[FUTA] [BHTV] MỘT CHƯƠNG MỘT TRUYỆN ( Phần 2 )
[ Futa ] Cô Đoan Và Người Giao Hàng (1)
Chiều quê giờ không còn yên ả như dạo trước nữa, làng xóm lác đác vài ngôi nhà lầu mọc lên, chen giữa những mái ngói cũ kĩ phai dần theo năm tháng Con đường đất bụi bặm cũ kỹ giờ đây đã thay bằng lớp đá láng mịn, dăm ba bữa lại thấy xa trộn bê tông chạy vào Lũ trẻ con không còn chơi trốn tìm hay tạt lon nữa, đứa nào cũng cắm mặt vào điện thoại cười cười nói nói qua màn hình nhỏ Ở cái xóm này, trước đây nhộn nhịp mấy sạp quần áo, sạp trái cây nhưng cũng dần thưa thớt bớt. Chỉ còn vài bà cụ lớn tuổi bán rau dại lủi thủi một mình dưới tấm bạc che nắng, chẳng ai buồn ngó tới ... Cô Đoan, người đàn bà nổi tiếng đẹp nhất xóm cũng từng có một sạp to giữa chợ bán đủ thứ áo, váy, quần lửng đông khách lắmHồi đó cứ mỗi lần có lô đồ mới là chị em rủ nhau ra sạp của Cô Đoan để lựa từng chiếc áo, chiếc quần Cô Đoan khi ấy vừa có sắc vừa có duyên ăn nói nên buôn may bán đắt lắm, nhưng thời buổi giờ khác rồi. Người ta lên mạng mua đồ, đặt cái rụp là vài hôm có shipper giao tới Cô Đoan đành ngậm ngùi trả mặt bằng và dẹp sạp quần áo để về nhà bán hàng online. Cô dựng một cái phòng nho nhỏ bên hông nhà rồi treo đồ nữ lên móc để ngày nào cũng lên live, Vừa giới thiệu hàng vừa cười nói ngọt như mía lùi Cô 36 tuổi đã qua một đời chồng, có một cô con gái đang học lớp 1, chồng cô bỏ đi đã lâu, nghe nói là bỏ theo người đàn bà khác để lại cô gồng gánh nuôi con một mình vừa giữ mặt mũi với xóm giềng Nhưng cô Đoan không tàn tạ như những người phụ nữ bị chồng bỏ khác trái lại cô ngày càng mặn mà, cái đẹp đằm thắm của người đàn bà từng trải lại biết cách ăn mặc, cô tô son phấn nhẹ nhàng nên lúc nào nhìn cô cũng rực rỡ. Cái giọng cô cười cũng khiến người ta nao lòng Nhẹ nhàng, ngọt ngào mà không chua ngoa Nhưng đâu ai biết, đằng sau sự tươi đẹp đó là những đêm dài trằn trọc, cô cũng như bao người đàn bà khác, cũng cần có một người bạn đời bên cạnh để bầu bạnCó hôm cô tắt live xong ngồi hẳn ở đó mà suy nghĩ, lòng ngổn ngang chỉ muốn có một ai đó để đến bên và ôm cô thật chặt, nói những câu dịu dàng Chiều hôm ấy trời mưa oi ả như sắp mưa, tiếng ve kêu inh ỏi ngoài những tán cây. Cô Đoan vừa lau mặt vừa chỉnh lại tóc, mặc cái váy ngủ hơi trễ cổ rồi ngồi vào ghế chuẩn bị live bán hàng như mọi khi Đang đọc bình luận thì điện thoại thông báo từ app giao hàng báo shipper sắp tới lấy đơn, cô đứng dậy xếp mấy đơn hàng đã đóng sẵn để lại trước cửa, vừa lúc nghe tiếng xe máy dừng trước cửaMột cô gái mặc đồng phục đội nón bảo hiểm, tay đeo túi vải bước xuống xe rồi giáo giác nhìn vào - Cô ơi em đến lấy hàng ạ Cô bước ra mỉm cười nhưng thấy cô gái ấy thì sửng người, cô gái ấy còn quá trẻ, dáng cao cao mặt mũi sáng sủa, mồ hôi lấm tấm trên trán, giọng nói nhỏ nhẹ khiến tim cô Đoan bỗng nhiên đập nhanh hơn một nhịp - Ủa em tên gì ? Cô gái ấy cười nhẹ trả lời - Dạ em tên Dương, sinh viên năm tư, em mới chạy thêm giao hàng. Hôm nay là lần đầu tiên em lấy đơn chỗ cô Cô Đoan cười nhẹ, lách người vào trong rồi nói - Vậy à, nhìn em cũng lanh lẹ, vào trong cô lấy đơn choCô Đoan gọi Dương vào nhà, lấy khăn đưa cậu lau mồ hôi trên trán, Dương ngập ngừng mặt có hơi đỏ lên - Dạ thôi cô để em ngoài này được rồi ạ, chỗ cô nhiều đồ quá, em vào sợ dơ đồ cô ạ Cô Đoan lắc đầu cười duyên đáp - Trời đất, cô mời em vào nhà cô chứ có mời vào nhà ai đâu mà ngại, vô đi đứng một hồi là say nắng đó Dương cười nhẹ rồi rón rén đi vào trong, mắt nó liếc nhẹ vài vòng, phòng bán đồ của cô có mùi thơm của nước hoa và đâu đó thoang thoảng có mùi của một người đàn bà từng trải, mùi ấy không rõ ràng nhưng lại khiến tim nó đập thình thịch Cô Đoan đưa cho Dương thùng hàng rồi khoanh tay, nghiêng đầu nhìn nó và nói - Em vừa đi học vừa chạy ship hả ? như vậy chắc mệt lắmDương gật đầu, quả thật rất mệt nhưng phải ráng - Dạ mệt nhưng phải ráng thôi cô, em còn một năm nữa ra trường nên kiếm thêm ít tiền phụ ba má dưới quê - Nhìn em hiền mà đẹp gái chắc có bồ rồi hả ? Câu hỏi của cô khiến Dương hơi lúng túng - Dạ chưa cô ơi - Chà ~ chưa có hả ? con gái ngoài kia thật không có mắt nhìn người mà Cô cười giọng lả lơi, mắt ánh lên vẻ châm chọc nhưng lại có điều gì đó bí ẩnDương cười thẹn, mặt đỏ lên không biết phải trả lời như thế nào, nó cuối xuống buộc dây thùng hàng lại để tránh ánh mắt của cô Cô Đoan nhìn cái lưng của Dương, cái dáng cúi xuống làm việc khiến cô trao đảo nhẹ, cô biết cảm giác trong người mình là gìMột người phụ nữ lỡ một lần đò, một người phụ nữ đang một mình nuôi con, đang dần mở lòng với một cô gái chập chững mới lớn -----------Trời chiều chạng vạng, từng hạt mưa đầu mùa rơi tí tách lên mái tôn Dương tấp xe vô lề thở phì phò, áo sơ mi trắng ướt dính hết vào người, nước mưa thấm hết cả tóc tai Nó tắt máy, chạy vào trong nhà cô Đoan rồi gõ cửa - Cô Đoan ơi, em đến lấy đơn ạ Cánh cửa mở hé, cô Đoan từ bên trong. Giọng cô Đoan từ trong vọng ra ngọt như mía lùi - Vô đi em! đứng đó coi chừng cảm bây giờ Cánh cửa bật hẳng ra, trước mắt Dương là hình ảnh khiến nó sửng sờ trong thoáng chóc, cô Đoan đang mặc chiếc đầm lụa ôm sát vào người màu đỏ mỏng tanh như lớp vỏ mận. Váy trễ vai để lộ bờ vai tròn đầy và làng da trắng mịn Bên dưới là đôi chân thon dài, chân trần đi trên nền gạch lạnh lẽo, mái tóc xõa dài trên vai, môi tô son nhè nhẹ Cô đứng đó tay cầm cái khăn nhỏ, vừa lau mặt vừa nhìn Dương với ánh mắt vừa thương vừa chiều - Vô nhà thay đồ rồi ngồi nghỉ chút đi, ướt từ đầu tới chân coi chừng sốt bây giờ áDương ngập ngừng bước vào, mùi thơm từ người cô lại một lần nữa ập vào mũi khiến Dương thấy dễ chịu vô cùng Cái lạnh bên ngoài vừa dứt thì cái nóng trong người lại nhen nhóm lên Cô dúi vào tay Dương một cái khăn khô khác rồi nói - Lau người đi em, lấy cho bộ đồ thun mặc tạm nha Dương xua tay từ chối - Dạ thôi, em ướt một xíu về cũng được ạ- Lấy đơn của cô là đơn cuối trong ngày rồi, thôi thay đồ rồi uống miếng trà cho ấm bụng, tạnh mưa hẵng vềDương dạ rồi nhận lấy cái khăn lau đầu, đôi lúc lại lén nhìn trộm cô Đoan. Dương thấy rõ ràng chiếc váy kia không những mỏng mà còn cố tình để lộ, mỗi bước cô đi thân thể sẽ nhẹ nhàng lắc lư theo, ngực dưới lớp vải mỏng khẽ lay động Cô trở ra tay cầm ly trà nóng bốc khói, đặt lên bàn rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh Dương, cô cười lém lỉnh nói- Dương nhìn gì mà mặt mũi đỏ như trái cà chua vậy ? Dương giật bắn cười ấp úng đáp - Dạ đâu có, em đang lau tóc thôi Cô Đoan cười châm chọc, tay chỉ vào mặt Dương rồi nói - Cái tay em đang lau tóc nhưng đôi mắt thì nhìn vào chỗ cấm nhìn kìa Cô trêu rồi phá lên cười khúc khích, Dương bối rối cúi mặt xuống, tai nó đỏ bừngCô quay qua hỏi nhỏ - Dương nè, có khi nào em thức dậy và thấy bản thân mình thiếu gì đó chưa ?Dương gật đầu cười nhẹ đáp- Dạ có nhưng chắc thấy thiếu tiền Cô cười nhẹ đáp- Còn cô thì thiếu hơi ấm... mấy năm rồi, mền lạnh mà gối bên cạnh cũng lạnh, đôi lúc con gái qua ngủ cùng mà ôm con thấy lòng tủi thân quá Câu nói ấy nghe như bình thường nhưng lại chạm vào con tim của Dương, Dương ngước nhìn cô Đoan, ánh mắt cô không còn vui vẻ nữa mà là ánh mắt buồn buồn của một người đàn bà cô đơn Dương không nhớ mình lại gần cô lúc nào, cũng không rõ là cô Đoan có kéo tay mình hay không, chỉ biết khi ngồi gần nhau hơn thì mùi da thịt của cô lại khiến Dương nóng người hơn Bàn tay nhỏ nhắn khẽ run rẩy chạm vào tay Dương, cô khẽ nói và hơi thở gần bên tai Dương - Nếu em cũng lạnh thì mình sưởi ấm cho nhau một chút có được không ? Cả người Dương nóng bừng lý trí bảo không nên nhưng cơ thể lại bước tiếp, tay nó chạm lên vai cô rồi từ vai trượt xuống cánh tay tròn trịa Cô Đoan dựa sát vào người Dương như thể đã chờ đợi điều này từ lâu lắm rồi, ngoài hiên mưa vẫn rơi lộp bộp trên mái tôn tôn, trong căn phòng nhỏ ánh đèn nhỏ vàng dịu nhẹ có một người đàn bà và một cô gái mới lớn đã bắt đầu mối quan hệ vượt khỏi giới hạnCô Đoan khẽ đẩy tay Dương rồi đứng dậy bước về phía giường ngủ, dáng người cô lả lơi trong chiếc váy đỏ, mỗi bước đi như lay động cả không gian nhỏ hẹp Cô không quay lại mà chỉ khẽ nói- Em có muốn ở lại cho ấm người không ? Dương nuốt khan một cái, Dương biết rõ chỉ cần bước theo cô Đoan thôi thì mọi chuyện sẽ khác nhưng lý trí cứ chần chừ Dương bước chậm lại đứng phía sau cô, mùi hương ấy lại phất lên một lần nữa khiến dục vọng của nó càng tăng lên thêm nhiều hơn Cô quay đầu lại, bàn tay khẽ xoa má cậu- Cô lạnh... em ôm cô một chút được không ? Dương gật đầu, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, bờ vai cô run run Dương có thể cảm nhận được cô đang thở dài khe khẽ như trút bỏ gánh nặng tháng ngày chịu đựng một mìnhCô xoay lại, bàn tay khẽ nhấc tay cậu để đặt lên eo cô, tay còn lại của Dương thì cô đặt lên nơi cao nhất, đó là ngực nơi căng đầy khẽ nẩy theo nhịp đập của con tim Qua lớp vải mỏng Dương có thể cảm nhận rõ sự mềm mại của nơi đó, cô không nói gì nữa mà chỉ khẽ tựa người vào ngực Dương để mặc cho cảm giác lạ lẫm đang len lỏi trong con tim của hai ngườiDương khẽ rút tay về, Dương đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc của cô rồi khẽ hôn lên trán cô, cô Đoan khẽ cười đáp- Em còn nhỏ quá... cô không nên - Nhưng cô muốn phải không ? Dương thì thầm, đặt nhẹ nụ hôn lên má côCô không trả lời, nhưng khi môi Dương đặt lên môi cô thì cô không tránh nữa. Cô rên khe khẽ đôi tay siết chặt lên vai Dương Một dòng điện chạy qua cả hai thân thể, chiếc váy đỏ từ từ trượt xuống bờ vai, rơi xuống thắt lưng côTrước mặt Dương bây giờ là cơ thể của một người đàn bà không còn gì che giấu, Dương ngỡ ngàng không phải vì cô đẹp như tượng mà vì vẻ đẹp đàn bà ấy gợi cảm không phô trương Dương chạm nhẹ lên làn da ấy, cô Đoan run rẩy trong từng hơi thở, tay Dương dừng lại nơi thắt lúng rồi lại trượt lên. Mỗi lần chạm là mỗi lần tim cô như nhũng ra, cô Đoan nghẹn ngào khẽ nói - Em nhẹ thôi, cô lâu rồi chưa gần ai ... Dương khẽ hôn lên môi cô rồi đáp - Em biết, em sẽ thật nhẹ nhàng Hai thân thể áp sát vào nhau, khoảng cách bây giờ chỉ còn là tiếng thở và nhịp đập trái tim, Họ bắt đầu trao cho nhau những cử chỉ đầu tiên đầy bản năng, không vụng về cũng không vội vã Thời gian trong căn phòng như ngừng trôi, tiếng mưa rơi trên mái tôn và hai con người, một người đã sống gần nửa đời, một người vừa chớm thanh xuân đang hòa vào nhau trong cơn thèm khát được yêu, được chạm, được là chính mình Khi mọi chuyện qua đi, cô Đoan nằm trong vòng tay Dương, tấm lưng trần mềm mại chạm vào ngực Dương, tóc rối vương trên gối nằmGiọng cô Đoan khàn khàn cô khẽ xoay đầu lại, kéo tay Dương đặt lên eo trần trụi của mình rồi cô nghẹn ngào nói khe khẽ - Đừng bỏ cô đi khi trời sáng có được không ? Dương khẽ siết tay và hôn lên vai cô một cái, nhẹ như lời hứa sẽ không bỏ đi sau cơn mưa ---------