[GL - Hoàn] Bạn nhỏ ơi, em thích chị phải không?

Chương 22. Suýt nữa chạm cánh môi nhau rồi!



Chương 22

Ngồi trên xe nhìn về phía tay trái, cung đường biển chạy dài theo chuyển động. Phía trên cao, bầu trời xanh thẳm không gợn mây. Tiếng chim mòng biển từ xa vọng lại. Men theo con đường, những khóm hoa giấy phủ kín bức tường thành một mảng hồng rực rỡ. Con đường phía sau dần bị bỏ lại, biến mất theo từng khúc quanh. Thảo Nghi cảm nhận được mùi muối trong bầu không khí thoáng đãng. Từng cơn gió mát chạm vào da mặt cô. Thạch Thảo tựa cằm vào vai Thảo Nghi, cùng nhau đón tia nắng ấm áp.

Tới một quán ăn sáng nhỏ, họ gọi ba phần bánh mì trứng ốp la xíu mại và ba ly sữa đậu nành nóng. Bánh mì mới ra lò còn nóng, vỏ bánh giòn rụm.

"Ngon ha?" Thạch Thảo quay sang cô, cong cong đôi mắt.

Thảo Nghi dịu dàng nhìn Thạch Thảo, gật đầu.

"Chị thích ăn bánh mì xíu mại hả? Hay thích sữa đậu nành?" Đây là lần thứ hai cô cùng chị ăn món này. Tuy rằng địa điểm khác nhau, mùi vị cũng có sự khác biệt nhưng đều cùng là một món.

"Đâu có. Kiểu là lâu lâu ăn thì chị thích với lại tùy không khí nữa, chứ đây không phải món ruột của chị đâu. Bình thường chị ít ăn bánh mì xíu lại lắm. Sữa đậu nành thì chị thích nành bò hơn." Thạch Thảo nói, đút Thảo Nghi một miếng bánh mì, cô cúi đầu ăn.

"Nói tới không khí tự nhiên muốn đi chỗ nào lạnh ghê." Mỹ Anh ngẩng đầu. "Đà Lạt thì năm trước mình đi rồi, tết Âm lịch năm nay có tính đi đâu không?"

"Cũng chưa biết nữa. Năm nay tháng Hai mới tết mà," Thạch Thảo trả lời. "Để xem sao."

Mỹ Anh gật đầu, tiếp tục ăn cũng không nói gì thêm. Bữa sáng nhanh chóng ăn xong.

Dọc đường đi về bãi biển, thỉnh thoảng hai chị dừng xe, lựa chọn một số điểm chụp hình thích hợp. Thảo Nghi chịu trách nhiệm làm thợ chụp nhưng thật ra cô chỉ đứng bấm, góc chụp hai chị đã canh sẵn. Mỗi lần bấm chụp, Thảo Nghi chỉ để ý biểu cảm gương mặt của Thạch Thảo, bỏ qua người đứng bên cạnh. Cô thầm xin lỗi Mỹ Anh.

Tới bãi biển, Thảo Nghi cởi giày, cảm nhận độ mềm mịn của đụn cát, vùi chân mình vào đó. Cô ngồi xuống. Cách đó không xa, Thạch Thảo đang chơi đùa với làn sóng. Tóc chị tung bay trong làn gió biển, tà váy trắng mỏng phấp phới. Cô mỉm cười nhìn Thạch Thảo và Mỹ Anh cười đùa ở bờ biển. Nhờ vậy, cô mới phát hiện khá nhiều ánh mắt hướng về phía hai chị, trong ánh mắt không giấu sự yêu thích. Hai người họ, một người mang vẻ duyên dáng, quyến rũ; người còn lại mang vẻ thùy mị, mềm mại. Họ còn mặc kiểu váy gần giống nhau nên càng tăng thêm sức hút.

Thảo Nghi ngồi bó gối, tựa cằm trên gầu gối, ngắm nhìn Thạch Thảo, cô hơi ngẩng đầu lên khi thấy Thạch Thảo từ xa chạy lại chỗ mình. Chị cười tinh nghịch, kéo cô xuống biển. Nước biển mát lạnh nhấn chìm đôi chân trần. Từng đợt sóng đánh vào người họ. Cứ vài đợt sóng nhẹ kéo theo một con sóng lớn, Nghi sợ Thạch Thảo đứng không vững nên ôm lấy một bên eo của chị kéo lại gần mình. Thạch Thảo nép vào người cô, tránh những con sóng lớn, cười rộ lên. Chiếc váy trắng hơi mỏng của chị bị ướt một mảng, dính sát vào da thịt, đôi chân dài thẳng trong làn váy như ẩn như hiện. Thảo Nghi cố nén xúc động muốn hôn lên gò má ửng hồng trong nắng của chị.

Chạy đùa một lúc, họ ngồi trên bãi cát. Thạch Thảo và Mỹ Anh líu lo không ngừng, ghé sát đầu nhau coi lại những tấm ảnh vừa chụp.

"Em xem nè," Thạch Thảo đưa điện thoại cho Thảo Nghi xem, ngón tay của chị lướt qua từng tấm hình. Trong đó có cả những tấm cô và chị đang chơi đùa dưới biển. "Đẹp chưa!"

Thảo Nghi cúi đầu, nhìn kĩ từng tấm ảnh. Cô cao hơn Thạch Thảo một chút, tay đặt hờ sau lưng chị còn chị nắm lấy vạt áo trước của cô, chị ngẩng đầu nhìn cô cười rạng rỡ. Còn lại là những tấm ảnh chị nắm tay cô chạy dọc theo cung đường biển. Màu ảnh trong veo, màu xanh lơ của nước biển lẫn trong sắc xanh của nền trời như giang tay ôm lấy hai người, đường chân trời lấp ló sau lưng. Cô thầm khen ngợi trình độ chụp ảnh và bắt khoảng khắc của chị Mỹ Anh.

"Chị gửi em mấy tấm này đi."

"Ừa, em lấy điện thoại ra đi."

Thảo Nghi lướt qua lại những tấm ảnh bên điện thoại mình, chọn một tấm, lén nhìn hai chị đang nói chuyện, âm thầm cài làm màn hình chính mới hài lòng cất điện thoại. Cô hỏi: "Hai chị có xuống tắm biển không?"

Hai chị cùng lắc đầu. Mỹ Anh nói: "Ngồi biển chơi một chút thôi, chút về tắm hồ bơi mới thay bikini."

"Em có muốn xuống tắm không? Chị thấy em cũng không mang theo đồ để thay." Thạch Thảo hỏi.

Thảo Nghi lắc đầu. Cô chỉ muốn ngắm cảnh biển, hít thở gió biển thôi, như hiện tại là thích hợp nhất rồi. "Em chỉ muốn ngắm cảnh biển thôi."

"Vậy chiều tụi mình ra đây ngắm hoàng hôn," chị cười, đưa tay vuốt mái tóc bị thổi tung. "Ngắm một chút rồi về."

"Dạ."

Họ ngồi trên bãi biển một lúc, mượn gió biển hong khô chỗ ẩm ướt trên quần áo.

"Giờ tụi mình ghé một quán nước view biển, sau đó đi ăn trưa rồi về nghỉ chút mới ra tắm hồ bơi." Mỹ Anh đứng lên, liếc nhìn chị Thạch Thảo lười biếng đưa tay ra hiệu cho cô ấy kéo chị lên. Mỹ Anh kéo một cái nhẹ.

Họ di chuyển tới một quán nước. Nhìn từ bên ngoài quán, Thảo Nghi khá ưng cách bày trí mang chút hơi thở cổ điển, dù rằng không theo phong cách truyền thống của Việt Nam mà là của Nhật Bản. Cô đưa tay vén tấm rèn Noren màu trắng ngà có hình hai con cá. Cả cửa ra vào lẫn sàn nhà đều làm bằng gỗ. Mỹ Anh tùy ý để Thạch Thảo chọn món, đi một vòng quanh quán xem trước. Thảo Nghi đứng sau lưng Thạch Thảo, cúi đầu nhìn thực đơn qua vai chị. Bất chợt chị quay đầu lại, chóp mũi hai người khẽ chạm vào nhau, gương mặt kề sát tới mức có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của người kia.

Thảo Nghi sửng sốt, tim nhảy loạn. Cô bối rối ngửa đầu ra sau, mặt đỏ ửng. "Em... em...," cô ấp úng. "Em xin lỗi."

Thạch Thảo cũng giật mình, thoáng ngại ngùng nhưng chị nhanh chóng phục hồi vẻ mặt bình thường, cúi đầu nhìn lại vào thực đơn. "Em uống gì?"

Thảo Nghi chỉ ngón tay vào một món, không dám đứng từ phía sau lưng chị nữa, chuyển sang đứng bên cạnh, ngẩng cao đầu. Vừa rồi, Thảo Nghi đã tưởng tim mình rớt ra ngoài. Hiện tại, tim cô vẫn đập dồn dập và chưa có dấu hiệu chậm lại. Chỉ một chút nữa thôi, cánh môi hai người sẽ chạm nhau rồi. Thảo Nghi liếm nhẹ môi.

Thạch Thảo gọi món xong, không nhìn cô một cái, trực tiếp đi về phía bàn nằm ở góc trái của quán.

"Ngồi đây chờ lấy nước nha, chị ra chụp vài tấm," Thạch Thảo cười. "Rồi chút chị quay lại chụp cho em vài tấm." Chị đưa cho cô giữ áo khoác rồi chạy lại chỗ Mỹ Anh đang đứng.

Thảo Nghi ngồi im một chỗ chờ hai chị, nhân lúc rảnh, cô đảo mắt nhìn bao quát khung cảnh. Trên chiếc bàn gỗ dài nơi cô đang ngồi kê những chậu cây nhỏ xinh cùng vài bức tượng gỗ. Phía trên treo hàng chậu dừa cạn, sắc hoa đỏ chi chít được tôn lên trên nền cảnh biển phía xa, biển dài tít tắp. Đâu đó, tiếng chuông gió leng keng đệm vào âm thanh du dương.

Nhác thấy hai chị quay trở lại, Thảo Nghi cắm ống hút vào ly, đưa cho Thạch Thảo. Chị nhận lấy, hút một ngụm, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại. Thảo Nghi rướn người, đặt ống hút và ly nước trước mặt Mỹ Anh. Cô ấy ngồi ngoài rìa, cũng đang chăm chú ngó vào điện thoại của Thạch Thảo. Mỹ Anh cắm ống hút vào ly nhưng cũng chưa uống vội, cô ấy đặt ly xuống bàn, lấy điện thoại của Thạch Thảo, chỉnh màu ảnh rồi mới trả lại cho Thảo.

Thạch Thảo giơ điện thoại lên cao, hai người còn lại hiểu ý, ghé sát vào người ngồi giữa. Họ chụp liền vài tấm rồi mới ngừng.

Chị lười biếng ngả người tựa vào Thảo Nghi. Cô tì tay lên mặt ghế, sát eo Thạch Thảo, gần như ôm trọn chị vào lòng. Thạch Thảo không mảy may bài xích cử chỉ thân cận này, Thảo Nghi mới thả lỏng tâm trạng, quyết định không rút tay về. Nhưng Mỹ Anh thì khác, cô ấy nhìn cô cười cười.

"Chậc. Có mới nới cũ ghê," Mỹ Anh giả vờ đau lòng, lắc lắc đầu nhìn bạn thân của mình.

Thạch Thảo liếc một cái sắc lẻm. "Bắt đầu nói nhảm gì vậy?"

"Trời ơi! Bình thường ai đó mà mệt là như người không xương dựa vào tui thế này," Mỹ Anh diễn tả điệu bộ lười biếng. "Rồi thế này. Vậy mà giờ có thèm dựa vào tui nữa đâu."

"Hii. Vậy để mình nói cho bạn iu biết cái này luôn nha," chị cười quyến rũ. "Tụi mình kết hôn luôn rồi đó bạn iu."

Mỹ Anh đương nhiên không tin, biết chị chỉ đang nói đùa nhưng cũng tò mò. "Mình bỏ lỡ điều gì rồi bạn iu?"

Thạch Thảo chỉ ngón tay về người sau lưng mình. "Cục cưng này hỏi cưới mình. Mình đồng ý. Thế là thành đôi. Hiểu lý do vì sao bạn bị ra rìa chưa bạn iu?"

"Rồi nhẫn cưới đâu?"

Cô và chị nhìn nhau, mặt chị như kiểu sáng tỏ "Đúng rồi nhẫn cưới đâu?". Thảo Nghi quay đầu nhìn tới, nhìn lui một lúc thấy trên ly nước có quai xách mang đi là sợi dây cói mỏng, cô gỡ ra, dùng răng cắn đứt thành hai đoạn nhỏ, thắt thành hai đường tròn rồi đeo vào ngón áp út của Thạch Thảo một cái, chị cũng phối hợp lấy cái còn lại đeo vào tay cô. Hai người cùng lúc xòe năm ngón tay trước mặt Mỹ Anh.

"Tèng teng!" Thạch Thảo vui vẻ hô.

Mỹ Anh trơ mắt nhìn hai bàn tay đang xòe ra trước mắt mình một giây rồi hất tay hai người ra khỏi tầm mắt, cười giả lả. "Phối hợp ăn ý lắm. Rồi tóm lại là sao? Cưới gì?"

Thạch Thảo bật cười. "Cưới trong game, chơi vui lắm. Trong đó có có kết hôn đồng giới. Chơi thử không bạn iu?"

"Thôi, mày biết tao mà. Có bao giờ chơi game," Mỹ Anh ngẫm nghĩ một lúc, bổ sung: "À nhưng nếu chơi game mà có được em gái nhỏ hay trai nào xịn xò thế này thì cũng được. Trong đó còn ai xịn xò như thế này không?"

"Xịn xò nhất thì của mình rồi nè bạn iu." Thạch Thảo chu môi, hướng về phía bạn mình mà hôn môi xa.

"Ờ vậy thôi." Khoé môi Mỹ Anh giương cao, cười ranh mãnh. Cô ấy quét một lượt về phía hai người, đánh giá một hồi, nửa đùa nửa thật: "Chơi game vui vẻ thôi coi chừng thành thật đó nha."

Thảo Nghi thẹn thùng còn Thạch Thảo bật cười ha hả.

Mặt trời nhanh tỏa những tia nắng chói chang, kéo một tấm màn vàng nhạt phủ lên bầu trời. Họ rời quán nước, cùng đi ăn trưa. Rồi họ trở về chỗ nghỉ, tắm rửa sơ để tẩy hết đi cái rít của bụi cùng cát biển mới nằm nghỉ ngơi một giấc ngắn trong phòng riêng.

Thảo Nghi chợp mắt một lúc. Sau khi tỉnh táo, cô đứng lên lấy cốc nước, uống một ngụm. Cô cầm ly nước đứng trước phòng hai chị, tính đưa tay gõ cửa thì cánh cửa mở ra. Thạch Thảo mỉm cười, nghiêng đầu chờ cô nói.

"Em tính gọi chị dậy."

"Chị cũng tính qua gọi em dậy."

Thảo Nghi đưa ly nước cho Thảo, chị cầm lấy và uống. Nhận lại ly nước, Nghi vẫn đứng lì một chỗ, muốn vào phòng, ngồi bên cạnh chờ chị trang điểm. Nhưng Thạch Thảo vẫn đứng chặn trước cửa, không nhường đường cho cô bước vào.

"Dạ?" Thảo Nghi ngơ ngác hỏi. "Em muốn vào phòng ngồi chờ."

Thạch Thảo nhướng mày, trêu đùa: "Giờ chị chuẩn bị thay đồ để ra bơi. Em vào làm gì? Vào xem chị thay đồ hả?" Chị nhấn nhá. "Cũng được."

"À, dạ." Thảo Nghi lui về phòng mình, thay đồ. Cô không có ý định xuống hồ nên không mang theo đồ bơi. Cô chỉ mặc một áo thun trắng mỏng cùng với chiếc quần sooc màu be.

Thảo Nghi ngồi trên sô pha chờ hai chị. Họ bước ra. Thạch Thảo mặc một bộ bikini hai mảnh màu đỏ sẫm dạng quần cạp cao, khéo léo khoe đường cong hoàn hảo. Bờ vai trắng nõn, đôi chân dài thẳng. Cô không dám đặt tầm mắt quá lâu ở những vùng nhấp nhô trên cơ thể chị.

"Em không bơi hả?" Thạch Thảo nhìn bộ đồ trên người cô.

"Dạ không."

Mỹ Anh nhanh chóng xuất hiện sau lưng Thạch Thảo. Cô ấy chọn cho mình một bộ bikini một mảnh màu đen hở một mảng lưng lớn, dáng người cô ấy đầy đặn hơn Thạch Thảo một chút. Mỹ Anh đang thầm tiếc nuối vì mình tắm ở hồ bơi riêng, nếu không thì cô ấy có thể hấp dẫn được một số ánh mắt của người khác rồi. Mỹ Anh nhìn về phía Thảo Nghi, thấy cô chỉ dừng tầm mắt ở Thạch Thảo, không nhìn cô ấy lấy một lần. Mỹ Anh cười sâu trong lòng, hiểu được một chút vấn đề nhưng không tính đào sâu suy đoán của mình.

Họ cùng nhau chuẩn bị một thùng rượu trái cây, một dĩa trái cây ướp lạnh cùng vài món ăn nhẹ được chuẩn bị sẵn, mang ra hồ bơi. Thảo Nghi chu đáo kê một cái bàn, phủ lên đó tấm khăn trải bàn sọc caro xanh dương rồi mới bày trí đồ ăn lên đó.

Hai chị chụp ảnh xong mới thả mình thư giãn trên dòng nước. Cô không tham gia cuộc vui, chỉ ngồi một bên trên ghế hồ bơi nhìn theo. Nhưng hai chị nào chịu bằng lòng để Thảo Nghi yên, họ hất tung nước về phía cô. Cô bật cười, chỉ nghiêng nhẹ người né tránh, cũng không ngại để mình bị ướt. Cuối cùng, người ngồi trên ghế cũng ướt nhẹp.

Thạch Thảo bơi về phía cô, tì hai tay lên thành hồ bơi, cười xán lạn. Những giọt nước trượt trên cơ thể trơn láng của chị, từ mặt trượt một đường xuống cần cổ thon dài. Những giọt li ti đọng ở vùng nhấp nhô sau lại biến mất vào khe rãnh. Thảo Nghi mỉm cười, đưa cho chị một ly rượu trái cây. Cùng cụng ly rồi hai người ngẩng đầu uống một ngụm. Thạch Thảo vẫy tay ra hiệu cho Mỹ Anh lại gần. Họ nhổm người bước lên thành hồ. Thảo Nghi cầm khăn tắm quấn quanh người Thạch Thảo. Chị lấy khăn vò nhẹ mái tóc.

"Bạn nhỏ ơi, khăn của chị đâu?" Mỹ Anh lên tiếng chọc ghẹo. Thảo Nghi chỉ tay về cái khăn đang được vắt trên thành ghế gần đó. Mỹ Anh đương nhiên thấy, cô ấy chỉ cố tình hỏi thôi.

Thạch Thảo chụp một tấm hình cả ba cụng ly. Tâm trạng thoải mái như thế này nên họ uống cũng kha khá, rượu pha rất nhẹ. Trong lúc hai chị xuống hồ tắm tiếp, Nghi mới cô sực nhớ ra trong nhà có khay nổi. Cô đứng lên, đi về phía tay phải.

"Em đi đâu?" Thạch Thảo Thảo vuốt mái tóc ướt, bơi lại thành hồ gần chỗ cô đang đứng, ngước mắt nhìn cô.

"Em lấy xe mua chút đồ rồi về liền."

Thảo Nghi ghé tiệm bánh ngọt gần đó, mua vào loại bánh khác nhau. Trở về, cô vào trong nhà, lấy cái khay nổi nhỏ hình tròn màu nâu, đặt những chiếc bánh ngọt lên, sắp xếp một chút rồi mới mang ra ngoài. Cô thả khay nổi xuống hồ. Hai chị thích thú bơi lại gần, không giấu vẻ tán dương.

"Cục cưng đầu tư ghê." Thạch Thảo cười tươi. Ánh sáng tràn ngập trên nụ cười của chị.

"Em quên mất là trong nhà có khay nổi."

"Được nha, được nha. Thảo vô vị trí đi, tao chụp cho vài tấm. Nghi lấy giùm chị điện thoại trên bàn đi." Mỹ Anh hớn hở nói.

Thảo Nghi cầm điện thoại đưa cho cô ấy. Thạch Thảo đặt thêm một ít trái cây và ly rượu vào khay, trang trí thêm cho bắt mắt hơn. Thảo Nghi ngắm sườn mặt của Thạch Thảo, thoả mãn vì chị yêu thích sự chuẩn bị này của cô. Cô ngồi trên thành bể bơi, đưa chân xuống nước, cảm nhận cái mát của dòng nước.

Thạch Thảo bơi lại gần Thảo Nghi, bàn tay ướt át đặt lên đùi cô, Chị đút cho cô một miếng bánh mì. Cô cúi đầu cắn.

"Ngon ha?"

"Ừm."

"Em mua ở đâu vậy? Hình như chị chưa ghé tiệm bánh này."

"Ở gần đây thôi. Tiệm cũng nhỏ nhưng trang trí dễ thương lắm. Bánh cũng ngon. Mỗi lần gia đình em ghé du lịch đều mua ít bánh ở đây mang về."

"Chút nữa đi ngắm hoàng hôn, đi ngang tiệm đó thì chỉ chị với nha."

Thảo Nghi mỉm cười, gật đầu.

"Em ăn thêm đi." Thạch Thảo đưa cho cô một cái bánh mì sừng trâu.

Thinh thoảng, Thạch Thảo bơi lại cỗ Thảo Nghi ngồi, đút cô miếng bánh rồi cả hai lại cùng nhau cụng ly. Cái lâng lâng trong người mơ hồ tạo cảm giác hân hoan thiếu thực tế, Thảo Nghi vươn tay, dùng đầu ngón cái và ngón trỏ nhéo bờ má Thạch Thảo. Chị hơi nghiêng đầu né, đánh nhẹ mu bàn tay cô.

Chiều đến, sau khi tắm rửa xong, Thảo Nghi bước ra phòng khách, thấy Mỹ Anh đã mặc váy ngủ còn Thạch Thảo mặc áo màu trắng ngà cổ vuông với hàng nút dài phía trên phối cùng chiếc quần sooc thắt nơ eo màu xanh denim. Chị đang sấy tóc.

Cô nhìn qua lại giữa hai chị rồi hỏi: "Chị Mỹ Anh không đi ra biển hả chị?"

"Hai người đi thôi, chị không đi." Mỹ Anh ngồi trên sô pha, cúi đầu đầu bấm điện thoại.

"Dạ." Thảo Nghi mừng rơn nhưng ngoài mặt cô cũng không thể hiện gì nhiều.

Thạch Thảo tô son xong, với tay lấy túi tote, đeo lên vai. "Đi thôi."

Bãi biển về chiều đã vãn người. Bầu trời rải vạt nắng cuối ngày xuống mặt biển. Mặt biển phản chiếu màu hoàng hôn, những tia sáng nhảy nhót trên làn sóng. Từng lớp sóng nối đuôi nhau đánh vào bờ. Thảo Nghi và Thạch Thảo đi dọc đường bờ biển, lắng nghe tiếng gió biển hát bên tai. Cô ngắm nhìn sườn mặt của chị được khúc xạ ánh sáng, tôn lên đường nét sắc sảo trên gương mặt chị. Thạch Thảo ngoảnh đầu nhìn về phía hoàng hôn rồi lại rũ mi mắt nhìn xuống những bước chân in trên cát. Thảo Nghi nhìn tay bàn tay Thạch Thảo, mượn sự tiếp xúc của hai mu bàn tay  thăm dò thái độ. Cô thấy chị không né tránh hành động này, hít một hơi thật sâu rồi mới nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của chị, đan mười ngón tay vào nhau.

Hai người rảo bước trên bờ biển một đoạn dài rồi mới ngồi xuống. Ngón tay Thảo Nghi chạm lên những ngón tay Thạch Thảo, đầu ngón tay của họ lún xuống cát, dòng cát mịn chảy qua từng kẽ tay. Thạch chuyển động đầu ngón tay, nghịch nghịch những ngón tay của cô một lúc mới nhấc tay lên. Chị ngồi bó gối, hai cánh tay đặt trên gối, tựa cằm lên cánh tay rồi mới nghiêng đầu nhìn cô.

"Thoải mái ha." Chị nói.

"Ừm." Cô duỗi thẳng chân. Hai cánh tay để buông thõng ở hai bên.

"Mới đây chị còn đang bị việc dí muốn chết. Giờ ngồi đây xả stress thấy nhẹ người hẳn." Thạch Thảo nhìn về phía hoàng hôn, nhắm mắt tận hưởng gió biển phả vào mặt.

"Cuối năm nên việc nhiều đúng không chị?"

"Ừa. Em cũng sẽ sớm được tận hưởng cảm giác đi làm," chị bật cười. "Deadline đón chào em."

Thảo Nghi cười. "Sắp rồi chị, vài tháng nữa thôi."

"Em có kế hoạch gì chưa? Chị đoán là có rồi."

"Em có rồi." Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời dần ngả về màu cam.

Thạch Thảo biết cô không có ý định chia sẻ thêm nên chị không hỏi tiếp, cùng cô lặng lẽ ngắm hoàng hôn cho tới lúc mặt trời lặn hẳn mới trở về.

Vừa về tới nhà, Thảo Nghi đã thấy Mỹ Anh thay đồ. Cô phát hiện là cô ấy trang điểm tinh xảo hơn hẳn. Dù rằng Mỹ Anh vẫn mặc chiếc váy liền khá kín đáo nhưng không phải là kiểu váy đơn giản nữa.

Mỹ Anh nói: "Đói rồi bạn iu ơi. Mình đi ăn thôi."

Thạch Thảo gật đầu, liếc nhìn Mỹ Anh từ đầu tới chân. "Đi ăn đồ nướng đi, có tiệm đồ nướng trên đá muối. Đi ăn thử xem sao. Chút mày có hẹn với ai vậy?"

"Duyệt nha!" Mỹ Anh cười cười, giải thích qua loa: "Đi hẹn hò chút thôi."

Họ đi theo chỉ dẫn trên bản đồ của google, từ chỗ ở ra quán có hơi xa một chút. Nhưng cũng may mắn là vừa tới nơi, bọn cô đã có bàn ngồi. Ngồi được một lúc, Nghi thấy hàng người xếp dài chờ bàn. Đúng là vừa kịp lúc.

Hai chị chọn một set đồ nướng. Thảo Nghi phụ trách nướng, lấy từng lát thịt đặt lên tấm đá muối. Cô gắp vào chén Thạch Thảo miếng thịt bò mỏng.

Chị nhấm nháp hương vị, khen ngợi: "Ngon ghê!"

Thảo Nghi ăn vài miếng, hiểu được lý do hàng người chờ đợi kéo dài ra tận khu vực để xe trước quán. Nhưng quán cũng có điểm yếu là không gian giữa các bàn kê hơi hẹp nên thành ra hơi bất tiện mỗi khi có người đi qua đi lại.

"Sắp tới tao đổi chỗ làm," Mỹ Anh lên tiếng khi đồ ăn đã lấp được nửa bụng. "Dạo này thấy công ty bất ổn rồi đó."

"Chuyện gì rồi?" Thạch Thảo nhai một miếng thịt rồi mới trả lời.

"Công ty non trẻ nên giải quyết việc không có ổn thỏa. Qua vụ này mới thấy lỗ hổng khá to mà hình như không có muốn vá. Vừa rồi case của tao bị giành deal. Leader giải quyết cho qua để tao với con đó tự thống nhất với nhau."

"Mà nó giành như thế nào?"

"Case đó tao làm nhưng tiền về túi nó."

"Sao được?" Thạch Thảo ngạc nhiên.

"Làm trên hệ thống, ai cũng xem được. Nó cũng biết tao đang làm. Ban đầu case đó của bên nó, chuyển qua cho tao, trên hệ thống là tên tao đang theo case. Lúc gần xong thì nó liên hệ bên khách hàng, chốt rồi giành deal vì đó là khách quen của nó. Nhưng công ty không quan tâm chuyện cỏn con này. Leader cũng thiên vị cho nó bởi nó làm lâu hơn tao, thân với leader lắm nên được ưu ái."

"Rồi mày với nó nói chuyện với nhau sao rồi?"

Mỹ Anh cười khẩy một cái, không thèm che giấu vẻ khinh thường. "Nó còn chẳng nhận mình sai, nó kêu chỉ có vài triệu sẽ hoàn trả lại tao deal khác. Tao kêu vấn đề không phải ở tiền mà ở cách làm việc. Nó còn giở giọng nói số tiền nhỏ này chị không muốn phí thời gian với em. Nói rồi chuyển khoản lại cho tao luôn."

"Trời đất. Làm việc gì mất dạy dữ vậy? Nói không đáng sao còn đi giành của người ta. Hay nghĩ có làm chắc không bị phát hiện?"

"Tao chỉ là vô tình phát hiện ra thôi. Nó còn nói rằng trong lúc làm việc với tao, tự khách hàng đó liên hệ với nó tính hủy nhưng nó hỗ trợ khách hàng tiếp nên mới chốt được deal đó. Ngay cả hình thức theo dõi deal trên hệ thống cũng có vấn đề, không rõ ràng. Tới ngày tao liên hệ lại với khách để chốt thì người ta kêu xong rồi."

"Tính đổi sang công ty nào?"

"Tao chưa biết nữa. Vừa làm vừa tìm chỗ mới."

"Để tao hỏi thử bạn bè xem sao."

"Ừ."

Cô im lặng nghe hai chị nói chuyện, thỉnh thoảng vẫn gắp thức ăn vào chén của Thạch Thảo.

Họ ăn xong, chạy xe tới quán xem mà chị đã đề cập trước đó. Thảo Nghi đứng ở tủ kem, chọn hai vị mình yêu thích. Quả thật rất ngon. Lớp kem mịn, độ ngọt vừa phải và hương vị tự nhiên không gắt mùi hương liệu. Thạch Thảo đút cho Thảo Nghi ăn thử vị kem rum, cô cũng đưa kem của mình trước mặt chị để chị ăn thử.

Mỹ Anh nhìn hai người trước mắt trao đổi miếng kem, ngán ngẩm. Cô ấy nhìn đồng hồ trên tay, dặm lại lớp phấn rồi đứng lên. "Tối nay vui chơi tự do nha bạn iu. Mình đi hẹn hò đây."

Thạch Thảo nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Đi với ai?"

"Bạn mới quen, có hẹn từ trước chuyến đi." Mỹ Anh nháy mắt.

"Mấy giờ về?"

"Chắc về trễ."

Cô thấy chị muốn nói gì đó rồi lại thôi, miễn cưỡng để Mỹ Anh đi hẹn hò. Hai người về chỗ nghỉ. Thạch Thảo thay một bộ váy ngủ rồi ngồi xuống sô pha, cùng cô xem một bộ phim. Thảo Nghi rót cho chị một ly rượu trái cây, ngồi xuống bên cạnh. Lần này, cô chủ động chọn một bộ phim hoạt hình của hãng Ghibli. Nhớ tới cảnh phim hôm qua, cô không dám để chị chọn phim nữa.

Thạch Thảo nằm dài người trên sô pha, đưa chân về phía Thảo Nghi. Tà váy bị vén lên cao, bắp đùi trắng nõn hiện ra dưới ánh đèn vàng nhạt trông mờ ảo đầy sức hấp dẫn. Thảo Nghi thấy khô cổ, ngửa đầu uống một ngụm rượu trái cây, dời tầm mắt, chăm chú coi phim.

Hơn 22 giờ, Thạch Thảo bắt đầu sốt ruột. Thảo Nghi để ý chị cau mày thật chặt. Chị mím môi, lấy điện thoại gọi một cuộc.

Mãi đến cuộc gọi thứ ba, người phía bên kia mới bắt máy. Chị hỏi bằng giọng thiếu kiên nhẫn: "Về chưa?"

Cô không nghe bên kia nói gì chỉ nghe chị đáp lại: "Về ngay!"

Cô đoán Thạch Thảo gọi cho Mỹ Anh. Mỹ Anh bên kia nói một hồi, Thạch Thảo bực dọc cúp máy.

Khoảng nửa tiếng sau, tiếng xe máy từ phía sân vọng vào, Thạch Thảo đứng trước cửa, khoanh tay lại trừng mắt nhìn Mỹ Anh bước vào nhà. Mỹ Anh cười xoà, khoát tay, miễn tiếp nhận bất kì một câu mắng mỏ nào.

"Thôi, về rồi còn gì." Qua giọng nói có thể đoán được Mỹ Anh đã ngà ngà say.

"Tiết chế đi. Nếu tao không gọi thì tính bao giờ về?"

Mỹ Anh bật cười. "Giống bà vợ đang càm ràm lắm rồi đó bạn iu." Nói rồi, cô ấy bỏ về phòng.

Thạch Thảo cau mày, lộ rõ vẻ tức điên nhưng chị cũng không muốn nói nhiều vì đang có Thảo Nghi ở đây. Chị thở dài, trở về chỗ ngồi trên sô pha. Thảo Nghi nhìn chị rồi lại nhìn về phía cánh cửa đóng kín.

Cách chị quan tâm Mỹ Anh thức tỉnh cô. Có lẽ, xét từ góc nhìn của Thạch Thảo, cách chị quan tâm cô cũng không khác gì cách chị quan tâm một người bạn thân.

Chương trước Chương tiếp
Loading...