[Girl × Girl] Hoa Vô Sắc

44. Chưa Đặt Tên




Tranh thủ lúc trời chưa trở lạnh , Engfa rời khỏi nhà leo lên con xe máy bon bon trên đường dồi , mới sáng ngắm nhìn mấy bức ảnh tự dưng lại muốn đi đến những nơi mà hai người đã đi qua , xem như gợi lại mảnh ký ức đã phai .

Ngồi trên xe cảm nhận cái rét đài của mùa Thu mà không khỏi cảm thán , chỉ có mùa Thu mới có được thời tiết như thế này , ánh nắng rực rỡ rọi xuống khắp ngõ ngách nhưng không thấy ấm nóng , thời tiết cận đông là vậy , cho dù có bao nhiêu hạt nắng cũng chả thể nào sưởi ấm vạn vật trên đời .

Cưỡi xe đến nơi đầu tiên , ga tàu cũ , nhưng sao hôm nay ở đâu lại đông nghẹt người thế ? Chắc một phần nơi đây có cảnh quan xung quanh rất đẹp , phù hợp cho việc quay chụp ảnh nên mới thu hút nhiều khách du lịch và người dân bản xứ . Đành thôi vậy , chưa kịp đừng xe lại chạy đến quán thịt nướng quen thuộc của ông Nawat .

Chạy trên con đường này làm cô nhớ tiệm cafe Petrichor quá đi , lời hứa vẫn giữ khi nào khỏi bệnh nhất định sẽ mở lại nó một lần nữa , cô nhớ không gian tràn ngập tiếng cười nói , hạnh phúc vô cùng khi nhìn những vị khác thưởng thức món mình làm ra một cách vui tươi .

"Chú Nawat ! " - bước vào quán thịt , ngồi xuống vị trí bàn hồi trước cùng em đến , nơi này vẫn không thay đổi , không gian vẫn phục vụ một lượng khách nhất định . Nhớ lần cuối cùng đến đây là lần đi cùng Charlotte , cũng khá lâu rồi cô mới trở lại .

"Ồ Engfa đấy à ? Lâu rồi mới thấy ghé , ngồi đợi đi bác mang thức ăn ra liền " - ông vui vẻ mời vị khách quen ngồi xuống , tự mình chuẩn bị đồ ăn cho cô .

Đặt mông xuống chỗ ngồi cạnh cửa sổ , chỉ là cái ghế đối diện giờ đã trống trơ rồi , không còn người cười đùa xinh đẹp ấy nữa . Vội vàng giơ máy ảnh lên chụp lại chỗ trống trước mặt , để bức hình vào chiếc túi xách , thật đau lòng khi không còn người ăn chung bữa thịt nướng như trước .

"Đây đồ ăn có rồi , ủa mà Charlotte đâu ? Con không đi với con bé à ?"

"Dạ không , con chỉ đi một mình thôi "

"À , thôi ăn tự nhiên nha "

"Vâng " - nhìn mấy đĩa đồ ăn trên bàn , tuy đến quán thịt nướng nhưng cô lại không gọi thịt , chỉ vài món đồ ăn làm sẵn cùng với đĩa mỳ trộn , đi ăn một mình gọi nhiều cô sợ lại ăn không hết , bấy nhiêu đây là quá đủ cho một buổi sáng rét đài rồi .

Liên tục mấy đũa mỳ được cô cho vào miệng , bất ngờ thay Engfa lại vô tình gắp một đũa mỳ lớn định đút cho khoảng trống trước mặt , đến khi nhận ra mình nhầm liền bật cười ngây ngốc , quên mất hôm nay mình đi ăn một mình , không một ai ngồi đối diện cả . Cúi gằm mặt xuống tiếp tục với mấy món ăn , cô cứ hết thứ này đếm thứ khác cho đến khi hai má phồng lên hết cỡ mới thôi , nhai đống thức ăn trong miệng mà đôi mắt trở nên đỏ ngầu ứa lệ .

Thói quen thì vẫn mãi là thói quen .

Dùng hết đống đồ ăn trên bàn , để lại tiền rồi rời đi . Cô lái xe trở lại ga tàu , giờ trưa mọi người dần thưa thớt , hầu như không còn một bóng người nào cả . Đừng xe phía không xa , tiếp tục công việc ghi lại bức ảnh trống không chỉ có phông cảnh và vài chú chim sẻ đậu dưới đất . Thú thật cô chỉ muốn lưu giữ nó lại trước khi người nào đó phá bỏ trạm tàu này , những nơi cô và em từng qua điều muốn ghi lại vào các bức ảnh nhỏ xinh , tranh ảnh là thứ giúp ta giữ lại kỷ niệm mà không sợ mất đi , trừ khi tự tay đốt bỏ chúng mà thôi .

Cảnh quan cho dù có đẹp đến mấy nhưng thiếu em mọi thứ trong mắt tôi điều mang màu u tối , ánh sáng là em , nơi đã từng có em xuất hiện giờ chỉ còn là khoảng không tĩnh lặng , kể cả nắng ấm cũng chả còn vương . Em biết không năm nay tôi đã bước sang tuổi 30 , tôi không dám mong mình sẽ có được một gia đình đầy đủ , nhưng thật lòng tôi vẫn muốn sẽ gặp lại em trước năm 32 tuổi . Đến lúc đó nếu như tôi khỏi bệnh , tôi nhất định sẽ cưới em .

Chương trước Chương tiếp
Loading...