[Girls love - Tự viết] Tích Tịch Tình Tang
Chương 14
Trở về phòng với nỗi sợ hãi lẫn mệt mỏi còn bủa vây, Dương ngồi bó gối trên giường. Cô thở dài khi bao nhiêu chuyện xúi quẩy cứ thi nhau ập lên trên đầu mình, mà quan trọng hơn hết là từ khi có Hoàng Anh xuất hiện bên cạnh thì những thứ gớm ghiếc kinh tởm kia mới bắt đầu tìm tới cô. Càng nghĩ Dương càng nghi ngờ liệu Hoàng Anh có đứng sau mọi thứ hay không khi mà lúc nào cô cận kề cái chết thì nàng đều mới chịu xuất hiện giải vây.Dương dùng ánh mắt ngờ vực nhìn Hoàng Anh khi nàng đang ngồi đó chơi với con bé vong nhi kia. Con bé ấy dù là ma nhưng nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, nó vẫn sợ hãi khi đối diện với những thứ dữ dằn, ấy vậy mà khi cô tưởng chừng bị lấy tiết tới nơi thì nó đã chẳng ngần ngại dùng chút sức lực nhỏ bé đó để cứu lấy cô. Cô không đề phòng nhiều về con bé ấy, chỉ có duy nhất Hoàng Anh đang dần dà khiến cô phải để tâm hơn mà thôi.Và một điều quan trọng nữa làm cô càng phải suy ngẫm đó chính là Hận là ai? Hận với cô có mối liên hệ gì? Vì sao gương mặt cô lại giống với chồng của Hoàng Anh y như đúc. Còn cả vấn đề mắt âm dương, rồi vận mệnh của cô chẳng có thầy bà nào dám coi hết cả?Việt Nam nói là làm, Dương vô cùng tò mò về mạng số của cô, thế nên là cô rất nhanh đã lấy điện thoại ra ấn gọi video cho ba mẹ để hỏi han một vài điều. Tuy cô từng gắng hỏi rất nhiều nhưng ba mẹ luôn cố giấu đi, nếu như hôm nay ba mẹ cô còn giấu nữa thì Dương sẽ tự bản thân tìm hiểu chứ cứ để như vậy hoài làm cô khó chịu lắm. Sau một hồi chuông kéo dài cũng đã có người bắt máy, ở đầu dây bên kia mẹ của Dương đang ở nhà xem tivi đưa tin về dự báo thời tiết này nọ, khi thấy con gái gọi điện tới thì bà cũng để lại tivi cho chồng coi còn bà thì về phòng nói chuyện cho đỡ ồn. "Sao, con gái bữa giờ đeo dây bùa ra sao rồi?" Mẹ Dương hỏi thăm về cái lá bùa mà bà đã cất công đi xin, lá bùa này được trì chú vô cùng mạnh, tới cả quỷ còn chưa tới gần được chứ nói chi những vong ma vất vưởng bình thường."Mẹ à, con nói thiệt nha!" Dương gãi gãi đầu, "Cái bùa mẹ xin á, nó không có chút công dụng gì hết!" Dương không ngần ngại nói ra sợi dây bùa của mẹ cô xin về hoàn toàn vô dụng, nó chẳng hề giúp cô phòng tránh ma quỷ, mà trái lại ma quỷ nó còn muốn tìm giết cô nhiều hơn."Sao vậy con?" Mẹ của Dương ngờ vực, bà nhìn con gái mình một lượt rồi hỏi câu tiếp theo, "Con thấy cái gì bậy bạ rồi phải không?" Khi mẹ Dương hỏi câu đó thì cô bỗng dùng ánh mắt nhìn tới Hoàng Anh, chẳng hiểu vì lý do gì nữa, cô chỉ biết cơ thể cô tự dưng phản xạ thế thôi. "À không có gì đâu mẹ, tại con hay bị ác mộng thôi nên là con nghĩ bùa không công hiệu!" Dương cười cười lựa chọn giấu mẹ mình chuyện bản thân vừa xém chết hồi ban nãy khi thấy Hoàng Anh cứ liên tục lắc đầu ra hiệu với cô rằng không nên nói chuyện này ra. Đương nhiên cái vết thương trên cổ đã bị Dương giấu đi bằng cách dùng mền để che lại, cô vờ rằng mới tắm xong nên lạnh, vì thế cần quấn mền một chút nên mẹ cô không thấy được vết thương ở cổ kia."Trước khi đi ngủ thì niệm Phật đi. Không chừng do con học hành mệt mỏi nên mới mơ bậy mơ bạ!" Mẹ Dương ra sức trấn an rằng đó chỉ là những giấc mơ bình thường và không hề ảnh hưởng gì đến cô, bà còn khuyên Dương nên đi ngủ sớm, ăn uống cho đủ chất vô để cơ thể không bị mệt mỏi rồi sanh ra những giấc mơ bậy bạ kia."Mà mẹ nè, chuyện số mạng của con là sao?" Dương lần nữa nhắc lại vấn đề này, đương nhiên câu trả lời cô nhận được vẫn chỉ là sự phớt lờ rồi rất nhanh rẽ qua chuyện khác từ mẹ mình. Cô hỏi câu này không phải là lần đầu, mà đã rất nhiều rồi, nhưng lần nào trả lời cũng như không vậy.Sau khi tắt máy, mẹ của Dương thở dài, bà đi ra nhà trước ngồi cạnh chồng mình, "Nên nói với con không anh?" Bà đang rất đắn đo vì nếu như nói cho con mình biết thì chỉ khiến chuyện càng thêm rối ren. Chuyển nhà trốn biệt tích không biết bao nhiêu lần rồi, bà chỉ muốn con bà là một người bình thường thôi nhưng tại sao lại không thể chứ?"Nói cái gì?" Ba của Dương vẫn đang chú tâm vào tivi, khi nghe vợ mình hỏi thì cũng quay mặt qua hỏi ngược lại."Chuyện ngày sanh tháng đẻ của nó á!" Mẹ của Dương vào thẳng vấn đề chính. Năm xưa khi bà mới mang thai Dương thôi là đã có chuyện xảy ra. Cũng may nhờ ông nội chồng bà với mấy người bạn đồng đạo của ông giúp đỡ thì Dương mới an ổn ra đời. Quỷ ma cứ thay nhau kéo tới khiến nhà bà chẳng bao giờ là yên bình. Đêm nào cũng khóc than đòi mạng nhưng bà lại chẳng biết đòi mạng gì và nguyên do ở đâu. Bà chỉ biết qua lời nói của ông nội rằng chính Dương ở kiếp trước đã gây ra tội nghiệt gì đó rất lớn nên là mới khiến cho các vong hồn này hạn tới độ mãi không chịu siêu thoát, cứ thế thay nhau kiếm cô đòi mạng dù cho cô chỉ là một thai nhi chưa chào đời.Rồi tới khi Dương ra đời từ khoảng thời gian mới sanh ra cho tới hai tuổi thì tạm ổn, nhưng cho tới lúc ba tuổi thì khi trời chỉ vừa sập tối là Dương sẽ quấy khóc, khóc tới độ mệt lả đi rồi ngất xỉu, ba mẹ phải canh chừng suốt để dỗ dành cô. Lúc đó là Dương đã được phát hiện rằng cô có mắt âm dương, có thể nhìn thấy được phần âm và đương nhiên có cả những vong hồn muốn đòi mạng cô. Tuy nhiên nhờ vào ông nội của ba Dương cùng bạn bè của ông năm xưa đã làm bùa vào người cô nên là mấy cái vong kia dù hận lắm nhưng chẳng thể làm gì được ngoài hù dọa và mắt âm dương của Dương cũng được đóng lại từ đó.Ông cóc của Dương cũng là ông nội của ba cô đã từng nói rằng Dương có căn số làm thầy, bắt buộc phải làm, không làm cũng không được vì chính Dương đã là người được chọn và gia đình cô cũng chẳng cần phải tránh né làm chi cho mệt vì khi nào tới thì nó cũng sẽ tới, tránh né thì vẫn vậy thôi bởi căn số của cô rất lớn, lớn còn hơn cả ông nên ông không coi ra được.Gia đình có tổ tiên là người học đạo, qua biết bao nhiêu đời con cháu rồi nhưng chỉ truyền lại được cho một số ít, mà từ trước tới nay toàn là con trai đảm nhiệm, lần đầu tiên Dương là con gái thế mà lại được chọn là người truyền nghề tiếp theo. Lúc đó cũng đã gây ra một trận sóng gió lớn đến từ phía gia đình đàng nội của Dương. Một số thì không tin vào thầy bà nên không quan tâm lắm, họ chỉ ậm ừ sao cũng được, nhưng còn một số thì phản đối kịch liệt vì bao đời nay chỉ truyền nghề cho nam chứ có truyền cho nữ bao giờ, gia đình cũng con đàn cháu đống thiếu gì cháu trai mà phải lựa Dương là một đứa con gái. Huống hồ Dương vẫn đang cầm bình sữa thì biết gì về đạo pháp, họ thi nhau lên tiếng và đề cử bản thân hoặc con mình để làm truyền nhân nhưng đều bị ông cóc của Dương thẳng thừng từ chối và ông chỉ đích danh cô mới xứng đáng là người được chọn.Gia đình khi ấy bắt đầu xào xáo hết cả lên nên ba mẹ Dương đành ra ở riêng, một phần là để gia đừng đừng tranh cãi, còn một phần nữa là muốn trốn đi không để cho Dương dính dáng vào mấy thứ bùa ngải này. Ba mẹ của Dương chỉ muốn cô làm một người bình thường chứ chẳng phải là thầy pháp."Em nghĩ sao vậy? Tự dưng nói cho nó biết làm gì?" "Con nó cứ gặng hỏi, em nghĩ nên nói luôn cho nó biết chứ nó cứ thắc mắc hoài!""Giấu được thì giấu luôn thôi em, tương lai nó còn xán lạn, đừng để mấy cái thứ mê tín đó hủy hoại tương lai con mình!" "Nhưng mà anh à, em thấy con có cái thái độ lạ lắm khi mà hỏi em, em chắc chắn nó gặp chuyện rồi!" Mẹ Dương nhớ lại biểu cảm của cô đang lấp liếm khi quấn mền kia, bà chắc chắn rằng cô đang giấu bà chuyện gì đó. Con bà nuôi từ nhỏ tới lớn thì làm sao bà không biết nó đang gặp chuyện gì đó."Lạ là làm sao?" Ba Dương nghe tới con cưng của mình gặp chuyện thì cũng có chút khẩn trương, ông vội tắt tivi rồi bắt đầu nói chuyện nghiêm túc hơn với vợ mình. Mười mấy năm trôi qua tưởng đâu êm rồi, tự dưng bây giờ lại có chuyện. Hôm bữa mới khóc lóc gặp ma ở ký túc xá xong, bây giờ lại lấp lửng hỏi về chuyện ngày sanh tháng đẻ nữa chứ. Không lẽ đúng như lời ông nội ông đã nói, dù giấu cách mấy thì vẫn không giấu được, khi nào tới cũng sẽ tới hay sao? "Nói chung là nó kỳ lắm, có gì ngày mai mình ra đó coi nó đi!" Mẹ Dương đề nghị thôi thì ra coi Dương luôn là sẽ rõ, chứ ở nhà cứ nghi ngờ miết cũng chẳng giải quyết được cái gì.Sáng hôm sau, khi Dương ngủ một giấc thức dậy, cô bắt đầu cảm thấy đau nhức khắp nơi trên cơ thể, nhất là phần cổ, nó đau rát vô cùng khiến Dương phải nhăn mặt hít hà một hơi làm Hoàng Anh lo lắng. Nàng tức tối vừa coi Dương thoa thuốc vừa tự trách là không ở bên cạnh để bảo vệ Dương làm cô phì cười. Cô xoa đầu nàng an ủi, "Chẳng phải em đã tới kịp lúc rồi sao. Còn con nữa, cảm ơn con đã cứu cô!" Dương nhìn tới con bé vong nhi lùn tịt đang đứng kia, cô mỉm cười, một nụ cười hết sức hiền từ nhìn nó. Một đứa nhỏ dễ thương như vậy mà nỡ lòng nào phá bỏ chứ, nếu như nó được sống thì hiện tại nó đã được đi học, được mặc những bộ quần áo đẹp rồi. "Bà nhỏ này bả gan mắc ớn, em mà không tới kịp chắc nó khỏi đầu thai luôn!" Hoàng Anh cũng bật cười, nàng đi tới ghế ngồi xuống rồi nhìn tới con bé kia đang yếu ớt nằm co ro một góc trên cái giường trống khuất ánh sáng, "Thôi ngủ đi cô, đừng có trợn trợn lên để ráng thức ngóng chuyện nữa!" Hoàng Anh nói tới con bé vong nhi nhắc nhở nó hãy đi ngủ đi, chứ đã là cái vong yếu ớt rồi còn không lo nghỉ ngơi thì chắc là chưa bao lâu sẽ bị hồn siêu phách lạc quá."Sao con quỷ đó nó lại kiếm chị vậy?" Hoàng Anh khoanh tay ngồi trên ghế hỏi rõ sự tình. Lúc nàng tới đây nàng không hề nhận ra được sự hiện diện của nó, vậy mà chỉ cần nàng đi vắng một xíu mà nó đã làm hại Dương rồi."Mới đầu cúp điện rồi tụi bạn chị nó kể chuyện ma, ngồi một hồi lạnh quá rồi chị đi lên, thấy nó nhờ bưng tiếp cái thau đồ nặng trịch, mà không lẽ chị từ chối, thôi thì giúp nó một tay. Ai mà có dè đâu nó là quỷ, nó muốn giết chị!" "Vậy á he, gái nhờ giúp cái là giúp liền vậy đó!" Hoàng Anh ngồi trên ghế khoanh tay nhìn Dương bằng một ánh mắt khinh bỉ, và trong giọng nói của nàng cũng bắt đầu trở nên đanh đá hơn mọi ngày làm cho Dương ngơ người ra.------Nhỏ au nó bị bệnh liên miên bởi vị nó núp hơi lâu😷