[GL - Hoàn] Bạn nhỏ ơi, em thích chị phải không?

Chương 18. Tin nhắn của cô quá dài!



Chương 18

Thảo Nghi đeo dây đi dạo cho Vàng, nó vẫy đuôi lao thẳng về phía cổng công viên, kéo cả người cô đổ về phía trước. Nghi ghìm dây, kêu nó đi chậm lại. Thạch Thảo theo sau, một tay ôm Luna, một tay cầm ly nước. Tới khi đi hẳn vào bên trong, Thạch Thảo mới thả Luna xuống để nó tự đi dạo.

Ban đầu Luna nhìn con Vàng, nó cong người lên khè, dáng vẻ sẵn sàng đánh nhau. Nhưng Vàng không hiểu tình hình, nhảy cẫng lên xung quanh Luna, thậm chí nó còn lấy cái chân trước mập mạp của mình chạm vào đầu con mèo, khoái chí với người bạn mới. Luna xù lông tròn vo như kén tằm, hai răng nanh nhỏ bé sắc nhọn nghênh chiến. Hai người bật cười khi thấy cảnh trước mắt. Đúng là một chú chó vô hại đến ngốc nghếch.

Họ dắt thú cưng đi dạo vài vòng, cứ vài bước, họ phải đứng chờ mèo nhỏ Luna dò dẫm xung quanh. Đôi khi, Thạch Thảo còn phải chạy tới bế Luna lên, thả nó xuống đi đúng theo hướng đi của hai người.

Họ dừng chân ở khu vực tương đối sáng sủa và vắng vẻ, dành khoảng thời gian tự do cho hai người bạn mới làm quen nhưng phần lớn mèo nhỏ chỉ chạy một đoạn ngắn rồi lại núp dưới một tán lá cọ con con. Hai người ngồi xuống ghế đó gần đó, mắt vẫn dõi theo thú cưng của mình.

Cô rửa tay bằng nước xà phòng khô rồi đưa cho chị.

"Mình ăn bánh nha chị," Thảo Nghi nhìn ổ bánh mì hình oval, dài hơn một gang tay người lớn, màu nâu sẫm có phủ lớp dừa rải rác ở phía trên, đặt trong hộp nhựa hình chữ nhật. "Bánh này gọi là gì vậy chị?"

"Bánh yến mạch chuối dừa," Thạch Thảo cầm miếng bánh nhỏ từ Thảo Nghi đưa qua. "Em ăn thử xem hợp vị không?" Chị chưa ăn mà chờ cô ăn trước.

Cô cắn một miếng, bột bánh mềm và mịn, mùi chuối thoang thoảng, đầu lưỡi còn nếm được vị ca cao nhẹ. Mỗi lần hàm răng chạm lên lớp bánh trên cùng, độ giòn và bùi của dừa như tan trong miệng. Thảo Nghi gật nhẹ đầu liên tục, dáng vẻ nghiền ngẫm, quên mất mình nhẽ ra nên khen một câu.

"Không khen câu nào hả?" Thạch Thảo hỏi.

Thảo Nghi sực tỉnh. "À, dạ ngon lắm chị."

"Nghe miễn cưỡng vậy." Chị cười tươi, cắn một miếng bánh.

"Không phải. Ngon quá nên em quên khen," cô nhìn chị, nghiêm túc nói.

Chị phì cười. "Thanh niên nghiêm túc."

Cô xấu hổ ngoảnh mặt đi, ăn thêm miếng bánh nhỏ nữa rồi mới nói: "Bánh yến mạch chuối hèn chi chị kêu là bánh healthy."

"Ừa. Bánh này dành cho mấy bạn ăn đang trong chế độ ăn kiêng vẫn có thể ăn được. Độ ngọt là từ chuối hết đó, không có đường."

"Dạ. Bánh này làm có khó không chị?"

"Không khó lắm đâu, chỉ là chị ít khi làm thôi. Mỹ Anh thích ăn bánh này lắm đó nên mỗi lần chị làm đều cho nó hưởng ké."

Thảo Nghi lấy thêm một miếng bánh nữa, từ tốn ngồi ăn. Cô nhác thấy chị chăm chú nhìn mình nên cô đáp lại ánh mắt ấy. Thạch Thảo mỉm cười dịu dàng, vươn tay giúp cô vén mái tóc đang bị gió thổi vào sau tai, đầu ngón tay chị khẽ chạm vào vành tai cô.

Chị dùng chất giọng ấm áp nói: "Ăn tiếp đi."

Dải ánh sáng vàng ấm phủ lên người Thạch Thảo như tô điểm cho ngũ quan xinh đẹp. Đôi mắt hoa đào của chị chớp nhẹ, mỉm cười nhìn Thảo Nghi. Trái tim nhỏ của Nghi rộn ràng hơn bao giờ hết. Cô thấy mình như phiêu du trên bầu trời, ngơ ngác ngắm nhìn không chớp mắt. Vô thức, Nghi quên mất mình phải giấu kín tâm tư. Ngay lúc này đây, cô muốn đặt một nụ hôn trên cánh môi mềm mại của Thạch Thảo. Bị doạ sợ bởi chính suy nghĩ của mình, Thảo Nghi bừng tỉnh, nhanh quay đầu về phía trước. Cô siết chặt nắm tay, bấm bấm móng tay vào lòng bàn tay.

Con Vàng sau khi nô đùa một hồi, vẫy đuôi chạy về phía hai người, ngồi dưới chân họ. Thạch Thảo đứng lên, bế Luna ra từ lùm cây cọ gần đó, chị quay lại ghế, đặt Luna lên đùi mình, gãi gãi bụng nó. Mặt chị tràn đầy vẻ cưng chiều.

"Cho em coi vết lông có hình mặt trăng đi." Thảo Nghi cúi đầu, nhìn vào cái bụng tròn trắng muốt.

Thạch Thảo lần tìm một lúc. "Nè. Em thấy không?"

Cô cúi sát xuống nhìn, nhìn tới nhìn lui quả thật vẫn không thấy rõ. "Em chưa thấy."

Chị vuốt phẳng lại lông con mèo nhỏ, rồi chỉ và nhúm lông vàng có hình thù không rõ ràng. "Nè."

"..."

"Sao vậy? Không nhìn ra hả?"

"Ừm, thật ra thì..." Thảo Nghi cân nhắc, lựa lời mà nói để tránh khiến Thạch Thảo thất vọng bởi thực sự vết lông đó cô nhìn chỉ ra một đường xiên nhỏ.

"Ra mà," chị không chịu thua, cố chỉnh lớp lông đó cho thành hình trăng khuyết. "Ra maàaaaaaa."

"Ừ, có ra." Cô gật đầu, ráng chiều ý Thạch Thảo.

"Không nói chuyện với em nữa!" Thạch Thảo giả vờ hờn dỗi, vuốt ve con mèo rồi thả nó xuống nằm cạnh con Vàng. Con Vàng lấy tay vỗ vỗ đầu con mèo, kéo người bạn mới lại gần mình.

Vẻ mặt hờn dỗi pha lẫn nũng nịu của Thạch Thảo khiến Thảo Nghi bật cười. Chị khẽ liếc cô một cái rồi bĩu môi, đặt mèo Luna nằm trong lòng con Vàng. Như tìm được chỗ ấm áp, mèo con cuộn mình lại trong bụng của chú chó, lười biếng nhắm mắt lim dim ngủ. Con Vàng cũng nhắm hai mắt lại. Hai người thấy cảnh đó, không hẹn mà cùng đưa điện thoại ra chụp một tấm và cười khúc khích.

Thạch Thảo lười biếng tựa đầu vào vai cô, thả lỏng cơ thể, tận hưởng thời gian thư giãn. Trái lại, người Thảo Nghi căng như dây đàn, không dám nhúc nhích. Cô cúi đầu, mùi nước hoa nhẹ của người bên cạnh phảng phất bên mũi cô. Thảo Nghi nuốt khan. Thạch Thảo duy trì nguyên tư thế này một lúc lâu.

Thảo Nghi mỉm cười, khẽ chạm đầu mình vào đầu chị một cái rồi ngẩng lên nhìn bầu trời. Trên bầu trời đen tuyền chỉ điểm xuyết vài tinh tú nhỏ lấp lánh, trăng tròn sáng vằng vặc. Cô hạ tầm mắt, thấy chị đang nhắn tin.

Thạch Thảo dồn hết sức nặng của mình vào vai Thảo Nghi, nửa người mềm oặt hết sức lười biếng. Rồi Thạch Thảo ngồi thẳng người lại, đưa tay vén tóc cúi đầu nhắn tin. Ngón tay bấm bấm liên tục.

Ánh mắt Thảo Nghi lướt nhìn màn hình điện thoại phát sáng trên tay chị rồi lẳng lặng nhìn xuống Vàng và Luna vẫn đang cuộn mình ngủ.

"Chị muốn về chưa?" Cô thăm dò ý của chị.

Thạch Thảo vẫn cúi đầu nhắn tin. Nghe Thảo Nghi hỏi, chị dừng tay, ngẩng đầu nhìn cô. "Chưa, còn sớm mà. Em muốn về hả?"

"Dạ chưa."

"Ừ vậy ngồi chơi một lúc nữa đi. Nếu em mệt thì nằm xuống ghế đi, gối đầu lên đùi chị nè." Thạch Thảo đưa tay vỗ nhẹ lên đùi.

Đương nhiên là cô muốn! Nhưng Thảo Nghi vẫn cân nhắc một lúc. Vào giờ phút cơ hội mở ra tới mức này, mà cô còn ngập ngừng gì nữa? Cô dịch người rồi nhắm mắt thật chặt, mạnh dạn gối đầu lên đùi chị. Cô nằm thẳng người, ngước mắt nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp của Thạch Thảo. Chị nở nụ cười.

Vành tai của cô chắc đỏ ửng mất rồi.

May mắn thay, Thạch Thảo dường như không để hai gò má của bạn nhỏ nhà mình đang ửng hồng, chị chăm chú nhìn màn hình điện thoại, nhắn tin. Thỉnh thoảng, Thảo đưa một tay xuống, chạm vào ít tóc mái của Thảo Nghi rồi lùa những ngón tay vào mái tóc dài đen thẳng, nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô rồi lại rút tay về nhắn tin. Hành động nhỏ này lặp lại mấy lần.

Thảo Nghi để yên cho chị nghịch tóc mình. Cô nhẹ xoay người chuyển sang tư thế nằm nghiêng, cô những muốn ngủ trên đùi Thạch Thảo. Những cử chỉ thân mật của chị làm mình phát điên mất thôi, Thảo Nghi thầm nghĩ nhưng cô cũng không nằm quá lâu, sợ chị tê chân. Nghi nhổm người dậy.

Nghe điện thoại báo tin nhắn, Thảo Nghi mở ra đọc. Tin nhắn từ Thục Anh. Cô bạn chụp một số trang trong giáo trình mà cô cho Thục Anh mượn, hỏi kĩ hơn về vài dòng  mà Nghi đã ghi chú. Cô tận tình giải thích lại, ô tin nhắn của cô rất dài.

"Em nhắn tin cho ai mà dài dữ vậy?"

Trong Khi Thảo Nghi chăm chú nhập tin nhắn thêm ô nữa thì cô nghe tiếng chị hỏi. Nghi ngẩng đầu nhìn, Thạch Thảo nhìn cô đăm đăm.

"Dạ cho bạn em."

"Ô tin nhắn của em dài khủng luôn đó." Chị cúi đầu cười, cất điện thoại vào giỏ.

Thảo Nghi cười, gật gật đầu, tiếp tục nhắn. Cô lấy ngón tay trượt màn hình, xem lướt qua ô tin nhắn màu xanh của mình. Đúng là dài thật, cô bất giác mỉm cười. Cô không biết là Thạch Thảo đã thu hết hành động ấy của cô vào mắt.

Cô cười tươi, quay đầu nhìn chị: "Đúng là dài khủng, haha."

Một câu nói nhỏ nhặt của Thạch Thảo hôm nay cũng đủ khiến Thảo Nghi bật cười như thế này. Đúng là tâm trạng thoải mái khiến cô không tiết kiệm nụ cười làm gì. Chẳng qua trong mắt Thạch Thảo, nụ cười của cô lại xuất phát từ người đang nhắn tin. Chị nhìn cô không chớp mắt, cũng không đáp lại nụ cười ấy.

"Không ngờ em mà cũng nhắn tin dài, nhiều tới như vậy. Nhắn tin cho chị, em còn không ghi dài như vậy."

"Dạ?" Cô nhìn chị, thấy chị không bộc lộ cảm xúc gì rõ ràng cả.

"Không có gì." Chị nhún vai, mỉm cười nhưng ý cười không tràn tới mắt.

Thảo Nghi đăm chiêu nhìn chị. Tin nhắn lại nhảy lên, cô đọc và nhắn tin giải thích tiếp rồi như chợt hiểu ra điều gì đó, cô nói: "Bạn em nhờ em giảng bài, em đang nhắn tin giải thích một số cái," cô đưa điện thoại lại trước mặt Thạch Thảo như muốn chứng minh mình không nói dối. Chị khoanh tay nhìn cô, mắt chị không liếc nhìn điện thoại của cô lấy nửa điểm, chỉ dán chặt trên mặt Thảo Nghi. "Ừm... bạn em bị rớt môn nên giờ này chắc vẫn đang học, nhắn tin hơi muộn."

"Chị có nói gì đâu," chị vẫn khoanh tay trước ngực, mỉm cười. "Em nhắn tiếp đi mắc công bạn chờ lâu đó."

"À dạ..." Thảo Nghi rút tay lại, nhắn thêm một số điều cần thiết rồi cất điện thoại vào túi quần, kín đáo liếc nhìn Thạch Thảo qua khoé mắt. Lúc này chị không còn nhìn cô nữa. Thảo Nghi thở phào nhưng không hiểu vì sao mình lại hốt hoảng, thậm chí còn đưa điện thoại cho Thạch Thảo kiểm tra nữa chứ. Thảo Nghi tự cảm thấy mình làm điều ngốc nghếch. Có phải Thạch Thảo quản cô đâu mà cô lại tự ảo tưởng tới như vậy chứ, có chăng là chị đang tò mò cô nhắn tin với ai mà dài khủng bố như vậy thôi. Suy nghĩ cô rối bời, tự trách mình đa tình. Cô thở dài. "Mình về thôi chị."

"Ừa, về thôi." Chị cúi người ôm Luna vào lòng, nó mở đôi mắt tròn xoe nhìn chị, kêu ngoao ngoao một tiếng.

Thảo Nghi kêu Vàng đứng dậy, nó ngoan ngoãn làm theo. Cô đóng nắp hộp của ổ bánh lại, còn nửa ổ, cô bỏ vào túi và cầm trên tay. Họ bỏ hai ly nước đã uống hết vào thùng rác, nhanh chân đi về phía nhà gửi xe. Cô chở chị về tới nhà.

Trước khi bước xuống xe, chị nhắc nhở: "Nhớ ăn bánh đó."

Cô cười tươi, đáp: "Chắc chắn rồi. Bánh ngon mà chị."

"Ừa ổ này có hơi nhiều, em để dành mai ăn sáng cũng được."

Đó cũng là điều mà Thảo Nghi tính làm. Cô gật đầu ra hiệu đã hiểu, nhìn chị đi hẳn vào nhà rồi mới lái xe đi. Ngón tay cô khẽ nhịp nhịp trên vô lăng, mỉm cười nhớ lại những khoảnh khắc bông xốp của ngày hôm nay. Nghi phấn khích tới mức trong lúc chờ đèn đỏ, cô đã cúi đầu xuống tựa lên cánh tay và cười mãi không thôi.

Về tới nhà, Thảo Nghi nhắn tin cho Thạch Thảo.

[ Em về tới nhà rồi. ]

Chị gửi tin nhắn thoại: "Cục cưng ngủ ngon."

Cô nghe đi nghe lại rồi mới trả lời: [ Vợ ngủ ngon. ]

Sáng hôm sau, Thảo Nghi tập thể dục xong, lấy nửa cái bánh yến mạch chuối dừa ra, rót một ly sữa rồi ngồi vào bàn ăn.

Nghi mang tâm trạng tốt nhất đi tới trường. Bạn học báo cho cô biết đã có điểm thi kết thúc học phần của học kì vừa rồi. Cô cảm ơn rồi xem bảng điểm của mình. Những người bạn học ngó vào bảng điểm của Thảo Nghi xong lại tự cảm khái cho bảng điểm của chính họ. Cô cười cười, nhìn họ người thì tươi roi rói người thì mặt mũi nhăn nhó trước kết quả học tập.

"Thôi xong, rớt một môn rồi," cao kều vuốt mặt. "Thời điểm này mà còn để rớt môn. Chết toi!" Rồi cao kều quay qua hỏi có ai rớt chung không.

"Hên quá, tao an toàn." Điển trai thoải mái đáp, vỗ vỗ vai bạn mình an ủi nhưng cười khoái chí.

"Mày chết toi một môn có tính là gì? Tao hai môn," một anh bạn khác ngán ngẩm, đáp lại cao kều. "Tao còn sợ tao không ra trường đúng hạn được luôn quá."

Cô cười cười, chụp bảng điểm gửi cho chị.

Vài tiếng sau, chị mới trả lời: [ Ồ. ]

[ Chị mà học cùng thời với em, đặt bảng điểm bên cạnh nhau chắc chị chỉ biết khóc. *nhãn dán mèo Nuania lau nước mắt* ]

Cô nhắn: [ Chị có hứa là thưởng cho em. ]

[ Nếu như em đòi hỏi gì quá, chị sẽ coi như mình chưa nói gì. *biểu tượng cười gian* ]

[ Em vẫn chưa biết mình muốn gì. ]

Thảo Nghi dối lòng trả lời tin nhắn của Thạch Thảo. Thật ra cô đã lựa chọn xong phần thưởng từ trước, chuẩn bị hết thảy những điều cần thiết.

[ Đi ăn? ]

[ Không muốn. ]

[ Trà sữa? ]

[ Dạ không. ]

[ Lấy thân thể chị mà thưởng? ] Thạch Thảo chọc ghẹo.

Cô đỏ mặt, lựa chọn từ ngữ một hồi mới nhắn tin lại: [ Em sẽ cân nhắc điều này. ]

[ Bạn nhỏ ơi, được chị hiến dâng mà em còn cân nhắc? Tủi thân chị quá nha. ]

[ Chỉ sợ chị hối hận... ]

[ Ồ, em làm gì mà chị hối hận? Em sẽ làm gì với chị vậy hả bé? ] Thạch Thảo ngồi ở bàn làm việc, đưa tay chống cằm nhìn màn hình laptop. Chị cảm thấy thú vị, tiếp tục chọc ghẹo.

[ Em không biết. ]

Thạch Thảo gửi lại biểu tượng con thỏ. Chị mỉm cười, lắc đầu bó tay, thầm nghĩ đúng là bạn nhỏ nghiêm túc, đến đùa cũng không biết cách.

Ý chị nói cô thỏ đế? Cô nhướng mày. [ Chị chờ em suy nghĩ phần thưởng nha. ]

[ Ừa. Bye, chị làm việc đây. ]

[ Dạ. Bye chị. ]

Thảo Nghi cười xán lạn tựa như đang đón làn gió xuân thổi vào người. Bạn học kể cả trai lẫn gái, chăm chú nhìn cô như vừa thấy điều gì đó lạ mắt chưa từng thấy bao giờ.

"Ủa bà. Bà làm gì vui dữ vậy? Đó giờ tui thấy điểm cao bà cũng kiểu thản nhiên lắm mà." Tú Minh trưng ra khuôn mặt thắc mắc, bắt chước lại điệu bộ thản nhiên của cô vào những lần xem điểm nhưng phóng đại độ thản nhiên gấp đôi.

"Chắc là vừa nhắn tin khoe điểm với crush rồi." Điển trai cười, đoán mò nhưng lại trúng phóc.

Thảo Nghi nhẹ nhíu mày: "Đừng đoán mò."

Nhóm bạn thấy không moi thêm được gì nữa nên buông tha cho cô, không dám giỡn dai. Thảo Nghi vẫn ngồi tại chỗ nhìn họ náo nhiệt nhưng thầm nghĩ mình cần kiềm chế cảm xúc lại mỗi khi nghĩ về Thạch Thảo.

Chương trước Chương tiếp
Loading...