[GL - Hoàn] Bạn nhỏ ơi, em thích chị phải không?

Chương 39. Nụ cười như hoa mới nở



Chương 39

Thảo Nghi nhận được cuộc gọi video từ Thạch Thảo vào buổi tối. Cô nhìn chị phía bên kia màn hình, tóc chị còn ẩm ướt.

"Cục cưng." Thạch Thảo tươi cười.

"Dạ vợ."

"Tối nay em ăn gì rồi?" Chị nghiêng người lấy khăn tắm, lau lau tóc.

"Ừm... Dạ, ăn tối." Thảo Nghi ấp úng, đưa một tay lên nhấc kính.

Thạch Thảo dừng mọi động tác, nhìn người phía bên kia màn hình giống như chị đang nhìn phải thứ gì đó lạ lẫm mà mình không lý giải được. Sau đó chị nhếch đôi mắt lên.

"À em ăn mì ly."

Thảo Nghi thành thật trả lời. Ban nãy khi Thạch Thảo đi ăn tối cùng công ty, chị đã chụp tấm hình một bàn đồ ăn phong phú và gửi cho cô, còn có cả  tấm ảnh chị chụp cùng vài đồng nghiệp. Khi ấy Thảo Nghi không dám nói là mình vẫn chưa ăn, không ngờ là bây giờ lại bị hỏi tới.

"Ồ, sao lại ăn mì?"

"À dạ. Em hơi lười."

"Hả?" Chị thoáng ngạc nhiên.

"Dạ?"

"Em nhắc lại câu vừa rồi đi."

"Dạ do nãy em hơi lười."

Mặt chị bừng sáng giống như vừa nghe được điều gì đó thú vị vậy. "Thì ra em cũng biết lười," chị hí hửng. "Chị cảm thấy mình giống như vừa nghe chuyện lạ vậy."

Thảo Nghi bật cười trước phản ứng đầy bất ngờ này của Thạch Thảo, cô còn đang sợ mình bị chị mắng nữa chứ. "Có đâu."

"Mà thôi, nói thiệt đi. Em mới nói cho chị có nửa sự thật thôi. Đúng không?"

Cô im lặng, nhìn chị một lúc. Đúng là không thể giấu chị được.

"Thật ra thì em mải làm việc, làm gần xong thì cũng qua giấc ăn tối rồi nên em ăn tạm mì ly để nhanh chóng tiếp tục công việc, em lười ra ngoài mua đồ."

"Thì ra là kiểu lười này. Vầy thì đúng là em rồi đó," Thạch Thảo ngộ ra. "Để sang tuần chị ghé làm bánh cho em ăn."

"Dạ."

"Ê kể nghe. Nay chị đi công tác mà chị bắt gặp đánh ghen trước mắt mình luôn đó," chị tinh quái nói. "Cái quan trọng là vợ của sếp chị bắt ghen. Ban đầu bả gõ cửa phòng chị đó em tin không, cũng may chị ở chung phòng với chị đồng nghiệp chứ chị mà ở một mình là không chừng bả tưởng chị là tình nhân của chồng bả thiệt đó."

Cô nhíu mày. "Sao bà ấy lại tìm đến phòng chị?"

"Nhầm phòng đó xong chị chỉ phòng ông ta cho bả tại chị biết ổng dẫn tình nhân theo đó, thật ra là ai cũng biết. Đúng là trơ trẽn dễ sợ! Chị nói thiệt là chị muốn đi theo để coi luôn đó hahahaha," Thạch Thảo cười một tràng dài. "Nhưng mà chị không cần đi, nhóm đồng nghiệp công ty đã gửi clip qua nhóm chat rồi."

Thảo Nghi nhìn chị phía bên màn hình đang cười khanh khách, tiếng cười giòn rụm của chị lây lan sang tới đầu dây bên này khiến cô bật cười. Nghi không phải là kiểu người ưa trò chuyện phiếm nhưng ai cũng vậy, cũng đều có ngoại lệ. Thạch Thảo là ngoại lệ của cô.

"Chị là thư kí cho ông ta đó. Thấy ghê. Nói thì kêu mở miệng nói xấu sếp nhưng mà đó là sự thật. Già dê!" Mặt chị nhăn nhúm.

"Chị có muốn đổi công ty không?"

"Cũng có nghĩ tới, không hẳn là do ổng. Dù sao đến cái móng tay của chị ổng cũng không động tới được nhưng mà ánh mắt ổng lướt trên người chị, cứ gai gai. Thật ra chị muốn đổi vì chị cảm thấy mình phải làm nhiều hơn so với công việc chị cần làm, số tiền nhận được không xứng với công sức, kiểu vậy."

"Vậy để em giúp chị tìm. Em sẽ hỏi người quen của em một chút."

Thạch Thảo tươi cười. "Cảm ơn cục cưng," chị làm cử chỉ hôn moa moa trước màn hình. "À quên, em coi clip đánh ghen không?"

Thảo Nghi bật cười.

"Thôi chị cúp máy nha, đồng nghiệp của chị về phòng rồi. Cục cưng ngủ ngon."

"Vợ ngủ ngon."

"Nhớ đừng thức khuya đó."

"Em nhớ rồi."

Cô chờ chị cúp máy. Cô cũng chờ chị gửi clip đánh ghen qua nhưng có vẻ chị hiểu tính cô không hứng thú với những chuyện này nên chị không gửi. Đúng là cô không hứng thú nhưng nếu chị muốn thì dù bất kì đề tài nhàm chán nào, cô cũng có thể cùng chị trò chuyện. Người yêu cô làm gì cũng đáng yêu cả.

Thảo Nghi đi ngủ sớm.

Nghi biết thời điểm hiện tại công việc của Thạch Thảo hẳn đang bận nên cô cũng không nhắn tin làm phiền vào buổi sáng. Tới đầu giờ chiều, Nghi nhắn tin cho Thảo. Hai người trò chuyện một lúc vào buổi tối. Cô chuẩn bị bài cho ngày mai rồi lên giường ngủ.

Thảo Nghi đi trên con đường rợp cây xanh ở dọc lối đi sân tập của trường đại học, cô dừng lại trước cây bàng của Minh Tuyết. Nó đã cao lớn lên một chút, cao ngang tầm vai cô. Lá cây sum suê xanh mướt, tán lá to tròn như cái quạt mo. Cô mỉm cười, vừa quay người bước tiếp, lại chạm mặt Minh Tuyết đứng gần đó.

"Nghi," Minh Tuyết cười chào cô. "Nghi đi dạo hả?"

"Ừ. Nghi ra hóng mát chút rồi ghé lại phòng học nhóm."

Minh Tuyết bước lại gần Thảo Nghi, đưa tay sờ lá của cây bàng mà cô bạn đã trồng. "Nghi nhìn xem, nó tươi tốt chưa?"

Nụ cười với má lúm mờ của Minh Tuyết được hắt một tầng ánh sáng nhạt. Nụ cười hoa mới nở.

Cô gật đầu.

"À Nghi cho Tuyết địa chỉ nhà Nghi được không? Tuyết có chút ít trái cây dưới quê muốn gửi cho Nghi coi như lời cảm ơn vì Nghi đã giúp đỡ tụi mình, được không?"

Thảo Nghi nhìn cô bạn trước mặt mình, khuôn mặt hơi xanh xao, đôi môi tái nhợt nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi. Một thanh nữ giản dị với tấm chân tình như biển rộng.

"Nghi phiền thì thôi vậy."

"Không sao."

Nghi đọc địa chỉ để Minh Tuyết ghi chú vào điện thoại. Cô cho Minh Tuyết địa chỉ nhà của mình vì chỗ ở của cô còn chưa được ổn định.

"Cảm ơn Nghi. Khi nào mà Tuyết gửi thì Tuyết sẽ báo cho Nghi biết trước."

Cô gật đầu, nói lời tạm biệt với Minh Tuyết.

Vài ngày sau, Thảo Nghi nhận được thùng trái cây của Minh Tuyết từ dưới quê gửi lên. Trước đó, cô đã gọi điện thoại trước cho anh trai và nhờ anh nhận giùm mình. Nhìn thùng trái cây với những trái được lựa chọn kĩ càng, Nghi bỗng cảm thấy xúc động. Đây hẳn là món quà thảo nhất, một món quà mà giá trị nằm ở mặt tình cảm. Cô nhớ lại nụ cười yếu ớt của Minh Tuyết, nhớ đến những việc cô bạn đã trải qua, một tia chua xót thay len lỏi vào lòng Thảo Nghi.

Giữa hai người họ nếu không vì chuyện đáng tiếc đã xảy ra, cả hai có lẽ chỉ tồn tại trong cuộc sống của nhau qua những lời kể, qua những khoảnh khắc đi ngang qua nhau mà đến cái gật chào qua lại cũng không có. Tình bạn này có lẽ sẽ chẳng bền lâu, ra trường rồi cũng không còn gặp lại nhưng trong cuộc sống tất bật bộn bề, sẽ có những lúc chúng ta nhìn lại những năm tháng đã qua và nhớ về người bạn cũ ngày nào. Ai rồi cũng sẽ dựng xây cuộc sống riêng, có người hạnh phúc, có người chỉ mãi đi tìm hạnh phúc.

.

Thảo Nghi đến phòng học nhóm, chờ những người bạn của mình tới. Cô cùng họ thảo luận một số ý trọng tâm rồi ai nấy chăm chú vào màn hình laptop của mình. Thỉnh thoảng họ cũng đứng lên, nhìn vào máy của bạn học để theo dõi tiến trình cũng như giải đáp cho thắc mắc trong đầu họ, cùng nhau học hỏi qua lại. Họ cũng vừa trải qua 6 tuần thực tập, dường như sau đợt thực tập này, ai nấy cũng đều trở nên cứng cáp hơn một chút.

Vì lịch học bận rộn cũng như kì thi gần kề, Thảo Nghi đã giảm bớt một số công việc làm thêm. Cô hiểu sức người là có giới hạn, không thể làm tốt mọi việc được nếu như cô không giữ cho mình một sức khỏe tốt, bên cạnh đó cô cũng sợ những lời "Để chị kể em nghe cái này" của Thạch Thảo.

Cô vươn người một cái, hài lòng nhìn phần bài tập mà mình đã hoàn thành, cô cùng bạn học xem lại một lần.

Cô cất laptop vào balo, nhìn đồng hồ đã gần 17 giờ. Thảo Nghi trở về nhà. Vừa đặt chân vào cửa, cô đã cảm nhận được luồng khí ấm cúng. Mùi vani đùa giỡn với không khí, đậu vào mũi cô thật nhẹ nhàng. Thảo Nghi nhìn Thạch Thảo đang khom lưng làm bánh.

"Bé yêu về rồi." Chị nói nhưng vẫn cúi đầu tập trung làm bánh.

"Em về rồi."

Cái mệt mỏi trong người cô lui đi, nhường chỗ cho những cảm xúc mềm mại nhất nảy nở. Cô mỉm cười trìu mến, đi đến phía sau lưng Thạch Thảo, ôm lấy eo chị.

"Tránh ra chỗ khác cho chị làm."

"Cho em ôm một chút thôi."

"Xì."

Thạch Thảo phản đối cho có, vẫn để Thảo Nghi ôm mình. Nhưng chị vẫn để bụng chuyện cũ. Lúc chị ẩn ý chuyện kia thì cô không hiểu mà bây giờ đòi một cái ôm. Thạch Thảo nhỏ nhen thầm nghĩ.

Thảo Nghi ôm một lúc mới thỏa mãn thả ra.

Cô đứng bên cạnh, hỏi chị: "Chị làm bánh gì vậy?"

"Pappa roti. Bánh này dễ làm chỉ cần nồi chiên không dầu là được. Mà thật ra nhiều bánh cũng chỉ cần nồi chiên không dầu làm em có thể làm được rồi đó. Quan trọng ở bước làm."

Thảo Nghi gật đầu ngắm nhìn gương mặt hết sức tập trung của Thạch Thảo. Chị mặc bộ đồ ngủ ở nhà, hôm nay chị mặc kín đáo hơn mọi khi, không còn là váy ngủ dây nữa. Mái tóc quăn dài cột cao, đôi bàn tay với những ngón tay thuôn dài của chị liên tục hoạt động. Thảo Nghi cười ngọt ngào.

Thạch Thảo ngẩng đầu thấy cô đang cười ngây ngô, chị liền lấy ít bột bánh dính lên má Thảo Nghi.

"Đi tắm đi."

"Dạ."

Thảo Nghi vừa tắm xong Thạch Thảo đã chạy lại trước cửa nhà tắm. Chị ôm eo cô. "Cục cưng ơi," giọng chị mang theo nhiều phần làm nũng. "Nay đặt đồ ăn ngoài nha, chị làm bánh xong chị lười nấu cơm quá."

Thảo Nghi gật đầu như gà mổ thóc, chiều theo ý Thạch Thảo. Chị nhón chân lên hôn cô một cái chóc.

Sao mà chị đáng yêu quá đi mất.

Cô lấy điện thoại, đặt hai phần đồ ăn. Người giao hàng gọi cô xuống lấy.

Họ cúi đầu từ tốn ăn, thỉnh thoảng chị đút cho cô vài sợi hành tây xắt nhỏ.

"Chị không ăn được hành tây hả?"

"Sao em biết?"

Thì nãy giờ chị chỉ đút cho em hành tây thôi mà.

"Chị đút cho em nãy giờ mà."

Chị che miệng cười khúc khích. "Tại em đâu có kén ăn."

Cô mỉm cười.

"Cuối tuần này là đám cưới của anh trai em. Em sẽ về nhà vào hai ngày thứ bảy và chủ nhật."

Thạch Thảo ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu. "Ừa. Em nói chuyện với ba mẹ chưa?"

Thảo Nghi lắc đầu. "Em chưa nói nhưng ba mẹ em cũng sẽ kêu em về tham dự. Em chỉ không biết là lần về này ba mẹ em sẽ như thế nào với em nữa. Anh trai em kêu có vẻ như ba mẹ em muốn em gặp mặt một người, sắp xếp chuyện hôn nhân cho em."

Thạch Thảo sửng sốt với thông tin này. Tay chị siết chặt đôi đũa.

"Chị đừng lo, không sao đâu. Chị hãy tin em," Thảo Nghi nhìn chị với ánh mắt đầy kiên định. "Hơn nữa hôm ấy là lễ cưới của anh trai em, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

"Ừa. Nếu có khó khăn gì, em phải nói cho chị biết, không được giấu. Nghe chưa?" Thạch Thảo cảm thấy hài lòng vì cô đã chịu mở miệng kể trước. Nếu là lúc trước, chị dám chắc rằng Thảo Nghi sẽ giấu chuyện này đi, chỉ nói rằng mình về ăn cưới của anh trai.

"Dạ."

"Cục cưng ngoan."

Ăn xong cơm tối, Thảo Nghi nhìn những chiếc bánh tròn thơm phức trước mặt mình. Cô cắn một miếng, lớp vỏ bánh giòn tan trong miệng, phần nhân béo béo và mềm mịn. Cô cong cong mắt, vẻ mặt thỏa mãn.

Chị cười, hỏi: "Ăn ngon không?"

"Dạ ngon chị," Thảo Nghi nói, suy nghĩ một khắc rồi bổ sung: "Ngon hơn cả ngoài tiệm."

"Cái miệng em càng ngày càng ngọt."

Cô ngại ngùng. Nhưng mà bánh ngon thật mà.

Kết thúc bữa ăn tối, Thạch Thảo gửi cho Thảo Nghi một vài đoạn video mà chị đã quay. Nghi nhấn coi hết một lượt. Hai người trao đổi một số ý tưởng rồi cô mới bắt tay vào làm. Thạch Thảo ngồi một bên, thỉnh thoảng đưa tay chỉ một số điểm. Cô sửa theo ý chị. Chị cũng đã lập sẵn hai tài khoản cho hai nền tảng đăng video đang phổ biến hiện tại. Tùy ở mỗi nền tảng khác nhau mà họ sẽ đăng những video phù hợp về thời lượng và thị hiếu mỗi bên. Một bên sẽ là video dạng ngắn còn một bên là video chi tiết hơn. Thạch Thảo cũng lập thêm một tài khoản ở instagram chuyên đăng bài phối hợp với hai nền tảng đăng video này, là một tài khoản với mục đích sáng tạo nội dung trên mạng.

Khi Thảo Nghi hoàn thành chỉnh sửa, chị phấn khích hôn cô cái chóc rồi liên tục mổ mổ vào môi cô. Clip của cô làm còn vượt trên sự mong đợi của Thạch Thảo. Nhưng hai người họ thống nhất chưa vội vàng đăng lên. Trước tiên cần thu hút một lượng người theo dõi nhất định, chị sẽ đăng vài clip đơn giản trước, nghiêng về sở thích cá nhân, một vài hoạt động vui chơi giải trí, tập trung vào trào lưu đang nổi ở thời điểm hiện tại. Và tất nhiên Thạch Thảo sẽ dựa vào lợi thế về vẻ bề ngoài để thu hút người xem trước.

Xong việc, hai người nằm trên giường chơi game giải trí một lúc. Cũng đã mấy tháng rồi hai người chưa vào game. Họ cập nhật phiên bản mới nhất rồi mới bắt đầu chơi.

Hai người vừa trực tuyến, HanabiChan đã nhắn tin rần rần ở ô Clan.

HanabiChan:[ Vợ chồng son xuất hiện rồi!!! Em còn tưởng hai người off game luôn rồi *biểu tượng khóc lóc* ]

Anne_Nguyen: [ Chị cũng nghĩ vậy. ]

Hoa_Trong_Gio: [ Vợ chồng son là ai vậy ạ? ]

HanabiChan: [ Giới thiệu với em. Menelaus và Helen, cặp vợ chồng đẹp nhất Clan mình. Em mà chơi sớm là nghe được nhiều cái hay rồi. ]

HanabiChan: [ Sao hai người off lâu vậy? Em cô đơn! *biểu tượng khóc lóc* ]

Helen: [ Người ta bận yêu đương. ]

Chị gửi kèm một ảnh, là tấm ảnh hai người chụp khi đi ăn bánh flan nón.

HanabiChan: [ Huhu đẹp đôi quá!!! Aaaaaa, em thích! Giờ thì em thấy rõ mặt Đại thần rồi! ]

Không chỉ mỗi bé nhỏ HanabiChan mà một loạt gương mặt khác cũng bùng nổ ô tin nhắn vì tấm ảnh vợ chồng son.

[ Yêu nhau thật không vậy? Huhu. ]

[ Quào, chị Helen đẹp ngất *biểu tượng chảy nước dãi* ]

[ Đẹp đôi!!! Cho em facebook hai người được không? ]

...

Thạch Thảo bật cười trước những tin nhắn này.

Chị quay người qua, gọi Thảo Nghi: "Cục cưng ơi."

"Ơi vợ."

"Vợ đẹp không?"

"Vợ đẹp."

"Vợ đáng yêu không?"

"Vợ đáng yêu."

"Vợ của ai?"

"Vợ của em."

Hai người bật cười vì màn đối thoại nhảm nhí này. Họ ngừng cười và cắm mặt vào điện thoại.

HanabiChan: [ Qua đây chơi vài ván với em đi, sắp tới em cũng sẽ ít online. Em sắp thi đại học rồi. *biểu tượng sợ hãi* ]

Họ chơi được ba ván với Hanabi rồi thoát game và chuẩn bị đi ngủ. Chị dành khoảng thời gian để dưỡng da mới mới bò lên giường. Để tiện cho việc qua đêm ở đây, vào ngày trước khi đi công tác, Thạch Thảo đã để lại ở tủ đồ của Thảo Nghi một số bộ đồ ngủ và đồ công sở của chị.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng tròn treo ở góc cửa sổ soi tỏ mọi cung đường, ánh sáng nhẹ nắm tay cùng làn gió mà bay nhảy vào căn phòng nhỏ, dịu dàng cùng hai thân ảnh mảnh mai chìm vào giấc ngủ.

________________________
Tương lại Thạch Thảo sẽ làm bùng nổ mạng xã hội theo cách vô tình = ))

(◕‿◕)♡

Chương trước Chương tiếp
Loading...