[FANFIC] [BH] [FREENBECK] - GIÓ THỔI QUA TÁM NGHÌN DẶM
Chương 62. Bình An Vô Sự
Irin giữ đúng lời hứa đưa Becky đến phòng chăm sóc đặc biệt. Becky đứng thẳng người, áp cả hai tay và trán vào khung cửa kính, cẩn trọng quan sát người bên trong.Freen nằm yên ổn trên giường và đang ngủ say. Cả người cô lọt thỏm giữa chăn bông cùng ga nệm dày cộm. Trên mũi Freen đeo máy trợ thở, mu bàn tay cắm ống truyền dịch. Đầu và ngực cô gắn đầy dây nhợ được kết nối với máy móc theo dõi. Biểu đồ nhịp tim không ngừng nhấp nháy là dấu hiệu đảm bảo cho sự sinh tồn của cô. Nữ hộ sĩ vừa giúp Freen điều chỉnh xong tốc độ nhỏ giọt của *Albumin trong bình chứa. Hiện tại cô ấy đang thu dọn dụng cụ chuẩn bị mở cửa ra ngoài. (*Albumin: Là một loại huyết tương Protein trong cơ thể người. Thuốc Albumin giúp làm tăng thể tích huyết tương hoặc tăng nồng độ huyết thanh, chống tăng bilirubin huyết để người bệnh hồi phục một cách an toàn, khỏe mạnh.)Lúc nhìn thấy cả bốn người đang rầu rĩ chờ đợi trong vô ích, nữ hộ sĩ bỗng chốc dừng bước. Cô ấy giống như đã nhận ra Becky là ai nên trực tiếp hướng thẳng về phía nàng đề nghị: "Tiểu thư, phiền cô theo tôi đến phòng quản lý để nhận lại tư trang của cô Sarocha nhé."Becky thoáng chần chừ nhưng rồi cũng gật đầu rời đi.Đồ đạc của Freen được xếp ngay ngắn vào một hộp giấy nhỏ. Bên trên còn cẩn thận dán thông tin họ tên, ngày tháng năm sinh, ngày nhập viện để tránh nhầm lẫn. Becky vươn tay mở nắp hộp. Đập vào mắt nàng là bộ quần áo đã nhuốm đầy máu của Freen. Vết máu nay đã khô chuyển sang màu đen sẫm, lớp vải lụa vốn mềm mại cũng trở nên khô cứng. Becky run rẩy cầm lấy nó và đặt sang một bên.Dưới đáy hộp là một túi nilon được dán kín. Thông qua hình dạng lồi lõm trên mặt túi có thể đoán được bên trong chứa một số đồ dùng cần thiết. Quả nhiên thứ đầu tiên Becky nhấc ra được là một chiếc Iphone đời mới nhưng đã vỡ. Becky thử nhấn đúp vào màn hình, không ngờ nó vẫn có thể sáng lên. Becky nhất thời sửng sốt. Nàng mở to hai mắt nhìn hình ảnh chính mình đang ngủ say trong điện thoại. Nàng lại nghi ngờ nhập vào sáu con số 051202. Kết quả thật sự vào được giao diện chính. Ngoài hình nền và mật khẩu đăng nhập, thư mục lưu trữ trong điện thoại Freen cũng toàn là ảnh cô chụp lén nàng.Becky phì cười nhưng khóe mắt ầng ậc nước.Becky tiếp tục lần mò lấy ra một chiếc bút bi được chạm khắc thủ công tinh xảo, một chiếc ghim cài caravat, một ít tiền mặt, thẻ tín dụng và một chiếc đồng hồ. Rolex Datejust 36 màu bạc. Tuy sờn cũ nhưng không hề có một vết trầy xước. Điều này chứng tỏ nó được đeo thường xuyên nhưng giữ gìn rất cẩn thận. Rồi Becky nghẹn ngào khi nhận ra đây là chiếc đồng hồ mà nàng đã tặng Freen vào ngày đầu tiên cô tiếp nhận vị trí Giám đốc của CKH. Sau khi đặt xuống bàn thêm một tuýp thuốc có vẻ dùng để bôi ngoài da, Becky sờ trúng một cạnh góc vuông bằng bìa cứng. Nàng tò mò kéo ra nhìn rồi lập tức đưa tay lên che miệng. Nàng hé răng cắn vào mu bàn tay mình để ngăn không cho nước mắt rơi xuống. Becky lật đật gom mọi thứ đặt lại vào hộp. Nàng vơ lấy bút ký vội tên mình vào giấy xác nhận. Lần đầu tiên nàng cảm thấy tên của mình có quá nhiều nét, quá khó viết. Mặc dù hộ sĩ đề nghị nên kiểm tra cho xong nhưng Becky đã từ chối. Đối với nàng thì bây giờ không gì có thể quan trọng bằng Freen. Nàng không có ý định phân biệt phải trái đúng sai nữa. Nàng chỉ cần Freen bình an khỏe mạnh thì đã vô cùng hài lòng.Becky siêu vẹo chạy dọc hành lang phòng quản lý, nương theo bảng chỉ đường mà rẻ về hướng ICU. Sổ chứng nhận kết hôn nhuộm đỏ máu nằm trong tay nàng như một hòn than nóng rát. Nàng bị nó đốt cháy đau đớn. Vết bỏng lan tràn từ lòng bàn tay đến tận nơi ngực trái. Becky cảm giác trái tim quằn quại như muốn chết đi. Giờ thì nàng đã biết, thứ mà Freen chăm chú quan sát trong phòng tập luyện là gì. Thậm chí nàng còn biết, Freen mỗi lần nhìn ngắm đều sẽ vuốt ve gương mặt nàng trên ảnh. Bằng chứng là vùng vết tích đã bị mài đến mòn nhẵn kia.Ngoài miệng Becky mắng Freen ngu ngốc. Không ai rảnh rỗi lại ngày ngày mang theo chứng nhận kết hôn bên mình như cô. Nhưng trong lòng Becky thầm nghĩ: "Nể tình chị yêu em nhiều như vậy, em sẽ hào phóng yêu lại chị gấp trăm, gấp ngàn lần."...Sau hơn 24 giờ được theo dõi tích cực, Freen cuối cùng cũng biến nguy thành an, được chuyển về phòng VIP ở tầng 3 để tịnh dưỡng. Becky ngồi lì bên giường bệnh, nửa bước không rời. Nàng đã duy trì trạng thái áp má vào lòng bàn tay Freen được hơn hai tiếng. Ba người còn lại vùi mình vào ghế sô pha bên cạnh cửa sổ. Ai cũng trong tâm thế chờ đợi Freen tỉnh lại. Thời gian từng giây từng phút trôi đi. Vào lúc rạng sáng cùng ngày, Freen hoàn toàn khôi phục lại ý thức. Vừa nhìn thấy Becky, khoé môi nhợt nhạt của cô liền nở một nụ cười ấm áp. Thật giống như chưa có chuyện gì xảy ra, giống như cô chỉ vừa ngủ một giấc rồi thức dậy.Tầm mắt Becky nhoè đi, cắn răng để bản thân không khóc. Nàng xoa nhẹ vào má Freen, lầm bầm oán trách: "Chị cười cái gì? Chị làm cho mọi người sợ muốn chết."Freen tận hưởng những cái vuốt ve âu yếm từ nàng, giọng yếu ớt thì thào: "Chị không sao."Khun Sam, Noey, Irin nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy tới. Thời khắc chạm vào ánh mắt nhu hoà của Freen, mọi người đều vui đến mức mất khống chế. Từng người lần lượt hỏi thăm vài câu, sau đó thức thời lui hết ra ngoài. Tâm trạng Becky đột nhiên có phần ảm đạm. Nàng nhẹ nhàng chạm vào vị trí băng gạc trên ngực Freen, rưng rưng hỏi: "Có đau lắm không?"Trái tim Freen được vỗ về, có chút mềm, có chút ấm, lại có chút chua xót. Cô biết Becky đã tha thứ cho cô. Cô vui mừng nhưng cũng đồng thời sợ hãi. Sợ tất cả chỉ là một giấc mơ. Sợ Becky đột ngột đứng dậy rời đi. Sợ sẽ lại đối diện với những lời tổn thương và trách móc. Freen căng thẳng, vô thức siết chặt lấy tay Becky hơn. Kích động khiến nhịp tim của cô hỗn loạn, máy theo dõi phát ra âm thanh báo động tít tít không ngừng. Becky hoảng hốt kiểm tra khắp cơ thể Freen, nước mắt tuôn rơi lã chã: "Chị làm sao vậy? Chị khó chịu ở đâu? Em gọi bác sĩ..."Freen nhìn gương mặt lấm lem của Becky, cuối cùng cũng không kìm lòng được, ẩn nhẫn rơi nước mắt theo. Cô vươn tay ôm lấy nàng, kéo nàng vào lòng. Becky không dám vùng vẫy, im lặng gục đầu vào hõm cổ Freen, nặng nề nức nở.Không biết qua đi bao lâu, hai người mới từ từ bình tâm lại. Becky ngẩng đầu rời khỏi cái ôm, chóp mũi đã đỏ bừng. Nàng hùng hổ quệt miệng, hít một hơi thật dài nói: "Kể từ bây giờ chị là người của em. Sau này tuyệt đối không được làm bất kỳ hành động nào có thể gây tổn hại đến bản thân nữa. Cho dù có là vì ai. Em cũng không cho phép."Becky bày ra biểu cảm thật hung dữ, rơi vào mắt Freen lại biến thành rất đáng yêu.Thấy Freen mãi mà không có phản hồi, Becky tức giận véo má cô: "Chị đã biết chưa?"Freen bị ăn đau nhưng vẫn cười toe tét. Cô dịu dàng giữ lấy bàn tay đang làm loạn của nàng, phối hợp đáp ứng bằng hai chữ: "Tuân lệnh."Kể từ khi gặp lại, Freen luôn dùng bộ mặt ẩn nhẫn, cam chịu để đối diện với Becky. Mặc cho nàng có kinh miệt, có lạnh lùng, có quá đáng với cô thế nào, cô cũng chưa một lần phản kháng. Becky từng nghĩ tất cả những điều đó là bình thường, là đúng người đúng tội.Đến lúc này, khi ánh mắt Freen nhìn nàng sáng ngời như chứa đựng muôn ngàn vì tinh tú lấp lánh, Becky mới thật sự cảm thấy mỉa mai. Nàng luôn coi mình là người chịu thiệt thòi nhưng lại không hề phát hiện rằng Freen mới càng thiệt thòi hơn biết bao nhiêu. Ngoại trừ Freen, nàng còn có ba mẹ, Richie cùng gia tộc Armstrong hậu thuẫn. Nhưng Freen thì không như vậy. Một khi cả nàng cũng lựa chọn rời đi rồi, Freen gần như sẽ chẳng còn ai. Becky không thể tưởng tượng được Freen đã gồng mình chống đỡ mọi thứ bằng cách nào. Cũng giống như nàng đã từng không ý thức được là nàng đã hành xử sai rất sai.Khoảng cách của hai người gần trong gang tấc. Becky nhẹ nhàng khom người, đặt một nụ hôn nhẹ vào trán Freen. Trong khoảnh khắc Freen lúng túng, Becky cất lời với tông giọng mềm nhũn: "Xin lỗi...em hình như đã để chị phải cô độc quá lâu rồi."Trái tim Freen nhấc lên, có chút bất ngờ, còn có chút rung động. Nhưng khi nhìn thấy sự ân hận và tình cảm dạt dào trong mắt Becky, Freen đột nhiên lại muốn buông thả cho những uất ức, tủi thân của chính mình. Cô nghiêng ngả vùi vào vùng bụng phẳng lì của nàng, âm thanh trầm thấp: "Ừm. Chị đợi em rất lâu, rất lâu. Lâu đến mức sắp không chịu đựng được nữa."Cơ thể Becky cứng lại, gấp gáp vòng tay ôm lấy đầu Freen, trên mặt lần nữa thấm đẫm nước mắt. Thời khắc này, nàng không biết phải làm gì ngoài lặp lại hai từ "xin lỗi" với Freen.Freen tựa vào lòng Becky, muốn tiếp tục nói nhưng rồi không nỡ nói. Cuối cùng cô lựa chọn đưa ra một yêu cầu vô thưởng vô phạt: "Sau này, em nhất định phải bồi thường thật thỏa đáng cho chị.""Được." Becky hít mũi đáp ứng, lại mềm nhẹ hôn lên đỉnh đầu Freen. Đuôi mắt đỏ ửng của nàng ánh lên một tia kiên định chưa từng có: "Em sẽ ngày ngày bám dính lấy chị. Cho dù chị có đuổi, em cũng tuyệt đối không đi."Freen mỉm cười, trong lời nói đầy ẩn ý: "Chị không chê phiền. Chị còn cầu mà không được."Lúc này thì ba cái đầu đang lén lút dòm ngó ngoài cửa cũng nhanh chóng chụm lại, sáu mắt tinh quái liếc nhau.Xem như đều đã bình an vô sự. Tiếp theo chỉ còn chờ công đức viên mãn nữa thôi.