[FreenBecky] Mami mau trả mama!

Khó coi



Khi em bước vào công ty thông qua quy định cung như thủ tục em bước vào bên trong với bộ hồ sơ trên tay. Nhìn tổng quan mọi thứ thay đổi không giống như trước ngờ nghệch với mọi thứ xung quanh.

Em lại quầy tiếp tân hỏi. Do quá lâu không trở lại đây dường như mọi thứ đã thay đổi một cách chóng mặt.

"Chị ơi cho tôi hỏi đường nào đi lên phòng giám đốc nhân sự ạ? Tôi là người tuyển chọn hôm nay đến xin việc."

"Ừm cô đợi tôi chút!" Cô ta nhìn em với ánh nắt phán xét. Nhìn tổng quan từ trên xuống dưới thầm đánh giá.

"...." Em chán ghét những ánh mắt như vậy vì có vẻ như khinh thường và không tôn trọng người khác. Tiếp tân mà như vậy em mà là giám đốc hay gì đó là em cho leo cây khỏi ở đó mà nhìn ngó.

"Phiền cô ngồi đợi! Có gì tôi thông báo cho giám đốc, hiện anh ấy đang bận họp."

"Vậy tôi cần phải đợi bao lâu vậy?" Em hỏi cô ta hình như kiếm cớ cho em không gặp thì đúng hơn, rõ là anh ta nói là em đến cứ nói tiếp tân đi thẳng lên phòng mà...

"Cô tuyển việc làm mà đợi một chút cũng nhăn nhó, câu nệ xem ra cô không có kiên nhẫn thì phải. Chắc cô không biết những người cấp cao sẽ chẳng bao giờ mà nhận người như cô đâu..."

"Người như tôi? Ý cô nói là gì vậy? Cô là tiếp tân ít nhất phải lịch sự chứ? Bộ cô không học qua ứng xử giao tiếp à? Nói chuyện như vậy bộ cô không sợ những người cô cho là cấp cao kia nghe thấy?" Em phẫn nộ đến cực độ, nhịn đủ rồi hiền quá quân chúng nó lấn cho.

"Cô..." tức xanh mặt nói lại "Cô không đợi được thì cứ việc về! Tôi đâu có ép cô đâu?" Cô ta thách thức, giọng thô lỗ ghê gớm.

"Được thôi chờ thì chờ, sợ cô chắc...để tôi xem khi tôi gặp giám đốc của cô nhất định tôi sẽ tố..."

"Vậy thì đợi xem, chưa được nhận mà lên mặt rồi. Xí!" Cô ta hắt mặt khinh thường.

Em mệt rồi không muốn nói thêm chi cho mệt lại ngồi ghế như lời cô ta xem thử có thể gặp được hay không...! Biết là bị chơi khâm nhưng vẫn còn gì đó lịch sự và tin tưởng nên ngồi chờ hơn cả tiếng mà chả thấy ai đá động đến, người ta đi cùng lượt với em cũng đã về gần hết rồi...

Ngồi gần đến giờ chưa, công ty bắt đầu thưa dần mấy chóc không còn ai bên cạnh người xung quanh cũng chẳng còn ai, bây giờ em mới nhận ra cô ta chả chịu cho em gặp giám đốc. Em muốn điện lắm nhưng sợ lời cô ta nói là thật, nếu điện nhưng anh ta bận họp thì không hay mới xin làm mà mất cái tốt thì khó mà nói chuyện nên đành đợi ai ngờ đâu bị mụ này chơi dố đau điếng.

Em sục sôi tức tối đến quầy tiếp tân, chỉ thẳng mặt cô ta nói.

"Cô đó, nói lời không giữ lấy lời! Rõ là biết tôi đợi từ sáng cô có biết tôi rất mất thời gian không? Không ngờ cô lại là người như vậy! Được rồi nếu cô chơi tôi thì hãy xem nhé!" Em nhìn mọi người dồn mắt về em nói lớn.

"Mọi người thấy hết rồi chứ? Cô ta cố tình không cho tôi gặp giám đốc nhân sự rồi cứ ở đó thản nhiên xem như không có chuyện gì! Một tiếp tân ăn nói không có phép lịch sự, cư xử thô lỗ thử hỏi mấy ai khi vào đây được đối xử tử tế chứ? Cho dù công ty có lớn đến mấy mà gặp những người như vậy liệu hỏi rằng có thể tồn tại không? Kêu người quản lí của cô gặp tôi ngay!" Khi nói xong em cũng ngẫm nghĩ, ủa mình đi xin việc mà...có nên làm quá vậy không? Nhưng nếu mình là người khách thì sao? Haizz lỡ rồi kệ vậy, quên mất mình không có chức quyền gì cả! Thói quen thôiiii~

Em tức bỏ đi một mạch vừa quay dầu chạm ngay bức tường cao thẳng của ai đó, úp cả bản mặt vào em hoảng hốt nhìn lên thấy ánh mắt hình viên đạn đang nhìn chằm chằm mình. Người đó lên tiếng.

"Việc gì mà cô la lối mất trự tự công ty tôi vậy?"

"..."

"Cô là ai? Mau xin lỗi Tổng Giám Đốc đi!" Thư kí lên tiếng nhìn em.

"Tổng giám đốc? Là Soracha Freen?" Em gọi cả họ lẫn tên của chị.

"???" Chị ngơ ngác, kiểu "gì vậy?"

"Cô không nên gọi thằng tên tổng giám đốc như vậy! Mà tôi hỏi cô là ai vậy hả? Quấy rối công ty tôi à! Bảo an đâu lôi người phụ nữa này ra đi, từ nay không cho cô ta bước vào nữa!"

"Gì vậy chứ? Anh nói gì vậy? Tôi là đến xin việc nhưng do nhân viên các người thô lỗ với tôi còn tỏ vẻ khinh thường câu kiệu tôi các anh không biết phân biệt à!" Em mắng vào mặt chị.

"Cô đang vô lễ với tổng giám đốc tôi đó" anh ta đứng ra hiệu cho bảo an.

"Không cần đâu! Đây là người tôi có quen biết không cần phải vậy! Nhưng còn em nói thử xem tại sao lại đến đây? Còn ai vô lễ cư xử thô lỗ? Em ý nói tôi à?" Chị nhìn thẳng nhíu mày.

"..." tự dưng thấy tuổi thân ghê! Bây giờ con người trước mặt không còn là "chồng" nữa nà là một người khó ưa...nhưng tại sao lại vậy nhỉ? Em đứng khóc nhìn chị miếu máu, bản thân không hiểu tự nhiên đang nói chuyện hổ báo gặp ngay ánh mắt giọng nói của chị là em phát sợ.

"???" Em khóc sao? Chị có làm gì đâu? Vô lí....

.

.

.

Trên phòng tổng giám đốc

"Rồi đó bây giờ nói tôi nghe! Tại sao lại đến đây? Em đang quấy rối đó...."

Nhìn chị không nói gì chỉ im lặng....Tự nhiên đã bảo hôm qua tránh mặt con người này yên trí làm ăn, bây giờ ngồi ngay trước mặt tra hỏi như phạm nhân luôn tức thiệt...

"Sao lại ngồi im vậy? Chị đã đuổi cô nhân viên kia luôn rồi còn gì? Em muốn gì nữa?"

Nhắc mới nhớ lúc nãy khi thấy em khóc chị nhìn cô nhân viên kia với ánh mắt "yêu thương" gọi ra tra hỏi và xem là camera nên chị đã xa thải mặc cho cô ta van xin không thể chứa chấp một người không biết tự trọng khinh thường người khác như vậy.. Sau đó ân cần lại bế em ngay trước mắt mọi người lên thẳng trên phòng.....

Đó hỏi sao bây giờ không gian trở nên ngột ngạt như vậy! Rảnh rỗi khi không bế con người ta còn ra vẻ ta đây ngồi nghênh ngáo cái mặt nhìn phát ghét. Đúng là người mình ghét chỉ cần thở thôi cũng ghét:))

"Cho tôi gặp giám đốc nhân sự đi" im lặng không phải là bản năng của em cách tốt nhất là nói thẳng vấn đề.

"Em tìm anh ta làm gì? Tuyển việc à? Chẳng phải hôm trước em bảo đi công tác sao?" Thật ra chị có theo dõi nên biết tất cả nhưng muốn hoàn hảo thì chỉ có diễn thôi.

Bị nói trúng tim đen nên mặt đâm ra khó coi ghê lắm còn cố tình giấu đi tệp hồ sơ. Em sợ nhất con người trước mặt này, cái gì cũng có thể nhìn thấu. Hổng biết sao lúc đó là yêu mới ghê giờ nghỉ lại muốn tán cái mặt chị cho đã tức.

(Trên đời dưới thế mới thấy người ngang ngược tới vậy? Không biết sao bà Freen chịu được hay?)

"Còn sao nữa? Cái mặt của em cứ như vậy, chị chẳng biết làm sao cả?" Nhìn em bây giờ còn cách xuống nước thôi "Hay giận vì lúc nãy chị bế em lên?" Hỏi em.

"Không...."

"Rồi vậy chỉ muốn gặp giám đốc nhân sự thôi đúng không? Nhưng mà anh ta công tác xa một thời gian mới quay lại mới đi sáng hôm nay..."

"Nhưng tại sao không nói cho tôi biết? Rõ là anh ta điện tôi lên thẳng phòng gặp cơ mà..."

"Ừm phải, nhưng mà là gặp tôi không phải anh ta, anh ta nhờ tôi gặp em đấy! Bây giờ em thật đang thất nghiệp hay vì muốn gặp tôi nên mới đến đây làm loạn?"

"Ý chị là gì hả? Tôi chẳng còn liên quan đến chị nhé! Được rồi, tôi về không có anh ta thì thôi vậy!" Em đứng dậy quay lưng đi.

"Này! Đến đây xin việc định về tay không à?"

Em quay lại nói "Nếu tôi có đưa thì chị cũng thấy tôi là người lợi dụng đúng không? Tôi không cố tình đến tìm chị để cho thấy tôi khổ sở rồi ra mặt thương hại tôi sao?"

"Tôi ở đây là công ty, không phải ở nhà hay bất kì nơi nào khác! Quy định rõ ràng như vậy! Cô không nhớ lức nãy cô bắt bẻ tôi vì vô nhân viên đó sao? Bây giờ lại nói như vậy?"

Em chần chừ nhưng cũng tiến đến đưa cho chị....khi chị nhận lấy cố đem ra xem xem như đang thăm dò thái độ của em, ngoài sức mong đợi mặt em bây giờ bối rối còn có vẻ e ngại làm chị tim đập mạnh muốn xĩu~

Freen ngại rồi~ gần con người này quả là nóng đến cực hạn, nhìn em xem biết bao người thèm:) Thôi bỏ qua nghĩ hơi xa rồi!

"Em còn nhớ khi giao ước giữa việc lần trước chứ?"

"???"

"Là khi chị nhờ em về nhà ba mẹ, chị nợ em lại một lời cảm ơn và vì như vậy nếu em khó khăn cứ nói tôi sẽ giúp, còn đây là nhiệm vụ người khác nhờ tôi làm giúp nên là hôm nay em đã được nhận...hôm sau có thể làm việc ngay. Thư kí sẽ cho em một vị trí cũng như là cho em biết công việc mình làm! Chúc em may mắn!" Chị mỉm cười.

"Cảm ơn chị, nhưng ơn nghĩa gì đó tôi không cần đâu..."

"Vậy có thể trao đổi không? Tôi muốn...."


🤫🥱 Mới đây thứ 5 ròi hả? "Là up thường xuyên dữ chưa?" Thôi cho toai xin loãi nhoa coi như tôi hứa lèo đi! Thật là tệ bạc mà;))🥹😫😤

Chương trước Chương tiếp
Loading...