[Girls love - Tự viết] Tích Tịch Tình Tang
Chương 3
Rằm tháng bảy là tháng cô hồn, đồng thời cũng là ngày lễ Vu Lan báo hiếu nên là các Phật tử và các chúng sanh tới chùa bái lạy cùng cúng kiếng rất nhiều khiến cho chánh điện chật ních người. Người thì cúng sao giải hạn, người thì cầu mong gia đình gặp nhiều may mắn và tai qua nạn khỏi, người thì làm lễ cầu siêu cho thân nhân đã qua đời. Những ngày này hầu như ở lề đường với mấy chỗ vắng người thiếu ánh sáng thường sẽ nhìn thấy có người cúng cô hồn để xả xui, bánh trái rải đầy trên đất, giấy tiền vàng mã thì bay tứ tung tạo nên một không khí ma mị ớn lạnh sống lưng.Nằm vắt chân trên giường, Dương gọi video qua zalo về để hỏi thăm ba mẹ vì cô chỉ nghỉ có một ngày nên cô không về với họ được bởi ký túc xá với nhà cô cách cũng một khoảng khá xa. Nhà cô không phải là nghèo, cũng không phải quá giàu, chỉ là gia đình khá giả có của ăn của để, dư sức cho cô mướn nhà trọ đặng thoải mái sinh hoạt hơn. Chỉ có điều ở nhà trọ ba với mẹ sợ Dương sẽ nguy hiểm bởi vậy họ mới cho cô ở ký túc xá. Tuy ở đây có hơi mất tự do vì phải sống theo khuôn khổ nhưng dẫu sao họ vẫn an tâm hơn khi an ninh ở đây tốt hơn ngoài kia. Bên ngoài đủ loại người ở các địa phương khác nhau, sợ rằng con gái một thân một mình xa gia đình gặp gì nguy hiểm thì lúc đó họ hối hận chết mất."Khi nào rảnh về được?" Mẹ của Dương trong màn hình điện thoại hỏi con gái rằng khi nào về. Bà nhớ con gái lắm rồi. Cũng tại nhà cửa ở sâu trong đây cách xa thành phố quá, chứ gặp ở gần là bà đâu cần để con mình ở ký túc xá suốt hai năm trời không ai bên cạnh săn sóc vầy đâu.Dương nghe mẹ hỏi khi nào rảnh về thì cô chỉ biết lắc đầu. Sinh viên năm hai ngành y khoa còn biết bao nhiêu thứ bộn bề cho việc học, tới thời gian thở còn ít chứ đừng nói là nghỉ. Cũng do cô yêu thích ngành này nên mới cố gắng tới như vậy.Hai mẹ con tâm sự với nhau hết thứ này tới thứ kia, bỗng dưng mẹ của Dương hỏi cô một câu khiến cho chính cô cũng ớn lạnh, da gà thi nhau nổi lên khắp nơi. "Có bạn mới dọn vô ở chung hả Dương?" Một câu hỏi hết sức bình thường từ vị trí của mẹ cô. Do bà thấy có bóng người đi thoáng qua màn hình nên bà mới hỏi. Bà định bụng dặn dò bạn mới có gì bảo ban với Dương, khi nào rảnh thì dắt nhau về nhà chơi, nhưng mà bà đâu có ngờ khi bà hỏi câu đó thì con gái bà trở nên chết trân, bà phải kêu mấy lần thì Dương mới hoàn hồn trả lời."Dạ?""Con nhỏ này. Mẹ hỏi bộ có bạn mới dọn vô ở rồi hả?" Mẹ của Dương thấy con gái tự nhiên đơ người thì bà lặp lại câu hỏi đó lần nữa."Mẹ…mẹ thấy bạn mới con mặc đồ màu gì?" Dương lắp bắp, cô không dám liếc nhìn xung quanh thêm phút giây nào nữa. Cô nghĩ rằng con ma ban sáng có lẽ lại ám cô lần nữa rồi."Thấy thoáng qua thôi, chắc đồ màu trắng. Mà bạn mày tối rồi còn gội đầu, dễ bệnh lắm nha con." Mẹ của Dương lên tiếng nhắc nhở. Con gái tóc dài phủ kín lưng mà tối rồi còn gội đầu, bà nhìn qua màn hình thấy tóc ướt nhẹp mặc dù chỉ đi thoáng qua."Mẹ…mẹ ơi. Con…con ở một mình!" Dương run run nói ra. Cả tháng nay cô chỉ ở một mình chứ còn người nào nữa đâu."Gì? Vậy đứa nào đứng sau lưng mày!" Mẹ của Dương cũng bất ngờ. Bà lớn giọng hơn. Đứa bạn cùng phòng của Dương bà hỏi ban nãy đã tới đứng sau lưng cô, tóc dài phủ kín, đã vậy còn ẩm ướt như mới nhúng nước xong nữa chứ.Dương nghe mẹ nói vậy thì cô hoảng hồn ngồi bật dậy xoay mặt lại sau lưng. Điện thoại đang cầm trên tay bất chợt tắt nguồn làm cho mẹ cô bên đó giật mình bởi màn hình đã thông báo cuộc gọi đã kết thúc. Đèn trong phòng Dương lúc này cũng chớp tắt một cách đầy quỷ dị. Trước mặt Dương là một bóng ma với mái tóc dài ướt sũng, mái tóc đen dài tới nỗi chạm xuống nền đất và kéo theo từng vệt nước toát ra mùi hôi tanh nồng nặc. Đèn cứ chớp tắt, gương mặt khuất sau mái tóc dài đó bắt đầu ló ra, nó cứ thoắt ẩn thoắt hiện bởi ánh sáng chớp tắt của đèn. "Rốt cuộc cũng kiếm được mày rồi!" Hồn ma đó dùng âm thanh như vang vọng dưới địa ngục nói với Dương. Nó từ từ tiến tới trước mặt cô, "Nhớ tao không Hận?" Hồn ma kề sát gương mặt thối rữa cùng những con giòi to lớn đang bò lúc nhúc từ sâu trong hốc mắt và hai bên lỗ mũi của nó, đã vậy mỗi lần nó nói chuyện là giời cứ rơi rớt ra kèm theo đó là từng mảng thịt vụn đen đúa khiến Dương muốn ói tại chỗ. Cô hiện tại không thể chạy được bởi tay chân trở nên cứng ngắc như một thế lực nào đó bắt cô phải đứng im, cũng như mắt cô hiện tại, muốn nhắm mà không thể nhắm được, y như rằng hồn ma này bắt ép cô phải chứng kiến gương mặt kinh dị đó của nó vậy.Bàn tay lạnh ngắt trắng bệch đưa tới cổ của Dương, nó siết chặt năm ngón tay lại khiến Dương không thể thở được. Dương nghĩ rằng chuyến này mình chết chắc rồi bởi cô niệm kinh niệm Phật cách mấy cũng bằng thừa vì con ma này giống như nó muốn cố gắng giết cô cho bằng được. Hơi thở Dương ngày một yếu, đôi mắt sắp sửa nhắm lại và buông xuôi thì bỗng dưng gió ở đâu kéo từng đợt ồ ạt, tới cả cửa sổ đã được gài chốt cũng bị bật ra thi nhau đập liên tục vào vách tường tạo nên âm thanh ầm ầm vô cùng ồn ào.Một bóng trắng khác xẹt tới đứng giữa phòng Dương, bóng trắng ấy dùng đôi mắt đỏ lòm còn chảy ra từng giọt máu đỏ tươi từ khóe mắt nhìn chằm chằm vào hồn ma muốn lấy mạng Dương. Móng tay tức thời mọc dài ra nhọn hoắc như dao, hai bên khóe môi cũng bắt đầu lộ ra hai cây nanh dài tới cằm. Mái tóc đen dài theo gió bay tứ tung không một chút trật tự nào cả. "Chết một lần rồi, còn muốn chết lần nữa?" Bóng trắng này không phải là hồn ma nữa, nếu nói về hình dáng hiện tại gọi là nữ quỷ thì đúng hơn vì cô ta đã có nanh, khác xa với hồn ma đang bóp cổ Dương. Cô ta cất một chất giọng không the thé như hồn ma kia, nhưng mà không đồng nghĩa không đáng sợ.Hồn ma đang bóp cổ Dương thấy được quỷ nữ trước mặt cũng trở nên kiêng dè. Nó nới lỏng bàn tay đang bóp cổ Dương ra rồi rất nhanh biến mất như một làn khói, nữ quỷ kia thấy hồn ma đó bỏ chạy thì cũng đuổi theo. Chẳng lâu sau căn phòng ký túc xá lại trở lại khung cảnh như bình thường, đèn điện cũng không còn chớp tắt nữa.Dương sau khi được tha thì cô ôm lấy cổ ho một cách dữ dội. Điện thoại bên cạnh liên tục reo lên, trên màn hình là gần chục cuộc gọi nhỡ chứng tỏ mẹ cô vì lo lắng nên đã gọi đi gọi lại cho cô không biết bao nhiêu lần. "Con nghe mẹ ơi!" Dương vừa ho vừa trả lời điện thoại mẹ mình. Cô hồi nãy chứng kiến cái gì cũng không biết nữa. Sao mà tự nhiên hôm nay trong cuộc đời cô lại xảy ra chuyện kinh khủng này chứ. Ban sáng thì gặp ma, ban đêm thì gặp vừa ma vừa quỷ, đã vậy một trong hai con còn muốn giết cô mặc dù cô không biết gì."Có sao không Dương?" Mẹ cô hoảng hốt vì bà nghĩ con gái có lẽ đã có chuyện gì xảy ra rồi."Mẹ ơi con muốn về nhà!" Dương bỗng bật khóc. Gần hai mươi năm cuộc đời của Dương lần đầu tiên cô khóc lên như một đứa trẻ. Cô đã quá sợ rồi, cô không muốn ở đây nữa. Tự dưng chỉ một ngày mà dồn dập trên người cô biết bao nhiêu thứ."Ráng ngày mai mẹ với ba lên đó, đừng sợ nữa con. Để mẹ đi đốt nhang xin ông bà phù hộ." Mẹ của Dương nhẹ giọng trấn an con gái. Bà biết thế nào cũng có cái ngày này, chỉ là không ngờ nó lại tới ngay lúc con gái bà còn chưa được bà kể cho biết rõ sự tình. Dương khi sanh ra là một đứa nhỏ rất đặc biệt, tới bạn của nội chồng của bà là thầy bùa lâu năm cũng nói vậy vì số mạng của Dương ông không tài nào coi ra được, ông chỉ tặc lưỡi và nói rằng con bé này cao tay hơn ông nên ông không coi nổi. Tới khi Dương ba tuổi đã có mắt âm dương, cô luôn luôn thấy những thứ ghê sợ khiến cô bỏ ăn bỏ ngủ và phải nhờ tới người bạn của ông cóc của Dương khóa đi mắt âm dương của cô mới sống vui vẻ tới tận bây giờ. Ai ngờ đâu hôm nay mắt âm dương lại mở ra một lần nữa nên là bà và chồng phải lên gặp cô một chuyến thì chuyện mới ổn được. Hầu như đi coi bói chỗ nào người ta cũng kêu nhà bà có người có số làm thầy, nhưng mà bà không muốn bởi làm thầy khổ cực thân xác, tội con bà lắm, bà chỉ muốn con bà là một người bình thường thôi.Cả đêm Dương vì sợ nên cô không thể ngủ nổi, đèn học ở bàn cứ mở sáng trưng cho tới khi điện thoại lại reo chuông báo thức lần nữa thì Dương mới hoàn hồn dùng cơ thể không còn chút sức sống nào đi vệ sinh cá nhân để chuẩn bị cho buổi học hôm nay. Sau khi thay đồ thì Dương ngồi chải chuốt lại đầu tóc vì thời gian còn sớm. Chỉ có điều cô ngồi ở ghế mà cứ có cảm giác kỳ kỳ, xoay lưng lại thì Dương lại nhìn thấy cô gái đó. "Sao lại là cô nữa?" Dương không còn chút sức lực nào, cô thều thào nhìn tới cô gái vẫn trong bộ đồ bà ba trắng đó. Không biết vì lý do gì, nhưng mà Dương trong lòng lại chắc chắn rằng con ma bóp cổ cô đêm qua không phải là hồn ma của cô gái này."Sao không sợ rồi giãy đành đạch như hôm qua nữa?" Cô gái ngồi ở mép giường nhìn Dương rồi cất giọng hỏi."Không biết, chắc tôi hết sức để sợ rồi." Dương ngẫm nghĩ dẫu sao con ma nữ trước mặt cô vẫn đẹp hơn con ma hôm qua nên cô hiện tại không còn phản ứng thoái hóa nữa, "Cô dù gì cũng không kinh dị bằng con ma hôm qua." Dương mệt mỏi tựa vào ghế, cô nghĩ tới gương mặt của con ma hôm qua thì da gà da vịt lại nổi lên từng cơn vô cùng ghê rợn. Nói ra thì body samsung, nhưng mà thật sự con ma hôm qua thấy gớm cực kỳ, nhìn cái muốn ói luôn rồi.Hồn ma cô gái khi nghe Dương nói như vậy thì khẽ cười, "Chưa chắc đâu!" "Chưa chắc?" Dương khó hiểu hỏi lại.Cô gái đó nghe Dương hỏi lại thì vội xua tay. "Mà thôi bỏ đi, cô tên gì vậy?" "Tôi tên Thùy Dương. Còn cô?""Tôi tên Hoàng Anh!""Ừ." Dương cũng không biết mình bị gì nữa, tự nhiên ngồi nói chuyện với một con ma kiểu này, có lẽ cô điên mất rồi.Hoàng Anh đứng dậy, nàng đi tới bên cửa sổ nhìn xuống công trình đang thi công bên cạnh, ánh nắng sớm mai chiếu rọi lên sườn mặt thanh tú khiến Dương nhìn có chút ngơ ngẩn. "Thay đổi nhiều quá." Hoàng Anh buộc miệng nói ra một câu."Cô là ma mà không sợ nắng sao?" Dương thấy khó hiểu khi mà Hoàng Anh là ma lại không hề sợ nắng, trái lại thấy nàng còn khá hưởng thụ nữa."Nói là ma cho cô đỡ sợ thôi." Hoàng Anh cười cười, trên nụ cười ấy còn mang một chút gì đó đượm buồn không rõ. Bị nhốt suốt hơn trăm năm nên ký ức của nàng đã bị mất đi ít nhiều, hầu như hàng chỉ nhớ được tên, tuổi và số năm nàng bị trấn yểm mà thôi chứ mục đích nàng cần là gì nàng còn chẳng nhớ rõ. Cố nhớ lắm thì chỉ là một mớ ký ức lộn xộn. "Cô nghĩ thử một hồn ma tồn tại hơn một trăm hai mươi mấy năm thì còn là một cô hồn lang thang bình thường sao?" Hoàng Anh còn biết được có một số cô hồn dã quỷ vì sợ nàng thoát ra được nên đã phá phách không cho người ta đào thứ trấn yểm nàng lên nữa kìa, bởi vậy vào đêm hôm qua nàng mới đi kiếm tụi đó để tính sổ nên mới không bảo vệ được Dương."Vậy cô là quỷ?""Oan hồn mang oán hận quá lớn thì người ta kêu là gì?"Dương nghe cô ấy hỏi câu đó thì trong đầu lại nhớ tới một bài viết có nói về vấn đề oan hồn mang đầy oán hận này. Bỗng cô thốt lên, "Là ác linh?""Ừ. Đêm qua tôi chính là oan hồn thứ hai chỉ sau con quỷ đó!" Hoàng Anh không giấu giếm thân phận mình là ác linh cho Dương nghe. Thấy Dương im lặng cùng gương mặt tái xanh thì Hoàng Anh biết thế nào Dương cũng sợ mà."Vậy…có nghĩa là cô mang một nỗi hận thù lớn lắm hả?" "Ừ. Chỉ có điều tôi không nhớ rõ tôi hận vì điều gì, nhưng mà trong lòng tôi lúc nào cũng mang một mối hận và lúc nào cũng muốn trả thù những người từng làm tổn thương tôi." Hoàng Anh nở một nụ cười chua xót. "Chuyện nào tôi cũng nhớ rõ từng chi tiết, duy chỉ có chuyện ai là người tôi cần trả thù thì tôi lại không nhớ."Dương nghe Hoàng Anh tâm sự như vậy thì cô lại mủi lòng. Cô thấy tội nghiệp cho cô gái này. Có lẽ bản thân cô ấy cũng không muốn thành một ác linh như vậy đâu vì cô thấy rõ gương mặt lẫn ánh mắt của cô ấy đều mang một vẻ lương thiện vô cùng. "Nhưng mà vì sao cô lại tìm tới tôi?""Tôi không biết nữa. Sau khi thoát ra được thì tôi cứ lang thang rồi nhờ vô sự liên kết nào đó không rõ nên tôi mới tới đây. Chắc do cuốn nhật ký này, hoặc là bởi cô hạp tuổi." Hoàng Anh chỉ vào cuốn nhật ký trên bàn. Nàng nhận ra đây là nhật ký của mình, nhưng mà đọc được một nửa thì bị gián đoạn vì nhật ký đã bị xé mất đi những phần quan trọng rồi nên là manh mối về chuyện nàng thù hằn ai cũng trở nên mông lung.Sau một hồi nói chuyện qua lại thì Dương cảm thấy không còn sợ Hoàng Anh như lúc đầu gặp nữa. Cô thấy nàng cũng dễ thương, hay cười nên rất nhanh đã cho cô quên đi vụ thấy ghê hôm qua. Biết được Hoàng Anh mất chỉ khi vừa tròn mười tám thì Dương xung phong làm chị vì Dương lớn hơn Hoàng Anh hai tuổi. Hoàng Anh cũng chẳng ý kiến gì, nàng ngoan ngoãn kêu Dương là chị mặc dù Dương so với độ tuổi của nàng thì cô chỉ là một đứa chắt chút chít.