[FANFIC] [BH] [FREENBECK] - GIÓ THỔI QUA TÁM NGHÌN DẶM
Chương 49. Nghi Ngờ Của Becky
Freen đứng ở bên ngoài một lúc lâu rồi mới rời đi. Irin nhìn bóng lưng đơn độc, chất chứa đầy tổn thương của Freen mà cảm thấy thương xót. Cô cũng hoàn toàn không ngờ Becky lại có phản ứng lớn như vậy. Không phải Becky đã từng nói với cô rằng nàng không hề hận Freen. Không hận, sao lại đối xử tàn nhẫn như vậy?Irin lần mò đến cạnh Becky, thấy tâm trạng nàng cũng không hề vui vẻ chút nào. Nương theo tầm mắt của nàng, Irin mới phát giác ra nàng đang nhìn chằm chằm mấy đoá Tulip trong thùng rác. Irin nhíu mày khom người, thật sự không đoán được là Becky đang nghĩ gì. Becky giật mình hồi thần, ngăn cản động tác nhặt hoa của Irin nhưng đã chậm. Irin đứng thẳng dậy, phủi phủi bụi bám trên thân lá màu xanh sẫm, nhăn nhó kêu ca: "Cậu vứt đi như vậy không thấy lãng phí hả? Cậu không thích thì để đây cho mình ngắm."Becky thở ra một hơi thật dài, thờ ơ nói: "Tùy cậu.""Chậc." Irin chép miệng, đặt mấy đóa hoa trên tay xuống bàn, vịn vai xoay người Becky lại đối diện với cô, giọng điệu nghiêm túc: "Mình nói này, cậu sao lại tuyệt tình với P'Freen như vậy? Trời lạnh muốn chết mà còn thẳng thừng đuổi chị ấy đi. Lúc nãy mình thấy cái thân thể gầy gò của chị ấy suýt nữa là đã bị gió cuốn bay luôn rồi. Rõ ràng là cũng không làm gì quá đáng với cậu. Cậu có phải nên coi lại thái độ của bản thân chút không?""Sao cậu biết chị ấy không làm gì có lỗi với mình?""Mấy chuyện quá khứ đó không phải cậu nói là đã quên sạch rồi à. Sao giờ đột nhiên lại chấp nhất nữa?"Becky lười giải thích, ngoắc tay ý bảo Irin đến gần. Nàng trực tiếp đưa điện thoại cho cô: "Cậu xem cái này đi, xem cho kỹ vào."Irin trố mắt nhìn vào giao diện SMS của Becky, lắp bắp không nói thành lời. Becky gặng hỏi: "Thế nào? Có phải là trang phục mà Freen vừa mặc không? Cậu thử nghĩ sau khi thấy được mấy thứ này, mình phải dùng loại tâm trạng thánh thiện nào để đối diện với chị ấy thì mới gọi là tốt?""Cái này..." Irin nghẹn lời, nội tâm cũng bắt đầu khóc thét.Một số điện thoại lạ đã gửi đến cho Becky hai bức ảnh. Một là vào bốn ngày trước. Hình ảnh biểu thị có một người mặc áo đen đang lén lút chụp ảnh cô và nàng lúc đi dạo ở đường Yeon-su. Nếu Irin nhớ không lầm thì hôm đó các cô đang lang thang để chọn quà tân gia cho một người bạn. Bức còn lại được gửi vào 8 giờ 30 phút sáng nay. Vẫn góc nhìn từ người thứ ba như cũ, nhưng nhân vật chính trong ảnh đã đổi thành Freen. Từ trang phục, vóc dáng cho đến chiếc máy ảnh to xụ đeo trước ngực, có thể dễ dàng nhận ra người đàn ông đang cẩn thận đưa gì đó cho Freen chính là người theo dõi các cô trong bức ảnh trước. Freen tuy mặt đầy vẻ cảnh giác nhưng tay vẫn nhận lấy đồ. Nếu nhìn kỹ hơn chút thì có thể hình dung thứ mà họ đang trao đổi là túi giấy hoặc bao thư. Căn cứ vào độ mờ do sương mù bao phủ, quần áo trên người và bó hoa Tulip màu trắng trên tay Freen, có thể xác định cuộc gặp gỡ này không sớm không muộn, đúng lúc vừa diễn ra vào sáng sớm hôm nay.Irin thử vuốt thêm vài cái nhưng khung chat không có động tĩnh nào. Lúc cô còn nghĩ điện thoại đang bị lắc thì Becky đã nhanh tay giật lại và nói: "Không còn gì khác nữa đâu.""Hết rồi?" Irin ngạc nhiên thốt lên, sau đó rơi vào trầm mặc. Cô nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần nhưng vẫn thấy có gì đó bất ổn: "Bảo bối, mình cảm thấy chuyện này không đơn giản."Becky có chút nóng nảy: "Rõ rành rành như vậy rồi, cậu đừng có cố chấp bên vực Freen nữa. Nếu không cho người điều tra thì làm sao chị ấy biết được chúng ta làm việc ở đây?""Cậu nghi ngờ P'Freen vì vụ này?""Đúng."Nhìn cái cách Becky thẳng thắn trả lời, Irin biết đã đến lúc không thể giấu diếm nàng được nữa. Cô đưa tay vuốt vuốt đầu lông mày, ngập ngừng hắng giọng vài cái để lấy can đảm: "À thì... Thật ra....vào hôm đến gặp nha sĩ, mình đã nhắn cho P'Freen biết địa chỉ của R&U." "Cậu..." Becky tức giận giơ lên nắm đấm: "Cậu vậy mà lại đem bán mình."Irin lập tức bày ra bộ dạng đáng thương, ôm chặt lấy cánh tay Becky nũng nịu: "Bảo bối, sao cậu lại nói như vậy, người ta làm tất cả đều chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi.""Hừ. Nói ra mới nhớ, có phải mấy cái trò tặng hoa này cũng là cậu bày cho Freen không?""Không không không." Irin lắc đầu nguầy nguậy, thề sống thề chết: "Mình chỉ bảo chị ấy nỗ lực kiên trì, hoàn toàn không có hướng dẫn chị ấy phải làm thế nào cả. Cậu nhất định phải tin mình."Irin buông tha cho cánh tay của Becky, dời người đứng cách xa nàng một chút. Cô ngẩng cao đầu để nàng có thể dễ dàng nhìn vào ánh mắt chân thành của cô. Quả nhiên chiêu này có tác dụng, Becky âm thầm hạ vũ khí, xua xua tay: "Được rồi, tạm thời tin cậu." Irin nhận được khoan hồng, khoé môi nâng lên, nhưng còn chưa kịp vui mừng xong thì đã nghe Becky lý trí phân tích tiếp: "Cho dù địa chỉ là cậu nói cho Freen biết thì cũng không thể loại trừ khả năng chị ấy dùng chiêu thuận nước đẩy thuyền. Nơi này, Freen vốn dĩ đã biết từ lâu. Chẳng qua là chị ấy cần phải tìm ra cách để đến mà không bị mình nghi ngờ. May mắn tin nhắn của cậu đã trở thành lý do hợp tình hợp lý nhất.""Cậu nghĩ nhiều quá rồi. Sẽ không đến mức như vậy chứ?""Với người có chỉ số IQ cao như Freen, mình tin là khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra."Becky dừng lại một chút, hoà hoãn tâm tình rồi nhỏ giọng nói: "Cậu biết không, mình đã rất cố gắng tìm ra những điểm khả nghi để bao biện cho Freen. Thậm chí mình còn đem mục đích của người gửi những bức ảnh này ra để soi xét. Mình hy vọng sẽ xao nhãng sự chú ý của chính mình. Nhưng đến cuối cùng, lý trí của mình vẫn chiến thắng. Cho dù mục đích gửi ảnh có là gì đi chăng nữa thì cũng không thể phủ nhận hoặc lấy đó làm cái cớ cổ vũ cho hành vi thuê người theo dõi mình của Freen."Tuy vẫn giữ được thái độ bình tĩnh nhưng trong lời nói của Becky đã chứa đựng sự nghẹn ngào. Irin nghe thấy, cả đầu quả tim đều tê rần. Cô biết những việc làm trước đây của Freen đã tạo thành một vết đen khó mà xóa bỏ trong lòng Becky. Người ta thường có câu, một lần bất tín, vạn lần bất tin. Nhưng chưa có ai từng nói, không muốn bất tin vào người đã từng bất tín chính là một loại thống khổ.Irin dịu dàng bước đến ôm lấy cơ thể đang không ngừng run rẩy của Becky vào lòng. Cô không muốn buông bất cứ lời bình phẩm nào mà chỉ nhẹ nhàng giúp nàng xoa xoa góc áo. Sự im lặng đúng lúc của cô sẽ là liều thuốc chữa lành hữu hiệu nhất cho Becky. Hai người cứ thế ôm nhau đứng một lúc thật lâu. Đợi đến khi Becky không còn xúc động nữa thì thời gian cũng đã trôi qua mấy phút. Becky cử động thân mình, dụi đầu vào hõm vai Irin rồi chủ động rời khỏi vòng tay của cô. Nàng nâng tay vuốt lại tóc mái rối bù, bĩu môi nhìn Irin bằng ánh mắt lóng lánh. Tuy không hề để rơi giọt lệ nào nhưng hốc mắt đỏ bừng kia cũng đã bán đứng tâm trạng tồi tệ của nàng. Irin nhìn Becky đột nhiên lộ ra biểu cảm đáng yêu, lòng nổi lên ý định trêu đùa. Cô nâng ngón trỏ chọc chọc vào giữa trán nàng: "Tâm tình không tốt thì nên tìm chỗ để phát tiết. Khư khư giữ trong lòng không khéo sẽ bị khí huyết công tâm đó."Becky hít mũi, mạnh miệng phản pháo lại: "Mình cũng đâu có tu luyện "Cửu âm chân kinh" hay "Lăng ba vi bộ". Mình mới không sợ phải tẩu hỏa nhập ma.""Ừm. Đến lúc đó đừng có khóc lóc với mình.""Mình không thèm."Quầy pha chế lại trở về với không khí náo nhiệt. Becky một câu, Irin một câu, đùa nghịch đến tận lúc chuông gió ngoài cửa reo đinh đan mấy hồi mà vẫn không hay. Mon dẫn theo một cô bạn nữa đứng tần ngần trước quầy. Cô bé nhìn hai người lớn đang điên cuồng "đánh nhau" mà chỉ dám ngập ngừng gọi nhỏ: "P'Beck ơi... P'Irin ơi."Becky và Irin giật mình, cùng lúc dùng tay phải đẩy đầu của đối phương ra. Lúc nhìn rõ được người đến là Mon thì Becky mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù hình tượng không thể ăn được. Nhưng mất hình tượng rồi thì cũng không thể ngẩng cao đầu mà sống được. Vậy nên ít nhiều nàng cũng phải chú ý giữ chút hình tượng cho mình. Trong lúc Becky còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì Irin đã vui vẻ cùng Mon bắt chuyện: "Tiểu công chúa, còn có...bạn của tiểu công chúa, muốn uống gì đây?"Becky bất đắc dĩ đỡ trán. Từ nay nàng xin được phép gọi Urassaya là bà hoàng biệt danh. Mon nghe được danh xưng "lạ lùng" của mình từ miệng Irin thì ngượng ngùng, má nổi lên hai vệt đỏ ửng. Cô bé quay đầu sang hỏi nhỏ cô bạn bên cạnh, lúc này Becky mới để ý thấy cả vành tai cô bé cũng đang dần đỏ lên.Nàng liếc Irin, nhỏ giọng cảnh cáo: "Cậu là hoa đã có chủ rồi, đừng suốt ngày đi trêu ghẹo con gái nhà lành nữa."Irin một chút cũng không chịu lép vế, ném ngược vấn đề lại cho nàng: "Đừng quản mình, cậu lo mà xử lý chuyện của bản thân trước đi. Thay vì ở đây đoán già đoán non rồi tự làm mình khổ sở, chi bằng cậu trực tiếp hỏi P'Freen xem chị ấy trả lời thế nào còn hơn."Đầu óc Becky đột nhiên yên tĩnh trở lại. Mấy lời này của Irin, nghe qua cũng không phải là không có lý.