[Girls love - Tự viết] Tích Tịch Tình Tang
Chương 10
Dương bừng tỉnh trong tình trạng cả người đều là mồ hôi, tới cả lòng bàn tay cũng ướt tới độ thấm ra phần vạt áo thun khi đang trong giấc mơ cô cứ bấu chặt lấy nó. Dương thở phì phò muốn rời khỏi giường để đi rửa mặt, nhưng đôi chân của cô cứ run lẩy bẩy không thể nào đi nổi nên cô đành ngồi tựa vào thành giường một chút để cho bản thân được bình tĩnh hơn.Cô mệt mỏi dời tầm mắt đang nhìn chằm vào hai tay mình bắt đầu đảo mắt nhìn xung quanh, có lẽ cô muốn tìm hình bóng nhỏ bé ấy, cô muốn tìm Hoàng Anh vì trong giấc mơ khủng khiếp đó cô đã làm tổn thương nàng. "Hoàng Anh à!" Dương nhỏ giọng gọi. Cô biết nàng sẽ nghe thấy cô bởi vì có khi cô chẳng cần gọi nàng nữa, chỉ cần vừa nghĩ trong đầu thôi thì đã thấy nàng ở ngay bên cạnh rồi."Hoàng Anh!" Dương gọi một lần không nghe thấy nên cô gọi thêm lần hai. Sau khi gọi tên nàng thì Dương ngồi chờ chừng hai phút nữa. Thời gian chầm chậm trôi, hai phút đối với Dương nó dài như trải qua hàng thiên niên kỷ. Mỗi một giây chờ đợi đều khiến cô như lửa đốt. Dương chẳng hiểu vì sao nữa, chỉ ngay lúc này đây cô muốn được gặp nàng, được ôm lấy nàng trong vòng tay này của chính mình. Chờ đợi miết cũng không thấy nàng xuất hiện làm Dương càng cảm thấy lo lắng. Sau một chút thì chân cũng hết run, Dương vội vã đi khỏi giường, xỏ dép vô chân rồi bắt đầu chạy ra ngoài kiếm Hoàng Anh. Cô đi khắp mấy dãy hành lang, miệng thì không ngừng lẩm bẩm lấy tên nàng làm cho một số người cũng bắt đầu nhìn Dương bằng ánh mắt tò mò và nghĩ rằng cô đang bị rơi rớt thứ gì đó quan trọng lắm nên mới chạy ráo riết lên kiếm như vậy.Chạy xuống tới nhà ăn cũng không thấy, Dương lo lắng tới nỗi sắp khóc tới nơi. Cô nhớ lời nàng nói là nàng còn yếu, chưa tìm lại được những phần trấn yểm khác nên rất nhiều thầy bà nhắm tới nàng, và cả những vong hồn quỷ dữ nữa, tụi nó luôn nhắm tới nàng và muốn ăn lấy linh hồn nàng để tăng thêm sức mạnh. Dương sợ rằng nàng đã gặp chuyện, nếu như vậy thì Hoàng Anh sẽ mãi mãi chẳng thể siêu thoát được và nàng cũng biến mất mãi mãi khỏi nơi này. "Em ở đâu vậy Hoàng Anh?" Dương không biết kiếm nàng ở đâu nữa cả. Cô trở về phòng bất lực ngồi ở giường, nước mắt cũng tự động rơi xuống vì nghĩ rằng nàng đã biến mất thật rồi. Tầm mắt bị nhòe đi không nhìn rõ thứ gì nữa cả, Dương thút thít thành tiếng. Cô hiện tại không biết gì về bùa ngải cả, nếu như biết Hoàng Anh bị bắt giữ thì cô cũng chẳng thể làm gì được. Cảm giác bất lực lẫn có lỗi bỗng bủa vây lấy Dương khiến cô càng thêm khó thở. Chợt hơi lạnh quen thuộc tỏa khắp người Dương, cô ngẩng đầu dậy nhìn tới bóng trắng trước mặt. Gương mặt còn phủ đầy nước mắt từ lo lắng dần chuyển sang mừng rỡ. "Ai làm chị khóc, đứa nào ăn hiếp chị?" Hoàng Anh ngồi xuống bên cạnh Dương, nàng đưa bàn tay nhỏ nhắn lên giúp cô lau mặt. Từng cái chạm lạnh như đá lướt trên mặt Dương nhưng không làm cô thấy rùng mình, trái lại cô còn thấy vui vì nàng vẫn còn ở đây. Dương òa lên như đứa trẻ, cô ôm lấy Hoàng Anh vào lòng bắt đầu tức tưởi lên như mấy đứa nhỏ bị mẹ bỏ đi chợ trong lúc đang ngủ. "Em đi đâu mà giờ mới về. Chị đi kiếm em, kêu em hoài cũng không thấy, em biết chị lo cho em lắm không?" Dương vùi mặt vào vai Hoàng Anh. Cô không sợ cảm giác lạnh ngắt từ người nàng nữa, cô cứ vậy ôm lấy nàng rồi khóc lên. "Thằng nhóc mới chết gần đây nó mời em vô ăn đám ma của nó. Năn nỉ quá trời quá đất bởi vậy em mới vô ngồi chút!" Hoàng Anh vừa dỗ dành Dương vừa kể cho cô nghe vì sai khi nãy nàng biến mất. "Rồi ngồi chút thì em cũng về, mà tại lỡ quên đường bởi vậy đảo hơi lâu!" Hoàng Anh giấu Dương việc nàng khi trở về đã cùng âm binh của đám thầy bùa nào đó đã đánh nhau vì nàng sợ cô sẽ lo. Nàng chỉ kể qua loa là được vong hồn đó mời vô đám ma rồi thôi, và nàng còn nói dóc thêm một vài chuyện để Dương khỏi thắc mắc nữa.Dương sụt sịt lau nước mắt, cô mỉm cười khi thấy Hoàng Anh đã an toàn. Cô chăm chú nhìn vào gương mặt ấy, nhìn sâu vào đôi mắt long lanh của nàng."Coi chị kìa, mắt mũi tèm lem hết!" Hoàng Anh cười thành tiếng, nàng dịu dàng lau nước mắt cho cô. Khi thấy Dương lo tới phát khóc và ôm chầm nàng như vậy thì lòng Hoàng Anh bỗng dưng cảm thấy vui và hạnh phúc lắm. Gương mặt vẫn mãi giữ nụ cười xinh đẹp đó đối diện với Dương."Mai mốt đừng có đi như vậy nữa, chị lo lắm!" Dương nín khóc, cô siết lấy bàn tay lạnh lẽo của Hoàng Anh nhắc nhở, "Lỡ em đi mất tiêu luôn rồi thì chị không biết phải kiếm em ở đâu!" Ở trên đời này người với người lạc nhau còn không kiếm ra, huống hồ đây là hai người với hai thế giới khác biệt. Một kẻ thì ở dương, còn một kẻ thì lại ở cõi âm. Hoàng Anh nghe Dương nói vậy, bản thân nàng cảm thấy có lẽ đã làm cô lo quá nhiều rồi, vì thế nàng gật gật đầu hứa rằng sẽ không rời xa cô, lúc nào cũng sẽ dính lấy cô. Bàn tay mềm mịn sờ lên gương mặt Dương, ngón cái khẽ lướt trên gò má thanh tú của cô đầy sự yêu thương. Sau khi khóc một trận thì Dương không còn tâm trạng ngủ nữa. Cô ngồi trên giường kể cho Hoàng Anh nghe về giấc mơ đó. Cô vừa kể mà còn vừa rùng mình khi thấy Hoàng Anh bị dằn vặt như vậy. "Em biết không, chỉ là giấc mơ thôi mà lòng chị đau lắm, nó xót xa vô cùng!" Dương thở dài. Bản thân cô chưa bao giờ có cảm giác như vậy bởi dù xót cho tình thân hay tình bạn thì mỗi cảm xúc nó đều khác nhau hết thảy. Thứ xót xa và đau lòng này của cô nó kỳ lắm, tim nhói lên từng đợt, tới mắt cũng nhòe đi do khóc."Chỉ là mơ thôi!" Hoàng Anh trấn an Dương. Căn bản nàng đã mơ hồ nhận ra gì đó nhưng nàng không nói cô biết, nàng vẫn giấu cô vì nàng chưa dám chắc chắn. Nàng chỉ mông lung khuôn mặt mờ ảo kia và mùi hương từ Dương thôi chứ mọi ký ức trong đầu nàng vô cùng lộn xộn không rõ ai là ai."Nhưng nó thật lắm. Lúc chị tỉnh dậy là tay chân run đi không nổi luôn!" "Đợi khi nào chị đủ căn cơ thì mình tìm hiểu sau về nó nha, còn giờ nghe em, cái đó chỉ mơ thôi nè!" Hoàng Anh đang cố gắng để Dương không bị giấc mơ đó chi phối nữa. Thời nay học hành đau đầu hơn thời xưa, nàng muốn Dương tập trung cho bài vở hơn là bị giấc mơ không đâu khiến cô bị xao lãng đầu óc.Dương nghe Hoàng Anh cứ khuyên như vậy thì cô ngoan ngoãn gật đầu không nhắc tới nó nữa. Cô ngồi dậy thay ra bộ đồ khác để chuẩn bị tới giảng đường, hôm nay có buổi thuyết trình vô cùng quan trọng nên cô không thể trễ được. Do con bé vong nhi vẫn muốn ngủ nên Dương không gọi nó, cô vì muốn nó an toàn còn hỏi Hoàng Anh làm thế nào để nó yên ổn trong tủ không bị những vong khác quấy phá thì nàng đã chỉ cô một câu chú để bảo vệ con bé khỏi những nanh vuốt của đám quỷ dữ muốn ăn hồn phách của những vong hồn yếu ớt hơn chúng."Vậy là được rồi á hả?" Dương hỏi lại Hoàng Anh lần nữa. Nào giờ cô thấy trong phim khi đọc thần chú xong là màu xanh màu vàng túa ra tùm lum vậy mà sao giờ cô đọc lại không thấy gì hết vậy?"Đúng rồi, cứ để nó ngủ ở đây, sẽ không sao đâu!" Hoàng Anh khoác tay Dương cùng cô đi ra ngoài. Nàng hy vọng với căn cơ của Dương bây giờ thì bùa chú sẽ đủ mạnh để bảo vệ con bé không sao. Còn nếu không ổn nữa thì nàng sẽ nhanh trở về đây để bảo vệ nó.Cùng Dương bước ra dãy hành lang, Hoàng Anh cùng cô bước đi như vậy thì bỗng dưng có tiếng trêu chọc. "Trời ơi, đại ca bữa nay dẫn gái vô đây luôn, gan vậy?" Tiếng gọi í ới khiến Dương ngoái lại nhìn, cả Hoàng Anh cũng hiếu kỳ nhìn tới người đang gọi Dương."Gái gì ba?" Dương nhướng mày nhìn nam thanh niên cùng khóa với mình đang từ từ chạy lại cô."Đây nè, gái đẹp mơn mởn trời!" Cậu ta cười lên rồi nhìn qua Hoàng Anh bên cạnh Dương khiến nàng trố mắt còn Dương thì cũng hoang mang không kém."Thôi tui đi trước nha đại ca, bồ tui đợi trên trển rồi!" Cậu ta vỗ vai Dương rồi nhìn Hoàng Anh thêm lần nữa xong thì rời đi để lại Dương và Hoàng Anh đứng đó.Dương hoảng hốt nói: "Sao mà nó thấy được em?" "Em nói cái này chị đừng có sợ nha!" Hoàng Anh thở dài nói với Dương. Nàng cùng cô đi tới bên một dãy ghế ngồi xuống từ từ nói chuyện."Sao, em nói đi!" Dương bồn chồn muốn Hoàng Anh nhanh nói ra điều nàng đang lấp lửng. Cô biết Hoàng Anh hình như đã nhận ra thứ gì đó rồi."Trên đời này ngoại trừ người có căn số làm thầy như chị ra thấy rõ được mặt em thì chỉ còn một người khác thấy được nữa thôi!" Hoàng Anh hơi ngập ngừng nhưng cũng từ từ nói ra, "Thấy được vong dữ như em mà nhìn rõ mặt và thấy em đi đứng như người bình thường thì chỉ có người sắp chết mới thấy được." Hoàng Anh kể cho Dương biết vấn đề. Người có mắt âm dương cùng lắm thấy được vóc chứ không thấy mặt, nếu dữ lắm là gương mặt trắng bệch không có mắt mũi miệng gì cả. Còn nếu mà thấy được rõ ràng như vậy thì chỉ có những người sắp lìa đời vì phần âm của họ sẽ lớn hơn phần dương.Thấy được gương mặt bình thường của nàng thì còn may, chứ nếu mà gặp luôn ngay lúc nàng hiện nguyên hình thì đó có nước người đó chết ngay tại chỗ. Nhưng theo nàng nhận định thì cũng không lâu đâu, sớm thôi thì người lúc nãy cũng sẽ…ra đi."Sao? Nó đang mạnh khỏe vậy mà. Sao mà nó sắp chết được." Dương hoang mang tột độ. Cô có chút khẩn trương muốn đi gặp ngay thanh niên kia để nói chuyện cho ra lẽ để cậu ta biết nhưng mà rất nhanh đã bị Hoàng Anh cản lại. "Số tận rồi chị, dù có nói cho người ta biết cũng không làm gì được đâu. Càng làm thì càng trái với luật trời, bị phạt nặng lắm!" Hoàng Anh biết Dương đang rất lo cho bạn của cô, nhưng người đó số tận rồi, dù cho có nói cách mấy thì đúng ngày, đúng giờ đó cũng sẽ chết thôi. Mỗi kiếp, mỗi số đều đã được định sẵn hết rồi. Vừa nói xong câu đó thì bỗng một bóng trắng từ trên cao rơi xuống, theo đó là một âm thanh va đập rất lớn, chừng chưa đầy hai giây sau là tiếng la thất thanh của những người bên dưới phát ra. Dương nhanh chóng tới lan can để coi thử thì thấy người bên dưới máu thịt đã văng tứ tung lẫn lộn vào nhau. Áo đồng phục trắng bị nhuốm một màu đỏ tươi, tay chân gãy lìa lòi cả xương ra bên ngoài. Dương nhìn người bên dưới còn giật giật vài cái rồi lịm đi khiến cả người của cô trở nên không còn chút sức lực nào nữa cả. Mới ban nãy còn gặp, còn cười nói với nhau nữa mà, tại sao bây giờ lại thành ra như vậy?