[GL - Hoàn] Bạn nhỏ ơi, em thích chị phải không?
Chương 25. Thục Anh (1)
Chương 25Thảo Nghi nằm trên giường, tay cầm điện thoại lướt mạng, chú mèo Xám đang nằm trong lồng ngực của cô, nó nghển cổ tận hưởng những ngón tay đang gãi gãi cổ nó. Nằm xem điện thoại một hồi, cảm thấy không còn gì để xem nữa, cô tính vào game chơi một vài ván thì thấy tin nhắn của Thạch Thảo, cô nhanh tay nhấn vào khung chat.[ Cục cưng ơi. ][ Ơi vợ. ]Thạch Thảo: [ Hôm qua chị chơi game gặp cái thằng tên nhân vật là zZ4everzZ, nó chửi chị gà từ đầu trận tới cuối trận. ]Thạch Thảo: [ Chị tức muốn chết nhưng không có nói lại được. ]Thạch Thảo: [ Tại chị gà thật... ]Thạch Thảo: [ Nhưng chị vẫn bực! *nhãn dán mèo xanh tức giận* ]Thạch Thảo: [ Nếu em có gặp nó, nhất định em phải trả thù giùm chị. ]Cô bật cười khi đọc những dòng tin nhắn này. Sao mà đáng yêu vậy. [ Em nhớ rồi. Em nhất định sẽ giúp chị phục thù. ][ Chị có gà lắm lắm không? ] Chị hỏi cô.[ Không đâu, yên tâm. Với lại chị có em rồi mà. ]Thạch Thảo: [ Do ỷ lại vào em mà chị gà hoài đó. Mỗi lần chơi một mình, chị đánh không nổi. Nhưng mà hôm qua lần đầu tiên chị bị chửi gà nhiều như vậy. *nhãn dán mèo xanh khóc* ]Thạch Thảo: [ Do em đóooooo. ] Cô cười tủm tỉm. [ Đúng rồi, là lỗi của em. Cho nên em sẽ chịu trách nhiệm gánh chị. ]Mỗi lần giao chiến, nếu lúc trước kĩ năng đánh của Thạch Thảo không tốt, chị sẽ không bị trách do cấp còn thấp. Nhưng từ khi chơi cùng cô, cấp của chị tăng lên khá đáng kể, có điều là cấp nhân vật chị tăng nhưng kĩ năng chơi của chị vẫn như cũ thành ra có sự chênh lệch, khiến cho những người chơi khác cảm thấy không ổn, giống như vỏ bọc là cấp cao nhưng bên trong là trình độ người mới. Cái này thì đúng là lỗi của Thảo Nghi rồi.Thạch Thảo: [ Đúng! Là lỗi của em! ]Thảo Nghi cười một lúc mới nhắn tin hẹn Thạch Thảo vào game. Chị đồng ý.Họ vào game mới một lúc ngắn, Hanabi đã nhắn rần rần ở khung chat của Clan.HanabiChan: [ wow wow wow. Lâu lắm rồi mới thấy vợ chồng son cùng online. ]HanabiChan: [ Em có tin hot hot hot, trong Clan điểm danh mặt đi em kể. Lẹ lẹ lẹ! ]Anne_Nguyen: [ Vụ gì đó??? Có. ]Edward_Elric: [ Có. ]Iris09: [ Có. ] Satthubongdem: [ Có... ]Thinh_Coi: [ . ]Chủ Clan: [ Tôi có. ]HanabiChan: [ Toàn gương mặt quen thuộc. Thôi kệ. Tin về vợ chồng son. ]Hanabichan: *Gửi một ảnh*Mọi người nhấn vào xem ảnh, Thảo Nghi cũng nhấn. Đập vào mắt là tấm ảnh chụp cô và chị ở bãi biển.HanabiChan: [ Nữ thần của em và Đại thần quen biết nhau ngoài đời!!! Wow wow wow!!! Hơn nữa nhìn ảnh còn đẹp đôi như vậy! ]Nghi không rõ lắm vì sao HanabiChan lại biết cô là người trong ảnh, cũng có thể là chị và HanabiChan vẫn trò chuyện với nhau ở messenger. Dù sao hai người họ đã kết bạn với nhau. Cô nhắn tin thì thầm với chị: [ Sao HanabiChan biết là em vậy chị? ]Thạch Thảo gửi tin nhắn thoại cho riêng cô: "Chút em ra đọc bình luận của tấm này trên facebook chị đi. Chị không ngờ bé nó vào đây kể. Em có thấy phiền không?" Cô nghe được tiếng chị cười khẽ.[ Dạ không. ]Cô còn thầm cảm ơn HanabiChan. Cái nhiều chuyện của HanabiChan là cách gián tiếp giúp cô đánh dấu chủ quyền với Thạch Thảo. Thảo Nghi vui vẻ, ngắm nghía lại tấm ảnh.Tấm ảnh này không rõ mặt hai người lắm. Trong ảnh, gương mặt Thảo Nghi chỉ thấy được một phần sườn khuôn mặt. Còn Thạch Thảo đang nắm lấy vạt áo trước của cô, ngẩng đầu cười rạng rỡ nhưng cũng không hẳn là rõ mặt. Cách hai người tương tác trong ảnh cùng quang cảnh biển mới là điểm nhấn, mang đến thị giác lãng mạn. Nó khác hẳn với những tấm Thạch Thảo chụp cùng Mỹ Anh, những tấm ảnh sắc nét, màu ảnh cũng rất đẹp, họ đứng cạnh nhau lại không tạo được cảm giác mập mờ. Chính Thảo Nghi cũng không nhận ra được điều này.Anne_Nguyen: [ Ủa? Ủa? Thiệt sự? ]Chủ Clan: [ Người cao hơn một chút là Mene? ]HanabiChan: [ Đúng! Đúng! Đúng! ]Anne_Nguyen: [ Đâu ra có ảnh thế??? ]HanabiChan: [ Từ facebook của chính chủ. Trời ạ vậy mà đó giờ em cứ nghĩ chỉ quen biết trên game thôi chứ! ]Helen: [ Người ta đi hưởng tuần trăng mật đó. ]Kì lạ là khi Hanabi vừa gửi ảnh qua, một số thành viên lạ hoắc ít khi tương tác làm bùng nổ ô tin nhắn. [ Quào!!! Đẹp đôi. ][ Yêu nhau thật không ạ? >A< ][ Không uổng công em vào Clan vì hai người. ]Thảo Nghi mắc cỡ. Edward_Elric: [ Hai em là quen ở ngoài trước hay từ game mà hẹn nhau ở ngoài vậy? ]Trong trường hợp của hai người bọn cô, thì vế trước hay vế sau của câu hỏi này đều đúng. Thảo Nghi chờ Thạch Thảo trả lời nhưng có vẻ chị không muốn tiết lộ nhiều. Việc này vô tình hợp ý cô. Mọi người trong Clan không thấy ai trong hai cô trả lời, họ vẫn ồn ào một lúc.HanabiChan: [ Em đoán là rủ nhau chơi game. Ghen tị quá *biểu tượng khóc lóc* ]Anne_Nguyen: [ Xin lỗi nhưng mà chị nhìn ảnh, chị hết muốn thẳng nổi! ]Chủ Clan: [ Tôi vốn đã không thẳng nhìn cặp đôi nhà này xong tôi càng... ]Anne_Nguyen: [ Hai em có phải là cặp đôi thật ở ngoài luôn không thế? ]Thảo Nghi nên tập trung vào giao chiến đi thôi. Tai cô đỏ ửng. Mọi người phản ứng quá lố rồi.Thạch Thảo thì thầm với cô: [ Hahahahaha. Để tấm đó làm ảnh đại diện game của em đi cục cưng.][ Dạ. ]Đánh nốt trận, Thảo Nghi ra đổi liền. Nghi cũng thay trang phục cho nhân vật. Cô cũng không có nhiều trang phục lắm, chỉ vài bộ nhưng có một bộ cùng màu với bộ Thạch Thảo đang mặc. Chơi được một lúc, cả hai cùng nghỉ. Cô vào trang cá nhân của Thạch Thảo, xem lại những tấm ảnh chị đăng. Ở tấm ảnh cuối cùng có vài lượt bình luận, cô nhấn xem[ Wow wow wow, bức ảnh này như ảnh mạng! ]> [ Đại thần của em đó. ] Thạch Thảo trả lời bình luận.> Thật không???? Em nhất định phải kể cho Clan biết!!!Đây ắt hẳn là HanabiChan rồi. .
Thảo Nghi bước ra khỏi cổng sau của kí túc xá, cô thấy Thục Anh đang bị vây quanh bởi hai thanh niên lạ mặt mặc đồ thường, phía sau lưng họ còn có thêm hai thanh niên vạm vỡ đang ngồi trên chiếc xe máy. Cô không có ý định xen vào chuyện người khác nhưng khi thấy vẻ mặt tái nhợt đầy hoảng sợ của Thục Anh, cô bạn liên tục nài nỉ mấy thanh niên đó, cô đành dừng cước bộ. Giờ đã là gần 17 giờ, không còn nhiều người qua lại khu vực ít người này nữa, nhưng cũng không tới nỗi không có một bóng người, chỉ là không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, họ ghé mắt nhìn rồi bỏ đi."Thục Anh," Thảo Nghi gọi. "Trễ rồi sao chưa về phòng? Mọi người đang chạy ra tìm đó." Cô nói dối, hất cằm về phía cái cổng.Thục Anh bắt được cái phao cứu hộ, cô bạn vội vã chạy lại chỗ Thảo Nghi, khuôn mặt ngập nỗi lo âu. Những thanh niên kia không có ý định hăm doạ, dường như họ chỉ muốn gặng hỏi Thục Anh điều gì đó, họ nói một tháng sau quay lại rồi cùng phóng xe đi. Lúc chạy xe ngang qua, ánh mắt họ dán chặt vào hai người bọn cô.Thục Anh mất sức lực, rũ rượi ngồi khom người xuống, giấu mặt vào đầu gối mà bật khóc. Thảo Nghi không biết phải nói gì, vẫn đứng im nhìn cô bạn."Thục Anh có muốn Nghi gọi cho Quỳnh ra đón Thục Anh vào phòng không?"Cô bạn vẫn giữ nguyên tư thế cũ, ra sức lắc đầu thật mạnh."Về phòng đi, ở đây một mình không an toàn."Thảo Nghi nói xong người nọ vẫn không nhúc nhích, lặng lẽ rơi nước mắt. Cô mở ba lô lấy khăn giấy, ngồi xuống đưa cho Thục Anh nhưng cô bạn không nhận lấy. Nghi thở dài nhìn thân hình nhỏ nhắn đang run nhẹ. Trong lúc cô đang suy nghĩ xem mình nên làm gì thì cô thấy Minh Tuyết đã chạy lại gần, khuôn mặt căng thẳng. Tuyết đỡ Thục Anh dậy, ôm cô bạn vào lòng, bàn tay xoa xoa lưng, dịu dàng vỗ về. Thảo Nghi quay người bỏ đi, được vài bước, cô nghe tiếng bước chân vội vã phía sau lưng. Quay đầu lại, cô thấy Ngọc Quỳnh, bạn học chung lớp với mình, cùng phòng kí túc xá với Thục Anh, thở dốc."Nghi... Tao... tao...," Ngọc Quỳnh ấp úng, hơi thở ngắt quãng vì phải chạy nhanh từ lầu ba phòng kí túc xá xuống đây. "Tụi mình nói chuyện chút được không?"Ngọc Quỳnh khẩn khoản, Nghi cũng không từ chối nhưng cô thấy Tuyết và Thục Anh có ý định ngăn cản Quỳnh. Cô bạn liền vội vã nói với hai người bọn họ: "Hết cách rồi, để tao nói." Hai người phía sau ngập ngừng nhưng họ cũng chẳng biết phải làm gì nữa chỉ biết cúi đầu nhìn xuống đất.Nghi theo họ đi về quán nước mía nhỏ gần đó, kiên nhẫn chờ họ mở lời. Họ trao đổi ánh mắt với nhau một chút, dường như ngầm thỏa thuận xong, Ngọc Quỳnh lên tiếng phá vỡ sự lúng túng: "Nghi ơi, tao hết cách rồi. Giờ tao cũng không biết phải làm sao cả, tao kể ra xem như xin mày chút lời khuyên thôi. Mày còn nhớ năm trước, sinh viên bên ngành mình có vận động hỗ trợ cho gia đình Thục Anh để chữa bệnh cho em của Thục Anh không?"Thảo Nghi gật đầu. Cô nhớ rất rõ. Cô biết nhà Thục Anh khó khăn, là gia đình thuộc diện được hỗ trợ, cũng là dân tộc thiểu số. "Số tiền đó bị người trong họ hàng nhà nó lừa lấy mất rồi."Thảo Nghi ngạc nhiên, nhìn về phía Thục Anh, chỉ thấy cô bạn cúi đầu cắn môi, khuôn mặt ướt nước mắt. Cô nhìn Quỳnh, ra hiệu cho bạn học kể tiếp."Ban đầu số tiền mà mọi người hỗ trợ, Thục Anh muốn chuyển vào tài khoản của mình nhưng gia đình dưới đó lại không rành, nghĩ là cầm tiền mặt dễ sử dụng hơn nên toàn bộ tiền mặt đều đưa cho mẹ Thục Anh để thanh toán tiền viện phí. Trong thời gian này, chú của Thục Anh là em ruột của bố nó cũng thường xuyên ghé qua giúp đỡ gia đình nó vì ở dưới đó chỉ còn có mình mẹ nó thôi. Thục Anh bận việc học trên đây, chỉ thỉnh thoảng ghé bệnh viện chăm em. Số tiền mẹ nó cất ở nhà, vài ngày sau bị mất sạch. Tìm hết trong nhà cũng không thấy."Thảo Nghi nhíu mày. Như vậy nghĩa là cũng không chắc được ai là người lấy.Quỳnh nhìn phản ứng của Thảo Nghi, nuốt nước bọt nói tiếp: "Chỗ cất tiền cũng chỉ có mẹ Thục Anh và ông chú đó biết thôi. Mẹ Thục Anh đã khóc lóc tìm kiếm cũng như van xin ông ta trả lại. Ban đầu ông ta khăng khăng nói không lấy nhưng mà chỉ có hai người biết chỗ cất tiền, không lý nào tiền đó bay đi được. Sau cùng ông ta nói với mẹ Thục Anh là ông ta cần tiền trả nợ hết rồi, giờ có đòi cũng không còn một đồng nào."Cũng không có cách nào kết tội ông ta được. Cô nhìn Minh Tuyết ôm Thục Anh, hai người họ rơi vào trầm lặng."Tiền viện phí cần gấp để chạy thận cho em của Thục Anh nhưng giờ có tiền, kham không nổi viện phí. Mượn họ hàng cũng không ai có nhiều, họ nghe kể chú của nó lấy tiền đi mất cũng không thể làm được gì khác. Gia đình ông ta cũng từ chối nói chuyện này, không thừa nhận ông ta lấy tiền mà cũng chẳng có chứng cứ khẳng định ông ta lấy."Ngọc Quỳnh ngừng kể, cô bạn nhìn về phía hai người bạn của mình. Cân nhắc những lời tiếp theo. Thảo Nghi biết, mọi chuyện không chỉ dừng ở đó.Thục Anh xoay xở mãi cũng không đủ tiền, số tiền đi làm thêm ở cửa hàng văn phòng phẩm cũng chỉ như giọt nước đổ vào biển. Công việc đó hầu như đứng suốt thời gian làm việc để tiếp khách hàng ra vào, nhưng số tiền nhận được rất ít, cô ấy cũng kiếm thêm một vài công việc nữa nhưng thời gian và sức lực có hạn. Minh Tuyết khi biết được chuyện, một mực muốn phụ Thục Anh nhưng chỉ với hai người con gái nhỏ có thấm là bao? Mối quan hệ của họ cũng vì vậy mà trở nên căng thẳng. Minh Tuyết không cố ý tổn thương Thục Anh, nhưng tính tình nóng nảy của Tuyết lại không kiềm chế được. Tuyết cảm thấy mình lo lắng cho Thục Anh bao nhiêu, áp lực càng lớn bấy nhiêu. Tiếng đồn không tốt về mối quan hệ của bọn họ cũng lan ra tới mức không thể ngăn chặn được nữa. Nhưng Minh Tuyết cũng không quan tâm, chỉ có Thục Anh, cô ấy lại bận lòng. Cô ấy sớm thấy vì mình mà Minh Tuyết phải đi một chặng đường tối tăm. Mỗi khi nhớ lại những chuyện Minh Tuyết làm cho mình, cô ấy đều hối hận mà lặng lẽ khóc, khóc tới khi mệt lả người...