[FANFIC] [BH] [FREENBECK] - GIÓ THỔI QUA TÁM NGHÌN DẶM

Chương 57. Giải Cứu (1)



Noey giẫm chân ga cho xe dừng lại ở cuối đường. Các cô hiện tại còn cách định vị khoảng tầm sáu trăm mét. Noey tắt máy, ngoảnh đầu nhìn xuống ghế sau: "Hẻm nhỏ quá, xe không thể chạy vào được nữa, chúng ta phải cuốc bộ thôi."

"Ừm. Đi." Freen và Khun Sam đồng thanh nói, tay không chậm trễ đưa lên mở chốt cửa xe.

Đã là giữa trưa, mặt trời chễm trệ treo tận trên đỉnh đầu. Bóng người đổ xuống mặt đường chỉ còn là một cái chấm nho nhỏ.

Đang độ vào đông, không khí từ lâu đã se lạnh. Mặc dù vận động làm trên trán mỗi người đều rịn ra một tầng mồ hôi mỏng nhưng cơ thể vẫn không nóng lên. Ngược lại sự ướt át càng làm tăng thêm cảm giác lạnh lẽo chạy dọc da thịt.

Freen run rẩy kéo cao cổ áo khoác, cố gắng hết sức ngăn chặn gió lạnh xâm nhập vào người. Cổ họng cô bây giờ đã rất đau, hô hấp cũng càng lúc càng rối loạn. Cô sợ không cẩn thận một chút thì sẽ có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Nỗi bất an không tên cứ luẩn quẩn trong lòng khiến bước chân Freen mỗi lúc một nhanh.

Một tòa nhà bỏ hoang sừng sững xuất hiện trước mắt khiến cả ba nhất thời dừng lại. Vài chàng thanh niên mặc quần áo thể thao khỏe khoắn đang tụ tập dưới một gốc xà cừ cạnh chân bờ tường.

Khum Sam khẽ nâng tay làm dấu hiệu gì đó. Một trong số những anh chàng kia thuần thục đáp lại.

Khun Sam gật đầu, vỗ vào vai Freen: "Qua đó thôi. Là người của mình."

"S tổng, đại ca không đến được nên sai bốn đứa tụi em qua tiếp ứng. Chị có thể gọi em là Chen." Chàng trai đứng đầu chủ động chào hỏi khi Khun Sam tới gần.

"Cảm ơn. Vất vả cho mọi người rồi." Khun Sam khách sáo đôi câu, sau đó gấp gáp muốn xác nhận: "Hắn đâu?"

Chen chỉ qua làn đường đối diện, rồi lại chuyển hướng về phía tòa nhà: "Vừa mua một ít đồ từ cửa hàng tiện lợi bên kia. Sau khi vào trong thì không thấy hắn trở ra nữa."

"Được rồi. Để tránh rắc rối cho Non thì tạm thời các cậu cứ đợi ở đây. Nếu 30 phút nữa mà bọn tôi vẫn chưa quay lại thì hãy báo cảnh sát."

Ba anh chàng lập tức đồng thanh hô "đã rõ". Riêng Chen phá lệ nói nhiều hơn một câu: "S tổng, chú ý an toàn. Chúng tôi luôn sẵn sàng chờ lệnh của cô."

Khun Sam vẫy tay: "Ừm. Không nên chậm trễ nữa. Tôi đi trước đây."

Tòa nhà Saco này được xây dựng ngay bên cạnh một khu dân cư sầm uất. Mục đích ban đầu là để làm trung tâm thương mại và cho thuê nhà ở cá nhân. Các công đoạn thiết lập kết cấu hạ tầng gần như đều đã hoàn thiện hơn 70%. Nhưng không hiểu tại sao nhà thầu lại đột ngột tuyên bố phá sản. Những chủ đầu tư khác vì ngại dính líu phiền phức nên đều đồng loạt rút vốn. Saco vốn được coi là một trong những tượng đài kiến trúc của Incheon chỉ sau một đêm liền biến thành một đống tàn tích đổ nát. Tất cả những thứ có giá trị đều đã được đem đi, chỉ chừa lại bốn bức tường theo thời gian dần dần mục rỗng.

Xem ra nơi nguy hiểm nhất thật sự sẽ là nơi an toàn nhất.

Kirk lẩn trốn ở đây quả là chuyện không ai ngờ.

Ba người lùng sục khắp mọi ngóc ngách. Từ tầng một, tầng hai rồi lên đến tầng ba mà vẫn chưa tìm thấy gì. Cảm giác ngột ngạt và bứt rứt bắt đầu xâm chiếm đại não.

Chân Freen đã nặng như đeo chì. Mỗi bước cô giẫm lên bậc thang đều tưởng chừng như có hàng ngàn mũi kim đâm vào đau xót. Khi lướt qua hành lang tầng năm, Freen tinh mắt nhìn thấy một vệt sáng lóe lên nơi góc tường. Cô nhanh chóng chạy vào, phát hiện thì ra đó chỉ là một đống thanh kim loại đã được cắt vụn.

Freen ngẩm nghĩ rồi thuận tay nhặt lấy một đoạn còn tương đối dài. Cô cầm chặt lấy một đầu, đầu còn lại chống xuống đất. Hết cách rồi, chân của cô bây giờ đã muốn run rẩy. Nếu không tìm cách giảm bớt sức ép thì chốc nữa cô sẽ phải là người vào bệnh viện trước thôi.

Freen tập tễnh bước đi. Ánh mắt hai người còn lại dán vào cô đầy lo lắng.

Ngay tại thời điểm Noey vụt đến đỡ lấy cánh tay phải của Freen, từ trên đỉnh đầu cô liền vọng đến tiếng hét tê tâm liệt phế.

...

Becky muốn lùi lại nhưng không được. Thân người ướt đẫm của nàng giống như một miếng băng dán bị dính vào nền đất. Nàng kịch liệt vùng vẫy nhưng quỷ đạo dịch chuyển của nàng chỉ có thể xoay vòng một ít. Nàng hoàn toàn không cách xa được khỏi Kirk chút nào.

Trên người Kirk chỉ mặc duy nhất một chiếc áo thun mỏng đã ngả màu. Cơ ngực săn chắc không ngừng phập phồng lên xuống phản ánh sự tức giận cực độ của hắn.

Becky cắn răng, hối hận vì vừa rồi đã khiêu khích Kirk. Trong tình huống bất lợi mọi mặt thế này, đáng ra nàng phải bình tĩnh để tìm ra biện pháp an toàn hơn. Nàng vẫn cố nhích người về trước, miệng không ngừng lẩm nhẩm: "Anh đừng có tới đây."

Kirk giống như một cỗ máy hung ác đã được ấn nút khởi động, không chút cảm xúc, không để lời của ai vào tai. Hắn thô bạo túm lấy chân của Becky, nhấc eo kéo cả người nàng duỗi thẳng.

Becky vô lực trượt dài trên sàn. Cũng may nàng mặc áo khoác dày, nếu không chắc là đã bị trầy xước không ít.

Nửa người trên của Kirk áp lên lưng Becky, tay phải luồng vào tóc của nàng vuốt ve qua lại. Becky theo bản năng khép chặt hai chân, kịch liệt giãy dụa. Kirk ngửi được mùi hương trên người nàng, cơ thể rạo rực đến phát run.

Kirk tự nhủ, cái mùi vị ngọt ngào mà hắn đã từng khát khao này, hôm nay hắn nhất định phải nếm được.

Hơi thở ấm nóng của Kirk phả lên gáy Becky. Khoảnh khắc ấy, sợ hãi trong lòng Becky đã dâng lên đến đỉnh điểm. Sợi dây lý trí trong đầu nàng đứt phăng. Lòng can đảm, kiên cường hay mạnh mẽ từ trước đến nay đều không còn nữa. Nàng chỉ có một ý niệm duy nhất là thoát khỏi vòng tay ghê tởm của Kirk.

Nhìn Becky bất lực phản kháng, khoái cảm chinh phục của Kirk lại tăng cao. Hắn tì môi vào vành tai nàng, nói ra một cách đầy khoái chí: "Thoải mái tận hưởng đi. Sẽ không có ai đến cứu cô đâu."

Giọt lệ nóng hổi trượt khỏi mắt Becky. Nàng bỗng nhiên nhớ Freen vô cùng.

Không phải nàng hy vọng Freen vượt nguy hiểm đến cứu nàng. Nàng chỉ hối hận vì thời gian qua đã làm tổn thương Freen. Nàng còn chưa kịp nói tha thứ cho cô. Còn chưa kịp nói rằng thật ra nàng rất yêu cô. Yêu cô đến chưa từng có giây phút nào ngừng lại.

Cõi lòng Becky tràn ngập chua xót, khớp ngón tay bị nàng nắm đến mức trắng bệch.

Ngay khi bàn tay khô ráp của Kirk chạm vào vùng da thịt trên trần trụi trên eo nàng, Becky vô thức hét lên cái tên mà nàng tâm tâm niệm niệm.

...

Một tiếng gọi "Freen" như xé toạc màn đêm tĩnh lặng. Không ai bảo ai nhưng cả Freen, Khun Sam và Noey đều tức tốc co chân chạy về hướng phát ra âm thanh.

Mỗi tầng ở đây đều có ít nhất mười phòng, các cô chia nhau kiểm tra tất cả các phòng trên tầng sáu đều không thấy. Noey bực bội đấm vào lan can trước mặt, buột miệng chửi một câu: "Chết tiệc."

Freen tuy vẫn giữ được nét mặt bình tĩnh nhưng nội tâm đã nóng như lửa đốt. Đặc biệt sau khi xác định giọng nói trên là của Becky thì cô càng khẩn trương hơn gấp bội.

Bây giờ không sợ không tìm được Becky mà Freen chỉ sợ tìm được Becky khi đã quá muộn.

Vừa đặt chân lên bậc thềm cuối cùng của tầng bảy, Freen đã mệt đến thở không ra hơi. Cô khuỵu chân, chống hai tay vào gối ho khùng khục. Gậy sắt cũng không biết đã bị cô ném đi đâu. Chân cô bây giờ mỏi đến mức nhấc lên cũng khó.

Xen lẫn với tiếng tim đập thình thịch của chính mình, Freen nghe được âm thanh vật lộn và kêu cứu khe khẽ. Nương theo hành lang vắng ngắt, Freen phát hiện một căn phòng được đóng kín khác thường. Freen thử áp tai vào nghe ngóng. Máu nóng trong người cô lập tức sục sôi lên.

Cánh cửa cũ nát bị Freen dùng vai hất tung, cảnh tượng bên trong khiến cô điên tiết.

Becky bị ấn nằm sấp trên sàn đang không ngừng vùng vẫy. Khoé mắt long lanh nước cho thấy nàng đã khóc rất nhiều. Mũi và miệng nàng bị Kirk bịt chặt bằng tay trái. Áo khoác ngoài, áo thun len của nàng đều đã bị vén lên cao. Toàn bộ vòng eo trắng trẻo, mảnh mai bại lộ trong không khí.

Quần áo trên người Kirk vẫn còn nguyên vẹn. Hắn ra sức dùng thân trên áp chế không cho Becky cử động, tay phải lần mò đến khoá quần nàng.

Tiếng vang đột ngột rơi vào tai làm Kirk giật nảy mình. Hắn hoảng loạn trừng mắt nhìn ra cửa. Hắn còn chưa kịp định hình xem ai vừa đến thì đã ăn trọn một đấm vào mặt, mất đà ngã ngửa ra sau. Ngay lập tức, ngực hắn lại bị nhồi thêm mấy đạp. Sức lực lớn đến mức hắn nghĩ xương sườn của hắn sắp gãy làm đôi.

Trong lúc hỗn loạn, Kirk quờ quạng túm được cái chân sắp sửa giẫm xuống. Hắn chớp thời cơ dùng sức vặn mạnh và đẩy nó sang một bên. Quả nhiên hắn thành công thoát được một kiếp.

Tranh thủ lúc người đó chạy đến chỗ Becky, Kirk cật lực lùi sâu vào một góc. Hắn đau đớn ôm bụng, lăm lăm nhìn kỹ người vừa tấn công mình.

Chương trước Chương tiếp
Loading...