[FreenBecky] Mami mau trả mama!

Thân thuộc



Sáng hôm sau em ngủ gần đến trưa em choàng tỉnh dậy bản thân chóng mặt khó khăn mở mi mắt. Cố động đậy vì bản thân hiện tại tê cứng cả người tối hôm qua em cảm nhận mình hình như bị vật gì đó chắn qua người em cả đêm.

Choàng mở mắt nhìn xung quanh nghĩ "Ở đâu đây trời? Chẳng lẽ nhà Bjok? Mà cái phòng này quen lắm! Em nhớ hình như gặp đâu rồi." Nhớ lại gì đó em hốt hoảng tốc chăn xem thử bản thân.

Thở phào một hơi ít ra em không có mất đồ nhưng mà bộ đồ trên người không phải của em mặc hôm qua thay vào đó một bộ đồ ngủ màu hồng mi nơ. Em cố nhìn lại một lần nữa thì mới nhận ra bức hình trên tường và cả trên bàn nữa...

"Là phòng của Freen? Nhưng...nhưng tại sao mình lại ở đây?" Em bật dậy mém té về phía sau lắc đầu cho tỉnh rồi đứng phắc vậy tiến đến cái bàn cầm lên tấm ảnh thầm mắng.

"Cái đồ đáng ghét! Có vợ mới rồi còn để hình tôi, bực rồi đó tối hôm qua tôi ngủ ở nhà chị vậy thì...nhưng cũng không đúng nếu chị ta đụng chạm em thật thì sao em không thấy đau chứ?" Em giật thóp mình mặt kinh hoảng không dám nghĩ tới.

Em mặc kệ trước mắt là không thể đi làm cũng không thể gặp con người kia ở nhà...vậy thì em xuống nhà kiếm gì đó ăn mới được. Phá một tí tranh thủ về luôn. Còn việc điều tra cứ hỏi thẳng là được, em không phải sợ cái con người đáng ghét kia làm gì.

Vừa bước xuống nhà gặp ngay tiếng động trong bếp em nhẹ nhàng hơn ăn trộm lén nhìn vào thấy ngay dì giúp việc em thở nhẹ tưởng ai không ngờ nhà chị có người.

Dì năm giúp việc linh cảm ai đó ở phía sau lập tức nhìn lại vì biết đó là em. Freky còn ngủ trên phòng dì mới nãy lên xem cũng đoán thôi, không ngờ lại đúng thật. Becky đứng im không biết nói gì với dì cả.

Đây là người dì một năm trước làm ở đây lúc em chia tay với Freen thì dì đã về quê trước đó nên khi sinh nhật Freky mọi thứ em điều chuẩn bị một mình. Nhớ lại một chút rồi lại nhìn qua chiếc bản đó nữa em nao núng trong lòng tổn thất trái tim đến lạ. Là nơi em luôn xem là quan trọng và cũng là nơi em dành hết tình yêu mình đặt vào.

"Tiểu thư! Chào mừng cô về nhà!" Dì năm rất vui nữa là đằng khác luôn xem em là con gái của mình chăm sóc nhưng từ khi chia tay căn nhà buồn chán đi hẵn Freen thì rất ít khi ăn ở nhà đôi khi chỉ có Freky. Bà luôn chăm hai người cô đơn nhất của căn nhà vì thiếu vắng tình thương. Tình thương đó chính Freen đánh rơi có lẽ đã trở lại rồi dì vui cả đêm ngủ không được thức sớm đến phòng dọn dẹp ngắm nhìn em vì nổi nhung nhớ như một người mẹ và tin tưởng em đã trở lại. Làm thật nhiều món cho em ăn cậm cụi chăm chút từng tí một bà luôn nhớ những món em thích ăn.

"Dì năm con không còn là tiểu thư căn nhà này nữa đâu ạ!"

"Không đâu! Tiểu thư vẫn mãi là tiểu thư đó thôi Freen một năm qua chẳng thay đổi bất cứ thứ gì về tiểu thư cả, tiểu thư biết không Freen tâm sự với tôi và than vãn rất nhiều tiểu thư không biết đâu mới sáng đây thôi Freen vui đến độ cười suốt trong buổi ăn. Miệng ăn nhưng mắt vẫn nhìn nghĩ ngợi rồi đôi lúc dừng lại căn dặn đủ điều về tiểu thư...."

"Chị ấy đi làm rồi ạ?" Hỏi mặc dù biết.

"Phải! Freky vẫn còn ngủ bên trên hôm nay cậu học buổi chiều. Chắc khi cậu thức thấy tiểu thư chắc vui lắm! Thằng bé luôn mong từng ngày tiểu thư về đây."

"Đừng xưng một câu tiểu thư hai câu cũng tiểu thư như vậy! Nếu dì xem con là thành viên trong gia đình chắc hẵn đã không thay đổi cách xưng hô như bây giờ." Em thật sự không muốn làm gì mất hứng trong đôi mắt dì có lẽ những lời nói luôn chứa sự chân thật và chân thành như một người mẹ luôn trông ngóng con về. Thật cũng nhớ dì một chút, lúc trước em luôn học hỏi và là một người thật sự em kính nể dì. Nhắc lại thì một chút xao xuyến và nối tiếc xen lẫn niềm vui bên trong em phấn khởi đôi phần.

"Vậy được chỉ sợ con ngại thôi dì vẫn xem con là Becbec của dì! Chắc cũng đói rồi Freen dặn khi con thức lập tức cho con ăn rồi mang một ít đến cho Freen,  Freen cũng đói và không ăn trưa nhưng hôm nay dặn dì như vậy có lẽ muốn chính con mang cho nó." Cười hiền từ tiến vào bên trong dọn đồ ăn ra bàn.

"Gì vậy chứ? Bộ thân lắm hay gì?" Em khinh nhé! Cái đồ đáng ghét đó như nào em mặc kệ. Phủ dễ sợ.

Sau khi xong tất cả em cũng tự nhiên ngồi ăn thản nhiên như không có gì. Mà bảo dì năm.

"Dì đánh thức Freky giúp con bảo nó xuống đây ăn cùng. Sau đó dì cũng ăn chung cho vui! Con đợi."

"Con ăn trước đi để dì đi kêu thằng bé."

"..." em lắc đầu mỉm cười.

Dì rời khỏi và em nhớ đến tối hôm qua nhưng mà say như điên vậy làm gì có trí nhớ chứ. Còn ngủ ngon lành không biết gì. Thôi thì trưa nay mang cơm cho chị ta luôn vậy sẵn vào nộp đơn nghỉ một hôm. Báo thức đặt đầy đủ mà réo không nghe còn Freen nữa cái con người đáng ghét đó! Lúc sáng dậy vậy mà không gọi em. Tức rồi để đi trị tội chị luôn...mà chị ta có người mới hay chưa thì em vẫn không xác nhận được hôm qua giận buồn cũng vì chuyện hai người trong công ty.

Giờ nghĩ lại thấy ngốc nghê đó mắc gì giận chi rồi tới nhà người ta không hay không biết. Cái đồ đáng ghét đó sẽ nghĩ mình cố tình tìm đến cho xem còn cái bản mặt đắc ý đó nữa thấy mà tức muốn đấm.

Tưởng tượng ra cảnh.

"Do em nhớ tôi đúng không? Nhưng không sao tôi sẽ chấp nhận cho em về và đá cái con đàn bà kia ra và chấp nhận em nên đừng lo nhé. Heheeee!" Giọng đanh thét...

"Chị thật tình như vậy sao? Tôi sẽ bằng lòng 😌" đối thoại trong trí tưởng tượng.

............

Em lắc đầu một cái mạnh mém rớt luôn cũng nên, nổi cả da gà em xoa xoa nếu thật vậy chắc em cắn lưỡi luôn thà ế chứ gặp Freen kiểu đó em đá cho bay xa chứ ở đó mà nói chuyện. Thấy bản thân hơi xàm bình ổn thở một hơi cố quên đi cái tình huống em vừa nghĩ ra trong đâu vừa rồi. Nghe tiếng gọi bên tai em nhìn qua thấy Freky và dì năm đi xuống cậu chạy nhanh lại ôm em nũng nịu.

"Mama Freky nhớ người nhiều lắm. Freky sẽ được ở cùng người mãi mãi luôn, mami không nói dối Freky con vui lắm." Cậu ngoắc tay bảo Bec lại gần cậu.

"..."

Mới đầu em thấy cậu tưởng muốn nói gì nhỏ với em ai dè vừa mới đưa gần cậu hôn phát rồi chạy nhanh về phía bàn đối diện.

"Con nói mami sẽ giữ lời không nói dối là sao?" Em thắc mắt.

"Là Mami sẽ hứa mang mama trả cho Freky và con vui lắm ạ chắc con sẽ mua quà hay gì đó tặng mami mới được."

"..." chị lập kèo với cả cậu à? Cái tên đáng ghét này cũng lắm trò.

Mặc kệ bỏ qua bên ba người tập trung ngồi ăn uống nói chuyện rôn rả. Nói xấu Freen tới mức không biết chị có hư mũi hay không? Cứ tiếp tục như vậy một bàn ăn ấm cũng và hạnh phúc vô bờ lâu lắm rồi em mới có cảm giác thân quen này.

Một nơi nào đó "Hắc xì... cảm lạnh rồi sao? Becky ơi...chị đói" tổng giám đốc à chịu khổ rồi:)

Sau khi dùng bữa xong em ngồi ngay sofa cố dò hỏi về người vợ em nghĩ là mới của Freen, đối tường đầu tiên chính là cậu con trai siêu cấp đáng yêu của em có thể nói Freky chính là tay trong một kị binh đáng tin tưởng.

"Dạo này không biết có ai khác người mama hay đến đây không?"

"Dạ có ạ!" Cậu trả lời thẳng thừng.

"Gì chứ?" Là thật sao?....Em trùng xuống như muốn phủ bỏ vậy.

"Là dì Cena ạ ngày nào dì cũng đến đưa con đi học và liên tục hỏi về mama khiến con đau đầu lắm. Dì ấy cố trấn lột phương thức liên lạc với mama nhưng con không cho nên ngày nào dì đâm ra cũng mặt dày đến đây. Nhưng Freky hứa là sẽ giữ bí mật với mama Bec rồi nên người an tâm nha!" Cậu muốn nói thật.

"Vậy à? Con giỏi lắm nhưng nếu có một người muốn thay thế mama chăm sóc con thì con thấy thế nào?" Thở phào.

"Chắc chắn là không rồi! Mama biết đó cả con và mami vì chỉ chung một lí tưởng tình yêu duy nhất trao cho mama thôi nên người khác không thèm. Mà có đi nữa Freky sẽ bỏ mami luôn không thèm gặp người nữa, sau đó mách với ông bà nội rồi ông bà ngoại cho đánh tét mông mami con sẽ về bên mama ở luôn! Không thèm mami Freen đáng ghét!" Cậu khẳng định chắc nịch.

"Vậy à? Từ trước giờ vẫn vậy hả?"

"Sao mama hỏi có vẻ gì đó vậy? Freky đã trả lời hết rồi! Không muốn nói nữa..." cậu nói lại khó chịu đó nhen người ta nói thiệt chớ bộ.

"Rồi rồi mama tin con được chưa?  Con nói xem tại sao mama con không muốn cho ông bà biết vậy?"

"Freky không biết nữa từ khi mama và mami xa nhau là không cho con nói với ông bà nếu không sẽ hù doạ không con gặp mama." Cậu khui hết chuyến này coi chừng đi Freen ơi.

"Ò vậy con sắp đi học rồi hả? Có cần mama đưa đi..."

"Freky! Dì qua rồi..." em nhìn xung quanh.

"..." Freky nghe giọng quen thuộc lập tức chạy nhanh qua em nấp nào ôm cứng nhắc không buông.

"..." Becky ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì vội nhìn qua phía sau nhưng có lẽ chưa kịp thì.

"Chị dâu...em nhớ chị quá!" Cena ôm tiếp hôn lên má em liên tục.

"Đây là mama của con mà không cho dì Cena dành đâu..." cậu mếu máo giành lại khóc vài giọt nước mắt cá xấu.

"Ngoan nào dì Cena giỡn thôi mà con yên nào! Bình tĩnh lại không sao rồi mama đây không ai giành của con cả!" Em trấn tĩnh cậu ôm ấp dỗ dành dù sao cũng là con nít thôi!

Cena buông Bec ra ngồi ngay ngắn và cũng hiện tại thắc mắc chẳng lẽ hai người đã làm lành vậy thì quá tốt rồi. Cena vui thầm trong bụng.

Dì năm bên trong chạy vội ra lên tiếng bảo tới giờ học cũng đã đến trưa em cùng Cena và Freky đi chung chiếc xe. Đưa cậu đến trường nhưng cậu có vẻ không nở đi vào nên em chủ động hôn cậu và thì thầm vài câu yêu thương nên cậu mới vui vẻ đi vào.

Trên xe hai người còn lại đến công ty trò chuyện và chủ yếu đưa đồ ăn cho Freen....


Mọi người ơi! Tôi nói nè hiện tại tôi tăng ca về muộn cực kì mà mỗi chap cần 2 tiếng để viết cũng như là đọc lại tôi muốn khi đưa lên phải thật đúng tuy nhiên không tránh sai sót cũng mong mấy bà bỏ qua. Còn chuyện nữa tôi không biết sao trả lời cmt của mấy bạn không được nên không biết làm sao hết ai biết chỉ với.🥹

Chương trước Chương tiếp
Loading...