[GL - Hoàn] Bạn nhỏ ơi, em thích chị phải không?
Chương 16. Đan mười ngón tay
Chương 16Hôm nay, Thạch Thảo mặc một áo sơ mi sọc trắng xanh nước biển, gấu áo cách điệu, chất liệu vải mỏng nhẹ phối cùng chân váy xếp ly màu trắng ngắn trên đầu gối, chị đi đôi giày màu trắng ngà, trên vai đeo túi xách nhỏ màu vani. Thảo Nghi phát hiện hôm nay chị trang điểm long lanh hơn những lần trước một chút. Thảo đứng đó mỉm cười. Đôi mắt hoa đào của chị nhìn cô trìu mến. Tim Thảo Nghi đập thình thịch. Cô đeo nón bảo hiểm cho Thảo rồi cùng nhau đến quán nước mà chị muốn thử."Chị ăn gì chưa?" Vừa chạy được một đoạn ngắn, cô hỏi.Thạch Thảo dán người sát vào lưng cô, hỏi lại: "Chị ăn rồi. Em ăn chưa? Hôm nay tụi mình mặc đồ đôi nè." Chị khẽ cười ở bên tai cô."Em ăn rồi." Thì chị hẹn em mặc mà, vành tai cô nóng nóng. Hôm nay Thảo Nghi cũng mặc áo sơ mi sọc trắng xanh nước biển, kiểu dáng đơn giản hơn nhưng cùng dạng form rộng, phối với chiếc quần sooc trắng và đôi giày trắng. Mái tóc dài thẳng của cô xõa xuống bên vai.Tới quán, Thảo Nghi chọn một ly trà trái cây còn chị chọn một món trà sữa thương hiệu. Hai người ngồi ở bàn nằm phía trong góc trên tầng một. Cô đi lấy nước rồi quay lại, Thảo đưa cho cô túi bánh quy, chiếc túi có hình con gấu nhỏ xung quanh phần đáy túi, buộc thắt nơ xanh. Bên trong là những chiếc bánh quy hình tròn có những viên sô-cô-la nhỏ rải rác. Đáng yêu vô cùng. Lúc đón chị, Thảo Nghi đã thấy chị cầm trên tay nhưng bây giờ cô mới kịp nhìn kĩ. Cô cảm ơn và nhận lấy."Em mở ra ăn thử đi.""Dạ," Nghi lấy ra một cái vị vani, cắn một miếng giòn rụm. Vị thơm và ngọt nhẹ chạm vào đầu lưỡi. Cô gật đầu thưởng thức, cảm giác như mình đang chìm đắm trong sự ngọt ngào. "Ngon lắm chị!"Thảo Nghi cong mắt, mỉm cười, đưa túi bánh về phía trước, muốn cả hai cùng ăn. Thạch Thảo đưa ngón tay, lấy một cái rồi đặt trên miệng, đôi môi đỏ chạm vào miếng bánh. Cô cúi đầu nhìn xuống ly nước."Em ăn thử vị trà xanh nữa đi." Chị lấy một miếng bánh vị trà xanh, đưa lên miệng cô. Cô ngoan ngoãn cắn, vẫn là vị thơm và ngọt nhẹ, đi cùng hương trà xanh phảng phất, vị thơm dịu vẫn đọng lại một lúc. Quả thực rất ngon!Thạch Thảo nhìn vẻ mặt của Thảo Nghi, cười rạng rỡ. "Chị không biết em ăn ngọt ở mức nào nên chỉ làm ngọt lạt. Em thấy vị ngọt vầy vừa chưa?""Dạ vừa rồi chị. Em cũng không ăn quá ngọt," cô muốn khen thêm nhưng không biết nói như thế nào cho phải. Cô đành khen theo cách đơn giản nhất: "Ngon lắm chị!""Ừa, vậy lần sau chị làm bánh chị sẽ làm cho em một phần.""Em thấy chị thỉnh thoảng cũng có làm bánh." Nghi cắn một miếng bánh nữa rồi nói."Em biết hả?" Chị nhướng mày."Ừm, lúc trước em có coi story của chị.""Lúc trước em có hay coi story của chị không?"Thạch Thảo hỏi lúc trước, nghĩa là bây giờ chị biết cô luôn luôn coi story của chị."Dạ có," cô không bỏ sót một bài đăng nào của Thảo cả.Trông như Thạch Thảo hài lòng với câu trả lời này, chị cười và cúi đầu hút một ngụm trà sữa. "Chị cũng có làm món mặn nữa, nếu có dịp chị sẽ cho em thử."Thảo Nghi thoả mãn gật đầu khiến Thạch Thảo cười khẽ. Chị vươn tay trái, dùng hai ngón tay dài mảnh khảnh lấy một miếng bánh đút cho cô, tay phải của chị chống cằm. Cô ngại ngùng cắn một miếng nhỏ. Vẫn là cái bánh đó, Thạch Thảo đưa miếng bánh lên miệng mình, cắn đúng vào vị trí vừa rồi của Thảo Nghi. Vành tai cô đỏ ửng. Cô sợ chị sẽ trêu ghẹo mình nữa nên nhanh tay lấy một miếng bánh khác, cúi đầu tự ăn."À. Việc tìm nhà tài trợ cho chương trình thiện nguyện của trường mình. Chị biết kết quả rồi đó. Số tiền bị mất là do người đại diện của bên công ty kia."Nghi gật gật đầu, không mấy ngạc nhiên với kết quả này, đại khái cô cũng biết được phần nào qua chuyện công ty của nhà mình quyết định trở thành nhà tài trợ tiếp theo, như vậy nghĩa là bên phía nhà trường không có vấn đề. "Hình như em không mấy ngạc nhiên thì phải?" Chị chống cằm, hỏi."Ừm, em cũng đoán được phần nào.""Ừ với có công ty khác tài trợ rồi đó. Nhưng cái hay là cái này nè." Chị cười tinh quái.Cô đưa khuôn mặt thắc mắc nhìn Thạch Thảo."Trong khi điều tra số tiền bị hụt trong chương trình thiện nguyện vùng núi, tiện đôi đường phát hiện một vài người của trường đút vào túi riêng tiền của sinh viên đó." Chị chậm rãi nói, chờ cô tiêu hóa hết."Ồ nhưng sao bị lộ vậy?""Em đoán xem?""Đâm bị thóc, thọc bị gạo?" Nghi dựa vào tình hình mà đoán bừa nhưng không phải là không có căn cứ."Thông minh," chị khen ngợi. "Chính xác là ai bỏ tiền vào túi thì chị không dám chắc nhưng xích mích giữa một số người đứng đầu trong trường là có. Sớm muộn gì vụ này cũng bị dìm xuống nhưng những vị trí của mấy người đó sẽ được thay thế liền à.""Sao chị biết tin này vậy?" Thảo Nghi không buồn che giấu nghi ngờ.Chị đánh vào trán cô. "Em còn dám nghi ngờ chị. Tin chính xác 100% từ người trong cuộc đó. Tin này mà để sinh viên biết được hẳn là ầm ĩ đó.""Chị lấy tin từ người trên phòng đào tạo hả?"Thạch Thảo cười rộ, lộ dáng vẻ hồ ly. Thảo Nghi thầm chắt lưỡi cảm thấy Thạch Thảo như vừa hiện nguyên hình. Nếu chị mà biết cô đang nghĩ như vậy, hẳn cô sẽ bị Thạch Thảo nhéo tai."Chị về tham dự buổi lễ cựu sinh viên là để giữ mối quan hệ đó. Nhưng để lấy tin từ những giảng viên, giáo sư lớn tuổi là chuyện không thể nhưng lớp trẻ hơn họ thì có thể. Chị chỉ muốn mượn cầu sang sông thôi."Cô hiểu ý chị là chị dựa vào sự quen biết những giảng viên, giáo sư kì cựu của trường để mở rộng mối quan hệ."Nhưng em cũng không nghĩ là dễ biết vậy đâu nhỉ.""Tìm đúng người ắt sẽ biết được. Với lại em phóng đại cái chuyện xấu đó ra, kể cho họ nghe một số tin đồn thất thiệt và em bơm đặt lên mấy lần. Họ sẽ sơ ý mà phản bác. Rồi em gom nhặt mỗi cái một ít. Nhưng chị may mắn ở chỗ, chị bắt đúng người đó.""Là người trong nhóm của bên nào chị.""Bên tố cáo.""Hèn chi.""Chị cũng chỉ biết bề nổi đó thôi. Còn họ đấu đá phía sau như thế nào thì chị không rõ.""Tiền của sinh viên, ý là tiền gì vậy chị?""Các khoản tiền phục vụ đầu năm, tiền thuê đồ cử nhân của sinh viên cuối năm, nhiều khoản khác nữa. Toàn những tiền nhỏ nhặt thôi. Nhưng gom lại cũng được kha khá đó. Đánh rắn động cỏ.""Vậy hẳn là chỉ có một, hai người bị đưa xuống thôi."Chị gật đầu."Còn mập mờ ở những khoản lớn hơn tụi mình không biết được đâu."Thảo Nghi hiểu ý Thạch Thảo. "Hèn chi vẫn có những confession của sinh viên thắc mắc mấy khoản thu chi nhưng chưa bao giờ có lời giải đáp."Chị cầm ly trà sữa lên, nhún vai. "Vô ích thôi," chị hút một ngụm rồi lại nói: "Ê mà nói chứ xưa chị cũng hay bình luận mấy cái vụ này lắm nè."Nghi biết. "Em thấy chị hí hửng khi biết tin này ghê." Cô nhìn chị đánh giá."Vui chứ, cục khúc mắc trong người chị khi trước giờ đã có lời giải đáp rồi đó. Mà em có tính tham gia chuyến thiện nguyện đó không? Tiếp tục được tổ chức rồi.""Em có, chị đi không?""Chị muốn cũng không được," chị lắc đầu. "Chị là cựu sinh viên thôi.""Chị nói muốn đi." Nghi nhìn thẳng vào chị, kiên định nói.Chị thoáng ngạc nhiên rồi mỉm cười nói: "Chị muốn.""Vậy chị đi chung với em.""Sao được?""Bên phía công ty tài trợ cũng có một số người đại diện đi đó, cái này xưa giờ không bắt buộc. Công ty có thể cho người đi hoặc không. Chị sẽ tham gia với tư cách là người của công ty." Nghi giải thích trơn tru, không bộc lộ cảm xúc."Em quen người bên công ty đó hả?""Sơ sơ thôi chị nhưng cũng xin được một chỗ. Em chỉ sợ chị bận.""Thời điểm đó thì chị sắp xếp được mà."Thảo Nghi mỉm cười, cúi đầu hút một ngụm trà, dòng nước mát lạnh chảy xuống lồng ngực, tươi mát như chính tâm trạng cô lúc này vậy. Cô ngẩng đầu nhìn Thạch Thảo, chị đang cúi đầu nhắn tin. Chị tay chỉnh lại mái tóc quăn dài rồi ngẩng đầu nhìn cô, gửi cho cô nụ cười ấm áp.Lúc đi xuống cầu thang, Thảo Nghi nhìn chằm chằm bàn tay chị đang buông thõng ở bên người, cô muốn nắm lấy bàn tay của chị mà đan mười ngón tay vào nhau. Nghi tiến lại gần, khi mu bàn tay cả hai khẽ chạm vào nhau, tim cô đập thình thịch. Nghi hít một hơi thật sâu, gom hết dũng cảm, khẽ khàng nắm lấy một phần bàn tay của chị. Chạm vào rồi, cô không dám nhìn, ngẩng cao đầu cố gắng không để lộ cảm xúc gì trên khuôn mặt, ngón tay cô lần tìm những ngón tay của chị, từ từ đan vào. Nghi cảm nhận ngón tay của Thạch Thảo động đậy rồi nhẹ nhàng đáp lại cử chỉ của cô. Ánh mắt Thảo Nghi chìm vào nụ cười mỉm của Thạch Thảo."Đi về thôi." Thảo nói nhỏ vào tai cô."Dạ." Nghi đoán là mặt mình ửng hồng tới mang tai mất rồi.Cô ước đoạn đường giá như dài thêm để có thể kéo dài khoảnh khắc này. Cô cũng không dám siết mạnh, sợ rằng lòng bàn tay mình sẽ đổ mồ hôi nhưng đôi khi Nghi cũng lướt đầu ngón tay của mình lên mu bàn tay Thạch Thảo. Thỏa mãn với hành động nhỏ này.Không biết có phải vì chột dạ hay không nhưng Nghi có cảm giác khi đi ra cửa tiệm, có một số bạn đặt ánh mắt lên hai người. Nghi quyết định ném bỏ suy nghĩ đó sau lưng, không nghĩ vẩn vơ nữa."Đẹp đôi ha.""Đồ đôi nữa kìa."Hai bạn nhỏ với khuôn mặt non nớt - có lẽ mới chỉ là học sinh cấp ba, khẽ thủ thỉ với nhau khi nhìn thấy Nghi và Thảo. Hai bạn nhỏ còn nhìn theo họ cho tới lúc họ khuất sau cánh cửa."Vẫn còn sớm, chị có muốn đi dạo không?" Nghi chưa muốn về. Từ lần hẹn ở công viên cũng đã một tháng rồi mới được gặp chị. "Mình đi dạo dọc con đường cây xanh bên kia kìa chị." Cô ướm lời hỏi ý."Đi thôi." Chị thoải mái đồng ý.Thảo Nghi nắm tay Thạch Thảo một lúc, sợ rằng mình nắm quá lâu sẽ khiến chị khó chịu, lí trí kêu cô buông ra nhưng trái tim cô lại mách bảo điều ngược lại. Nghi đang do dự thì thấy bàn tay chị khẽ động, có ý muốn thoát ra khỏi cái nắm tay. Nghi chiều ý chị, tiếc nuối buông ra.Hai người đi dọc bên cung đường khu nhà dân có nhiều cây xanh, không có mấy hàng quán nên khá yên tĩnh, đèn đường chiếu sáng hai bên đường, hai chiếc bóng đổ xuống mặt đường, chồng lên nhau."Khu nhà phía bên này đẹp ghê, tụi mình chụp một tấm hình đi." Thạch Thảo đề nghị rồi ôm cánh tay Nghi, đưa điện thoại lên cao. Cô phối hợp nhìn vào camera và mỉm cười."Mặc đồ đôi vầy lên hình đẹp ha!" Chị đưa điện thoại cho cô xem, cô gật đầu đồng ý.Đẹp lắm! nhìn giống như một cặp mới yêu, cô vui vẻ thầm nghĩ. Cô nói: "Chị gửi cho em tấm này đi.""OK." Thạch Thảo gửi tấm ảnh qua, Nghi ngắm nhìn tấm ảnh, thỏa mãn cất điện thoại vào túi quần. Chị nắm tay áo của cô, đưa màn hình điện thoại sang. "Chị cho em xem mấy món chị đã từng làm nè."Cô chăm chú nhìn, có một số hình ảnh cô biết vì chị từng đăng lên story. Cách chị bố trí món ảnh và chỉnh màu ảnh rất nghệ thuật, tạo cảm giác thèm ăn. "Em muốn thử món nào, đợt sau chị làm cho em ăn."Thạch Thảo đưa điện thoại cho Thảo Nghi lựa. Lựa chọn một hồi, đầu ngón tay Nghi chỉ vào một ổ bánh. "Ừm bánh này thử đi chị." Dứt lời, tin nhắn người khác nhắn cho chị hiện lên phía trên màn hình, vô tình cô đã đọc được nội dung tin nhắn: [ Tối mai anh qua chở em đi nha. ]Nghi nhanh ngoảnh mặt đi, rút tay khỏi màn hình điện thoại của Thảo. Tim cô nhói nhói. Trong khi Nghi còn đang ổn định lại mớ lộn xộn trong lòng thì tiếng cười của Thạch Thảo vo ve bên tai."Cái này là bánh healthy đó. Em có biết không?""Em không. Em thấy lạ nên muốn thử.""Được, vậy chị làm cho em ăn.""Mai. Mai được không chị? Tối mai, em chở chị đi chơi.""Hả?" Chị ngạc nhiên nhìn cô.Cô mím môi. "Sao vậy chị? Mai chị bận hả? Mai không kịp làm bánh cũng được. Em chở chị đi chơi thôi.""Hả?" Chị vẫn tiếp tục ngạc nhiên.Thảo Nghi thấp thỏm, cô không biết mình lo sợ điều gì nữa nhưng khi thấy tin nhắn vừa rồi, cô đã muốn tranh thủ tranh giành thử một lần, muốn bộc lộ sự ích kỉ của bản thân."Chút về chị trả lời nha." Thạch Thảo nhìn cô. Cô không đoán được cảm xúc của chị, gật đầu. "Mình về thôi chị."_________________Lần đầu chính thức nắm tay! Trước giờ Thạch Thảo chỉ ôm cánh tay của Thảo Nghi.