[Girls love - Tự viết] Tích Tịch Tình Tang
Chương 2: Tuyệt chiêu
Thấy gương mặt kia kề ngày càng sát hơn, Dương vội nhảy khỏi giường, "Đừng có giỡn nữa. Nói mau, cô là ai, sao mà vô đây được?" Dương không tin cô gái này là ma. Rõ ràng thấy sờ sờ trước mắt, chân đi chạm đất còn phát ra âm thanh khi guốc mộc va chạm vào nền gạch, đã vậy còn không sợ ánh sáng thì sao mà là ma được. Chưa kể…có con ma nào mà nhìn dễ thương như vầy đâu."Tôi nói rồi đó, tôi là ma!" Cô gái đó hai tay để sau lưng bắt đầu từng bước tinh nghịch bước tới gần hơn về phía Dương đang đứng, "Tôi đã trả lời rồi còn gì." "Cô là ma mà chân đi chạm đất, không sợ ánh sáng. Tôi không tin! Có phải cô được cô Khánh bày trò để chọc tôi phải không?" Dương ngờ vực. Cô Khánh luôn luôn có mấy trò trêu chọc vớ vẩn kiểu này. Hồi tháng trước cô ấy còn chơi hù ma mấy đứa nhỏ năm nhất trong buổi nhận phòng đầu tiên nên là Dương rất rất nghi ngờ đây là do cô Khánh làm."Cô Khánh nào?" Cô gái trong bộ áo bà ba trắng nhướng một bên lông mày."Diễn giỏi dữ. Nếu cô muốn tôi tin cô là ma thì cô phải chứng minh đi chứ!" Dương trở về giường của mình, cô ngồi xuống khoanh tay bắt chéo chân để coi cô gái trước mặt sẽ chứng minh kiểu gì. Chỉ còn có cách này thì mới vạch trần được cô Khánh thôi, chứ cô Khánh giỡn nhây lắm, cô ấy sẽ không bao giờ lộ diện cho tới khi bị người khác phát hiện. "Sao, không chứng minh được chứ gì?" Dương khoanh tay tựa vào thanh sắt của giường tầng nhếch môi nở một nụ cười đắc ý. Kỳ này cô Khánh chết chắc, cô Khánh sẽ phải thua cô một ly trà sữa size siêu to khổng lồ full topping mà thôi.Cô gái nọ ngồi xuống ghế ở bàn học đối diện Dương, bàn tay đưa lên vén một bên tóc đang che đi khuôn mặt hồng hào xinh xắn. "Tôi chứng minh xong lỡ cô sợ thì sao. Cô xỉu rồi thì ai chịu trách nhiệm?" Nói rồi lại cười híp mắt, một nụ cười hết sức dễ thương làm Dương lại cứ muốn nhìn mãi."Tôi sợ cô không có gì để chứng minh thôi. Cô đáng sợ tới đâu mà tôi phải xỉu chứ, nhanh làm đi." Dương trề môi. Trong lòng cô thầm nói cô gái trước mặt đúng là nên thi vào đại học sân khấu điện ảnh thì đúng hơn là đại học y dược, tại diễn giỏi quá."Hứa à?" Cô gái nọ nghiêng nghiêng đầu hỏi lại Dương một lần nữa thì mới dám làm. "Ờ!" Dương hời hợt trả lời."Nhìn kỹ nè." Cô gái nghe Dương nói xong thì cũng bắt đầu chứng minh. Cô ấy cầm lấy cánh tay mình rồi tự bứt ra nhẹ nhàng như đang tháo cánh tay của ma nơ canh. Sau khi tháo ra xong rồi thì cánh tay được tháo đó còn nhúc nhích mấy ngón tay làm Dương chỉ biết á khẩu trợn mắt nhìn một cách chết trân. Cô ấy thấy Dương im ru thì nghĩ chắc là Dương tin rồi nên từ từ gắn cánh tay lại, "Tin chưa?" Sau khi gắn cánh tay lại rồi cô ấy mới ngước lên hỏi Dương rằng liệu có tin mình hay chưa, nhưng mà mãi vẫn không thấy Dương trả lời. Chỉ chừng hai giây sau, Dương đang ngồi tự dưng ngã ra giường rồi nằm im bất động ở đó cho tới gần ba tiếng đồng hồ mới tỉnh. Khi tỉnh lại, Dương vẫn còn dư âm chuyện đó nên cô bắt đầu hét toáng lên với gương mặt vẫn còn xanh lét. Cô nhìn dáo dác xung quanh thấy không còn ai ngoài mình thì bắt đầu tự trấn an, "Mơ thôi Dương, mơ thôi!" Dương vuốt vuốt ngực vì nghĩ đó chỉ là ác mộng lúc cô đang ngủ. Sau một hồi tự nhủ rằng đây chỉ là ác mộng thì Dương mới phấn chấn hơn, cô ngồi dậy để đi đánh răng rửa mặt vì giờ này cũng trễ rồi.Đánh răng xong xuôi thì đi ra ngoài quán cơm thân quen để ăn vì cô đã đói rồi. Dương vừa ăn vừa coi điện thoại thử coi hôm nay có tin gì hot. Ngón tay lướt lướt trên màn hình thì bỗng dưng lại lướt trúng một bài đăng về vấn đề tâm linh. Nôm na là những điều cần tránh vào tháng cô hồn và đặc biệt là ngày mười lăm. Dương đọc xong thì cũng tiếp thu được một số kiến thức phòng tránh và cũng như để xua đuổi tà ma. Dương vừa đi vừa hát lẩm nhẩm một cách đầy sự yêu đời ở dãy hành lang dẫn về phòng mình. Cô cứ đinh ninh rằng đó chỉ là giấc mơ và không có gì phải sợ nữa cả. Nhưng mà số phận trớ trêu, cuộc đời đầy gian dối lọc lừa này đã vả cho cô một cái chát vô mặt đau thấu tận trời xanh khi mà cánh cửa vừa mở thì đập thẳng vô trong mắt cô lại là cái người con gái đó đang ngồi ở bàn học làm cho cô ngã ngửa. "Về rồi á hả?" Cô gái đó thấy Dương đã
xuất hiện thì chạy lon ton tới trước mặt cô như con gái mừng mẹ đi chợ về. Dương vẫn còn ám ảnh vụ cánh tay nên cô muốn chạy đi nhưng mà cái chân quỷ dịch này nó không cho cô chạy. Nội tâm cô muốn chạy nhưng mà chân không cho phép, nó cứ mềm nhũn ra rồi đứng im ở đó không thể nhúc nhích. Thêm cánh cửa nữa, tự dưng lại kẹt ổ khóa ngay lúc này. Nhìn thấy cô gái đó ngày một tới gần Dương run run nép sát lưng vô cánh cửa, nhắm chặt hai mắt lại còn miệng thì không ngừng niệm Phật, "Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật!" "Niệm Phật chi?" Cô gái đó hỏi Dương một cách ngô nghê làm cho cô càng thêm sợ hãi mà gia tăng tốc độ đọc y như đang đọc rap. "Nam mô hắc ra đát na đa ra dạ da. Nam mô a rị da bà lô yết đế, thước bát ra da, bồ đề tát đỏa bà da, ma ha tát đỏa bà da, ma ha ca lô ni ca da. Án tát bàn ra phạt duệ, số đát na đát tỏa." "Cái này tôi thuộc nè, hồi còn sống tôi cũng hay đọc lắm á!" Một câu nói nữa từ cô gái đó đã làm Dương chết lặng. Cô đau đớn, cô gục ngã. Nhưng mà cô không thể chấp nhận số phận bị ma bắt như vậy được, cô phải dùng tuyệt chiêu cuối thôi. Bỗng Dương ngồi thụp xuống, cô cố nín thở tiến tới gần gầm giường để kiếm bộ đồ cũ mình thay vào ban sáng. Dương cứ vừa nín thở vừa ngồi xổm rồi đi chậm chậm tới gần gầm giường, cô thò tay vô lấy được thứ mình cần thì nắm chặt trong tay."Làm vậy mệt không?" Cô gái lạ hoắc kia cũng ngồi xổm xuống cạnh Dương quan sát vì không biết Dương đang làm cái chuyện kỳ quặc gì.Dương nghe hỏi thì quay mặt sang, đập vào mắt cô lại là gương mặt dễ thương nhưng lại gợi nhớ ký ức đáng sợ đó. "Sao cô còn thấy tôi nữa!""Mắc chi không thấy cô?" Hai bên lông mày xinh xắn khẽ nhíu lại."Nín thở ngồi xuống phải không thấy chứ!""Ai dạy?""Học trong phim ma Hong Kong.""Nhưng mà tôi là ma An Nam."Lại thêm câu thốt ra từ cô gái ấy như sét đánh ngang lông mày. Cái này là ma gì nữa, quỷ hay yêu tinh gì đó mẹ nó rồi. Dương cầm chặt thứ đang nắm trong tay, cố kìm nén sự sợ hãi, nhắm trúng mục tiêu và chọi thẳng thứ cô đang cầm vào mặt con ma đó xong dùng hết sức bình sinh chạy trối chết ra phía cửa. Cô mặc kệ cửa đang khóa hay không khóa, cô tông một cái ầm làm cánh cửa văng ra rồi vừa chạy vừa kêu cứu vì bị ma nhát giữa ban ngày. Gỡ xuống cái thứ còn đang đắp trên mặt mình, hồn ma cô gái nọ bỗng dưng tràn đầy bất lực. Nhìn vào miếng vải nhỏ nhỏ màu hồng phấn hình tam giác có viền ren xung quanh trong tay, cô ấy khó hiểu vì không biết đây là thứ ngộ nghĩnh gì cho tới khi thấy một tấm hình treo trên tường, cô ấy cầm miếng vải đó và so sánh thử với thứ người trong tấm hình treo tường đang mặc thì độ tương thích cũng đâu đó tới tám chín phần. "Mặc dưới này?"Dương chạy trối chết ra bên ngoài, cô níu lấy cánh tay bác bảo vệ, "Chú ơi chú, ma chú ơi.""Ma gì?" Bác bảo vệ lâu năm nghe Dương nói xong cũng cảm thấy khó hiểu. Tự dưng chạy xuống đây rồi kêu ma cỏ gì om sòm. Mới ban nãy còn thấy hát hò yêu đời rồi tặng cho ông ly cà phê đá mà, tự nhiên giờ mặt mày xanh lét vậy."Ma ở trên phòng con đó chú!" "Giữa ban ngày trời nắng chang chang sao có ma được, bây ngủ mơ hả?""Không có mơ, chú lên phòng con đi, nó còn ở trên đó á." Dương sợ tới nỗi ăn nói lắp bắp. Cuộc đời cô chưa bao giờ sợ như lúc này. Nói thiệt là cô thấy xác người cô không sợ, có mấy cái xác còn kinh khủng tới độ ám ảnh người khác nhưng mà cô vẫn bình thường. Chỉ có mỗi một mình con ma nữ này làm cho cô sợ tới độ bao nhiêu hồn vía cũng bay hết. "Để tao lên coi thử mặt mũi con ma bây nói ra làm sao!" Bác bảo vệ thấy Dương quả quyết với sợ như vậy nên ông cũng lên coi thử, mặc dù ông không tin nhưng mà vì trấn an Dương nên ông đành chiều theo ý cô vì ông coi mấy đứa nhỏ ở đây y như con cháu mình vậy. Bước lên tới trước phòng của Dương, ông chưa thấy ma mà đã thấy cánh cửa phòng bị bung bản lề và văng luôn ra ngoài. "Chưa thấy ma đâu mà tao thấy bây phải đền cái cửa mới rồi đó." "Nó ở trỏng á chú, chú vô đi. Cửa con đền sau!" Dương núp sau lưng bác bảo vệ rồi nhỏ giọng nói với ông. Cô không dám vô trước nữa đâu, cô sợ lắm rồi. Lỡ cô vô trước cái nó bứt tay bứt chân nữa thì cô đột quỵ luôn.Bác bảo vệ theo lời nói của Dương là con ma nó ngồi ngay bàn học, nhưng mà ông vô chỉ thấy bàn trống trơn và trên nền đất là cái thứ cô chọi con ma ban nãy nằm dưới sàn nhà. Ông ấy đầy ngại ngùng bước ra, "Có ma cỏ gì đâu. Mà còn nữa, con gái ở một mình nhưng mà cũng phải gọn gàng. Nội y mà quăng lung tung hết, người ta thấy người ta đánh giá, kỳ chết nha con" Nói xong ông ấy giúp Dương gắn lại cánh cửa, "Hên là không có hư, gặp hư là bây đền đã đời rồi. Thôi chú xuống dưới." Bác bảo vệ rời đi để lại Dương vẫn còn ngập ngừng không biết nên vào phòng hay không. Sau một hồi đắn đo thì cô quyết định đi vào. Trong phim hay có câu nói ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục. Bởi vậy Dương không vào phòng thì ai vào nữa, phòng cô thì cô phải vào thôi.Cảnh giác nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không bị hù bất chợt. Dương rón rén từng bước từng bước tiến vào bên trong. Trong căn phòng ký túc xá chật hẹp có hai giường tầng, Dương cẩn thận nhìn ở phía trên lẫn dưới gầm giường để coi thử là liệu thứ đó có còn ở đây không. Sau một hồi nhìn tới nhìn lui y như công an điều tra hiện trường vụ án thì Dương không thấy con ma đó nữa. Cô vuốt ngực thở ra một hơi nhẹ nhõm bởi cô nghĩ rằng nó đã đi vì sợ tuyệt chiêu cuối của cô rồi.
xuất hiện thì chạy lon ton tới trước mặt cô như con gái mừng mẹ đi chợ về. Dương vẫn còn ám ảnh vụ cánh tay nên cô muốn chạy đi nhưng mà cái chân quỷ dịch này nó không cho cô chạy. Nội tâm cô muốn chạy nhưng mà chân không cho phép, nó cứ mềm nhũn ra rồi đứng im ở đó không thể nhúc nhích. Thêm cánh cửa nữa, tự dưng lại kẹt ổ khóa ngay lúc này. Nhìn thấy cô gái đó ngày một tới gần Dương run run nép sát lưng vô cánh cửa, nhắm chặt hai mắt lại còn miệng thì không ngừng niệm Phật, "Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật!" "Niệm Phật chi?" Cô gái đó hỏi Dương một cách ngô nghê làm cho cô càng thêm sợ hãi mà gia tăng tốc độ đọc y như đang đọc rap. "Nam mô hắc ra đát na đa ra dạ da. Nam mô a rị da bà lô yết đế, thước bát ra da, bồ đề tát đỏa bà da, ma ha tát đỏa bà da, ma ha ca lô ni ca da. Án tát bàn ra phạt duệ, số đát na đát tỏa." "Cái này tôi thuộc nè, hồi còn sống tôi cũng hay đọc lắm á!" Một câu nói nữa từ cô gái đó đã làm Dương chết lặng. Cô đau đớn, cô gục ngã. Nhưng mà cô không thể chấp nhận số phận bị ma bắt như vậy được, cô phải dùng tuyệt chiêu cuối thôi. Bỗng Dương ngồi thụp xuống, cô cố nín thở tiến tới gần gầm giường để kiếm bộ đồ cũ mình thay vào ban sáng. Dương cứ vừa nín thở vừa ngồi xổm rồi đi chậm chậm tới gần gầm giường, cô thò tay vô lấy được thứ mình cần thì nắm chặt trong tay."Làm vậy mệt không?" Cô gái lạ hoắc kia cũng ngồi xổm xuống cạnh Dương quan sát vì không biết Dương đang làm cái chuyện kỳ quặc gì.Dương nghe hỏi thì quay mặt sang, đập vào mắt cô lại là gương mặt dễ thương nhưng lại gợi nhớ ký ức đáng sợ đó. "Sao cô còn thấy tôi nữa!""Mắc chi không thấy cô?" Hai bên lông mày xinh xắn khẽ nhíu lại."Nín thở ngồi xuống phải không thấy chứ!""Ai dạy?""Học trong phim ma Hong Kong.""Nhưng mà tôi là ma An Nam."Lại thêm câu thốt ra từ cô gái ấy như sét đánh ngang lông mày. Cái này là ma gì nữa, quỷ hay yêu tinh gì đó mẹ nó rồi. Dương cầm chặt thứ đang nắm trong tay, cố kìm nén sự sợ hãi, nhắm trúng mục tiêu và chọi thẳng thứ cô đang cầm vào mặt con ma đó xong dùng hết sức bình sinh chạy trối chết ra phía cửa. Cô mặc kệ cửa đang khóa hay không khóa, cô tông một cái ầm làm cánh cửa văng ra rồi vừa chạy vừa kêu cứu vì bị ma nhát giữa ban ngày. Gỡ xuống cái thứ còn đang đắp trên mặt mình, hồn ma cô gái nọ bỗng dưng tràn đầy bất lực. Nhìn vào miếng vải nhỏ nhỏ màu hồng phấn hình tam giác có viền ren xung quanh trong tay, cô ấy khó hiểu vì không biết đây là thứ ngộ nghĩnh gì cho tới khi thấy một tấm hình treo trên tường, cô ấy cầm miếng vải đó và so sánh thử với thứ người trong tấm hình treo tường đang mặc thì độ tương thích cũng đâu đó tới tám chín phần. "Mặc dưới này?"Dương chạy trối chết ra bên ngoài, cô níu lấy cánh tay bác bảo vệ, "Chú ơi chú, ma chú ơi.""Ma gì?" Bác bảo vệ lâu năm nghe Dương nói xong cũng cảm thấy khó hiểu. Tự dưng chạy xuống đây rồi kêu ma cỏ gì om sòm. Mới ban nãy còn thấy hát hò yêu đời rồi tặng cho ông ly cà phê đá mà, tự nhiên giờ mặt mày xanh lét vậy."Ma ở trên phòng con đó chú!" "Giữa ban ngày trời nắng chang chang sao có ma được, bây ngủ mơ hả?""Không có mơ, chú lên phòng con đi, nó còn ở trên đó á." Dương sợ tới nỗi ăn nói lắp bắp. Cuộc đời cô chưa bao giờ sợ như lúc này. Nói thiệt là cô thấy xác người cô không sợ, có mấy cái xác còn kinh khủng tới độ ám ảnh người khác nhưng mà cô vẫn bình thường. Chỉ có mỗi một mình con ma nữ này làm cho cô sợ tới độ bao nhiêu hồn vía cũng bay hết. "Để tao lên coi thử mặt mũi con ma bây nói ra làm sao!" Bác bảo vệ thấy Dương quả quyết với sợ như vậy nên ông cũng lên coi thử, mặc dù ông không tin nhưng mà vì trấn an Dương nên ông đành chiều theo ý cô vì ông coi mấy đứa nhỏ ở đây y như con cháu mình vậy. Bước lên tới trước phòng của Dương, ông chưa thấy ma mà đã thấy cánh cửa phòng bị bung bản lề và văng luôn ra ngoài. "Chưa thấy ma đâu mà tao thấy bây phải đền cái cửa mới rồi đó." "Nó ở trỏng á chú, chú vô đi. Cửa con đền sau!" Dương núp sau lưng bác bảo vệ rồi nhỏ giọng nói với ông. Cô không dám vô trước nữa đâu, cô sợ lắm rồi. Lỡ cô vô trước cái nó bứt tay bứt chân nữa thì cô đột quỵ luôn.Bác bảo vệ theo lời nói của Dương là con ma nó ngồi ngay bàn học, nhưng mà ông vô chỉ thấy bàn trống trơn và trên nền đất là cái thứ cô chọi con ma ban nãy nằm dưới sàn nhà. Ông ấy đầy ngại ngùng bước ra, "Có ma cỏ gì đâu. Mà còn nữa, con gái ở một mình nhưng mà cũng phải gọn gàng. Nội y mà quăng lung tung hết, người ta thấy người ta đánh giá, kỳ chết nha con" Nói xong ông ấy giúp Dương gắn lại cánh cửa, "Hên là không có hư, gặp hư là bây đền đã đời rồi. Thôi chú xuống dưới." Bác bảo vệ rời đi để lại Dương vẫn còn ngập ngừng không biết nên vào phòng hay không. Sau một hồi đắn đo thì cô quyết định đi vào. Trong phim hay có câu nói ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục. Bởi vậy Dương không vào phòng thì ai vào nữa, phòng cô thì cô phải vào thôi.Cảnh giác nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không bị hù bất chợt. Dương rón rén từng bước từng bước tiến vào bên trong. Trong căn phòng ký túc xá chật hẹp có hai giường tầng, Dương cẩn thận nhìn ở phía trên lẫn dưới gầm giường để coi thử là liệu thứ đó có còn ở đây không. Sau một hồi nhìn tới nhìn lui y như công an điều tra hiện trường vụ án thì Dương không thấy con ma đó nữa. Cô vuốt ngực thở ra một hơi nhẹ nhõm bởi cô nghĩ rằng nó đã đi vì sợ tuyệt chiêu cuối của cô rồi.