháng Ba mưa tí tách rơi."

Cách Thạch Thảo dùng từ em ấy ở câu gần cuối khiến cho mọi người hiểu theo hai nghĩa, một cách nói ẩn ý đầy duyên dáng và khơi gợi lên sự tò mò nếu như bạn thực sự để ý.

Tất cả những clip của Thạch Thảo đều được Thảo Nghi chỉnh sửa rất mượt.

Thảo Nghi xem xong một lượt mới bắt tay chỉnh sửa tiếp clip mới. Trong clip là một số món ăn Thạch Thảo đã làm được tái hiện dưới dạng các hình vẽ minh họa, với các bước hướng dẫn một cách cô đọng bằng phông chữ viết tay. Sau đó, Nghi sẽ lồng tiếng của chị vào. Sắp tới, clip sẽ được đăng vào thời điểm thích hợp.

Tuy rằng tài khoản của Thảo chưa thực sự phổ biến nhưng khởi đầu như vậy tương đối ổn.

Nghi quay trở lại với công việc, điện thoại hiện tin nhắn. Cô nghĩ rằng đó là tin nhắn liên quan đến công việc nhưng không phải.

Tâm Nguyễn: [ Hôm nay em không lên công ty hả Nghi? ]

Thảo Nghi: [ Ừm. ]

Tâm Nguyễn: [ Hôm nay chị có mua đồ ăn lên cho mọi người mà không thấy em. ]

Thảo Nghi thả nút thích tin nhắn này và không nói gì thêm. Chị Tâm tuy rằng làm trước cô ba năm nhưng đôi khi chị ấy tương đối vụng trong công việc, vẫn hay mắc một số lỗi nhỏ và tốc độ làm việc khá chậm. Bù lại, chị ấy là kiểu thực sự cố gắng, lấy cần cù bù vào điểm khuyết của mình.

Thảo Nghi hoàn thành công việc vào chiều muộn. Cô vươn người và chuẩn bị đi tắm. Trước khi đi tắm, cô bỏ đồ dơ vào máy giặt được kê ở một góc tường chật hẹp. Chiếc quần lót của Thạch Thảo ở sọt nhựa thu hút sự chú ý của Nghi, trong đầu bỗng nhớ lại khoảnh khắc chị chủ động kéo quần lót xuống. Mặt cô đỏ ửng với hình ảnh mê người đọng lại trong tâm trí. Hôm nay Thạch Thảo sẽ không ghé lại đây.

Cô cầm điện thoại lên, nhắn tin cho chị.

[ Nhớ chị. ]

[ Ai hack facebook vậy? Làm ơn trả lại. ]

Cô biết chị đang trêu mình.

[ Hehe. ]

Thạch Thảo bật cười khi nhận được tin nhắn. Chị không biết từ khi nào mà bạn nhỏ nhà mình thỉnh thoảng lại có điệu cười dí dỏm này.

Thạch Thảo nhắn [ Ngày mai chị với em đi mua một vài đồ cần thiết cho chuyến thiện nguyện sắp tới. ]

Thảo Nghi trả lời [ Mai em qua đón chị. ]

Họ mua vài bộ quần áo dày và thuốc xịt côn trùng. Ban đầu, Thạch Thảo tính mua thêm quần áo giữ ấm để gửi tặng các em nhưng Thảo Nghi đã nói rằng đồ hỗ trợ năm nay đã bao gồm nhu yếu phẩm cho các gia đình khó khăn và quần áo ấm cho các em nhỏ. Thảo Nghi biết rõ vì công ty gia đình Thảo Nghi đã chuẩn bị rất chu đáo, nhưng cô không đề cập tới lý do mình biết.

Số tiền mua vé máy bay cho sinh viên đến thành phố Vinh cũng là từ nguồn tài trợ của bên phía công ty. Còn nhà trường đã liên hệ với trường học ở tỉnh Nghệ An để cùng phối hợp đoàn thiện nguyện chuẩn bị xe và các món đồ hỗ trợ các gia đình có hoàn cảnh khó khăn từ kinh phí mà phía bên công ty đầu tư cấp.

Thảo Nghi nhìn nhóm sinh viên, tính cả cô và chị thì trong đoàn thiện nguyện chỉ dưới mười người vì tính khắc nghiệt của chuyến đi. Họ ngủ một giấc trên máy bay để giữ sức với chuyến đi dài sau đó bằng xe mà đoàn xe đã chuẩn bị trước.

Càng lên cao, nhiệt độ càng giảm dần nhưng chỉ ở mức mát mẻ khoảng trên dưới 25 độ C. Mường Lống cũng được mệnh danh là Sapa của xứ Nghệ vì vào một, hai tháng đầu năm, nhiệt độ ở nơi đây sẽ dưới 10 độ C thậm chí có khi nhiệt độ giảm xuống thấp hơn nhiều mang đến cái lạnh rét buốt cắt da cắt thịt phủ đầy sương mù.

Con đường trở nên quanh co hơn khi đến gần Mường Lống, đoàn xe đi rất chậm bởi cơn mưa bắt đầu rơi lất phất và nặng hạt dần, che mất tầm nhìn khiến đoàn xe di chuyển khó khăn, chỉ dám chạy thật chậm và bám sát vào nhau. Tuy rằng trời chưa đổ về tối nhưng con đường đã phủ một màn đen, hai bên đường chỉ được định hướng bằng những cột mốc phản quang.

Khi tới một ngôi trường ở Mường Lống, hai người bọn cô cùng các sinh viên sắp xếp đồ hỗ trợ, kiểm tra số lượng. Số lượng sinh viên quá ít so với số lượng đồ hỗ trợ, họ làm không xuể mà trời đã chập tối, rất may mắn sau đó họ được sự giúp sức nhiệt tình của đoàn người ở tỉnh Nghệ An. Đoàn sinh viên mệt nhoài với cơ thể rệu rã, trên khuôn mặt trẻ và lưng áo của họ lấm tấm mồ hôi. Sau khi đã hoàn tất công việc chuẩn bị, họ ăn bữa tối để hồi lại sức sau một ngày dài đuối sức. Một bữa tối ấm áp được chuẩn bị bởi đoàn người bên tỉnh Nghệ An.

Thảo Nghi nhìn gương mặt tái nhợt của Thạch Thảo vì ngồi xe lâu và phải liên tục khom mình sắp xếp đồ, cô nắm lấy tay chị, xoa xoa. Chị mỉm cười.

Sáng sớm, đoàn người khởi hành đến vùng núi xa nhất ở Mường Lống. Càng đi sâu vào bản, con đường quanh co và trơn trượt bởi lớp đất sét trở nên tệ hơn bởi cơn mưa, một bên là cây cối rậm rạp che khuất tầm nhìn còn một bên là vách núi cheo leo. Mọi người thở phào nhẹ nhõm khi thấy được những mái nhà đầu tiên.

Họ cùng nhau bước xuống xe và đi bộ thêm một chặng đường nữa. Vì không quen với địa hình nơi đây, sinh viên bước đi khó nhọc do lớp đất bùn dính vào đế giày họ, mấy khi họ cũng trượt chân và phải bám vào cánh tay nhau mà đi. Dù cho những hạt mưa lại bắt đầu rơi, họ cũng không dám tăng cước bộ.

Thảo Nghi nắm cánh tay chị và đỡ Thạch Thảo đi từng bước nhỏ. Khi bị trượt chân, chị đã thốt lên một tiếng nhỏ rồi bật cười. Tiếng cười giòn của chị tan trong không khí ẩm ướt, làm mềm trái tim cô.

Bà con trong bản đã tập trung sẵn, người dân ở đây chủ yếu là dân tộc H'mông. Đoàn thiện nguyện trao những món quà đến các hộ gia đình, những bộ áo ấm cho các em nhỏ, khuôn mặt ai nấy đều rạng ngời và hạnh phúc với phần quà mình mình được nhận. Những đôi mắt trẻ thơ sáng long lanh khi nhìn những món đồ chơi đầy đủ sắc màu, sinh viên hiểu ý liền nhanh nhẹn trao cho các em và họ nhận lại được ở các em những nụ cười mộc mạc, ngây ngô.

Cô và chị dành một chút thời gian đi dọc còn đường đất, quan sát những ngôi nhà gỗ lợp mái cọ, những mái nhà thấp và cách xa nhau. Hai người bắt gặp những khuôn mặt trẻ thơ với đôi mắt to tròn và cặp má núng nính hồng hào đang nhìn chằm chằm họ đầy tò mò. Thạch Thảo mỉm cười ngồi xổm xuống trước mặt một bé, em bé cười đáp lại, khoe những chiếc răng sún. Em nhận những viên kẹo từ bàn tay Thạch Thảo và lon ton chạy về phía bạn mình. Các em đồng thanh hô to: "Chúng em cảm ơn chị ạ."

Họ cùng nhau trò chuyện với những người dân ở nơi đây, trao đổi những câu chuyện thân tình cũng như cuộc sống trên vùng cao.

Kết thúc chuyến đi, cô nhìn chị đứng vẫy vẫy tay với những đứa trẻ. Thảo Nghi ngoảnh nhìn về phía những thân ảnh nhỏ nhắn loi nhoi ấy, đáy lòng cô ngập tràn sự ấm áp.

Thạch Thảo ngủ thiếp đi trong suốt chặng đường trở về. Thảo Nghi để đầu chị tựa lên vai mình, mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...