[FANFIC][FAYEYOKO][FREENBECK][ENGLOT] - SỰ THẬT LÀ GIẢ
Chương 17. Cấp Cứu
Khi Yoko mang được Sunny lên đến tầng tám, tình trạng của nàng và cả Sunny đều đã chật vật không chịu được. Engfa đang đứng đợi ở ngoài cửa thang máy, nhìn thấy Sunny nằm gọn trong lòng nàng thì lập tức mừng rỡ như điên: "Ông trời ơi, cuối cùng cũng tìm được rồi, ở đâu vậy? Chị còn đang định xuống sân chung nhìn qua một chút. Lúc nãy gọi cho em mãi mà không được, chị còn tưởng em đang bận tập luyện. Nhưng mà..."Engfa ngừng một chút để dò xét. Sau đó cô nhíu mày, lo lắng bước nhanh về phía Yoko: "Đưa Sunny cho chị. Sao hai đứa đều ướt sũng thế này?"Yoko phối hợp nâng tay trao lại Sunny. Vô tình chạm vào nhau, Engfa phát hiện cả người nàng hiện tại đang nóng ran như lửa: "Yoko, em có sao không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"Engfa bế Sunny bằng một tay, tay còn lại nắm lấy bả vai gầy guộc của nàng. Cô quay đầu hướng về phía phòng mình, dự định sẽ gọi thêm người đến giúp. Nhưng còn chưa kịp nói bất cứ lời nào, Yoko đã như một con rối đứt dây, nặng nề ngã phịch xuống đất.Engfa đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh như cắt quỳ một chân bên cạnh nàng. Cô buộc lòng phải đặt Sunny đang yếu ớt lên nền gạch rồi ôm lấy cơ thể mềm oặt của Yoko, lớn tiếng hô hoán: "P'Faye, Freen...ở hành lang...xảy ra chuyện rồi." Động tĩnh lớn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Nếu nghe kỹ thì hoàn toàn có thể nghe ra được âm thanh có chút nghẹn ngào của Engfa. Hàng loạt tiếng bước chân vội vã vang lên dồn dập. Không gian vốn yên tĩnh bây giờ lại đông đúc hơn rất nhiều.Faye là người chạy đến nơi đầu tiên, tình cảnh thê thảm trước mặt dọa cho cô đứng hình mấy giây. Mắt cô đau, đầu cũng đau, nhưng không bằng nỗi đau trong lòng cô lúc này. Faye vươn người, ôm lấy Yoko thay cho Engfa. Cô thử gọi nàng, đáp lại là tiếng rên khẽ và một giọt lệ nóng tràn ra từ bờ mi run rẩy. Cách một lớp quần áo thấm đẫm nước, Faye cảm nhận được độ nóng khủng khiếp. Becky ôm Sunny ngồm xổm bên cạnh Faye và Yoko. Nhóc con dường như cảm nhận được gì đó, liên tục cựa quậy còn kêu ư ử vài tiếng. Faye ra hiệu cho Becky đặt nó vào lòng Yoko, sau đó bao bọc lấy cả hai bằng thân nhiệt của chính mình.Cả quá trình Faye đều điềm tĩnh và im lặng. Người ngoài nhìn vào có thể cho rằng cô vô cảm nhưng cả hội chị em đều hiểu được cô đang khổ sở đến mức nào.Freen kéo Engfa vào sát vách tường, nhường đường cho Charlotte vất vã mang một chiếc chăn to đến. Còn không chờ Charlotte đắp chăn cho Faye xong, Freen đã dứt khoát đề nghị: "Dùng xe của em, chúng ta trực tiếp đi bệnh viện.""Được."Engfa không do dự đồng ý. Bởi vì cô thừa biết Yoko không có nhiều thời gian. Thay vì ngồi đợi xe cấp cứu tìm được chỗ này, chi bằng chủ động di chuyển. Chứ chẳng may để thời gian chữa trị hiệu quả qua đi rồi có hối hận cũng không kịp. ...Trong khoảng thời gian chờ đợi trên xe, Yoko gần như hoàn toàn rơi vào trạng thái mất ý thức. Lúc được đưa vào phòng cấp cứu, nàng đã không chút phản ứng đối với thế giới bên ngoài. Faye ngồi tựa lưng vào chân tường, thất thần nhìn bóng đèn báo hiệu cấp cứu không chớp mắt. Bệnh của Yoko đến bất ngờ, chuyển biến lại càng nhanh một cách quỷ dị. Các bác sĩ lần đầu gặp phải tình huống nguy kịch mà bối rối sắp không kịp trở tay. Yoko được đưa vào bệnh viện lúc 11 giờ. Chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng, nàng đã trải qua hai lần sốc điện tim mạch. Phút thứ 40 bác sĩ quyết định tiến hành đặt nội khí quản. Hiện tại là 13 giờ 12 phút, Yoko được tuyên bố tạm thời an toàn. Nàng sẽ chuyển từ khoa cấp cứu sang theo dõi ở phòng hồi sức ICU.Ông Chin trên mặt tràn đầy vết tích của sự căng thẳng vừa qua. Ông nghiêm túc nhìn vào hồ sơ bệnh án sau đó cau mày hỏi mấy câu: "Vốn chỉ là một cơn cảm sốt thông thường, sao lại có thể chuyển biến thành viêm phổi cấp tính nhanh như vậy được? Con bé trước đó có dấu hiệu gì bất ổn khác không?" Faye cúi đầu, suy nghĩ cả ngày cũng không trả lời được. Bởi vì cô căn bản còn không biết Yoko đã bắt đầu bị bệnh từ khi nào. Gần đây không gặp nàng, cô cũng không hỏi han quan tâm đến nàng nhiều lắm. Faye chăm chú nhìn đống dây nhợ cùng điện cực dán khắp người Yoko, đột nhiên cảm thấy cổ họng thật chua. Cô lấy tay che miệng ho khan, sau đó tận lực điều chỉnh giọng nói, nhưng âm thanh phát ra vẫn khàn khàn: "Cháu cũng không biết."Ông Chin thở dài, chầm chậm nói: "Không trách cháu được. Ta ở trong nghề mấy chục năm còn không tìm ra nỗi nguyên nhân."Engfa nhanh chóng chen vào: "Chú ba, khi nào thì em ấy sẽ tỉnh lại?"Ông Chin lắc đầu: "Vẫn chưa biết, nhưng ta sẽ cử một bác sĩ có chuyên môn cao đến túc trực.""Vậy..." Engfa hơi thất vọng nhưng đành chấp nhận: "Cháu biết rồi. Cảm ơn chú ba.""Ta còn có chút việc, phải đi trước đây.""Làm phiền chú quá, để cháu tiễn chú một đoạn."Freen cùng Charlotte và Becky đang ở bệnh viện thú y, vậy nên khi Engfa và ông Chin đi rồi, hành lang chỉ còn lại một mình Faye cô độc. ICU không cho phép người nhà vào thăm bệnh, Faye chỉ có thể dõi theo Yoko thông qua một ô cửa kính nhỏ bé. Năm trước cô đã vào đây để chăm sóc ông nội, hiện tại đổi lại, người nằm ở kia lại biến thành Yoko. Faye siết chặt khớp ngón tay, thiên ngôn vạn ngữ cũng không diễn tả được tâm trạng cô lúc này. Cô chỉ cảm thấy trong lòng như chứa vô số tảng đá lớn nhỏ, nặng nề đè chặt lấy cô. Rất nhiều tiếc nuối, tự trách, sợ hãi cùng lúc ùa đến. Hai chân Faye run rẩy rồi phút chốc mềm oặt. Cô khuỵu gối xuống sàn, cúi đầu cắn chặt mu bàn tay để ngăn tiếng khóc đứt quãng.