[FANFIC] [BH] [FREENBECK] - GIÓ THỔI QUA TÁM NGHÌN DẶM

Chương 61. Kết Cục Mà Kirk Đáng Phải Nhận



Một mình Becky lảo đảo bước đi giữa linh đường rộng lớn. Xung quanh treo đầy vải tang và xếp nến trắng xoá. Ánh mắt Becky rơi vào cổ quan tài mới tinh nằm chễm chệ giữa linh đường. Hai bên đầu quan tài đặt hai liễn hoa phân ưu được ai đó gửi đến từ sớm.

Cơ thể Becky run lên, ngực trái truyền đến một trận quặn thắt khiến nàng khó thở. Khi nàng đến gần, âm thanh rè rè phát ra từ nguồn điện chiếu sáng làm đầu óc nàng ong ong. Lỗ tai nàng ù đi, cả người xiêu xiêu vẹo vẹo.

Becky vươn tay định chạm vào cổ quan tài nhưng mọi thứ bỗng trở nên xám xịt. Cơn đau điếng bất ngờ kéo đến trong đầu buộc nàng phải nghiến răng, nhắm chặt hai mắt. Bóng tối phủ đến một cách nhanh chóng và Becky vô lực ngã xuống sàn nhà.

Sau đó, nàng giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng.

Becky bật dậy ôm lấy ngực, nặng nề thở dốc. Có lẽ vì đã quá sợ hãi mất đi Freen nên nàng mới mơ thấy lung tung.

Âm thanh sốt sắng từ Irin kéo Becky về thực tại: "Bảo bối, sao mặt mũi cậu trắng bệch vậy? Cảm thấy không khỏe chỗ nào hả? Để mình gọi bác sĩ đến."

Becky giữ lấy tay Irin, hơi thở đã hoà hoãn hơn nhiều. Nàng vén chăn, co chân định bước xuống giường thì bị Irin ngăn lại: "Làm gì đó? Cậu đang sốt cao, còn phải truyền dịch, không được cử động lung tung."

Becky không quan tâm đến lời khuyên can của Irin, một mực vùng vẫy muốn đi đâu đó. Ống kim cắm trên mu bàn tay nàng đã có dấu hiệu sắp rơi ra, máu thấm qua lớp băng gạc đỏ tươi một vùng rộng. Irin cản nàng không được, hết cách đành thỏa hiệp: "Mình đưa cậu đi. Cậu đợi một chút, mình đỡ cậu. Chúng ta từ từ đi...nha."

Becky lúc này mới nhìn đến Irin, cắn môi thều thào: "Mình muốn tìm Freen. Mình muốn gặp chị ấy."

Irin gật đầu lia lịa: "Được được được. Chúng ta cùng qua chỗ P'Freen. Nhưng mà trước hết cậu phải ngoan ngoãn uống thuốc và xử lý vết thương đã. Nếu đến cả cậu cũng đổ bệnh thì lấy ai chăm sóc cho P'Freen đây. Cậu nói có đúng không?"

Irin đánh đúng vào tâm lý của Becky, quả nhiên thành công khiến nàng bình tĩnh lại. Becky đảo mắt nhìn quanh một vòng, khàn đặc hỏi: "Mình đã ngủ bao lâu?"

Irin vuốt vuốt đầu chân mày, nhẫm tính: "Cũng đã hơn một ngày một đêm rồi."

"Vậy Freen...?"

"Vẫn đang được theo dõi trong phòng ICU. Nhưng cậu yên tâm, bác sĩ nói chỉ số sinh hiệu của chị ấy tốt lắm. Rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi."

"Ừm." Becky thở phào một hơi, sau đó chỉ vào tay phải căng cứng của mình, nhẹ tênh nói: "Hình như kim bị lệch rồi. Mình cảm thấy có chút đau."

Irin lập tức chồm người ấn nút gọi bác sĩ ở đầu giường. Cô ngồi hẳn xuống một góc, xoa vai trấn an Becky: "Mình không có lừa cậu. Chỉ cần đợi bác sĩ kiểm tra xong xuôi thì mình liền đưa cậu đến chỗ P'Freen. Noey và Khun Sam đang trông coi bên đó nên không cần quá lo lắng."

Tâm trạng bồn chồn, bất an của Becky được xoa dịu không ít. Nàng rưng rưng, bày tỏ chân thành với Irin: "Cảm ơn mọi người."

Irin tỉnh bơ phản hồi: "Không cần khách sáo. Sau này đối xử tốt với mình chút nữa là được."

Becky nhẹ nâng khoé môi: "Nhất định là như vậy."

...

Trải qua lần đại nạn này, thâm tình giữa Freen và Khun Sam tăng vọt thêm mấy bậc. Từ lúc Freen được đưa vào bệnh viện, Khun Sam đã túc trực bên cạnh không rời.

Ấn tượng ban đầu của Khun Sam đối với Freen khá tốt. Một người cẩn trọng, lịch thiệp, khôn khéo, chững chạc. Có thể nói, trên cương vị là đối tác làm ăn, Khum Sam đánh giá rất cao tài năng và nhân cách của Freen.

Thời điểm biết được mối quan hệ giữa Freen và Becky, Khun Sam lại bắt đầu có chút nghi ngờ. Cô cho rằng Becky sẽ không vô duyên vô cớ mà chán ghét một người như vậy.

Đến sau này khi đã nắm rõ chân tướng, Khun Sam bỗng thấy rất rất ngưỡng mộ Freen. Ngưỡng mộ những cố gắng và kiên trì không ngừng nghỉ của cô. Ngưỡng mộ tấm chân tình mà cô đã trao cho Becky. Và ngưỡng mộ cả tình yêu mà Becky dành cho cô nữa.

Bây giờ Khun Sam nợ Freen một mạng. Bằng bất cứ giá nào, chỉ cần Freen muốn, cô cũng sẽ tận lực trả cho Freen. Còn trước hết, phải cho kẻ thù nếm chút mùi vị thống khổ đã.

Khun Sam nhấc điện thoại, trực tiếp nối máy với Non: "Hắn đang ở đâu?"

Bên Non tương đối ồn. Tiếng nói của anh hoà lẫn với tiếng rầm rầm do vận hành máy móc: "Chen đưa hắn về đại bản doanh rồi. S tổng, cô muốn xử lý hắn thế nào?"

Đáy mắt Khun Sam loé lên tia tàn độc: "Cậu nói Chen cứ việc chơi thoải mái. Giúp tôi giữ lại cho hắn chút hơi tàn là được. Đợi chỗ này thu xếp ổn thoả, tôi sẽ đích thân tiếp đãi hắn một bữa linh đình."

Non có hơi bất ngờ vì quyết định của Khun Sam. Anh nghĩ cô sẽ chỉ yêu cầu cho Kirk một bài học rồi giao hắn cho cảnh sát. 

Trước giờ Khun Sam làm việc cẩn trọng, không thích dây dưa hay dính vào phiền phức. Kirk là tội phạm truy nã quốc tế. Ngay cả Toà án Hàn Quốc cũng không có thẩm quyền xét xử đối với hắn. Trường hợp bắt giữ được, cơ quan lãnh sự phải đảm bảo áp giải hắn một cách lành lặn quay về Thái Lan. Hắn không phải mấy thằng ranh con đầu đường xó chợ. Động tới hắn thì chẳng khác nào đang tự tìm rắc rối cho mình.

Non và Khun Sam hợp tác trên phương diện đôi bên cùng có lợi. Chuyện cô muốn anh làm trước giờ đều nằm trong khuôn khổ. Đột nhiên Khun Sam bất ngờ chơi lớn một trận. Non nghi hoặc thử mở lời khuyên cô, cũng như chừa một con đường lui cho mình: "S tổng, cô đừng trách tôi nhiều lời, nhưng cô phải suy nghĩ cho cẩn thận. Thân phận của hắn đặc thù. Nói thật với cô, bọn tôi cũng chỉ hy vọng được làm ăn yên ổn. Giúp cô giải quyết hắn thì không thành vấn đề. Nhưng nếu bị cảnh sát sờ đến thì cũng không hay lắm."

"Cậu cứ yên tâm. Tôi lấy danh nghĩa Hoàng gia Anuntrakul để đứng ra đảm bảo cho cậu."

"Chen có kể sơ qua tình huống cho tôi. Tôi biết cô suýt chút nữa đã mất mạng. Nhưng chỉ vì trả đũa hắn mà hành động bất chấp hậu quả như vậy. Hình như không giống tác phong của cô."

"Đây chẳng qua là kết cục mà hắn đáng phải nhận. Hắn hại những người chị em thân thiết của tôi rất thảm. Tôi khiến hắn thử nếm trải chút cảm giác tuyệt vọng tột độ thì cũng không quá đáng đâu."

"Thôi được rồi. Cô đã quyết như vậy thì cứ như vậy đi. Tôi sẽ theo đúng yêu cầu của cô mà phân phó."

"Ừm. Cảm ơn cậu."

"Chuyện nên làm thôi. Tôi có chút bận, cô giúp tôi ngắt máy nhé."

"Được."

Một tay Khun Sam đút vào túi quần, tay còn lại buông lỏng bên người. Hình ảnh Freen toàn thân đầy máu ẩn hiện đan xen với thân ảnh nhợt nhạt đang nằm im trên giường bệnh của cô.

Mặc dù biết Freen không nghe thấy nhưng Khun Sam vẫn hướng về phía cô mà lẩm bẩm: "Freen, nghỉ ngơi cho thật tốt. Tôi thay cô đòi lại công đạo từ tên khốn kia."

...

Kirk nằm rũ rượi trong một căn phòng tối om, bốn bề không có lấy một tia sáng. Hắn đã bị nhốt ở đây trong một khoảng thời gian rất dài. Hắn không được cho ăn cơm, cũng không được cho uống nước. Hắn thậm chí còn không biết được bây giờ đang là ngày hay đêm.

Trên người hắn, chi chít những vết thương lớn nhỏ. Đây là dấu tích để lại sau cuộc vật lộn với Chen ở căn nhà hoang. Có vết thương thì đã kết vảy, cũng có vết thương nhiễm trùng sưng tấy. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng phải hứng chịu những đau đớn về mặt thể xác thế này.

Cánh cửa bằng đá sau lưng Kirk kẽo kẹt mở ra, đèn trần cũng cùng lúc bật sáng. Mắt Kirk bị kích thích đột ngột, theo phản xạ tự nhiên mà nhắm tịt lại. Đợi đến lúc hắn nhập nhèm mở mắt ra lần nữa thì đã sợ đến mức toàn thân đông cứng.

Xung quanh hắn, đâu đâu cũng chất đầy những dụng cụ tra tấn man rợ.

Kirk không khỏi rùng mình một cái. Hắn vô thức giật lùi về sát bờ tường. Hắn muốn tránh khỏi Chen càng xa càng tốt. Hắn run rẩy ra điều kiện: "Chỉ cần các anh thả tôi ra. Các anh muốn bao nhiêu tiền cũng được."

Chen lăm lăm nhìn Kirk, nhận lại là một câu nói tự đắc của hắn: "Thật đó, tôi có rất nhiều tiền. Chỉ cần ra khỏi đây. Tôi đều sẽ cho các anh hết."

Chen phì cười, không trả lời Kirk mà lầm lũi xoay người đi về phía sau. Anh nhấc lấy một sợi roi da, đưa lên trước mặt cẩn thận quan sát. Hai tên đàn em cũng không cần đợi lệnh, nhanh nhẹn vọt đến túm lấy Kirk. Chẳng mấy chốc, hai cánh tay của Kirk đã bị giữ chặt. Sau đó hắn bị khoá cố định vào một chiếc cột hình thập giá bằng dây xích chắc chắn.

Sắc mặt Kirk trở nên trắng bệch, sống lưng lạnh toát. Mồ hôi chảy dài trên trán hắn, trượt xuống mắt, xuống má rồi xuống cằm. Kirk cố gắng vùng vẫy nhưng không sao thoát được khỏi sự kìm kẹp. Hắn hoảng loạn nhận ra mình đã là một con cá sắp bị làm thịt. Hắn bắt đầu gân cổ kêu gào: "Thả tao ra. Tụi bây có biết tao là ai không? Tụi bây dám đụng vào một sợi tóc của tao thì nhất định sẽ hối hận. Tao...aaaaa..."

Chen không quan tâm đến mấy lời vô bổ của Kirk, thẳng tay quật cho hắn một đòn. Kirk đang thao thao bất tuyệt lập tức phải hét lên đầy đau đớn. Những chỗ mà sợi roi da kia vừa lướt qua đều đã rớm máu. Nước mắt sinh lý của Kirk không tự chủ được mà dàn dụa trào ra ngoài.

Rất đau. Đau đến tê tâm liệt phế.

Âm thanh vun vút vang vọng trong không gian vắng lặng. Chen gần như tập trung toàn bộ sức lực vào mỗi cú đánh. Cơ thể Kirk càng ngày càng dày đặc những vết thương chằng chịt. Quần áo cũ kỹ bị cứa rách đến tả tơi. Trên má, trên ngực, trên đùi hắn ngập ngụa máu. Bây giờ ngay cả mở miệng để chửi rủa hay van xin hắn cũng không làm nỗi.

Chen thấy Kirk bất động thì dừng tay lại. Anh hất cằm ra hiệu cho một tên đàn em đến kiểm tra. Tên đàn em nhanh chóng báo cáo: "Anh Chen, nó ngất rồi."

Chen đứng từ xa nhìn Kirk đầy lạnh lùng. Vừa quay người lau chùi vết máu trên roi da vừa phân phó: "Thả nó xuống, đem cho nó chút đồ ăn và quần áo sạch. Cái mạng quèn này của nó vẫn còn phải giữ lại."

Hai tên đàn em đồng thanh hô một tiếng "dạ" rồi gấp rút thi hành.

Sau đó, cứ kết thúc một trận đòn roi khốc liệt, trong phòng Kirk sẽ xuất hiện thêm một bộ quần áo và một phần đồ ăn đầy ắp.

Mỗi lần đau đớn tỉnh lại, việc đầu tiên Kirk làm chính là xem đèn trong phòng có đang được mở hay không. Nếu đèn không sáng nghĩa là hắn đang trong quãng thời gian tạm nghỉ. Nếu đèn bật sáng, hắn sẽ lại chuẩn bị hứng chịu một trận hành hạ không nương tay.

Lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác. Cả thể xác và tinh thần Kirk đều bị dày vò đến cực hạn.

Ý nghĩa của "sống không bằng chết" mà chính miệng hắn từng nói, thời khắc này hắn đã sâu sắc cảm nhận được rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...